- Phiêu Miểu tiên môn đúng là có nhiều thằng ngu, may mà lúc này thần tiên tỷ tỷ không còn ở trong Phiêu Miểu tiên môn.Hạ Thiên thì thào nói, sau đó hắn bay lên vỗ một chưởng về phía Quan Kiếm Hùng.
- Muốn chết. Quan Kiếm Hùng quát khẽ một tiếng, sau đó đánh về phía Hạ Thiên, bàn tay bên phải vỗ ra, một luồng chân khí mãnh liệt kéo đến.
Trong sân như bùng lên cuồng phong, Đái Bội Na đứng trên mặt đất cũng không còn vững, đã bị gió thổi ngã xuống đất. Lúc này Y Tiểu Âm và A Cửu cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, vẻ mặt cả hai đều trắng bệch, vì các nàng biết rõ luồng cuồng phong kia do người đàn ông cao gầy gây ra.
- Thằng ngu này đúng là muốn chết. Đúng lúc này âm thanh khinh thường của Hạ Thiên chợt vang lên, sau đó Y Tiểu Âm và A Cửu chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, một giây sau các nàng phát hiện cuồng phong biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Chỉ sau một chưởng đầu tiên đã phân biệt cao thấp, Hạ Thiên vẫn không sứt mẻ mà Quan Kiếm Hùng thì văng ra bốn năm mét, sau đó ngã xuống đất, là sự chênh lệch giữa Nguyên Anh sơ kỳ và trung kỳ.
Quan Kiếm Hùng khổ sở xoay người, sau đó đứng vững trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ tái nhợt, hắn nhìn Hạ Thiên, trong mắt tràn đầy hung ác và khó tin.
- Ngươi là ai? Quan Kiếm Hùng cắn răng hỏi.
- Là người lập tức đưa ngươi đến điện Diêm Vương. Hạ Thiên chợt biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó một âm thanh bay bổng vang lên:- Đến khi ngươi được gặp lại huynh đệ, đừng quên nói cho bọn họ biết, ngươi cũng bị Hạ Thiên xử lý.
- Súc Địa Thành Thốn? Quan Kiếm Hùng tràn đầy kinh hãi, hắn chợt bay lên không, hắn là người rất giỏi đoán được tình thế, vì vậy hắn nhạy cảm phát hiện mình không có phần thắng khi đối diện với Hạ Thiên, vì thế hắn chọn lựa phương án thích hợp nhất là bỏ chạy.
Quan Kiếm Hùng rõ ràng là lựa chọn chính xác, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của hắn thì thật sự không có phần thắng khi xuất hiện trước mặt Nguyên Anh trung kỳ. Hơn nữa Hạ Thiên còn học được Súc Địa Thành Thốn, thân pháp như vậy đã chiếm hết ưu thế, nếu hắn không chạy thì chỉ có một kết cục là chết mà thôi.
Đáng tiếc là Quan Kiếm Hùng lựa chọn chính xác nhưng kết cục vẫn không tốt, vì vậy mà hắn vừa lướt qua tường thì sau lưng chợt xuất hiện một bàn tay, là tay của Hạ Thiên.
Hạ Thiên vỗ một chưởng lên lưng Quan Kiếm Hùng, chỉ nghe thấy một tiếng rên vang lên, Quan Kiếm Hùng há miệng phun máu tươi, nhưng hắn cũng không ngã xuống đất mà mượn lực để tiếp tục bay lên không.
Tốc độ của Quan Kiếm Hùng thật sự rất nhanh, đáng tiếc là tốc độ của Hạ Thiên còn nhanh hơn. Đúng lúc này Hạ Thiên chợt biến mất, một giây sau hắn xuất hiện, khi đó hai bàn tay lại vỗ ra sau lưng Quan Kiếm Hùng, rõ ràng là không muốn buông tha cho đối phương.
- Á! Một tiếng hét thảm vang lên, Quan Kiếm Hùng cuối cùng cũng không thể nào bảo trì được tư thế phi hành, hắn rơi xuống dưới như diều đứt dây.
- Thằng ngu, đi chết đi. Hạ Thiên chợt biến mất, ngay sau đó hắn xuất hiện và vỗ một chưởng về phía Quan Kiếm Hùng, khi hoàn toàn đưa Quan Kiếm Hùng về diện kiến Diêm Vương thì hắn chợt cảm nhận được thứ gì đó, vẻ mặt hắn hơi biến đổi, hắn lại biến mất, khi biến mất thì búng tay ra, một chấm đen từ trong tay hắn bắn ra.
Chấm đen chui vào trong cơ thể của Quan Kiếm Hùng không một tiếng động, cùng lúc này Hạ Thiên đã về lại trong sân Y Nhân Các, đã rơi xuống bên cạnh Y Tiểu Âm.
Lúc này Y Tiểu Âm chợt ngây người, tình cảnh vừa rồi làm cho nàng hiểu, Hạ Thiên ngày hôm qua nói thủ đô không an toàn cũng không phải nói bừa. Nàng cũng ý thức được Hạ Thiên mặt dày mày dạn không đi, cũng chẳng phải muốn chiếm lấy cơ thể nàng, chính là muốn bảo vệ nàng.
Tất nhiên điều này cũng không thể làm cho Y Tiểu Âm sinh ra hảo cảm với Hạ Thiên, nhưng cũng có thể làm nàng thiếu đi chút ác cảm với hắn. Thậm chí ngay cả A Cửu cũng thầm kêu may mắn, may mà tên khốn kiếp Hạ Thiên có mặt ở đây, nếu không thì lần này tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.
- Vợ Y Y, chị cứ đi vào trước. Lúc này Hạ Thiên khẽ nói, khi hắn lên tiếng thì trong sân có thêm một người, một người phụ nữ trung niên mặc váy xanh thêu bướm vàng, là Nam Cung Yến.
Y Tiểu Âm vô thức lui ra phía sau vài bước và đứng ngang với A Cửu, nhưng nàng cũng không trốn vào nhà, nàng có chút mê hoặc, vì nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ trên người Hạ Thiên.
Y Tiểu Âm không khỏi đưa mắt nhìn Nam Cung Yến, người phụ nữ trung niên mặc váy xanh da trời kia rõ ràng là nguyên nhân làm cho Hạ Thiên căng thẳng, mà người phụ nữ kia có lai lịch gì? Sao có thể làm cho Hạ Thiên có biểu hiện như vậy?
Phải biết rằng khi người đàn ông cao gầy xuất hiện thì tên khốn kiếp Hạ Thiên kia căn bản chẳng có chút lo lắng nào.
Lúc này Nam Cung Yến đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, lúc này một tay của nàng còn xách theo một người, đó chính là Quan Kiếm Hùng, nhưng lúc này không biết Quan Kiếm Hùng bị nàng ta làm gì mà thật sự bất tỉnh nhân sự.
- Cơ Thanh Ảnh đâu rồi? Nam Cung Yến dùng giọng lạnh lùng hỏi, nàng gặp lại Hạ Thiên ở đây, thật sự rất bất ngờ.
- Tôi cũng rất muốn biết cô ta đang ở đâu. Hạ Thiên tức giận nói, hắn thật sự muốn biết Cơ Thanh Ảnh lúc này đang ở đâu, nếu nàng ở đây thì hắn thật sự không cần lo lắng.
- Nói ra vị trí của Cơ Thanh Ảnh thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thì đừng trách ta không khách khí. Nam Cung Yến dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, nàng tin Cơ Thanh Ảnh đã nói ra chuyện của mình với Hạ Thiên, vì vậy mà không cần giả vờ hình tượng dịu dàng như lúc đầu gặp mặt làm gì cho mệt.
- Ai giết ai còn chưa xác định được. Hạ Thiên bĩu môi, bộ dạng không hề quan tâm.
Khi thấy Nam Cung Yến thì Hạ Thiên thật sự có chút căng thẳng, cũng không phải lo lắng cho vấn đề an toàn của mình, vì với tu vi của hắn vào lúc hiện tại, muốn thoát thân dưới tay của Nam Cung Yến cũng không phải khó khăn, dù sao thì hắn và nàng đều là Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa hắn còn học được Súc Địa Thành Thốn, nếu đánh cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng bây giờ còn có Y Tiểu Âm ở bên cạnh, chính Hạ Thiên muốn bỏ đi là rất dễ, nhưng nếu Nam Cung Yến muốn ra tay với Y Tiểu Âm, như vậy sẽ rất phiền.
Nhưng căng thẳng chỉ xảy ra trong nháy mắt, bây giờ hắn phải trấn định lại, đối phó với cao thủ như Nam Cung Yến thì không thể nào không tỉnh táo được.
- Thật sự là buồn cười, ngay cả Cơ Thanh Ảnh cũng không dám nói muốn giết ta, mà ngươi, chẳng qua chỉ là một tên mặt trắng của Cơ Thanh Ảnh, chỉ là một tên Kim Đan Kỳ... Ủa. Nam Cung Yến nói mà mang theo chút khinh thường, trên mặt là vẻ trào phúng, nhưng nàng chưa nói dứt lời thì vẻ mặt cũng biến đổi lớn:- Điều này sao có thể? Ngươi...Ngươi đã là Nguyên Anh trung kỳ?
- Đối với Hạ Thiên ta đây thì thứ gì cũng có thể. Hạ Thiên cười hì hì:- Nam Cung Yến, cô xấu hư vậy mà đi ra ngoài làm gì cho xấu hổ? Tôi thấy cô nên đâm đầu vào tường chết đi cho rồi, xấu cũng không phải là cái tội của cô, nhưng cô xấu cũng đừng làm ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, như vậy là không đúng.
- Tên mặt trắng, ngươi thật sự muốn chết sao? Vẻ khiếp sợ trong mắt Nam Cung Yến chợt biến mất, nàng lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:- Hàn Minh Phi nói không sai, ngươi là người có phương pháp tu luyện đặc biệt, mới vài ngày mà đã từ Kim Đan Kỳ tiến lên Nguyên Anh trung kỳ, nhưng dù vậy thì ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay.
- Này con mụ xấu xí, cô có thể đến để thử, đến lúc đó xem ai chết về tay ai. Hạ Thiên vẫn không chút hoang mang, nhưng trong lòng hắn hông khỏi có một ý nghĩ, nếu là Nam Cung Yến ra tay, yêu nữ Cơ Thanh Ảnh có giúp mình không?
Tuy Hạ Thiên không ôm quá nhiều hy vọng vào Cơ Thanh Ảnh, nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng nàng xuất hiện giúp đỡ mình. Hắn cũng không thèm quan tâm ai xử lý kẻ địch, chỉ cần tất cả kẻ địch bị tiêu diệt là được, vì điều hắn muốn làm nhất chính là các bà vợ được sống tiêu diêu tự tại.
Nam Cung Yến dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không ra tay vì trong lòng có chút cố kỵ, nhưng cố kỵ cũng không phải là Hạ Thiên mà là Cơ Thanh Ảnh. Hạ Thiên chợt từ Kim Đan Kỳ tiến lên Nguyên Anh trung kỳ, mà Cơ Thanh Ảnh có quan hệ thân thiết với Hạ Thiên, thực lực của nàng có phải cũng sẽ tăng lên trên diện rộng?
Phải biết rằng trước đó thực lực giữa Cơ Thanh Ảnh và nàng là có sự tương xứng, nếu bây giờ thực lực của đối phương tăng mạnh, như vậy nàng sẽ chẳng là gì trước mặt nàng ta.
Lúc này vẻ trấn định của nàng cũng làm cho Nam Cung Yến cảm thấy bất an, chẳng lẽ đây là cái bẫy?
Khi Nam Cung Yến còn do dự thì chợt cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm, khí tức này như có như không, giống như ở bên cạnh nhưng lại như ở cách xa, điều này làm cho nàng khó thể nào xem xét được.
Sau khi có phát hiện như vậy ra điều này thì Nam Cung Yến càng thêm xác định đó là cái bẫy rập, nàng nghĩ đến Quan Kiếm Hùng trong tay mình, vì vậy mà đưa ra quyết định.
- Hạ Thiên, lần sau sẽ đến tìm ngươi tính sổ. Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng, sau đó chợt biến mất, một giây sau nàng đã ở ngoài bầu trời bao la, chỉ sau nháy mắt đã biến mất trước mặt Hạ Thiên.
Lúc này vị trí hiện tại của Nam Cung Yến có một người xuất hiện, là Mị Nhi.
- Cô ta là Nam Cung Yến sao? Mị Nhi không khỏi hỏi.
- Đúng vậy, chính là người phụ nữ xấu xí đó. Hạ Thiên khẽ gật đầu:- Vợ Mị Nhi, hình như cô ta bị chị dọa cho bỏ chạy.
- Vợ mị nhi, bây giờ với công lực của chị thì muốn giết cô ta là rất khó, dù hai ta liên thủ cũng rất khó, vì vậy tôi mới không ra tay. Hạ Thiên lắc đầu, sau đó trong mắt có chút đắc ý:- Nhưng sau này chúng ta gặp lại thì hoàn toàn có thể xử lý đối phương.
- Ủa, cô ta là ai? Mị Nhi lúc này thấy Đái Bội Na, nàng có chút buồn bực:- Vừa rồi nơi này còn có chuyện gì xảy ra?
- Muốn chết. Quan Kiếm Hùng quát khẽ một tiếng, sau đó đánh về phía Hạ Thiên, bàn tay bên phải vỗ ra, một luồng chân khí mãnh liệt kéo đến.
Trong sân như bùng lên cuồng phong, Đái Bội Na đứng trên mặt đất cũng không còn vững, đã bị gió thổi ngã xuống đất. Lúc này Y Tiểu Âm và A Cửu cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, vẻ mặt cả hai đều trắng bệch, vì các nàng biết rõ luồng cuồng phong kia do người đàn ông cao gầy gây ra.
- Thằng ngu này đúng là muốn chết. Đúng lúc này âm thanh khinh thường của Hạ Thiên chợt vang lên, sau đó Y Tiểu Âm và A Cửu chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, một giây sau các nàng phát hiện cuồng phong biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Chỉ sau một chưởng đầu tiên đã phân biệt cao thấp, Hạ Thiên vẫn không sứt mẻ mà Quan Kiếm Hùng thì văng ra bốn năm mét, sau đó ngã xuống đất, là sự chênh lệch giữa Nguyên Anh sơ kỳ và trung kỳ.
Quan Kiếm Hùng khổ sở xoay người, sau đó đứng vững trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ tái nhợt, hắn nhìn Hạ Thiên, trong mắt tràn đầy hung ác và khó tin.
- Ngươi là ai? Quan Kiếm Hùng cắn răng hỏi.
- Là người lập tức đưa ngươi đến điện Diêm Vương. Hạ Thiên chợt biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó một âm thanh bay bổng vang lên:- Đến khi ngươi được gặp lại huynh đệ, đừng quên nói cho bọn họ biết, ngươi cũng bị Hạ Thiên xử lý.
- Súc Địa Thành Thốn? Quan Kiếm Hùng tràn đầy kinh hãi, hắn chợt bay lên không, hắn là người rất giỏi đoán được tình thế, vì vậy hắn nhạy cảm phát hiện mình không có phần thắng khi đối diện với Hạ Thiên, vì thế hắn chọn lựa phương án thích hợp nhất là bỏ chạy.
Quan Kiếm Hùng rõ ràng là lựa chọn chính xác, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của hắn thì thật sự không có phần thắng khi xuất hiện trước mặt Nguyên Anh trung kỳ. Hơn nữa Hạ Thiên còn học được Súc Địa Thành Thốn, thân pháp như vậy đã chiếm hết ưu thế, nếu hắn không chạy thì chỉ có một kết cục là chết mà thôi.
Đáng tiếc là Quan Kiếm Hùng lựa chọn chính xác nhưng kết cục vẫn không tốt, vì vậy mà hắn vừa lướt qua tường thì sau lưng chợt xuất hiện một bàn tay, là tay của Hạ Thiên.
Hạ Thiên vỗ một chưởng lên lưng Quan Kiếm Hùng, chỉ nghe thấy một tiếng rên vang lên, Quan Kiếm Hùng há miệng phun máu tươi, nhưng hắn cũng không ngã xuống đất mà mượn lực để tiếp tục bay lên không.
Tốc độ của Quan Kiếm Hùng thật sự rất nhanh, đáng tiếc là tốc độ của Hạ Thiên còn nhanh hơn. Đúng lúc này Hạ Thiên chợt biến mất, một giây sau hắn xuất hiện, khi đó hai bàn tay lại vỗ ra sau lưng Quan Kiếm Hùng, rõ ràng là không muốn buông tha cho đối phương.
- Á! Một tiếng hét thảm vang lên, Quan Kiếm Hùng cuối cùng cũng không thể nào bảo trì được tư thế phi hành, hắn rơi xuống dưới như diều đứt dây.
- Thằng ngu, đi chết đi. Hạ Thiên chợt biến mất, ngay sau đó hắn xuất hiện và vỗ một chưởng về phía Quan Kiếm Hùng, khi hoàn toàn đưa Quan Kiếm Hùng về diện kiến Diêm Vương thì hắn chợt cảm nhận được thứ gì đó, vẻ mặt hắn hơi biến đổi, hắn lại biến mất, khi biến mất thì búng tay ra, một chấm đen từ trong tay hắn bắn ra.
Chấm đen chui vào trong cơ thể của Quan Kiếm Hùng không một tiếng động, cùng lúc này Hạ Thiên đã về lại trong sân Y Nhân Các, đã rơi xuống bên cạnh Y Tiểu Âm.
Lúc này Y Tiểu Âm chợt ngây người, tình cảnh vừa rồi làm cho nàng hiểu, Hạ Thiên ngày hôm qua nói thủ đô không an toàn cũng không phải nói bừa. Nàng cũng ý thức được Hạ Thiên mặt dày mày dạn không đi, cũng chẳng phải muốn chiếm lấy cơ thể nàng, chính là muốn bảo vệ nàng.
Tất nhiên điều này cũng không thể làm cho Y Tiểu Âm sinh ra hảo cảm với Hạ Thiên, nhưng cũng có thể làm nàng thiếu đi chút ác cảm với hắn. Thậm chí ngay cả A Cửu cũng thầm kêu may mắn, may mà tên khốn kiếp Hạ Thiên có mặt ở đây, nếu không thì lần này tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.
- Vợ Y Y, chị cứ đi vào trước. Lúc này Hạ Thiên khẽ nói, khi hắn lên tiếng thì trong sân có thêm một người, một người phụ nữ trung niên mặc váy xanh thêu bướm vàng, là Nam Cung Yến.
Y Tiểu Âm vô thức lui ra phía sau vài bước và đứng ngang với A Cửu, nhưng nàng cũng không trốn vào nhà, nàng có chút mê hoặc, vì nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ trên người Hạ Thiên.
Y Tiểu Âm không khỏi đưa mắt nhìn Nam Cung Yến, người phụ nữ trung niên mặc váy xanh da trời kia rõ ràng là nguyên nhân làm cho Hạ Thiên căng thẳng, mà người phụ nữ kia có lai lịch gì? Sao có thể làm cho Hạ Thiên có biểu hiện như vậy?
Phải biết rằng khi người đàn ông cao gầy xuất hiện thì tên khốn kiếp Hạ Thiên kia căn bản chẳng có chút lo lắng nào.
Lúc này Nam Cung Yến đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, lúc này một tay của nàng còn xách theo một người, đó chính là Quan Kiếm Hùng, nhưng lúc này không biết Quan Kiếm Hùng bị nàng ta làm gì mà thật sự bất tỉnh nhân sự.
- Cơ Thanh Ảnh đâu rồi? Nam Cung Yến dùng giọng lạnh lùng hỏi, nàng gặp lại Hạ Thiên ở đây, thật sự rất bất ngờ.
- Tôi cũng rất muốn biết cô ta đang ở đâu. Hạ Thiên tức giận nói, hắn thật sự muốn biết Cơ Thanh Ảnh lúc này đang ở đâu, nếu nàng ở đây thì hắn thật sự không cần lo lắng.
- Nói ra vị trí của Cơ Thanh Ảnh thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thì đừng trách ta không khách khí. Nam Cung Yến dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, nàng tin Cơ Thanh Ảnh đã nói ra chuyện của mình với Hạ Thiên, vì vậy mà không cần giả vờ hình tượng dịu dàng như lúc đầu gặp mặt làm gì cho mệt.
- Ai giết ai còn chưa xác định được. Hạ Thiên bĩu môi, bộ dạng không hề quan tâm.
Khi thấy Nam Cung Yến thì Hạ Thiên thật sự có chút căng thẳng, cũng không phải lo lắng cho vấn đề an toàn của mình, vì với tu vi của hắn vào lúc hiện tại, muốn thoát thân dưới tay của Nam Cung Yến cũng không phải khó khăn, dù sao thì hắn và nàng đều là Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa hắn còn học được Súc Địa Thành Thốn, nếu đánh cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng bây giờ còn có Y Tiểu Âm ở bên cạnh, chính Hạ Thiên muốn bỏ đi là rất dễ, nhưng nếu Nam Cung Yến muốn ra tay với Y Tiểu Âm, như vậy sẽ rất phiền.
Nhưng căng thẳng chỉ xảy ra trong nháy mắt, bây giờ hắn phải trấn định lại, đối phó với cao thủ như Nam Cung Yến thì không thể nào không tỉnh táo được.
- Thật sự là buồn cười, ngay cả Cơ Thanh Ảnh cũng không dám nói muốn giết ta, mà ngươi, chẳng qua chỉ là một tên mặt trắng của Cơ Thanh Ảnh, chỉ là một tên Kim Đan Kỳ... Ủa. Nam Cung Yến nói mà mang theo chút khinh thường, trên mặt là vẻ trào phúng, nhưng nàng chưa nói dứt lời thì vẻ mặt cũng biến đổi lớn:- Điều này sao có thể? Ngươi...Ngươi đã là Nguyên Anh trung kỳ?
- Đối với Hạ Thiên ta đây thì thứ gì cũng có thể. Hạ Thiên cười hì hì:- Nam Cung Yến, cô xấu hư vậy mà đi ra ngoài làm gì cho xấu hổ? Tôi thấy cô nên đâm đầu vào tường chết đi cho rồi, xấu cũng không phải là cái tội của cô, nhưng cô xấu cũng đừng làm ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, như vậy là không đúng.
- Tên mặt trắng, ngươi thật sự muốn chết sao? Vẻ khiếp sợ trong mắt Nam Cung Yến chợt biến mất, nàng lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:- Hàn Minh Phi nói không sai, ngươi là người có phương pháp tu luyện đặc biệt, mới vài ngày mà đã từ Kim Đan Kỳ tiến lên Nguyên Anh trung kỳ, nhưng dù vậy thì ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay.
- Này con mụ xấu xí, cô có thể đến để thử, đến lúc đó xem ai chết về tay ai. Hạ Thiên vẫn không chút hoang mang, nhưng trong lòng hắn hông khỏi có một ý nghĩ, nếu là Nam Cung Yến ra tay, yêu nữ Cơ Thanh Ảnh có giúp mình không?
Tuy Hạ Thiên không ôm quá nhiều hy vọng vào Cơ Thanh Ảnh, nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng nàng xuất hiện giúp đỡ mình. Hắn cũng không thèm quan tâm ai xử lý kẻ địch, chỉ cần tất cả kẻ địch bị tiêu diệt là được, vì điều hắn muốn làm nhất chính là các bà vợ được sống tiêu diêu tự tại.
Nam Cung Yến dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không ra tay vì trong lòng có chút cố kỵ, nhưng cố kỵ cũng không phải là Hạ Thiên mà là Cơ Thanh Ảnh. Hạ Thiên chợt từ Kim Đan Kỳ tiến lên Nguyên Anh trung kỳ, mà Cơ Thanh Ảnh có quan hệ thân thiết với Hạ Thiên, thực lực của nàng có phải cũng sẽ tăng lên trên diện rộng?
Phải biết rằng trước đó thực lực giữa Cơ Thanh Ảnh và nàng là có sự tương xứng, nếu bây giờ thực lực của đối phương tăng mạnh, như vậy nàng sẽ chẳng là gì trước mặt nàng ta.
Lúc này vẻ trấn định của nàng cũng làm cho Nam Cung Yến cảm thấy bất an, chẳng lẽ đây là cái bẫy?
Khi Nam Cung Yến còn do dự thì chợt cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm, khí tức này như có như không, giống như ở bên cạnh nhưng lại như ở cách xa, điều này làm cho nàng khó thể nào xem xét được.
Sau khi có phát hiện như vậy ra điều này thì Nam Cung Yến càng thêm xác định đó là cái bẫy rập, nàng nghĩ đến Quan Kiếm Hùng trong tay mình, vì vậy mà đưa ra quyết định.
- Hạ Thiên, lần sau sẽ đến tìm ngươi tính sổ. Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng, sau đó chợt biến mất, một giây sau nàng đã ở ngoài bầu trời bao la, chỉ sau nháy mắt đã biến mất trước mặt Hạ Thiên.
Lúc này vị trí hiện tại của Nam Cung Yến có một người xuất hiện, là Mị Nhi.
- Cô ta là Nam Cung Yến sao? Mị Nhi không khỏi hỏi.
- Đúng vậy, chính là người phụ nữ xấu xí đó. Hạ Thiên khẽ gật đầu:- Vợ Mị Nhi, hình như cô ta bị chị dọa cho bỏ chạy.
- Vợ mị nhi, bây giờ với công lực của chị thì muốn giết cô ta là rất khó, dù hai ta liên thủ cũng rất khó, vì vậy tôi mới không ra tay. Hạ Thiên lắc đầu, sau đó trong mắt có chút đắc ý:- Nhưng sau này chúng ta gặp lại thì hoàn toàn có thể xử lý đối phương.
- Ủa, cô ta là ai? Mị Nhi lúc này thấy Đái Bội Na, nàng có chút buồn bực:- Vừa rồi nơi này còn có chuyện gì xảy ra?
/1475
|