- Bác sĩ Tống, anh nói vậy có ý gì?
Liễu Vân Mạn nghe được lời nói uy hiếp của Tống Dũng thì có chút tức giận.
Tống Dũng hừ lạnh một tiếng:
- Bác sĩ Liễu, phòng làm việc của cô dùng làm phòng làm việc, đây không phải nơi cho cô và bạn trai yêu đương thân mật, chỉ cần xét theo vấn đề này cũng đủ để khai trừ cô ra khỏi bệnh viện.
- Bác sĩ Tống, bây giờ cũng chưa đến giờ làm việc của tôi, tôi cũng không cần anh phải quan tâm.
Liễu Vân Mạn tức giận nói.
Hạ Thiên lúc nà xen vào một câu:
- Chị Vân Mạn, đừng quan tâm đến thằng ngu này, nếu hắn còn tiếp tục kêu gào, tôi sẽ đánh văng hắn ra ngoài... ....
- Ai đánh ai văng ra còn chưa xác định được.
Tống Dũng cười lạnh với Hạ Thiên:
- Tôi khuyên cậu nên rời khỏi bệnh viện, nếu không tôi sẽ cho bảo vệ đến đuổi đi.
- Tôi ghét nhất là loại người đến quấy rầy tôi và vợ.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói một câu, sau đó hắn lóe người đến trước mặt Tống Dũng, hắn thò tay chụp cổ đối phương rồi dùng sức ném ra. Tống Dũng không tự chủ được bay thẳng ra ngoài, sau đó đập người xuống hành lang bệnh viện.
- Á... ....
Tống Dũng đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó hắn bò lên phóng vào phóng Liễu Vân Mạn với bộ dạng tức tối, hắn rống lên với Hạ Thiên:
- Mày dám đánh... ....
Tống Dũng còn chưa nói hết câu thì đã bị chụp cổ, thân thể lại bay lên, sau đó lại ngã lên hành lang.
- Ngu như heo, anh còn dám đi vào, tôi sẽ tiếp tục đánh văng ra.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Tống Dũng bị Hạ Thiên ném ra ngoài choáng váng mặt mày, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận rồi gầm lên:
- Bảo vệ, mau gọi bảo vệ.
Tống Dũng hét lên quá lớn, bảo vệ còn chưa tới nhưng đám bác sĩ và y tá lắm chuyện đã bu đen. Khi thấy bộ dạng chật vật của Tống Dũng thì ai cũng có chuyện để nói.
- Đây không phải là bác sĩ Tống à? Sao thế này?
- Còn hỏi nữa, bị người đánh.
- Ai đánh anh ta? Chẳng lẽ người bệnh?
- Tôi xem bệnh viện này ai dám đánh anh ta?
- Bệnh gì mà bệnh, tám phần là bị bạn trai của bác sĩ Liễu tẩn cho một trận, các người không thấy siêu nhân từ trong phòng làm việc của bác sĩ Liễu phóng ra sao?
- À, nghe nói bác sĩ Liễu đang thân mật với bạn trai trong phòng, bác sĩ Tống tám phần là chạy đến quấy rầy người ta, vì vậy mà bị đòn.
- Đánh là đúng, bác sĩ Tống cũng không phải loại tốt đẹp gì.
- Đúng, đúng vậy, tên này ỷ cha là phó giám đốc bệnh viện, cả ngày chuyên tán các cô y tá, điều này cũng chưa đáng nói, hơn nữa còn cua một lúc nhiều em, đúng là vô sỉ.
- Tiếu Đồng, cô đừng nói Tống Dũng như vậy, anh ấy cũng không phải loại người như cô nói.
- Có phải như loại người Tiếu Đồng nói hay không thì ai mà chẳng biết, tôi nghe nói bác sĩ Tống hận không thể tán một lúc mười mấy cô y tá, sao chỉ vài cô được?
Khi đám bác sĩ y tá tha hồ tán nhảm thì có hai bảo vệ chạy đến, ngay sau đó bảo vệ phóng đến trước mặt Tống Dũng, một tên hỏi:
- Bác sĩ Tống, có chuyện gì xảy ra?
- Các người theo tôi.
Có bảo vệ áp trận, Tống Dũng tất nhiên bừng bừng khí thế, hắn vọt vào chỉ vào người Hạ Thiên nói:
- Ném người này ra khỏi bệnh viện.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Tống Dũng, tên ngu ngày thích làm siêu nhân bay trên không lắm sao? Nếu không sao lại chạy vào nữa rồi?
Lần này Hạ Thiên quyết định làm thỏa mãn sở thích của Tống Dũng, vì vậy hắn tiến lên ném đối phương ra ngoài. Hai tên bảo vệ cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng phịch và âm thanh hét thảm, bọn họ lúc này mới biết Tống Dũng lại bị đánh văng, khoảnh khắc này cả hai đều sững sờ.
- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay đi.
Tống Dũng còn chưa kịp đứng lên đã quát hai tên bảo vệ.
Hai bảo vệ nhìn Hạ Thiên, lại nhìn Liễu Vân Mạn, cả hai có chút do dự.
- Không được ra tay, đây là bạn trai của tôi.
Liễu Vân Mạn vội vàng nói một câu.
Khi nghe Liễu Vân Mạn nói như vậy thì hai tên bảo vệ đã không còn do dự, cả hai vung gậy phóng về phía Hạ Thiên. Thằng khốn này dám cướp bác sĩ đẹp nhất bệnh viện Phụ Nhất vào trong tay, con bà nó như vậy làm anh em đố kỵ, không đập được sao?
Đáng tiếc là hai tên bảo vệ có nguyện vọng tốt đẹp nhưng sự thật quá tàn khốc, lực chiến đấu của cả hai chỉ nhỉnh hơn một chút so với Tống Dũng, như vậy lại chẳng đáng là gì với Hạ Thiên. Vì vậy chưa đến một giây sau, hai tên bảo vệ đã theo gót Tống Dũng, cả hai bị đánh văng khỏi phòng làm việc của Liễu Vân Mạn.
Tất nhiên nếu so sánh với Tống Dũng thì hai tên bảo vệ này may mắn hơn, ít nhất khi bọn họ chạm đất còn có một đệm thịt, nhưng điều này càng làm đệm thịt Tống Dũng gặp bất hạnh, hắn còn chưa đứng lên đã bị hai tên bảo vệ nện lên người.
Đám người đứng ở hai đầu hành lang đã có chút hưng phấn, đây đúng là xem phim võ thuật đỉnh cao, hơn nữa còn miễn phí.
Lúc này có người hô lên:
- Lại một lần nữa.
Mọi người cười vang, trong đám người đa số đều không có hảo cảm với Tống Dũng, bây giờ thấy đối phương không may thì tất nhiên sẽ rất hả hê.
Tống Dũng nghe thấy những tiếng cười nhạo kia thì gương mặt trở nên nóng bỏng giống như bị người ta cho vài tát vào mặt, hắn lại bò lên rồi dùng giọng hổn hển nói:
- Liễu Vân Mạn, con bà nó cô là thứ quái quỷ gì? Chẳng phải chỉ là một con đàn bà dâm đãng bị người ta chơi chán rồi bỏ đi sao? Ông vừa ý là vận may của cô, con bà nó lại không biết điều, lại tìm đến một tên côn đồ. Cô thích chơi với giang hồ sao? Ngày mai ông sẽ khai trừ cô khỏi bệnh viện, để sau này cô ra đường mà sống.
- Tống Dũng, anh là loại vô sỉ.
Liễu Vân Mạn xông ra đến cửa, nàng tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.
Đám người xem náo nhiệt cũng thầm lắc đầu, một số y tá có cảm tình với Tống Dũng thì thầm lắc đầu, lúc này ai cũng thất vọng. Người này bình thường có vẻ hào hoa phong nhã nhưng sao bây giờ lại thô tục như vậy? Còn nói người khác là côn đồ, nhưng một tên thô tục như hắn còn chưa bằng côn đồ.
- Tôi vô xỉ sao? Tôi đầy răng đây mà?
Tống Dũng còn chơi "nho":
- Liễu Vân Mạn, cô là loại gái lẳng lơ, đừng tưởng tôi không biết, người nào mà chẳng biết cô bị thằng Cao Danh Dương chơi nát rồi... ....
- Bốp, bốp... ....
Lời nói của Tống Dũng đột nhiên được thay thế bằng tiếng bạt tai trong trẻo, sau đó mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt. Một tên thanh niên đang điên cuồng tát lên mặt Tống Dũng, ít nhất cũng là mười bảy mười tám cái mới ngừng lại. Khoảnh khắc này hai má của Tống Dũng đã sưng vù, khóe miệng đầy máu tươi, vì vậy mà đám người vừa rồi thất vọng đã có chút đồng tình với Tống Dũng, tên này đúng là đáng thương, bị đánh quá thảm.
- Chị Vân Mạn, bây giờ tên này đã xứng với tên, răng chào hàm hết rồi, tha hồ mà vô xỉ... ....
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Ơ... ....
Tống Dũng muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ nhổ ra một nhúm máu, hai tên bảo vệ đứng gần hắn lại cảm thấy lạnh lẽo. Bọn họ thấy rất rõ, Tống Dũng vừa rồi vừa tự hào mình có hai hàm răng còn nguyên, bây giờ chẳng còn cái nào.
- Mày...Mày...Mày đánh gãy hết răng của bác sĩ Tống sao?
Một tên bảo vệ chỉ tay vào Hạ Thiên:
- Mày...Đây là phạm tội biết không?
- Câm mồm, nếu không sẽ cho anh răng chào hàm.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên bảo vệ.
Tên bảo vệ lui về phía sau hai bước, rõ ràng đã bị Hạ Thiên dọa cho hoảng sợ, mà tên bảo vệ còn lại đã lấy điện thoại báo cảnh sát. Vấn đề này bọn họ không giải quyết được.
- Tụ tập lại làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?
Một âm thanh bất mãn vang lên, một bác sĩ hơn năm mươi từ đầu hành lang đi tới.
Tên bảo vệ vừa báo cảnh sát nghe thấy âm thanh này giống như thấy được cứu tinh:
- Giám đốc Tống, anh đến rồi, bác sĩ Tống, anh ấy... ....
Thì ra người đến là cha của Tống Dũng, là phó giám đốc Tống Liên Thành của bệnh viện Phụ Nhất. Khi bảo vệ còn chưa nói dứt lời thì Tống Liên Thành đã thấy bộ dạng của con trai mình, lão gào lên:
- Có chuyện gì xảy ra? Thằng nào làm?
- Cha... ....
Lúc này Tống Dũng đã nói ra một chữ khá rõ ràng, sau đó hắn chỉ vào Hạ Thiên:
- Là nó... ....
- Giám đốc Tống, chính là hắn.
Nhân viên bảo vệ kia cũng chỉ vào Hạ Thiên, đồng thời còn nói thêm một câu:
- Hắn là bạn trai của bác sĩ Liễu.
- Là mày đánh người sao?
Tống Liên Thành dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên.
- Lỗ tai của ông có vấn đề sao?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Nhiều người đã nói rất rõ ràng, ông còn hỏi làm quái gì?
Đám người nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì chợt kinh ngạc, bạn trai của bác sĩ Liễu quả nhiên quá hung hãn, đánh bác sĩ Tống thành ra như vậy, hơn nữa còn mắng cả giám đốc Tống.
- Mày.
Tống Liên Thành tức đến mức thân thể run rẩy:
- Tốt, rất tốt, bắt hắn lại, đưa đến cục công an.
Tống Liên Thành nói ra lời này với hai tên bảo vệ, nhưng ngay sau đó lão phát hiện hai tên bảo vệ không có hành động nào, một tên bảo vệ cẩn thận nói:
- Giám đốc Tống, tôi đã báo cảnh sát.
Hai tên bảo vệ cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên biết Hạ Thiên là lại trâu chó, bọn họ cũng không muốn không còn răng hút cháo.
- Rất tốt, mày cứ đợi đó mà ăn cơm tù.
Tống Liên Thành dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, sau đó lão quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn:
- Bác sĩ Liễu, cô đưa bạn trai đến phá rối bệnh viện sao?
- Giám đốc Tống, bạn trai của tôi chỉ đến chơi, bác sĩ Tống nói ra những lời ô uế, bạn trai tôi không nhịn được mới ra tay đánh người. Nếu muốn nói cũng phải trách bác sĩ Tống đến quấy rối.
Liễu Vân Mạn căn giận nói, nàng không sợ tên phó giám đốc này, với y thuật của nàng thì chẳng sợ không có công tác, rời khỏi bệnh viện này cũng không phải sẽ chết đói.
- Rất tốt, mai cô khỏi cần đi làm, trở về thanh tỉnh lại đi.
Tống Liên Thành hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Liễu Vân Mạn đang định nói thì một âm thanh vang lên:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Giám đốc.
-Viện trưởng.
Mọi người đều chào hỏi người mới đến, đây là giám đốc Hà Minh của bệnh viện Phụ Nhất. Đúng lúc có người muốn đi ra giải thích tình hình sự việc thì phát hiện vẻ mặt Hà Minh chợt biến đổi, sau đó lão nhanh chóng đi về phía Hạ Thiên.
- Hạ thần y, anh đến rồi sao?
Hạ Thiên dùng giọng cung kính nói với Hạ Thiên, tất cả mọi người kể cả Tống Liên Thành đều ngây dại, bạn trai của bác sĩ Liễu rốt cuộc là quái vật gì? Sao giám đốc lại cung kính như vậy?
Liễu Vân Mạn nghe được lời nói uy hiếp của Tống Dũng thì có chút tức giận.
Tống Dũng hừ lạnh một tiếng:
- Bác sĩ Liễu, phòng làm việc của cô dùng làm phòng làm việc, đây không phải nơi cho cô và bạn trai yêu đương thân mật, chỉ cần xét theo vấn đề này cũng đủ để khai trừ cô ra khỏi bệnh viện.
- Bác sĩ Tống, bây giờ cũng chưa đến giờ làm việc của tôi, tôi cũng không cần anh phải quan tâm.
Liễu Vân Mạn tức giận nói.
Hạ Thiên lúc nà xen vào một câu:
- Chị Vân Mạn, đừng quan tâm đến thằng ngu này, nếu hắn còn tiếp tục kêu gào, tôi sẽ đánh văng hắn ra ngoài... ....
- Ai đánh ai văng ra còn chưa xác định được.
Tống Dũng cười lạnh với Hạ Thiên:
- Tôi khuyên cậu nên rời khỏi bệnh viện, nếu không tôi sẽ cho bảo vệ đến đuổi đi.
- Tôi ghét nhất là loại người đến quấy rầy tôi và vợ.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói một câu, sau đó hắn lóe người đến trước mặt Tống Dũng, hắn thò tay chụp cổ đối phương rồi dùng sức ném ra. Tống Dũng không tự chủ được bay thẳng ra ngoài, sau đó đập người xuống hành lang bệnh viện.
- Á... ....
Tống Dũng đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó hắn bò lên phóng vào phóng Liễu Vân Mạn với bộ dạng tức tối, hắn rống lên với Hạ Thiên:
- Mày dám đánh... ....
Tống Dũng còn chưa nói hết câu thì đã bị chụp cổ, thân thể lại bay lên, sau đó lại ngã lên hành lang.
- Ngu như heo, anh còn dám đi vào, tôi sẽ tiếp tục đánh văng ra.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Tống Dũng bị Hạ Thiên ném ra ngoài choáng váng mặt mày, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận rồi gầm lên:
- Bảo vệ, mau gọi bảo vệ.
Tống Dũng hét lên quá lớn, bảo vệ còn chưa tới nhưng đám bác sĩ và y tá lắm chuyện đã bu đen. Khi thấy bộ dạng chật vật của Tống Dũng thì ai cũng có chuyện để nói.
- Đây không phải là bác sĩ Tống à? Sao thế này?
- Còn hỏi nữa, bị người đánh.
- Ai đánh anh ta? Chẳng lẽ người bệnh?
- Tôi xem bệnh viện này ai dám đánh anh ta?
- Bệnh gì mà bệnh, tám phần là bị bạn trai của bác sĩ Liễu tẩn cho một trận, các người không thấy siêu nhân từ trong phòng làm việc của bác sĩ Liễu phóng ra sao?
- À, nghe nói bác sĩ Liễu đang thân mật với bạn trai trong phòng, bác sĩ Tống tám phần là chạy đến quấy rầy người ta, vì vậy mà bị đòn.
- Đánh là đúng, bác sĩ Tống cũng không phải loại tốt đẹp gì.
- Đúng, đúng vậy, tên này ỷ cha là phó giám đốc bệnh viện, cả ngày chuyên tán các cô y tá, điều này cũng chưa đáng nói, hơn nữa còn cua một lúc nhiều em, đúng là vô sỉ.
- Tiếu Đồng, cô đừng nói Tống Dũng như vậy, anh ấy cũng không phải loại người như cô nói.
- Có phải như loại người Tiếu Đồng nói hay không thì ai mà chẳng biết, tôi nghe nói bác sĩ Tống hận không thể tán một lúc mười mấy cô y tá, sao chỉ vài cô được?
Khi đám bác sĩ y tá tha hồ tán nhảm thì có hai bảo vệ chạy đến, ngay sau đó bảo vệ phóng đến trước mặt Tống Dũng, một tên hỏi:
- Bác sĩ Tống, có chuyện gì xảy ra?
- Các người theo tôi.
Có bảo vệ áp trận, Tống Dũng tất nhiên bừng bừng khí thế, hắn vọt vào chỉ vào người Hạ Thiên nói:
- Ném người này ra khỏi bệnh viện.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Tống Dũng, tên ngu ngày thích làm siêu nhân bay trên không lắm sao? Nếu không sao lại chạy vào nữa rồi?
Lần này Hạ Thiên quyết định làm thỏa mãn sở thích của Tống Dũng, vì vậy hắn tiến lên ném đối phương ra ngoài. Hai tên bảo vệ cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng phịch và âm thanh hét thảm, bọn họ lúc này mới biết Tống Dũng lại bị đánh văng, khoảnh khắc này cả hai đều sững sờ.
- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay đi.
Tống Dũng còn chưa kịp đứng lên đã quát hai tên bảo vệ.
Hai bảo vệ nhìn Hạ Thiên, lại nhìn Liễu Vân Mạn, cả hai có chút do dự.
- Không được ra tay, đây là bạn trai của tôi.
Liễu Vân Mạn vội vàng nói một câu.
Khi nghe Liễu Vân Mạn nói như vậy thì hai tên bảo vệ đã không còn do dự, cả hai vung gậy phóng về phía Hạ Thiên. Thằng khốn này dám cướp bác sĩ đẹp nhất bệnh viện Phụ Nhất vào trong tay, con bà nó như vậy làm anh em đố kỵ, không đập được sao?
Đáng tiếc là hai tên bảo vệ có nguyện vọng tốt đẹp nhưng sự thật quá tàn khốc, lực chiến đấu của cả hai chỉ nhỉnh hơn một chút so với Tống Dũng, như vậy lại chẳng đáng là gì với Hạ Thiên. Vì vậy chưa đến một giây sau, hai tên bảo vệ đã theo gót Tống Dũng, cả hai bị đánh văng khỏi phòng làm việc của Liễu Vân Mạn.
Tất nhiên nếu so sánh với Tống Dũng thì hai tên bảo vệ này may mắn hơn, ít nhất khi bọn họ chạm đất còn có một đệm thịt, nhưng điều này càng làm đệm thịt Tống Dũng gặp bất hạnh, hắn còn chưa đứng lên đã bị hai tên bảo vệ nện lên người.
Đám người đứng ở hai đầu hành lang đã có chút hưng phấn, đây đúng là xem phim võ thuật đỉnh cao, hơn nữa còn miễn phí.
Lúc này có người hô lên:
- Lại một lần nữa.
Mọi người cười vang, trong đám người đa số đều không có hảo cảm với Tống Dũng, bây giờ thấy đối phương không may thì tất nhiên sẽ rất hả hê.
Tống Dũng nghe thấy những tiếng cười nhạo kia thì gương mặt trở nên nóng bỏng giống như bị người ta cho vài tát vào mặt, hắn lại bò lên rồi dùng giọng hổn hển nói:
- Liễu Vân Mạn, con bà nó cô là thứ quái quỷ gì? Chẳng phải chỉ là một con đàn bà dâm đãng bị người ta chơi chán rồi bỏ đi sao? Ông vừa ý là vận may của cô, con bà nó lại không biết điều, lại tìm đến một tên côn đồ. Cô thích chơi với giang hồ sao? Ngày mai ông sẽ khai trừ cô khỏi bệnh viện, để sau này cô ra đường mà sống.
- Tống Dũng, anh là loại vô sỉ.
Liễu Vân Mạn xông ra đến cửa, nàng tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.
Đám người xem náo nhiệt cũng thầm lắc đầu, một số y tá có cảm tình với Tống Dũng thì thầm lắc đầu, lúc này ai cũng thất vọng. Người này bình thường có vẻ hào hoa phong nhã nhưng sao bây giờ lại thô tục như vậy? Còn nói người khác là côn đồ, nhưng một tên thô tục như hắn còn chưa bằng côn đồ.
- Tôi vô xỉ sao? Tôi đầy răng đây mà?
Tống Dũng còn chơi "nho":
- Liễu Vân Mạn, cô là loại gái lẳng lơ, đừng tưởng tôi không biết, người nào mà chẳng biết cô bị thằng Cao Danh Dương chơi nát rồi... ....
- Bốp, bốp... ....
Lời nói của Tống Dũng đột nhiên được thay thế bằng tiếng bạt tai trong trẻo, sau đó mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt. Một tên thanh niên đang điên cuồng tát lên mặt Tống Dũng, ít nhất cũng là mười bảy mười tám cái mới ngừng lại. Khoảnh khắc này hai má của Tống Dũng đã sưng vù, khóe miệng đầy máu tươi, vì vậy mà đám người vừa rồi thất vọng đã có chút đồng tình với Tống Dũng, tên này đúng là đáng thương, bị đánh quá thảm.
- Chị Vân Mạn, bây giờ tên này đã xứng với tên, răng chào hàm hết rồi, tha hồ mà vô xỉ... ....
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Ơ... ....
Tống Dũng muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ nhổ ra một nhúm máu, hai tên bảo vệ đứng gần hắn lại cảm thấy lạnh lẽo. Bọn họ thấy rất rõ, Tống Dũng vừa rồi vừa tự hào mình có hai hàm răng còn nguyên, bây giờ chẳng còn cái nào.
- Mày...Mày...Mày đánh gãy hết răng của bác sĩ Tống sao?
Một tên bảo vệ chỉ tay vào Hạ Thiên:
- Mày...Đây là phạm tội biết không?
- Câm mồm, nếu không sẽ cho anh răng chào hàm.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên bảo vệ.
Tên bảo vệ lui về phía sau hai bước, rõ ràng đã bị Hạ Thiên dọa cho hoảng sợ, mà tên bảo vệ còn lại đã lấy điện thoại báo cảnh sát. Vấn đề này bọn họ không giải quyết được.
- Tụ tập lại làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?
Một âm thanh bất mãn vang lên, một bác sĩ hơn năm mươi từ đầu hành lang đi tới.
Tên bảo vệ vừa báo cảnh sát nghe thấy âm thanh này giống như thấy được cứu tinh:
- Giám đốc Tống, anh đến rồi, bác sĩ Tống, anh ấy... ....
Thì ra người đến là cha của Tống Dũng, là phó giám đốc Tống Liên Thành của bệnh viện Phụ Nhất. Khi bảo vệ còn chưa nói dứt lời thì Tống Liên Thành đã thấy bộ dạng của con trai mình, lão gào lên:
- Có chuyện gì xảy ra? Thằng nào làm?
- Cha... ....
Lúc này Tống Dũng đã nói ra một chữ khá rõ ràng, sau đó hắn chỉ vào Hạ Thiên:
- Là nó... ....
- Giám đốc Tống, chính là hắn.
Nhân viên bảo vệ kia cũng chỉ vào Hạ Thiên, đồng thời còn nói thêm một câu:
- Hắn là bạn trai của bác sĩ Liễu.
- Là mày đánh người sao?
Tống Liên Thành dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên.
- Lỗ tai của ông có vấn đề sao?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Nhiều người đã nói rất rõ ràng, ông còn hỏi làm quái gì?
Đám người nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì chợt kinh ngạc, bạn trai của bác sĩ Liễu quả nhiên quá hung hãn, đánh bác sĩ Tống thành ra như vậy, hơn nữa còn mắng cả giám đốc Tống.
- Mày.
Tống Liên Thành tức đến mức thân thể run rẩy:
- Tốt, rất tốt, bắt hắn lại, đưa đến cục công an.
Tống Liên Thành nói ra lời này với hai tên bảo vệ, nhưng ngay sau đó lão phát hiện hai tên bảo vệ không có hành động nào, một tên bảo vệ cẩn thận nói:
- Giám đốc Tống, tôi đã báo cảnh sát.
Hai tên bảo vệ cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên biết Hạ Thiên là lại trâu chó, bọn họ cũng không muốn không còn răng hút cháo.
- Rất tốt, mày cứ đợi đó mà ăn cơm tù.
Tống Liên Thành dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, sau đó lão quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn:
- Bác sĩ Liễu, cô đưa bạn trai đến phá rối bệnh viện sao?
- Giám đốc Tống, bạn trai của tôi chỉ đến chơi, bác sĩ Tống nói ra những lời ô uế, bạn trai tôi không nhịn được mới ra tay đánh người. Nếu muốn nói cũng phải trách bác sĩ Tống đến quấy rối.
Liễu Vân Mạn căn giận nói, nàng không sợ tên phó giám đốc này, với y thuật của nàng thì chẳng sợ không có công tác, rời khỏi bệnh viện này cũng không phải sẽ chết đói.
- Rất tốt, mai cô khỏi cần đi làm, trở về thanh tỉnh lại đi.
Tống Liên Thành hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Liễu Vân Mạn đang định nói thì một âm thanh vang lên:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Giám đốc.
-Viện trưởng.
Mọi người đều chào hỏi người mới đến, đây là giám đốc Hà Minh của bệnh viện Phụ Nhất. Đúng lúc có người muốn đi ra giải thích tình hình sự việc thì phát hiện vẻ mặt Hà Minh chợt biến đổi, sau đó lão nhanh chóng đi về phía Hạ Thiên.
- Hạ thần y, anh đến rồi sao?
Hạ Thiên dùng giọng cung kính nói với Hạ Thiên, tất cả mọi người kể cả Tống Liên Thành đều ngây dại, bạn trai của bác sĩ Liễu rốt cuộc là quái vật gì? Sao giám đốc lại cung kính như vậy?
/1475
|