KTôi với anh không quen biết, cần gì phải nể mặt.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Còn anh có phải đàn ông chân chính hay không, điều này càng không liên quan gì đến tôi.
- Hạ Thiên, chúng ta không thù không oán, không cần tuyệt tình quá mức như vậy chứ?
Trong lời nói của Tôn Bác Văn mang theo hương vị bất mãn:
- Hôm nay cậu bỏ qua, sau này dù cậu làm gì với Phương Dĩnh thì cũng không liên quan gì đến tôi. Hôm nay nếu cậu nể mặt, ngày sau tôi cũng sẽ nể mặt cậu, coi như lùi một bước trời cao biển rộng... ....
Hạ Thiên mất kiên nhẫn cắt ngang lời Tôn Bác Văn:
- Nhị sư phụ có nói, nhịn là nhục, thích là "đục", lùi một bước rơi vào hầm cầu. Vì vậy tôi không nể mặt anh, cũng không cần anh nể mặt tôi.
Hạ Thiên còn chưa dứt lời thì đã đánh về phía Tôn Bác Văn, hai đấm xiết chặt, chỉ sau khoảnh khắc đã đấm ra mười tám quyền. Lúc nãy Tôn Bác Văn đã tránh được một lần tấn công, bây giờ Hạ Thiên ra tay đến mức cực hạn, hắn không cho Tôn Bác Văn cơ hội né tránh.
Nhưng Hạ Thiên vẫn đánh giá thấp thực lực của Tôn Bác Văn, chỉ thấy đối phương né tránh hầu như không chậm so với tốc độ của Hạ Thiên, sau vài lượt né tránh đã thoát khỏi mười quyền.
- Ầm, ầm, ầm... ....
Nhiều âm thanh trầm đục vang lên, Tôn Bác Văn cũng ra tay, hai đấm của hắn liên tục vung lên để đón đỡ tám quyền còn lại của Hạ Thiên. Dù tốc độ của Tôn Bác Văn cũng rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn một chút so với Hạ Thiên, vì vậy hắn chỉ có thể né được mười quyền đầu tiên, tám quyền tiếp theo phải cứng đối cứng.
Một vòng khí bùng ra, hai người liều mạng không chỉ đơn giản là nắm đấm va vào nhau, rõ ràng là chân khí cũng bùng ra.
Hạ Thiên cũng không kinh ngạc, lần đầu tiên khi gặp Tôn Bác Văn thì hắn đã phát hiện được một luồng chân khí hùng hậu. Tuy Tôn Bác Văn che giấu rất sâu nhưng cũng khó thể tránh khỏi ánh mắt của một thần y như Hạ Thiên.
Trên mặt Tôn Bác Văn chợt đỏ hồng mất tự nhiên, hắn đạp chân lui về phía sau hai bước, khi bàn chân hõm vào trong mặt đất hai centimet thì hắn mới đứng vững.
Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ không chấn động, vẻ mặt rất thoải mái. Rõ ràng nếu đấu chân khí thì hắn ở vào thế thượng phong.
- Quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, nhưng xem ra vẫn kém tôi.
Hạ Thiên nhìn Tôn Bác Văn:
- Vừa rồi mới chỉ là khởi động, bây giờ tôi muốn xử lý anh.
- Muốn giết chết tôi cũng không dễ dàng như vậy.
Tôn Bác Văn chậm rãi nói, gương mặt đỏ tươi đã biến mất, hắn đưa tay lên tháo mắt kính xuống.
Tôn Bác Văn đột nhiên hất kính lên, dị biến chợt xuất hiện, kính mắt chợt biến mất, trên tay hắn chợt xuất hiện một sợi tơ bạc dài hơn một thước. Hắn rung cổ tay, tơ bạc hóa thành một mảng lưới quấn về phía Hạ Thiên. Lúc này Tôn Bác Văn coi như chủ động tấn công.
- Sao?
Hạ Thiên đột nhiên hóa thành một bóng người nhàn nhạt, hắn trông có vẻ biến mất giữa hư không nhưng giọng nói vẫn chứng tỏ người còn chưa đi. Lúc này giọng điệu của hắn trở nên bất định:
- Kính mắt có thể biến thành thứ này sao? Hình như nhìn có vẻ rất hay, mình cướp về cho chị Mộng chơi mới được.
Hạ Thiên nói cướp là cướp, hắn vươn hai ngón tay đến kẹp cổ tay của Tôn Bác Văn. Nhưng Tôn Bác Văn rất cảnh giác, hắn rụt tay lách ra, mà sợi tơ bạc cũng cuốn về phía bàn tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên căn bản không né tránh, hai ngón tay kẹp sợi tơ bạc. Nhưng tơ bạc trơn như trạch, sợi tơ đột nhiên trượt ra, vì vậy mà kế hoạch của hắn đã thất bại.
Điều này làm cho Hạ Thiên buồn bực, hắn muốn cướp một món đồ chơi mà thôi, sao lại khó khăn như vậy?
- Thôi được, trước tiên xử lý người này trước đã, sau đó cướp hàng sau.
Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, hắn không quan tâm đến sợi tơ bạc mà chuyển sang tấn công Tôn Bác Văn.
Dù hai người chiến đấu cực kỳ khủng bố nhưng những người đi qua lại không thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người. Trừ khi bọn họ biết chắc chắn có người ở đây, nếu không bọn họ căn bản chẳng biết có gì xảy ra, vì vậy mà hai người đánh nhau nãy giờ vẫn chưa có ai chú ý đến.
Chỉ có một người duy nhất chú ý vào cuộc chiến chính là Phương Dĩnh. Khoảnh khắc này nàng đang trợn mắt há mồm, nàng khó mà tin được những gì trước mắt, đây là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết sao? Nàng cảm thấy rất khó tin, Tôn Bác Văn có vẻ văn nhã nhưng lại có võ công cao cường.
Lúc này cuối cùng Phương Dĩnh đã hiểu vì sao Hạ Thiên lại đổi tên Tôn Bác Văn thành Tôn Bác Vũ, thì ra khi hai người gặp mặt nhau, Hạ Thiên đã biết Tôn Bác Văn có võ công.
Khi Phương Dĩnh còn đang ngây ngốc thì một bóng người chợt hiện ra bên cạnh, người này chụp lấy quần áo của nàng rồi kéo lên.
- Á!
Phương Dĩnh cực kỳ hoảng sợ, hắn vội vàng hô một tiếng:
- Bác Văn, cứu em... ....
Phương Dĩnh kêu lớn lập tức kinh động đến hai người trong trận chiến, người phản ứng đầu tiên không phải là Tôn Bác Văn mà chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn thoáng qua, hắn thấy Phương Dĩnh bị người ta xách lên mang đi, mà người mang Phương Dĩnh đi cũng không xa lạ gì với Hạ Thiên.
- Mị Nhi, chị đứng lạ cho tôi.
Hạ Thiên hô lên một tiếng rồi phóng theo:
- Cẩn thận tôi đánh chị.
Ngươi đột nhiên xuất hiện chính là Mị Nhi mà trước nay luôn thần bí, lần này nàng xuất hiện rõ ràng là đối nghịch với Hạ Thiên, điều nà làm hắn cảm thấy khó hiểu, Mị Nhi này đúng là cần ăn đòn, quá không nghe lời.
Rõ ràng Mị Nhi không đứng lại theo lời Hạ Thiên, nàng chẳng những không dừng mà còn chạy nhanh hơn. Hạ Thiên dù chạy rất nhanh nhưng hắn không quen thuộc khu vực này, vì vậy mà đuổi một lúc đã không thấy bóng dáng của Mị Nhi.
- Lần sau gặp lại nhất định phải cho ăn đòn.
Một lát sau Hạ Thiên mới ngừng truy kích, tốc độ của Mị Nhi là rất nhanh, muốn đuổi kịp cũng không dễ.
Hạ Thiên nhìn lướt qua bốn phía, hắn lập tức buồn bực, đây là chỗ nào? Hắn vừa chạy được một lúc thì lạc đường. Càng làm hắn cảm thấy khó hiểu chính là nơi này cũng là khu đi bộ, không có xe cộ gì.
- Lần sau nhất định phải cho ăn đòn đau.
Hạ Thiên căm giận nói, ba giây trước hắn còn nghĩ rằng mình sẽ đuổi kịp Mị Nhi rồi đánh cho một trận, nhưng bây giờ xem ra đã khó thực hiện ước nguyện.
Tôn Bác Văn nhìn Mị Nhi và Hạ Thiên đuổi theo một trước một sau mà vẻ mặt dần khôi phục lại bình tĩnh, lúc này sợi tơ bạc đã hóa thành mắt kính được hắn đeo lên. Lúc này hắn đã khôi phục lại bộ dạng của một phần tử trí thức.
Đúng lúc này điện thoại của Tôn Bác Văn vang lên, hắn lấy ra xem, hắn nhìn dãy số, ánh mắt không khỏi lộ ý cười.
- Là tôi.
Ngay sau đó Tôn Bác Văn đã nhận điện thoại.
- Hành động trong ba ngày.
Âm thanh ở đầu dây bên kia chợt vang lên:
- Chuẩn bị sẵn sàng, chờ thông báo của tôi.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Còn anh có phải đàn ông chân chính hay không, điều này càng không liên quan gì đến tôi.
- Hạ Thiên, chúng ta không thù không oán, không cần tuyệt tình quá mức như vậy chứ?
Trong lời nói của Tôn Bác Văn mang theo hương vị bất mãn:
- Hôm nay cậu bỏ qua, sau này dù cậu làm gì với Phương Dĩnh thì cũng không liên quan gì đến tôi. Hôm nay nếu cậu nể mặt, ngày sau tôi cũng sẽ nể mặt cậu, coi như lùi một bước trời cao biển rộng... ....
Hạ Thiên mất kiên nhẫn cắt ngang lời Tôn Bác Văn:
- Nhị sư phụ có nói, nhịn là nhục, thích là "đục", lùi một bước rơi vào hầm cầu. Vì vậy tôi không nể mặt anh, cũng không cần anh nể mặt tôi.
Hạ Thiên còn chưa dứt lời thì đã đánh về phía Tôn Bác Văn, hai đấm xiết chặt, chỉ sau khoảnh khắc đã đấm ra mười tám quyền. Lúc nãy Tôn Bác Văn đã tránh được một lần tấn công, bây giờ Hạ Thiên ra tay đến mức cực hạn, hắn không cho Tôn Bác Văn cơ hội né tránh.
Nhưng Hạ Thiên vẫn đánh giá thấp thực lực của Tôn Bác Văn, chỉ thấy đối phương né tránh hầu như không chậm so với tốc độ của Hạ Thiên, sau vài lượt né tránh đã thoát khỏi mười quyền.
- Ầm, ầm, ầm... ....
Nhiều âm thanh trầm đục vang lên, Tôn Bác Văn cũng ra tay, hai đấm của hắn liên tục vung lên để đón đỡ tám quyền còn lại của Hạ Thiên. Dù tốc độ của Tôn Bác Văn cũng rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn một chút so với Hạ Thiên, vì vậy hắn chỉ có thể né được mười quyền đầu tiên, tám quyền tiếp theo phải cứng đối cứng.
Một vòng khí bùng ra, hai người liều mạng không chỉ đơn giản là nắm đấm va vào nhau, rõ ràng là chân khí cũng bùng ra.
Hạ Thiên cũng không kinh ngạc, lần đầu tiên khi gặp Tôn Bác Văn thì hắn đã phát hiện được một luồng chân khí hùng hậu. Tuy Tôn Bác Văn che giấu rất sâu nhưng cũng khó thể tránh khỏi ánh mắt của một thần y như Hạ Thiên.
Trên mặt Tôn Bác Văn chợt đỏ hồng mất tự nhiên, hắn đạp chân lui về phía sau hai bước, khi bàn chân hõm vào trong mặt đất hai centimet thì hắn mới đứng vững.
Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ không chấn động, vẻ mặt rất thoải mái. Rõ ràng nếu đấu chân khí thì hắn ở vào thế thượng phong.
- Quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, nhưng xem ra vẫn kém tôi.
Hạ Thiên nhìn Tôn Bác Văn:
- Vừa rồi mới chỉ là khởi động, bây giờ tôi muốn xử lý anh.
- Muốn giết chết tôi cũng không dễ dàng như vậy.
Tôn Bác Văn chậm rãi nói, gương mặt đỏ tươi đã biến mất, hắn đưa tay lên tháo mắt kính xuống.
Tôn Bác Văn đột nhiên hất kính lên, dị biến chợt xuất hiện, kính mắt chợt biến mất, trên tay hắn chợt xuất hiện một sợi tơ bạc dài hơn một thước. Hắn rung cổ tay, tơ bạc hóa thành một mảng lưới quấn về phía Hạ Thiên. Lúc này Tôn Bác Văn coi như chủ động tấn công.
- Sao?
Hạ Thiên đột nhiên hóa thành một bóng người nhàn nhạt, hắn trông có vẻ biến mất giữa hư không nhưng giọng nói vẫn chứng tỏ người còn chưa đi. Lúc này giọng điệu của hắn trở nên bất định:
- Kính mắt có thể biến thành thứ này sao? Hình như nhìn có vẻ rất hay, mình cướp về cho chị Mộng chơi mới được.
Hạ Thiên nói cướp là cướp, hắn vươn hai ngón tay đến kẹp cổ tay của Tôn Bác Văn. Nhưng Tôn Bác Văn rất cảnh giác, hắn rụt tay lách ra, mà sợi tơ bạc cũng cuốn về phía bàn tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên căn bản không né tránh, hai ngón tay kẹp sợi tơ bạc. Nhưng tơ bạc trơn như trạch, sợi tơ đột nhiên trượt ra, vì vậy mà kế hoạch của hắn đã thất bại.
Điều này làm cho Hạ Thiên buồn bực, hắn muốn cướp một món đồ chơi mà thôi, sao lại khó khăn như vậy?
- Thôi được, trước tiên xử lý người này trước đã, sau đó cướp hàng sau.
Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, hắn không quan tâm đến sợi tơ bạc mà chuyển sang tấn công Tôn Bác Văn.
Dù hai người chiến đấu cực kỳ khủng bố nhưng những người đi qua lại không thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người. Trừ khi bọn họ biết chắc chắn có người ở đây, nếu không bọn họ căn bản chẳng biết có gì xảy ra, vì vậy mà hai người đánh nhau nãy giờ vẫn chưa có ai chú ý đến.
Chỉ có một người duy nhất chú ý vào cuộc chiến chính là Phương Dĩnh. Khoảnh khắc này nàng đang trợn mắt há mồm, nàng khó mà tin được những gì trước mắt, đây là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết sao? Nàng cảm thấy rất khó tin, Tôn Bác Văn có vẻ văn nhã nhưng lại có võ công cao cường.
Lúc này cuối cùng Phương Dĩnh đã hiểu vì sao Hạ Thiên lại đổi tên Tôn Bác Văn thành Tôn Bác Vũ, thì ra khi hai người gặp mặt nhau, Hạ Thiên đã biết Tôn Bác Văn có võ công.
Khi Phương Dĩnh còn đang ngây ngốc thì một bóng người chợt hiện ra bên cạnh, người này chụp lấy quần áo của nàng rồi kéo lên.
- Á!
Phương Dĩnh cực kỳ hoảng sợ, hắn vội vàng hô một tiếng:
- Bác Văn, cứu em... ....
Phương Dĩnh kêu lớn lập tức kinh động đến hai người trong trận chiến, người phản ứng đầu tiên không phải là Tôn Bác Văn mà chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn thoáng qua, hắn thấy Phương Dĩnh bị người ta xách lên mang đi, mà người mang Phương Dĩnh đi cũng không xa lạ gì với Hạ Thiên.
- Mị Nhi, chị đứng lạ cho tôi.
Hạ Thiên hô lên một tiếng rồi phóng theo:
- Cẩn thận tôi đánh chị.
Ngươi đột nhiên xuất hiện chính là Mị Nhi mà trước nay luôn thần bí, lần này nàng xuất hiện rõ ràng là đối nghịch với Hạ Thiên, điều nà làm hắn cảm thấy khó hiểu, Mị Nhi này đúng là cần ăn đòn, quá không nghe lời.
Rõ ràng Mị Nhi không đứng lại theo lời Hạ Thiên, nàng chẳng những không dừng mà còn chạy nhanh hơn. Hạ Thiên dù chạy rất nhanh nhưng hắn không quen thuộc khu vực này, vì vậy mà đuổi một lúc đã không thấy bóng dáng của Mị Nhi.
- Lần sau gặp lại nhất định phải cho ăn đòn.
Một lát sau Hạ Thiên mới ngừng truy kích, tốc độ của Mị Nhi là rất nhanh, muốn đuổi kịp cũng không dễ.
Hạ Thiên nhìn lướt qua bốn phía, hắn lập tức buồn bực, đây là chỗ nào? Hắn vừa chạy được một lúc thì lạc đường. Càng làm hắn cảm thấy khó hiểu chính là nơi này cũng là khu đi bộ, không có xe cộ gì.
- Lần sau nhất định phải cho ăn đòn đau.
Hạ Thiên căm giận nói, ba giây trước hắn còn nghĩ rằng mình sẽ đuổi kịp Mị Nhi rồi đánh cho một trận, nhưng bây giờ xem ra đã khó thực hiện ước nguyện.
Tôn Bác Văn nhìn Mị Nhi và Hạ Thiên đuổi theo một trước một sau mà vẻ mặt dần khôi phục lại bình tĩnh, lúc này sợi tơ bạc đã hóa thành mắt kính được hắn đeo lên. Lúc này hắn đã khôi phục lại bộ dạng của một phần tử trí thức.
Đúng lúc này điện thoại của Tôn Bác Văn vang lên, hắn lấy ra xem, hắn nhìn dãy số, ánh mắt không khỏi lộ ý cười.
- Là tôi.
Ngay sau đó Tôn Bác Văn đã nhận điện thoại.
- Hành động trong ba ngày.
Âm thanh ở đầu dây bên kia chợt vang lên:
- Chuẩn bị sẵn sàng, chờ thông báo của tôi.
/1475
|