- Bác Thiệu, là cháu, tiểu Xán!
Người này chính là Tô Tiểu Xán, hắn mỉm cười với Thiệu Chí Hùng có chút cảm giác đắc ý.
- Thế nào? Cháu giảm béo vẫn được xem là thành công đó chứ?
- Cậu chính là Tiểu Xán?
Thiệu Chí Hùng có chút ngạc nhiên, nhìn kỹ lại sau đó mới gật đầu.
- Đúng rồi, rất giống với cậu lúc nhỏ, nhưng cái này cũng quá khoa trương rồi đấy chứ, trước đây cậu gần hai trăm ký, nhìn bộ dạng cậu lúc này chắc cũng khoảng bảy tám chục ký chứ?
- Tiểu Xán, cháu giám béo bằng cách nào thế? Giới thiệu cho bác biết với, bác cũng muốn giảm cân đây!
Lưu Tiểu Vân đứng bên cạnh nhịn không được hỏi.
- Dì Lưu, dáng dì chuẩn quá rồi, sao lại còn giảm béo nữa?
Tô Tiểu Xán mỉm cười.
- Chỉ có điều, bác Thiệu, nói đến người giúp ta giảm béo này thật đúng là vị kỳ nhân, đợi lát nữa có khả năng anh ấy cũng tới, đến lúc đó cháu giới thiệu cho bác.
Tô Bối Bối lại bĩu môi:
- Cái gì kỳ nhân chứ, chính là đại lưu manh thối tha!
- Ặc, Bối Bối, đừng nói bậy thế.
Tô Tiểu Xán có chút xấu hổ, vội vàng thấp giọng la trách.
Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng:
- Em không có nói bậy, hắn vốn thực là tên lưu manh đó, còn chiếm tiện nghi người ta!
Tô Tiểu Xán có chút khó xử không biết nên nói thế nào, liên quan đến chuyện Hạ Thiên chiếm tiện nghi Tô Bối Bối hắn cũng chẳng rõ cho lắm.
- Em không nói cho anh biết đâu, em đi tìm chị họ để cáo trạng cái tên đại lưu manh kia!
Tô Bối Bối lúc này nhìn thấy Diệp Mộng Oánh liền lập tức chạy tới.
Lúc Tô Bối Bối rời khỏi, Thiệu Chí Hùng nhịn không được hỏi một câu:
- Tiểu Xán, người mà các cháu nói rốt cuộc là ai vậy? Tên gọi là gì? Bác trước kia có quen biết sao?
- Bác Thiệu, khoảng thời gian trước bác không có ở thành phố Giang Hải, gần đây mới quay vừa lại nên chắc không biết hắn, hắn hai tháng trước mới đến Giang Hải.
Tô Tiểu Xán lắc đầu.
- Hắn tên Hạ Thiên, a, nói Tào Tháo Tào Tháo đến.
Ánh mắt Thiệu Chí Hùng rất tự nhiên chuyển ra hướng cửa, dù tuổi tác không còn nhỏ nhưng lúc này ông vẫn có cảm giác hân hoan như xưa, bởi ông nhìn thấy một Tiên Nữ váy trắng tóc dài chấm gót chân, dung mạo tuyệt mỹ, phong thái tuyệt thế, chắc chắn tất cả những giai nhân có mặt không ai sánh bằng, cho dù là Diệp Mộng Oánh trước đó đã từng tới đây thì so với Tiên Nữ trước mặt đây cũng sẽ có chút thua kém.
Qua vài giây đồng hồ, Thiệu Chí Hùng cuối cùng cũng đã rời mắt, bởi vì ông biết rõ nhìn một nữ nhân như vậy thật không lịch sự, đây cũng không phải là phong cách của ông, lúc nãy cũng chỉ là do đối phương thật sự là diễm lệ xinh đẹp quá mức mà thôi.
- Cái này, Tiểu Xán, Hạ Thiên mà cháu nói, không phải là cô gái rất đẹp này đấy chứ?
Thiệu Chí Hùng có chút khó mà tin được.
- Hì, Bác Thiệu, không phải nàng, mà là người bên cạnh nàng ấy.
Tô Tiểu Xán có chút tiếc nuối, cái cô Liễu Mộng này thật sự là lớn lên quá hại nước hại dân vốn không nên xuất hiện trên thế gian này, bất kỳ ai cũng đều theo nàng, danh tiếng đều bị nàng đoạt hết, đây chẳng phải sao, bất luận là Hạ Thiên đang tay trong tay với nàng hay cả ba cô gái Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi ở đằng sau nàng rõ ràng đều bị Thiệu Chí Hùng không để mắt tới.
Cũng may Thiệu Chí Hùng cũng không phải là đồ háo sắc, cho nên hắn rất nhanh chóng nhìn thấy Hạ Thiên, sau đó lại nhìn Kiều Tiểu Kiều ở đằng sau, ông cũng chẳng quan tâm hỏi tiếp Tô Tiểu Xán nữa mà lập tức kéo Lưu Tiểu Vân đi lên đón khách.
- Kiều tiểu thư, hoan nghênh hoan nghênh!
Thiệu Chí Hùng vội vàng chào hỏi Kiều Tiểu Kiều.
- Thiệu tiên sinh, Thiệu phu nhân.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười khẽ gật đầu.
Còn bên đó Tô Tiểu Xán cũng đã bước đến:
- Hạ Thiên, anh cũng tới rồi.
- Ây, sao cậu lại gầy thế này?
Liễu Mộng nhìn Tô Tiểu Xán.
- Ai không cho cậu cơm ăn để cậu phải đói thế này à?
Tô Tiểu Xán lập tức bày ra bộ mặt đau khổ, cô Liễu Mộng này thật đúng là dùng lời nói không sợ bắt người ta chết à!
- Cậu thật là đáng thương!
Liễu Mộng lại nói với Tô Tiểu Xán một câu, sau đó liền kéo Hạ Thiên.
- Tiểu tử thôi, hình như chị đói bụng rồi, đây chẳng phải buổi yến tiệc từ thiện sao? Chúng ta đi tìm đồ gì đó ăn đi.
Không để cho Tô Tiểu Xán có cơ hội nói chuyện, cũng không thèm quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không, Liễu Mộng kéo Hạ Thiên đi, nàng nhìn thấy nhân viên phục vụ đang bưng ly rượu đi tới, nàng liền cầm một ly lên uống một hơi cạn sạch rồi đặt xuống, lại nhìn thấy cách đó không xa có điểm tâm trên bàn, Liễu Mộng liền đi qua cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, không thèm quan tâm đến những ánh mắt có chút kỳ quái của những người bên cạnh.
Nếu không phải vì Liễu Mộng xinh đẹp khác thường thì khí chất đó lại càng Tiên Nữ so với Tiên Nữ nữa, chỉ e có không ít người sẽ cho rằng nàng đến là để tặng cơm cho ăn.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị cũng đến đây à!
Lúc này Hạ Thiên lại nhìn thấy Diệp Mộng Oánh liền kéo Liễu Mộng đi tới.
Diệp Mộng Oánh còn chưa nói lời nói, Tô Bối Bối đứng bên cạnh đã tức hồng hộc trừng mắt nhìn Hạ Thiên, căm giận mắng:
- Lưu manh! Mắc ói!
- Cô mắc ói à?
Hạ Thiên kỳ quái nhìn Tô Bối Bối.
- Cô mang thai rồi sao? Tôi phải nói rõ ràng đó, chuyện cô mang thai không liên quan đến tôi, lần trước tôi chỉ ôm cô thôi, chỉ ôm một cái thì sẽ không thể nào mang thai được, cho dù cô có thực sự mang thai đi chăng nữa thì cái thai đó cũng không phải của tôi.
- Anh anh anh...
Tô Bối Bối đáng thương lại bị làm cho tức đến mức trắng bệch cả mặt mũi, lắp bắp nói không thốt nên lời.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Tô Bối Bối xem như an ủi nàng, cô em họ này lần nào cũng thích gây khó dễ Hạ Thiên, nhưng lần nào cũng bị làm cho tức đến thảm thương cũng chính là nàng.
- Hạ Thiên, cậu tới cùng Kiều Tiểu Kiều phải không?
Diệp Mộng Oánh thấp giọng hỏi.
- Là đi cùng tôi tới đây.
Liễu Mộng lại cười hì hì cướp lời nói, sau đó lại kéo Hạ Thiên đi.
- Tiểu tử thôi, chúng ta tiếp tục đi tìm đồ ăn đi.
Tô Bối Bối nhìn theo bòng dáng Hạ Thiên rồi quơ quơ nắm tay nhỏ, nàng rất muốn trở thành cô gái tí hon, một chưởng đập chết tên đại lưu manh này, cái thứ gì chứ, tìm Tiểu Tam đến mức kiêu ngạo như vậy đó, còn lần này tìm vài cái!
Hạ Thiên đi theo Liễu Mộng đến đường luồn của đại sảnh buổi yến tiệc, thực sự cũng khiến cho hắn thấy được buổi yến tiệc hôm nay có không ít người hắn quen biết, ngoại trừ Tô Tiểu Xán Diệp Mộng Oánh bọn họ ra, vợ của tên hầu tử chết tiệc Liễu Kỳ, Mai Nhược Đình dẫn theo tiểu nha đầu Hàm Hàm kia cũng có mặt, mà Liễu Mộng vừa nhìn thấy tiểu nha đầu này liền lập tức bỏ rơi Hạ Thiên.
- Hàm Hàm, cháu thiếu tiền sao?
Liễu Mộng kéo Hàm Hàm, bắt đầu dụ dỗ nàng.
- Cô có rất nhiều tiền, cháu có muốn mượn tiền không?
Liễu Mộng đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên việc Hàm Hàm cho nàng vay nặng lãi, giờ nàng đã trở thành người có tiền rồi nên nàng cũng muốn cho Hàm Hàm vay nặng lãi, khiến cho tiểu nha đầu Hàm Hàm này luôn thiếu nợ nàng.
- Cô cô, cháu không thiếu tiền!
Hàm Hàm nháy con mắt.
- Chỉ có điều, cô cô thật sự có rất nhiều tiền sao? Vậy cô cô mua cho cháu điện thoại quả táo được không?
- Cháu muốn mua điện thoại di động à, cô có thể cho cháu vay tiền, cho cháu mượn một vạn tệ, rồi trả cho cô mười vạn tệ là được rồi!
Liễu Mộng nhanh chóng nói.
- Có thể trả trong vòng một tháng, lợi tức rất thấp đó!
- Cô cô, cô đã là người lớn như vậy, lại là cô của cháu, cô không biết xấu hổ bảo cháu vay tiền sao? Cô nên mua điện thoại di động tặng cho cháu chứ!
Hàm Hàm lại có chút bất mãn nhìn Liễu Mộng.
Bên này Liễu Mộng đang dụ dỗ tiểu cô nương vay nặng lãi, còn bên kia Hạ Thiên cũng gặp phải một người tính ra thì không quen thuộc cho lắm nhưng lại là người quen biết.
Người này chính là Tô Tiểu Xán, hắn mỉm cười với Thiệu Chí Hùng có chút cảm giác đắc ý.
- Thế nào? Cháu giảm béo vẫn được xem là thành công đó chứ?
- Cậu chính là Tiểu Xán?
Thiệu Chí Hùng có chút ngạc nhiên, nhìn kỹ lại sau đó mới gật đầu.
- Đúng rồi, rất giống với cậu lúc nhỏ, nhưng cái này cũng quá khoa trương rồi đấy chứ, trước đây cậu gần hai trăm ký, nhìn bộ dạng cậu lúc này chắc cũng khoảng bảy tám chục ký chứ?
- Tiểu Xán, cháu giám béo bằng cách nào thế? Giới thiệu cho bác biết với, bác cũng muốn giảm cân đây!
Lưu Tiểu Vân đứng bên cạnh nhịn không được hỏi.
- Dì Lưu, dáng dì chuẩn quá rồi, sao lại còn giảm béo nữa?
Tô Tiểu Xán mỉm cười.
- Chỉ có điều, bác Thiệu, nói đến người giúp ta giảm béo này thật đúng là vị kỳ nhân, đợi lát nữa có khả năng anh ấy cũng tới, đến lúc đó cháu giới thiệu cho bác.
Tô Bối Bối lại bĩu môi:
- Cái gì kỳ nhân chứ, chính là đại lưu manh thối tha!
- Ặc, Bối Bối, đừng nói bậy thế.
Tô Tiểu Xán có chút xấu hổ, vội vàng thấp giọng la trách.
Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng:
- Em không có nói bậy, hắn vốn thực là tên lưu manh đó, còn chiếm tiện nghi người ta!
Tô Tiểu Xán có chút khó xử không biết nên nói thế nào, liên quan đến chuyện Hạ Thiên chiếm tiện nghi Tô Bối Bối hắn cũng chẳng rõ cho lắm.
- Em không nói cho anh biết đâu, em đi tìm chị họ để cáo trạng cái tên đại lưu manh kia!
Tô Bối Bối lúc này nhìn thấy Diệp Mộng Oánh liền lập tức chạy tới.
Lúc Tô Bối Bối rời khỏi, Thiệu Chí Hùng nhịn không được hỏi một câu:
- Tiểu Xán, người mà các cháu nói rốt cuộc là ai vậy? Tên gọi là gì? Bác trước kia có quen biết sao?
- Bác Thiệu, khoảng thời gian trước bác không có ở thành phố Giang Hải, gần đây mới quay vừa lại nên chắc không biết hắn, hắn hai tháng trước mới đến Giang Hải.
Tô Tiểu Xán lắc đầu.
- Hắn tên Hạ Thiên, a, nói Tào Tháo Tào Tháo đến.
Ánh mắt Thiệu Chí Hùng rất tự nhiên chuyển ra hướng cửa, dù tuổi tác không còn nhỏ nhưng lúc này ông vẫn có cảm giác hân hoan như xưa, bởi ông nhìn thấy một Tiên Nữ váy trắng tóc dài chấm gót chân, dung mạo tuyệt mỹ, phong thái tuyệt thế, chắc chắn tất cả những giai nhân có mặt không ai sánh bằng, cho dù là Diệp Mộng Oánh trước đó đã từng tới đây thì so với Tiên Nữ trước mặt đây cũng sẽ có chút thua kém.
Qua vài giây đồng hồ, Thiệu Chí Hùng cuối cùng cũng đã rời mắt, bởi vì ông biết rõ nhìn một nữ nhân như vậy thật không lịch sự, đây cũng không phải là phong cách của ông, lúc nãy cũng chỉ là do đối phương thật sự là diễm lệ xinh đẹp quá mức mà thôi.
- Cái này, Tiểu Xán, Hạ Thiên mà cháu nói, không phải là cô gái rất đẹp này đấy chứ?
Thiệu Chí Hùng có chút khó mà tin được.
- Hì, Bác Thiệu, không phải nàng, mà là người bên cạnh nàng ấy.
Tô Tiểu Xán có chút tiếc nuối, cái cô Liễu Mộng này thật sự là lớn lên quá hại nước hại dân vốn không nên xuất hiện trên thế gian này, bất kỳ ai cũng đều theo nàng, danh tiếng đều bị nàng đoạt hết, đây chẳng phải sao, bất luận là Hạ Thiên đang tay trong tay với nàng hay cả ba cô gái Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi ở đằng sau nàng rõ ràng đều bị Thiệu Chí Hùng không để mắt tới.
Cũng may Thiệu Chí Hùng cũng không phải là đồ háo sắc, cho nên hắn rất nhanh chóng nhìn thấy Hạ Thiên, sau đó lại nhìn Kiều Tiểu Kiều ở đằng sau, ông cũng chẳng quan tâm hỏi tiếp Tô Tiểu Xán nữa mà lập tức kéo Lưu Tiểu Vân đi lên đón khách.
- Kiều tiểu thư, hoan nghênh hoan nghênh!
Thiệu Chí Hùng vội vàng chào hỏi Kiều Tiểu Kiều.
- Thiệu tiên sinh, Thiệu phu nhân.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười khẽ gật đầu.
Còn bên đó Tô Tiểu Xán cũng đã bước đến:
- Hạ Thiên, anh cũng tới rồi.
- Ây, sao cậu lại gầy thế này?
Liễu Mộng nhìn Tô Tiểu Xán.
- Ai không cho cậu cơm ăn để cậu phải đói thế này à?
Tô Tiểu Xán lập tức bày ra bộ mặt đau khổ, cô Liễu Mộng này thật đúng là dùng lời nói không sợ bắt người ta chết à!
- Cậu thật là đáng thương!
Liễu Mộng lại nói với Tô Tiểu Xán một câu, sau đó liền kéo Hạ Thiên.
- Tiểu tử thôi, hình như chị đói bụng rồi, đây chẳng phải buổi yến tiệc từ thiện sao? Chúng ta đi tìm đồ gì đó ăn đi.
Không để cho Tô Tiểu Xán có cơ hội nói chuyện, cũng không thèm quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không, Liễu Mộng kéo Hạ Thiên đi, nàng nhìn thấy nhân viên phục vụ đang bưng ly rượu đi tới, nàng liền cầm một ly lên uống một hơi cạn sạch rồi đặt xuống, lại nhìn thấy cách đó không xa có điểm tâm trên bàn, Liễu Mộng liền đi qua cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, không thèm quan tâm đến những ánh mắt có chút kỳ quái của những người bên cạnh.
Nếu không phải vì Liễu Mộng xinh đẹp khác thường thì khí chất đó lại càng Tiên Nữ so với Tiên Nữ nữa, chỉ e có không ít người sẽ cho rằng nàng đến là để tặng cơm cho ăn.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị cũng đến đây à!
Lúc này Hạ Thiên lại nhìn thấy Diệp Mộng Oánh liền kéo Liễu Mộng đi tới.
Diệp Mộng Oánh còn chưa nói lời nói, Tô Bối Bối đứng bên cạnh đã tức hồng hộc trừng mắt nhìn Hạ Thiên, căm giận mắng:
- Lưu manh! Mắc ói!
- Cô mắc ói à?
Hạ Thiên kỳ quái nhìn Tô Bối Bối.
- Cô mang thai rồi sao? Tôi phải nói rõ ràng đó, chuyện cô mang thai không liên quan đến tôi, lần trước tôi chỉ ôm cô thôi, chỉ ôm một cái thì sẽ không thể nào mang thai được, cho dù cô có thực sự mang thai đi chăng nữa thì cái thai đó cũng không phải của tôi.
- Anh anh anh...
Tô Bối Bối đáng thương lại bị làm cho tức đến mức trắng bệch cả mặt mũi, lắp bắp nói không thốt nên lời.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Tô Bối Bối xem như an ủi nàng, cô em họ này lần nào cũng thích gây khó dễ Hạ Thiên, nhưng lần nào cũng bị làm cho tức đến thảm thương cũng chính là nàng.
- Hạ Thiên, cậu tới cùng Kiều Tiểu Kiều phải không?
Diệp Mộng Oánh thấp giọng hỏi.
- Là đi cùng tôi tới đây.
Liễu Mộng lại cười hì hì cướp lời nói, sau đó lại kéo Hạ Thiên đi.
- Tiểu tử thôi, chúng ta tiếp tục đi tìm đồ ăn đi.
Tô Bối Bối nhìn theo bòng dáng Hạ Thiên rồi quơ quơ nắm tay nhỏ, nàng rất muốn trở thành cô gái tí hon, một chưởng đập chết tên đại lưu manh này, cái thứ gì chứ, tìm Tiểu Tam đến mức kiêu ngạo như vậy đó, còn lần này tìm vài cái!
Hạ Thiên đi theo Liễu Mộng đến đường luồn của đại sảnh buổi yến tiệc, thực sự cũng khiến cho hắn thấy được buổi yến tiệc hôm nay có không ít người hắn quen biết, ngoại trừ Tô Tiểu Xán Diệp Mộng Oánh bọn họ ra, vợ của tên hầu tử chết tiệc Liễu Kỳ, Mai Nhược Đình dẫn theo tiểu nha đầu Hàm Hàm kia cũng có mặt, mà Liễu Mộng vừa nhìn thấy tiểu nha đầu này liền lập tức bỏ rơi Hạ Thiên.
- Hàm Hàm, cháu thiếu tiền sao?
Liễu Mộng kéo Hàm Hàm, bắt đầu dụ dỗ nàng.
- Cô có rất nhiều tiền, cháu có muốn mượn tiền không?
Liễu Mộng đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên việc Hàm Hàm cho nàng vay nặng lãi, giờ nàng đã trở thành người có tiền rồi nên nàng cũng muốn cho Hàm Hàm vay nặng lãi, khiến cho tiểu nha đầu Hàm Hàm này luôn thiếu nợ nàng.
- Cô cô, cháu không thiếu tiền!
Hàm Hàm nháy con mắt.
- Chỉ có điều, cô cô thật sự có rất nhiều tiền sao? Vậy cô cô mua cho cháu điện thoại quả táo được không?
- Cháu muốn mua điện thoại di động à, cô có thể cho cháu vay tiền, cho cháu mượn một vạn tệ, rồi trả cho cô mười vạn tệ là được rồi!
Liễu Mộng nhanh chóng nói.
- Có thể trả trong vòng một tháng, lợi tức rất thấp đó!
- Cô cô, cô đã là người lớn như vậy, lại là cô của cháu, cô không biết xấu hổ bảo cháu vay tiền sao? Cô nên mua điện thoại di động tặng cho cháu chứ!
Hàm Hàm lại có chút bất mãn nhìn Liễu Mộng.
Bên này Liễu Mộng đang dụ dỗ tiểu cô nương vay nặng lãi, còn bên kia Hạ Thiên cũng gặp phải một người tính ra thì không quen thuộc cho lắm nhưng lại là người quen biết.
/1475
|