Đối Mị Nhi mà nói, đám người này đều không xa lạ gì, bất luận là vì Tôn Bác Văn hay là những người sau lưng Tôn Bác Văn thì nghiêm khắc mà nói thực ra cũng có thể xem là thuộc hạ của nàng.
Theo lý mà nói trong bốn tổ của Thiên Địa Huyền Hoàng, ngoài thống lĩnh Thiên Tổ ra còn có ba tổ khác nữa, mà Tôn Bác Văn và toàn bộ những người sau lưng hắn đều là người chịu sự quản lý của Thiên Tổ.
Đương nhiên trong khi hành động thực tế thì Thiên Tổ rất ít khi mệnh lệnh chính thức cho người của ba tổ còn lại làm gì cả, hành động của ba tổ còn lại đều tương đối độc lập, cũng không cần thiết phải tiến hành báo cáo đặc biệt gì với Thiên Tổ.
Cũng chính vì vậy mà Mị Nhi lúc này vốn không biết Tôn Bác Văn và thuộc hạ của hắn có hành động gì, càng không tài nào nghĩ ra tại sao bọn họ xuất hiện ở đây.
- Mị Nhi, chúng tôi phụng mệnh đến đây bắt một gián điệp hai mặt.
Tôn Bác Văn nhìn Mị Nhi, thần sắc có chút phức tạp, trong ngữ khí có ẩn náu một tia bất đắc dĩ.
Mị Nhi rất không vui:
- Ở đây ngoài tôi ra không còn ai khác, càng không có gián điệp hai mặt gì gì đấy, giờ các ngươi có thể quay trở về rồi, đừng làm phiền tôi nghĩ ngơi!
Tôn Bác Văn nghiến răng, vung mạnh tay lên, mười người sau lưng hắn đồng loạt giơ súng lên nhắm chuẩn vào Mị Nhi.
- Các ngươi làm gì?
Mị Nhi phẫn nộ khác thường.
- Tôn Bác Văn, ngươi điên rồi phải không?
- Mị Nhi, rất xin lỗi, cô chính là gián điệp hai mặt!
Trong ánh mắt của Tôn Bác Văn lóe lên tia không nhẫn tâm, sau đó đột nhiên lui về phía sau một bước nghiến răng hét lớn:
- Ra tay!
- Đùng đùng đùng…
Tiếng súng không ngừng vang lên, mười mấy cây súng bắt đầu phóng đạn ra, tốc độ bắn của bọn họ tương đối nhanh, góc độ lại tương đối quái dị, nhưng lại không nhắm trúng Mị Nhi, rất nhiều người đã bắn bên cạnh Mị Nhi nhưng cách bắn kỳ quái này khiến cho trong chốc lát hơn một trăm viên đạn bắn ra tạo thành một màn đạn cực lớn giữa không trung bao phủ hoàn toàn Mị Nhi ở phía dưới.
Mị Nhi đột nhiên mất hút ở vị trí cũ hóa thành một cái bóng đen xông vào đám người đang nổ súng.
- A…
Mị Nhi không bổ nhào vào trước mặt bọn người Tôn Bác Văn, nàng liên tục rên lên đau đớn, cơ thể chuyển động nhanh chóng kèm theo tiếng rên mỗi đợt của nàng và đã ứ đọng lại rất nhiều mãi đến lúc ngừng hẳn.
Trên chân phải mảnh khảnh của Mị Nhi đã có nhiều lỗ máu, máu tươi ồ ạt tuôn ra, nhưng đây không phải chỉ là nơi duy nhất trên người nàng bị trúng đạn. Cánh tay trái của nàng cũng bị thấm đẫm máu tươi còn tay phải nàng đang chận trước ngực trái, giữa kẽ tay cũng có máu tuôn ra giống vậy, nàng đã tránh được đại đa số những viên đạn bắn ra nhưng vẫn bị trúng ba viên đạn.
Mà ngay lúc này mười mấy viên đạn lại lần nữa nhắm chuẩn vào Mị Nhi, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như bọn họ bóp cò một lần nữa thì Mị Nhi sẽ bị bắn thành cái sàng luôn.
Tôn Bác Văn khoát khoát tay ý đừng có nổ súng, sau đó hắn khẽ thở dài:
- Mị Nhi, tôi có thể cho cô một lựa chọn, để cô có thể được chết tôn nghiêm một chút thì tự cô hãy ra tay đi, tôi không muốn cái xác của cô khắp nơi đều là lỗ đạn.
- Tôn Bác Văn, tự sát chính là cách chết không tôn nghiêm nhất!
Tuy Mị Nhi đã đứng lên nhưng cơ thể nàng rõ ràng đang run lên, nhưng đã trúng ba viên đạn mà lúc này nàng có thể đứng vững đã xem như là khá lắm rồi đấy, trong ánh mắt nàng chiếu ra hai tia sáng lạnh như băng đâm thẳng vào tâm nhĩ của Tôn Bác Văn.
- Tôi muốn biết rốt cuộc là ai sai các ngươi làm vậy?
Mị Nhi lúc này đã rất rõ, Tôn Bác Văn là đến chỉ để giết nàng, phương thức nổ súng của mấy người trong tổ lệ thuộc này rõ ràng là thiết kế giành riêng cho nàng, bởi vì họ biết trình độ của nàng có thể tránh được đạn, thậm chí họ cũng biết quần áo mà nàng mặc trên người thực ra không phải là quần áo bình thường, nó có chức năng chống đạn, vì thế nên ngay cả đạn cũng là kiểu chế tạo đặc biệt có thể xuyên qua lớp áo chống đạn trên người nàng.
- Mị Nhi, tôi và cô vốn không thù không oán, nhưng tôi có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Tôn Bác Văn nở nụ cười đau khổ.
- Được rồi, nếu như cô cảm thấy tự sát là cách chết không có tôn nghiêm nhất mà tôi thì cũng không muốn thi thể của cô toàn là lỗ đạn, vậy thì hãy để tôi đưa cô đến chặng đường cuối cùng vậy, chí ít chết trên tay tôi cô cũng không xem là mất mặt!
Lời vừa dứt Tôn Bác Văn lách mình nhào vào Mị Nhi đưa ra một quyền đánh.
Mị Nhi nắm tay nghênh tiếp, hai quyền đụng vào nhau, Mị Nhi hồi hộp bay rớt ra ngoài.
Trên mặt Tôn Bác Văn xuất hiện một luồng thương cảm cùng tiếc hận, nhưng một giây sau, mặt của hắn chợt biến sức bởi vì hắn phát hiện ra Mị Nhi không chỉ bay rớt ra ngoài mà trên thực tế nàng căn bản chính là dựa vào sức mạnh trong nắm đấm của hắn trực tiếp bay ra khỏi lầu, sau đó rơi xuống từ nóc tòa nhà.
Tôn Bác Văn lách mình bước đến đường biên của nóc nhà nhìn xuống dưới, nhưng bên dưới là một màn đen kịt hắn không thấy được gì cả.
- Đi, xuống dưới xem thử!
Tôn Bác Văn thoát hiện lên cảm giác không ổn, dẫn người phi nhanh xông xuống lầu, rất nhanh hắn đã tìm thấy được vị trí mà Mị Nhi rơi xuống, có điều hắn chỉ thấy được một đống vết máu còn Mị Nhi sớm đã mất tăm mất dạng rồi.
- Cần đuổi theo không?
Người ở sau lưng Tôn Bác Văn nhịn không được hỏi một câu.
Tôn Bác Văn trầm lặng một lúc sau đó lắc đầu:
- Không cần đâu, chúng ta về thôi.
- Về đâu?
Một người khác hỏi.
- Thủ đô.
Tôn Bác Văn lạnh lùng đáp.
Lúc này cơn mưa to đột nhiên trút xuống tầm tả.
Tối nay thời tiết thay đổi rất nhanh, vốn là một đêm trăng thanh gió mát đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến sau đó là một trận mưa to trút xuống xối xả, không ít người đi ra ngoài ngắm trăng đã bị mất hứng mà quay trở về nhà.
Sau khi ăn cơm xong Hạ Thiên cũng cùng với Kiều Tiểu Kiều đi ngắm trăng, hắn vốn chẳng có đi những nơi nào khác mà chính trong vườn khu biệt thự.
Có điều theo như Hạ Thiên thấy thì ngắm trăng chẳng có gì hay ho cả, Hằng Nga đó cũng chẳng phải là tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp của hắn, xem Hằng Nga chi bằng trở về xem thần tiên tỷ tỷ của hắn ở trên núi, nhưng vừa nghĩ đến điều này lại khiến cho hắn có chút cảm giác nhớ nhung thần tiên tỷ tỷ của hắn rồi.
Vì không có hứng thú với Thường Nga vì thế lúc trời mưa thực ra Hạ Thiên thấy vui hơn, cuối cùng cũng không cần phải nhìn trăng ngắm Hằng Nga vô vị ở bên ngoài nữa.
Không thể ngắm trăng mà thời gian cũng không còn sớm nữa, Kiều Tiểu Kiều liền đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng đi lên lầu, chỉ còn lại Hạ Thiên một mình ở phòng khách nhàm chán xem TV, nhưng một Hạ Thiên trước giờ vốn không có hứng thú với ti vi thì càng xem càng cảm thấy nhàm chán, sau đó hắn liền dứt khoát tắt ti vi đi.
- Có cần đi tắm cùng với Tiểu Kiều không nhỉ?
Hạ Thiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, hình như hắn vẫn chưa tắm cùng với Tiểu Kiều bao giờ cả.
Đang định thực hiện kế hoạch này thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, trong phòng khách lúc này chỉ có mình Hạ Thiên, hắn đành phải chạy ra đi mở cửa, trong lòng đang suy nghĩ là ai mà giữa trời mưa to thế này còn chạy đến đây?
Ra khỏi phòng khách chạy đến bên cửa lớn nhìn ra phía ngoài, Hạ Thiên nhất thời thất có chút kỳ lạ, sao lại không có ai cả? Vừa định quay người đi trở vào thì lập tức hắn cảm thấy không ổn, hắn nghe thấy hơi thở yếu ớt và nhịp tim đập chậm chạp, tuy trời đang mưa to những hình như hắn vẫn ngửi thấy được mùi hương quen thuộc trong không trung.
Mở cửa rồi Hạ Thiên bước ra nhìn qua phía bên của cánh cửa, sau đó hắn nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất.
Theo lý mà nói trong bốn tổ của Thiên Địa Huyền Hoàng, ngoài thống lĩnh Thiên Tổ ra còn có ba tổ khác nữa, mà Tôn Bác Văn và toàn bộ những người sau lưng hắn đều là người chịu sự quản lý của Thiên Tổ.
Đương nhiên trong khi hành động thực tế thì Thiên Tổ rất ít khi mệnh lệnh chính thức cho người của ba tổ còn lại làm gì cả, hành động của ba tổ còn lại đều tương đối độc lập, cũng không cần thiết phải tiến hành báo cáo đặc biệt gì với Thiên Tổ.
Cũng chính vì vậy mà Mị Nhi lúc này vốn không biết Tôn Bác Văn và thuộc hạ của hắn có hành động gì, càng không tài nào nghĩ ra tại sao bọn họ xuất hiện ở đây.
- Mị Nhi, chúng tôi phụng mệnh đến đây bắt một gián điệp hai mặt.
Tôn Bác Văn nhìn Mị Nhi, thần sắc có chút phức tạp, trong ngữ khí có ẩn náu một tia bất đắc dĩ.
Mị Nhi rất không vui:
- Ở đây ngoài tôi ra không còn ai khác, càng không có gián điệp hai mặt gì gì đấy, giờ các ngươi có thể quay trở về rồi, đừng làm phiền tôi nghĩ ngơi!
Tôn Bác Văn nghiến răng, vung mạnh tay lên, mười người sau lưng hắn đồng loạt giơ súng lên nhắm chuẩn vào Mị Nhi.
- Các ngươi làm gì?
Mị Nhi phẫn nộ khác thường.
- Tôn Bác Văn, ngươi điên rồi phải không?
- Mị Nhi, rất xin lỗi, cô chính là gián điệp hai mặt!
Trong ánh mắt của Tôn Bác Văn lóe lên tia không nhẫn tâm, sau đó đột nhiên lui về phía sau một bước nghiến răng hét lớn:
- Ra tay!
- Đùng đùng đùng…
Tiếng súng không ngừng vang lên, mười mấy cây súng bắt đầu phóng đạn ra, tốc độ bắn của bọn họ tương đối nhanh, góc độ lại tương đối quái dị, nhưng lại không nhắm trúng Mị Nhi, rất nhiều người đã bắn bên cạnh Mị Nhi nhưng cách bắn kỳ quái này khiến cho trong chốc lát hơn một trăm viên đạn bắn ra tạo thành một màn đạn cực lớn giữa không trung bao phủ hoàn toàn Mị Nhi ở phía dưới.
Mị Nhi đột nhiên mất hút ở vị trí cũ hóa thành một cái bóng đen xông vào đám người đang nổ súng.
- A…
Mị Nhi không bổ nhào vào trước mặt bọn người Tôn Bác Văn, nàng liên tục rên lên đau đớn, cơ thể chuyển động nhanh chóng kèm theo tiếng rên mỗi đợt của nàng và đã ứ đọng lại rất nhiều mãi đến lúc ngừng hẳn.
Trên chân phải mảnh khảnh của Mị Nhi đã có nhiều lỗ máu, máu tươi ồ ạt tuôn ra, nhưng đây không phải chỉ là nơi duy nhất trên người nàng bị trúng đạn. Cánh tay trái của nàng cũng bị thấm đẫm máu tươi còn tay phải nàng đang chận trước ngực trái, giữa kẽ tay cũng có máu tuôn ra giống vậy, nàng đã tránh được đại đa số những viên đạn bắn ra nhưng vẫn bị trúng ba viên đạn.
Mà ngay lúc này mười mấy viên đạn lại lần nữa nhắm chuẩn vào Mị Nhi, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như bọn họ bóp cò một lần nữa thì Mị Nhi sẽ bị bắn thành cái sàng luôn.
Tôn Bác Văn khoát khoát tay ý đừng có nổ súng, sau đó hắn khẽ thở dài:
- Mị Nhi, tôi có thể cho cô một lựa chọn, để cô có thể được chết tôn nghiêm một chút thì tự cô hãy ra tay đi, tôi không muốn cái xác của cô khắp nơi đều là lỗ đạn.
- Tôn Bác Văn, tự sát chính là cách chết không tôn nghiêm nhất!
Tuy Mị Nhi đã đứng lên nhưng cơ thể nàng rõ ràng đang run lên, nhưng đã trúng ba viên đạn mà lúc này nàng có thể đứng vững đã xem như là khá lắm rồi đấy, trong ánh mắt nàng chiếu ra hai tia sáng lạnh như băng đâm thẳng vào tâm nhĩ của Tôn Bác Văn.
- Tôi muốn biết rốt cuộc là ai sai các ngươi làm vậy?
Mị Nhi lúc này đã rất rõ, Tôn Bác Văn là đến chỉ để giết nàng, phương thức nổ súng của mấy người trong tổ lệ thuộc này rõ ràng là thiết kế giành riêng cho nàng, bởi vì họ biết trình độ của nàng có thể tránh được đạn, thậm chí họ cũng biết quần áo mà nàng mặc trên người thực ra không phải là quần áo bình thường, nó có chức năng chống đạn, vì thế nên ngay cả đạn cũng là kiểu chế tạo đặc biệt có thể xuyên qua lớp áo chống đạn trên người nàng.
- Mị Nhi, tôi và cô vốn không thù không oán, nhưng tôi có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Tôn Bác Văn nở nụ cười đau khổ.
- Được rồi, nếu như cô cảm thấy tự sát là cách chết không có tôn nghiêm nhất mà tôi thì cũng không muốn thi thể của cô toàn là lỗ đạn, vậy thì hãy để tôi đưa cô đến chặng đường cuối cùng vậy, chí ít chết trên tay tôi cô cũng không xem là mất mặt!
Lời vừa dứt Tôn Bác Văn lách mình nhào vào Mị Nhi đưa ra một quyền đánh.
Mị Nhi nắm tay nghênh tiếp, hai quyền đụng vào nhau, Mị Nhi hồi hộp bay rớt ra ngoài.
Trên mặt Tôn Bác Văn xuất hiện một luồng thương cảm cùng tiếc hận, nhưng một giây sau, mặt của hắn chợt biến sức bởi vì hắn phát hiện ra Mị Nhi không chỉ bay rớt ra ngoài mà trên thực tế nàng căn bản chính là dựa vào sức mạnh trong nắm đấm của hắn trực tiếp bay ra khỏi lầu, sau đó rơi xuống từ nóc tòa nhà.
Tôn Bác Văn lách mình bước đến đường biên của nóc nhà nhìn xuống dưới, nhưng bên dưới là một màn đen kịt hắn không thấy được gì cả.
- Đi, xuống dưới xem thử!
Tôn Bác Văn thoát hiện lên cảm giác không ổn, dẫn người phi nhanh xông xuống lầu, rất nhanh hắn đã tìm thấy được vị trí mà Mị Nhi rơi xuống, có điều hắn chỉ thấy được một đống vết máu còn Mị Nhi sớm đã mất tăm mất dạng rồi.
- Cần đuổi theo không?
Người ở sau lưng Tôn Bác Văn nhịn không được hỏi một câu.
Tôn Bác Văn trầm lặng một lúc sau đó lắc đầu:
- Không cần đâu, chúng ta về thôi.
- Về đâu?
Một người khác hỏi.
- Thủ đô.
Tôn Bác Văn lạnh lùng đáp.
Lúc này cơn mưa to đột nhiên trút xuống tầm tả.
Tối nay thời tiết thay đổi rất nhanh, vốn là một đêm trăng thanh gió mát đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến sau đó là một trận mưa to trút xuống xối xả, không ít người đi ra ngoài ngắm trăng đã bị mất hứng mà quay trở về nhà.
Sau khi ăn cơm xong Hạ Thiên cũng cùng với Kiều Tiểu Kiều đi ngắm trăng, hắn vốn chẳng có đi những nơi nào khác mà chính trong vườn khu biệt thự.
Có điều theo như Hạ Thiên thấy thì ngắm trăng chẳng có gì hay ho cả, Hằng Nga đó cũng chẳng phải là tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp của hắn, xem Hằng Nga chi bằng trở về xem thần tiên tỷ tỷ của hắn ở trên núi, nhưng vừa nghĩ đến điều này lại khiến cho hắn có chút cảm giác nhớ nhung thần tiên tỷ tỷ của hắn rồi.
Vì không có hứng thú với Thường Nga vì thế lúc trời mưa thực ra Hạ Thiên thấy vui hơn, cuối cùng cũng không cần phải nhìn trăng ngắm Hằng Nga vô vị ở bên ngoài nữa.
Không thể ngắm trăng mà thời gian cũng không còn sớm nữa, Kiều Tiểu Kiều liền đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng đi lên lầu, chỉ còn lại Hạ Thiên một mình ở phòng khách nhàm chán xem TV, nhưng một Hạ Thiên trước giờ vốn không có hứng thú với ti vi thì càng xem càng cảm thấy nhàm chán, sau đó hắn liền dứt khoát tắt ti vi đi.
- Có cần đi tắm cùng với Tiểu Kiều không nhỉ?
Hạ Thiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, hình như hắn vẫn chưa tắm cùng với Tiểu Kiều bao giờ cả.
Đang định thực hiện kế hoạch này thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, trong phòng khách lúc này chỉ có mình Hạ Thiên, hắn đành phải chạy ra đi mở cửa, trong lòng đang suy nghĩ là ai mà giữa trời mưa to thế này còn chạy đến đây?
Ra khỏi phòng khách chạy đến bên cửa lớn nhìn ra phía ngoài, Hạ Thiên nhất thời thất có chút kỳ lạ, sao lại không có ai cả? Vừa định quay người đi trở vào thì lập tức hắn cảm thấy không ổn, hắn nghe thấy hơi thở yếu ớt và nhịp tim đập chậm chạp, tuy trời đang mưa to những hình như hắn vẫn ngửi thấy được mùi hương quen thuộc trong không trung.
Mở cửa rồi Hạ Thiên bước ra nhìn qua phía bên của cánh cửa, sau đó hắn nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất.
/1475
|