- Đỗ Tinh báo cảnh sát, cậu có nên đi trước không?
Ninh Khiết không nhịn được phải nhắc nhở Hạ Thiên một câu, nàng bị Đỗ Tinh gây phiền phức nhiều ngày, tất nhiên sẽ không có cảm tình gì với đối phương.
- Báo cảnh sát cũng rất đúng dịp, tôi cũng đang muốn tìm cảnh sát xem thế nào.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Chị mau giúp tôi vẽ hình vợ, lát nữa tôi còn sử dụng.
Khi thấy Hạ Thiên nói vậy thì Ninh Khiết cũng không cưỡng ép, nguyên nhân rất đơn giản, nàng cũng không có nhiều hảo cảm với hắn.
- Vậy thì được, bắt đầu vẻ, mặt tròn hay trái xoan?
Ninh Khiết bắt đầu mở phần mềm, nàng hỏi về nét mặt.
- Mặt trứng ngỗng, chỗ này đầy hơn một chút, chỗ này ít hơn, à, cứ như vậy... ....
Hạ Thiên tất nhiên biết rất rõ tướng mạo của Mộc Hàm, điều này làm cho Ninh Khiết làm việc dễ dàng hơn khá nhiều.
- Tóc vàng, làn da hơi hồng... ....
Hạ Thiên cũng rất chuyên chú:
- Thân cao một mét sáu tám, ngực 36C, vòng eo... ....
Lúc bắt đầu Ninh Khiết cũng cảm thấy bình thường, càng về sau nàng càng cảm thấy không đúng, dáng người sao quá tốt như vậy? Gương mặt cũng xinh đẹp, tóc vàng, da hồng hào, người này có được một cô vợ xinh đẹp như vậy sao?
- Như thế này sao?
Vì Hạ Thiên nói ra rất rõ, vì vậy Ninh Khiết cũng công tác rất nhanh, chưa đến vài phút sau một người đẹp tóc vàng đã xuất hiện trên màn hình máy tính.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn không hài lòng lắm, Ninh Khiết làm quá nhanh, chính nàng cũng không quá xinh đẹp, chẳng lẽ như vậy cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của vợ hắn?
- Chỗ này dài hơn, chỗ này của cặp mắt phải lớn hơn, còn có chỗ này... ....
Hạ Thiên chỉ vào tấm hình, hắn muốn Ninh Khiết sửa chữa.
Đúng lúc này có một âm thanh tức giận từ ngoài cổng văn phòng truyền vào:
- Chính là hắn, tên tội phạm giết người này chạy từ đâu đến, đánh tôi và muốn giết tôi.
Người mở miệng là Đỗ Tinh vừa bị Hạ Thiên cho ăn đòn, đi vào còn có ba cảnh sát. Tuy Đỗ Tinh gọi điện báo cảnh sát rất khoa trương nhưng tốc độ của đám cảnh sát vẫn rất chậm, hơn nửa giờ sau mới đến, nếu thật sự có tội phạm giết người thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Khoảnh khắc này ba tên cảnh sát cũng đi về phía Hạ Thiên, đi đầu là một tên cảnh sát hơn ba mươi, có lẽ là kẻ đứng đầu, hắn đi đến trước mặt Hạ Thiên:
- Cậu đánh người sao? Cậu theo chúng tôi một chuyến?
- Đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn, hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính:
- Chỗ này lớn hơn một chút, chân phải dài hơn, chỗ này to hơn... ....
Ninh Khiết phải sửa chữa theo yêu cầu của Hạ Thiên, trong lòng có chút bất an, nàng cũng không khỏi liếc mắt nhìn đám cảnh sát.
Tên cảnh sát vừa mở lời chợt nổi giận:
- Cậu có thái độ gì vậy? Đứng lên cho tôi.
- Câm mồm.
Hạ Thiên vẫn không quay đầu:
- Chỗ này cũng phải sửa, eo vợ tôi không thô như vậy, còn có cái này... ....
Ninh Khiết thật sự không biết nói gì hơn, người này rõ ràng không sợ cảnh sát.
- Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, lập tức theo chúng tôi đến cục cảnh sát, nếu không chúng tôi sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế.
Tên cảnh sát cầm đầu quát lên nghiêm nghị, lúc này hắn đã hoàn toàn nổi giận. Trước đó hắn không tin có tội phạm giết người, nếu thật sự có tội phạm giết người thì ai còn đứng đây báo cảnh sát, đã bỏ chạy mất mật rồi. Nhưng hắn vẫn quyết định, đối phương có phải là tội phạm giết người hay không chẳng quan trọng, điều cần làm là đối đãi tên khốn này như tội phạm giết người, phải dạy bảo cho một bài học mới được
- Sao các người lại phiền phức như vậy?
Hạ Thiên cuối cùng cũng xoay người, trên tay có một cây ngân châm, hắn dùng tốc độ sét đánh đâm lên người mỗi cảnh sát hai châm, cuối cùng dùng giọng điềm nhiên như không nói với Ninh Khiết:
- Chỗ này, còn có chỗ này, sửa xuống, ừ, chỗ này... ....
Lúc này ba tên cảnh sát đều không còn nói gì, hơn nữa còn đứng đơ ra không nhúc nhích, bộ dạng rất chuyên chú.
- Cảnh sát, cảnh sát... ....
Đỗ Tinh ở bên cạnh rất buồn bực, có chuyện gì vậy? Ba cảnh sát này sao không bắt người?
Lúc này Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Đỗ Tinh, hắn đột nhiên đâm lên người nàng hai châm:
- Cô cũng im mồm lại, ồn ào quá.
Đỗ Tinh chợt phát hiện mình không thể nào cử động được nữa, vì vậy mà không khỏi giật mình kinh hoàng, nàng há miệng muốn hô lớn nhưng phát hiện không có âm thanh nào phát ra. Lúc này nàng mới hiểu vì sao ba tên cảnh sát không thể chuyển động và nói được lời nào, thì ra bọn họ cũng có vấn đề.
Đám người trong văn phòng cảm thấy rất quái dị, bọn họ căn bản không thấy Hạ Thiên có động tác gì, nhưng bây giờ đám cảnh sát không nói lời nào mà Đỗ Tinh cũng vậy, đám người đứng sau lưng Ninh Khiết có vẻ rất có quy củ. Đám người không thể hiểu nổi, vì sao Đỗ Tinh lại nghe lời như vậy?
Ba tên cảnh sát đáng thương cũng cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ gặp quỷ sao? Đang bình thường sao lại không cử động và nói chuyện được? Ba người đều là cảnh sát, tất nhiên sẽ suy đoán tình cảnh quỷ dị này có liên quan đến tên thanh niên tướng mạo bình thường trước mắt, bây giờ bọn họ đã có vài phần tin rằng đối phương là tội phạm giết người.
Ninh Khiết thì càng cảm thấy bất an, tình huống bây giờ quá quỷ dị, nhưng nàng cũng không hỏi, cứ thuận theo tự nhiên, tiếp tục sửa chữa bức họa theo yêu cầu của Hạ Thiên.
Nửa giờ sau thì Hạ Thiên mới hài lòng:
- Được rồi, là như vậy, đã giống hệt như vợ tôi.
"Hừ, thằng khốn này có vợ đẹp vậy sao?"
Ba tên cảnh sát sau lưng Hạ Thiên không thể nói chuyện nhưng trong lòng thầm oán hận, bọn họ không có việc gì làm cũng chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, kết quả là bọn họ không muốn dời mắt, người đẹp kia quá ngon hàng.
Đỗ Tinh cũng muốn mắng người, đồ nhà quê này mà tìm được vợ đẹp như vậy, sợ rằng nàng sẽ là hoa hậu rồi.
- Đây thật sự là vợ cậu sao?
Ninh Khiết dùng giọng hoài nghi hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu tự hào:
- Thế nào? Xứng đôi với tôi chứ?
Ba tên cảnh sát và Đỗ Tinh nghe thấy như vậy thì cảm thấy Hạ Thiên quá vô sỉ, một người đẹp lồ lộ thế kia mà xứng đôi với loại dạng chó hình người như hắn sao?
Ninh Khiết cũng bĩu môi, dù nàng có cận một ngàn độ cũng biết Hạ Thiên không đẹp trai, như vậy mà nói xứng đôi sao? Xứng để đi xách giày còn chưa đủ.
- Nếu cậu đã xác định thì tôi sẽ giúp cậu in ra.
Ninh Khiết cũng không muốn phản bác lời nói của Hạ Thiên, nàng kết thúc công việc.
- Được.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Ninh Khiết nhanh chóng in hình Mộc Hàm ra ngoài, Hạ Thiên cầm ảnh xem qua, sau đó nhanh chóng đâm một châm lên người ba tên cảnh sát rồi vung tay:
- Này, ba người các anh theo tôi.
Ninh Khiết không nhịn được phải nhắc nhở Hạ Thiên một câu, nàng bị Đỗ Tinh gây phiền phức nhiều ngày, tất nhiên sẽ không có cảm tình gì với đối phương.
- Báo cảnh sát cũng rất đúng dịp, tôi cũng đang muốn tìm cảnh sát xem thế nào.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Chị mau giúp tôi vẽ hình vợ, lát nữa tôi còn sử dụng.
Khi thấy Hạ Thiên nói vậy thì Ninh Khiết cũng không cưỡng ép, nguyên nhân rất đơn giản, nàng cũng không có nhiều hảo cảm với hắn.
- Vậy thì được, bắt đầu vẻ, mặt tròn hay trái xoan?
Ninh Khiết bắt đầu mở phần mềm, nàng hỏi về nét mặt.
- Mặt trứng ngỗng, chỗ này đầy hơn một chút, chỗ này ít hơn, à, cứ như vậy... ....
Hạ Thiên tất nhiên biết rất rõ tướng mạo của Mộc Hàm, điều này làm cho Ninh Khiết làm việc dễ dàng hơn khá nhiều.
- Tóc vàng, làn da hơi hồng... ....
Hạ Thiên cũng rất chuyên chú:
- Thân cao một mét sáu tám, ngực 36C, vòng eo... ....
Lúc bắt đầu Ninh Khiết cũng cảm thấy bình thường, càng về sau nàng càng cảm thấy không đúng, dáng người sao quá tốt như vậy? Gương mặt cũng xinh đẹp, tóc vàng, da hồng hào, người này có được một cô vợ xinh đẹp như vậy sao?
- Như thế này sao?
Vì Hạ Thiên nói ra rất rõ, vì vậy Ninh Khiết cũng công tác rất nhanh, chưa đến vài phút sau một người đẹp tóc vàng đã xuất hiện trên màn hình máy tính.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn không hài lòng lắm, Ninh Khiết làm quá nhanh, chính nàng cũng không quá xinh đẹp, chẳng lẽ như vậy cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của vợ hắn?
- Chỗ này dài hơn, chỗ này của cặp mắt phải lớn hơn, còn có chỗ này... ....
Hạ Thiên chỉ vào tấm hình, hắn muốn Ninh Khiết sửa chữa.
Đúng lúc này có một âm thanh tức giận từ ngoài cổng văn phòng truyền vào:
- Chính là hắn, tên tội phạm giết người này chạy từ đâu đến, đánh tôi và muốn giết tôi.
Người mở miệng là Đỗ Tinh vừa bị Hạ Thiên cho ăn đòn, đi vào còn có ba cảnh sát. Tuy Đỗ Tinh gọi điện báo cảnh sát rất khoa trương nhưng tốc độ của đám cảnh sát vẫn rất chậm, hơn nửa giờ sau mới đến, nếu thật sự có tội phạm giết người thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Khoảnh khắc này ba tên cảnh sát cũng đi về phía Hạ Thiên, đi đầu là một tên cảnh sát hơn ba mươi, có lẽ là kẻ đứng đầu, hắn đi đến trước mặt Hạ Thiên:
- Cậu đánh người sao? Cậu theo chúng tôi một chuyến?
- Đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn, hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính:
- Chỗ này lớn hơn một chút, chân phải dài hơn, chỗ này to hơn... ....
Ninh Khiết phải sửa chữa theo yêu cầu của Hạ Thiên, trong lòng có chút bất an, nàng cũng không khỏi liếc mắt nhìn đám cảnh sát.
Tên cảnh sát vừa mở lời chợt nổi giận:
- Cậu có thái độ gì vậy? Đứng lên cho tôi.
- Câm mồm.
Hạ Thiên vẫn không quay đầu:
- Chỗ này cũng phải sửa, eo vợ tôi không thô như vậy, còn có cái này... ....
Ninh Khiết thật sự không biết nói gì hơn, người này rõ ràng không sợ cảnh sát.
- Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, lập tức theo chúng tôi đến cục cảnh sát, nếu không chúng tôi sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế.
Tên cảnh sát cầm đầu quát lên nghiêm nghị, lúc này hắn đã hoàn toàn nổi giận. Trước đó hắn không tin có tội phạm giết người, nếu thật sự có tội phạm giết người thì ai còn đứng đây báo cảnh sát, đã bỏ chạy mất mật rồi. Nhưng hắn vẫn quyết định, đối phương có phải là tội phạm giết người hay không chẳng quan trọng, điều cần làm là đối đãi tên khốn này như tội phạm giết người, phải dạy bảo cho một bài học mới được
- Sao các người lại phiền phức như vậy?
Hạ Thiên cuối cùng cũng xoay người, trên tay có một cây ngân châm, hắn dùng tốc độ sét đánh đâm lên người mỗi cảnh sát hai châm, cuối cùng dùng giọng điềm nhiên như không nói với Ninh Khiết:
- Chỗ này, còn có chỗ này, sửa xuống, ừ, chỗ này... ....
Lúc này ba tên cảnh sát đều không còn nói gì, hơn nữa còn đứng đơ ra không nhúc nhích, bộ dạng rất chuyên chú.
- Cảnh sát, cảnh sát... ....
Đỗ Tinh ở bên cạnh rất buồn bực, có chuyện gì vậy? Ba cảnh sát này sao không bắt người?
Lúc này Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Đỗ Tinh, hắn đột nhiên đâm lên người nàng hai châm:
- Cô cũng im mồm lại, ồn ào quá.
Đỗ Tinh chợt phát hiện mình không thể nào cử động được nữa, vì vậy mà không khỏi giật mình kinh hoàng, nàng há miệng muốn hô lớn nhưng phát hiện không có âm thanh nào phát ra. Lúc này nàng mới hiểu vì sao ba tên cảnh sát không thể chuyển động và nói được lời nào, thì ra bọn họ cũng có vấn đề.
Đám người trong văn phòng cảm thấy rất quái dị, bọn họ căn bản không thấy Hạ Thiên có động tác gì, nhưng bây giờ đám cảnh sát không nói lời nào mà Đỗ Tinh cũng vậy, đám người đứng sau lưng Ninh Khiết có vẻ rất có quy củ. Đám người không thể hiểu nổi, vì sao Đỗ Tinh lại nghe lời như vậy?
Ba tên cảnh sát đáng thương cũng cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ gặp quỷ sao? Đang bình thường sao lại không cử động và nói chuyện được? Ba người đều là cảnh sát, tất nhiên sẽ suy đoán tình cảnh quỷ dị này có liên quan đến tên thanh niên tướng mạo bình thường trước mắt, bây giờ bọn họ đã có vài phần tin rằng đối phương là tội phạm giết người.
Ninh Khiết thì càng cảm thấy bất an, tình huống bây giờ quá quỷ dị, nhưng nàng cũng không hỏi, cứ thuận theo tự nhiên, tiếp tục sửa chữa bức họa theo yêu cầu của Hạ Thiên.
Nửa giờ sau thì Hạ Thiên mới hài lòng:
- Được rồi, là như vậy, đã giống hệt như vợ tôi.
"Hừ, thằng khốn này có vợ đẹp vậy sao?"
Ba tên cảnh sát sau lưng Hạ Thiên không thể nói chuyện nhưng trong lòng thầm oán hận, bọn họ không có việc gì làm cũng chỉ còn cách nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, kết quả là bọn họ không muốn dời mắt, người đẹp kia quá ngon hàng.
Đỗ Tinh cũng muốn mắng người, đồ nhà quê này mà tìm được vợ đẹp như vậy, sợ rằng nàng sẽ là hoa hậu rồi.
- Đây thật sự là vợ cậu sao?
Ninh Khiết dùng giọng hoài nghi hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu tự hào:
- Thế nào? Xứng đôi với tôi chứ?
Ba tên cảnh sát và Đỗ Tinh nghe thấy như vậy thì cảm thấy Hạ Thiên quá vô sỉ, một người đẹp lồ lộ thế kia mà xứng đôi với loại dạng chó hình người như hắn sao?
Ninh Khiết cũng bĩu môi, dù nàng có cận một ngàn độ cũng biết Hạ Thiên không đẹp trai, như vậy mà nói xứng đôi sao? Xứng để đi xách giày còn chưa đủ.
- Nếu cậu đã xác định thì tôi sẽ giúp cậu in ra.
Ninh Khiết cũng không muốn phản bác lời nói của Hạ Thiên, nàng kết thúc công việc.
- Được.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
Ninh Khiết nhanh chóng in hình Mộc Hàm ra ngoài, Hạ Thiên cầm ảnh xem qua, sau đó nhanh chóng đâm một châm lên người ba tên cảnh sát rồi vung tay:
- Này, ba người các anh theo tôi.
/1475
|