Lý Phá Vân còn chưa kịp đáp lời thì một người đàn ông trung niên đã tức giận nó với Mị Nhi:
- Mị Nhi, Thiên tổ của các người có ý gì? Cha tôi bị tên khốn Hạ Thiên đánh trọng thương, các người không chịu bắt tên côn đồ Hạ Thiên, sao lại đưa cha tôi đến Thiên tổ? Có phải các người đã quên chức trách của Thiên tổ rồi không? Cha tôi có thân phận gì? Các người muốn đưa đi thì đưa sao?
Mị Nhi còn chưa kịp nói thì Hạ Thiên đã trừng mắt với người đàn ông trung niên:
- Này, muốn chết sao? Dám nói với vợ tôi như vậy à?
Hạ Thiên gọi Mị Nhi là vợ, Mị Nhi lại không phản bác, điều này làm cho đám người Thiên tổ không khỏi nghi ngờ, người này đã thật sự kéo Mị Nhi lên giường rồi sao? Nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá khủng, ngay cả Mị Nhi nổi tiếng là một khối băng cũng được kéo lên giường.
Đám người Lý gia bắt đầu cảm thấy không ổn, tên khốn Hạ Thiên kia sao lại có quan hệ thân mật với Mị Nhi như vậy?
Mị Nhi lúc này cũng không nhịn được, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên rồi tức giận nói:
- Cậu không nói thì chẳng ai bảo cậu câm đâu.
- Chị không nói lời nào, sao người khác biết chị là vợ tôi?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
Mị Nhi rất muốn bóp chết Hạ Thiên, nàng không phải là vợ hắn, người này cho rằng cởi sạch quần áo của nàng, chiếm tiện nghi lớn của nàng, như vậy thì phải gã cho hắn sao? Nàng cũng không muốn bị người ta chiếm tiện nghi còn lớn hơn.
Đến lúc này kể cả đám người Thiên tổ hay Lý gia cũng cảm thấy quan hệ giữa Mị Nhi và Hạ Thiên là không tầm thường, chỉ cần xem hai người nói chuyện là thấy căn bản giống như đang đấu võ mồm.
Người đàn ông trung niên không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
- Tôi còn tưởng Thiên tổ sẽ chí công vô tư, thì ra Mị Nhi bây giờ ra mặt vì người đàn ông của mình. Nhưng các người đừng quên Thiên tổ cũng chẳng phải muốn làm gì thì làm, đừng nghĩ rằng trong thủ đô này không có ai quản các người.
- Thiên tổ chúng tôi chưa từng nghĩ muốn làm gì thì làm.
Mị Nhi lạnh lùng nói:
- Lý gia các người mới thật sự muốn làm gì thì làm.
Mị Nhi quay đầu nhìn Lý Phá Vân:
- Lão Lý, tôi không muốn làm cho sự việc ngày càng trở nên khó khăn, tốt nhất ông nên tự nguyện theo chúng tôi.
- Khụ, khụ... ....
Lúc này Lý Phá Vân cuối cùng cũng gắng gượng đứng lên, vẻ mặt lão xám trắng, chỉ sau khoảnh khắc mà giống như già đi hơn mười tuổi. Lão nhìn Mị Nhi, cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, sau đó dùng giọng có chút suy yếu nói:
- Tôi cần một lý do.
Lý Phá Vân dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi tự cảm thấy những cống hiến của tôi cho quốc gia là rất lớn, tôi cũng thấy mình chưa từng làm ra những chuyện táng tận lương tâm, tôi càng không làm những chuyện gây thương tổn đến quốc gia và nhân dân, Thiên tổ các người muốn bắt tôi, dù sao cũng phải cho ra lý do rõ ràng.
- Mưu sát tổ trưởng Thiên tổ, lý do này đủ chưa?
Mị Nhi lạnh lùng nói.
Cơ thể Lý Phá Vân có hơi chấn động, vẻ mặt càng xám trắng, lão chậm rãi thở dài:
- Được rồi, tôi theo các người.
- Vậy mời lão Lý đi trước.
Mị Nhi vẫn rất lạnh lùng, dù thân phận của Lý Phá Vân không tầm thường, nhưng đối với Mị Nhi thì những kẻ mưu sát tổ trưởng Thiên tổ là khó thể tha thứ, trong lòng nàng cũng chẳng còn chút tôn kính nào với người này.
Lý Phá Vân chậm rãi tiến bước, nhịp tiến cực kỳ trầm trọng, không phải vì lúc này lão đang trọng thương, hơn nữa tâm tình cũng rất trầm trọng. Vì khoảnh khắc này hắn chợt ý thức được một việc, bây giờ muốn đối phó với lão thật ra không chỉ có Hạ Thiên, cũng không phải Thiên tổ, đó là đệ nhất gia tộc thủ đô, là Triệu gia.
- Triệu công tử.
Trong đầu Lý Phá Vân không khỏi bùng lên cái tên này, lão nhớ đến những sự việc phát sinh ngày gần đây mà đột nhiên sinh ra cảm giác quá dị. Có lẽ ngay từ đầu Lý gia đã rơi vào bẫy của Triệu gia, đầu tiên là Triệu công tử có hứa hẹn với Lý Minh Quang, bây giờ nắm Thiên tổ là Triệu công tử, đáng lý ra Thiên tổ cũng không nên vì Triệu Minh Phong và đến tìm lão gây phiền toái.
Lý Phá Vân nghĩ đến đây thì không nhịn được phải hỏi:
- Có thể nói cho tôi biết Triệu Minh Phong đang ở đâu được không?
- Tôi đang muốn hỏi ông về vấn đề này.
Mị Nhi lạnh lùng nói:
- Hy vọng chút nữa lão Lý sẽ có thể nói cho chúng tôi biết, còn bây giờ chúng ta nên đi trước, nơi đây cũng không thích hợp để thỏa luận.
Đúng lúc này Hạ Thiên lại mở miệng:
- Vợ Mị Nhi, chị muốn mang lão già ngốc này đi đâu? Chị muốn xử lý lão sao?
Mị Nhi căn bản mặc kệ Hạ Thiên, nàng chỉ vung tay với đám người Thiên tổ:
- Đi thôi.
Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn lại mở miệng hỏi:
- Vợ Mị Nhi, lão già ngốc này là của tôi, tôi cần phải xử lý lão.
Cuối cùng Mị Nhi cũng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận hỏi:
- Có phải cậu muốn đánh nhau với tôi không?
Hạ Thiên trừng mắt:
- Vợ Mị Nhi, đánh nhau trên giường sao?
- Cậu.
Mị Nhi thiếu chút nữa bị Hạ Thiên làm cho nghẹn chết, người này sao lại như vậy?
Đám người Thiên tổ lại càng bội phục Hạ Thiên, huynh đệ này trâu như chó, ngay cả khối băng Mị Nhi cũng không làm gì được hắn.
- Tôi chỉ thích đánh nhau với vợ trên giường thôi.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội nói.
- Tóm lại sau này cạu muốn làm gì với Lý gia không liên quan gì đến tôi, nhưng hôm nay tôi phải mang người đi.
Mị Nhi tức giận nói:
- Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi ông ta, cậu đừng làm loạn.
- Có chuyện gì quan trọng? Tôi giúp chị.
Hạ Thiên xung phong nhận việc:
- Vợ Mị Nhi, tôi biết cách ép cung, bảo đảm một trăm phần trăm sẽ có được tin tức, không tin cứ cho tôi thử việc.
- Không cần nhiều lời.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó nàng đã xoay người bỏ đi. Nàng không phải không tin năng lực của hạ thiên, nàng chỉ sợ đối phương làm loạn. Hơn nữa thân phận của Lý Phá Vân rất đặc biệt, cũng không thể ép cung, tất nhiên nàng sẽ có bản lĩnh ép Lý Phá Vân phải mở miệng.
Hạ Thiên có chút buồn bực, ngoài Lý Minh Quang thì người hắn muốn giết chết chính là Lý Phá Vân, vì vậy vừa rồi ra tay rất nặng, không chút lưu tình. Lúc nãy thiếu chút nữa hắn đã đấm chết lão già này, nhưng đối phương chưa chết, bây giờ lại bị Mị Nhi cướp đi.
- Không sao, trước tiên xử lý đám người này đã.
Hạ Thiên nhanh chóng cảm thấy vui vẻ, ngoài Lý Phá Vân thì ở đâ còn vài tên cộn cán.
Nhưng đúng lúc này âm thanh của Mị Nhi đã vang lên:
- Cậu còn chưa đi sao?
- À, vợ Mị Nhi, tôi còn chút chuyện.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Đây là thủ đô, tốt nhất đừng tùy tiện ra tay.
Mị Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên lại buồn bực, vợ Mị Nhi rõ ràng có hơi quá, hắn thật sự muốn cho nàng một trận. Nhưng vấn đề ở chỗ hắn biết Mị Nhi rất mạnh, muốn thắng cũng không dễ.
- Không phải còn chưa tìm được Mộc Hàm sao? Đừng mất thời gian ở đây, đi tìm Mộc Hàm đi.
Mị Nhi còn nói thêm, rõ ràng nàng biết nguyên nhân Hạ Thiên đến thủ đô
- Mị Nhi, Thiên tổ của các người có ý gì? Cha tôi bị tên khốn Hạ Thiên đánh trọng thương, các người không chịu bắt tên côn đồ Hạ Thiên, sao lại đưa cha tôi đến Thiên tổ? Có phải các người đã quên chức trách của Thiên tổ rồi không? Cha tôi có thân phận gì? Các người muốn đưa đi thì đưa sao?
Mị Nhi còn chưa kịp nói thì Hạ Thiên đã trừng mắt với người đàn ông trung niên:
- Này, muốn chết sao? Dám nói với vợ tôi như vậy à?
Hạ Thiên gọi Mị Nhi là vợ, Mị Nhi lại không phản bác, điều này làm cho đám người Thiên tổ không khỏi nghi ngờ, người này đã thật sự kéo Mị Nhi lên giường rồi sao? Nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá khủng, ngay cả Mị Nhi nổi tiếng là một khối băng cũng được kéo lên giường.
Đám người Lý gia bắt đầu cảm thấy không ổn, tên khốn Hạ Thiên kia sao lại có quan hệ thân mật với Mị Nhi như vậy?
Mị Nhi lúc này cũng không nhịn được, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên rồi tức giận nói:
- Cậu không nói thì chẳng ai bảo cậu câm đâu.
- Chị không nói lời nào, sao người khác biết chị là vợ tôi?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
Mị Nhi rất muốn bóp chết Hạ Thiên, nàng không phải là vợ hắn, người này cho rằng cởi sạch quần áo của nàng, chiếm tiện nghi lớn của nàng, như vậy thì phải gã cho hắn sao? Nàng cũng không muốn bị người ta chiếm tiện nghi còn lớn hơn.
Đến lúc này kể cả đám người Thiên tổ hay Lý gia cũng cảm thấy quan hệ giữa Mị Nhi và Hạ Thiên là không tầm thường, chỉ cần xem hai người nói chuyện là thấy căn bản giống như đang đấu võ mồm.
Người đàn ông trung niên không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
- Tôi còn tưởng Thiên tổ sẽ chí công vô tư, thì ra Mị Nhi bây giờ ra mặt vì người đàn ông của mình. Nhưng các người đừng quên Thiên tổ cũng chẳng phải muốn làm gì thì làm, đừng nghĩ rằng trong thủ đô này không có ai quản các người.
- Thiên tổ chúng tôi chưa từng nghĩ muốn làm gì thì làm.
Mị Nhi lạnh lùng nói:
- Lý gia các người mới thật sự muốn làm gì thì làm.
Mị Nhi quay đầu nhìn Lý Phá Vân:
- Lão Lý, tôi không muốn làm cho sự việc ngày càng trở nên khó khăn, tốt nhất ông nên tự nguyện theo chúng tôi.
- Khụ, khụ... ....
Lúc này Lý Phá Vân cuối cùng cũng gắng gượng đứng lên, vẻ mặt lão xám trắng, chỉ sau khoảnh khắc mà giống như già đi hơn mười tuổi. Lão nhìn Mị Nhi, cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, sau đó dùng giọng có chút suy yếu nói:
- Tôi cần một lý do.
Lý Phá Vân dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi tự cảm thấy những cống hiến của tôi cho quốc gia là rất lớn, tôi cũng thấy mình chưa từng làm ra những chuyện táng tận lương tâm, tôi càng không làm những chuyện gây thương tổn đến quốc gia và nhân dân, Thiên tổ các người muốn bắt tôi, dù sao cũng phải cho ra lý do rõ ràng.
- Mưu sát tổ trưởng Thiên tổ, lý do này đủ chưa?
Mị Nhi lạnh lùng nói.
Cơ thể Lý Phá Vân có hơi chấn động, vẻ mặt càng xám trắng, lão chậm rãi thở dài:
- Được rồi, tôi theo các người.
- Vậy mời lão Lý đi trước.
Mị Nhi vẫn rất lạnh lùng, dù thân phận của Lý Phá Vân không tầm thường, nhưng đối với Mị Nhi thì những kẻ mưu sát tổ trưởng Thiên tổ là khó thể tha thứ, trong lòng nàng cũng chẳng còn chút tôn kính nào với người này.
Lý Phá Vân chậm rãi tiến bước, nhịp tiến cực kỳ trầm trọng, không phải vì lúc này lão đang trọng thương, hơn nữa tâm tình cũng rất trầm trọng. Vì khoảnh khắc này hắn chợt ý thức được một việc, bây giờ muốn đối phó với lão thật ra không chỉ có Hạ Thiên, cũng không phải Thiên tổ, đó là đệ nhất gia tộc thủ đô, là Triệu gia.
- Triệu công tử.
Trong đầu Lý Phá Vân không khỏi bùng lên cái tên này, lão nhớ đến những sự việc phát sinh ngày gần đây mà đột nhiên sinh ra cảm giác quá dị. Có lẽ ngay từ đầu Lý gia đã rơi vào bẫy của Triệu gia, đầu tiên là Triệu công tử có hứa hẹn với Lý Minh Quang, bây giờ nắm Thiên tổ là Triệu công tử, đáng lý ra Thiên tổ cũng không nên vì Triệu Minh Phong và đến tìm lão gây phiền toái.
Lý Phá Vân nghĩ đến đây thì không nhịn được phải hỏi:
- Có thể nói cho tôi biết Triệu Minh Phong đang ở đâu được không?
- Tôi đang muốn hỏi ông về vấn đề này.
Mị Nhi lạnh lùng nói:
- Hy vọng chút nữa lão Lý sẽ có thể nói cho chúng tôi biết, còn bây giờ chúng ta nên đi trước, nơi đây cũng không thích hợp để thỏa luận.
Đúng lúc này Hạ Thiên lại mở miệng:
- Vợ Mị Nhi, chị muốn mang lão già ngốc này đi đâu? Chị muốn xử lý lão sao?
Mị Nhi căn bản mặc kệ Hạ Thiên, nàng chỉ vung tay với đám người Thiên tổ:
- Đi thôi.
Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn lại mở miệng hỏi:
- Vợ Mị Nhi, lão già ngốc này là của tôi, tôi cần phải xử lý lão.
Cuối cùng Mị Nhi cũng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận hỏi:
- Có phải cậu muốn đánh nhau với tôi không?
Hạ Thiên trừng mắt:
- Vợ Mị Nhi, đánh nhau trên giường sao?
- Cậu.
Mị Nhi thiếu chút nữa bị Hạ Thiên làm cho nghẹn chết, người này sao lại như vậy?
Đám người Thiên tổ lại càng bội phục Hạ Thiên, huynh đệ này trâu như chó, ngay cả khối băng Mị Nhi cũng không làm gì được hắn.
- Tôi chỉ thích đánh nhau với vợ trên giường thôi.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội nói.
- Tóm lại sau này cạu muốn làm gì với Lý gia không liên quan gì đến tôi, nhưng hôm nay tôi phải mang người đi.
Mị Nhi tức giận nói:
- Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi ông ta, cậu đừng làm loạn.
- Có chuyện gì quan trọng? Tôi giúp chị.
Hạ Thiên xung phong nhận việc:
- Vợ Mị Nhi, tôi biết cách ép cung, bảo đảm một trăm phần trăm sẽ có được tin tức, không tin cứ cho tôi thử việc.
- Không cần nhiều lời.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó nàng đã xoay người bỏ đi. Nàng không phải không tin năng lực của hạ thiên, nàng chỉ sợ đối phương làm loạn. Hơn nữa thân phận của Lý Phá Vân rất đặc biệt, cũng không thể ép cung, tất nhiên nàng sẽ có bản lĩnh ép Lý Phá Vân phải mở miệng.
Hạ Thiên có chút buồn bực, ngoài Lý Minh Quang thì người hắn muốn giết chết chính là Lý Phá Vân, vì vậy vừa rồi ra tay rất nặng, không chút lưu tình. Lúc nãy thiếu chút nữa hắn đã đấm chết lão già này, nhưng đối phương chưa chết, bây giờ lại bị Mị Nhi cướp đi.
- Không sao, trước tiên xử lý đám người này đã.
Hạ Thiên nhanh chóng cảm thấy vui vẻ, ngoài Lý Phá Vân thì ở đâ còn vài tên cộn cán.
Nhưng đúng lúc này âm thanh của Mị Nhi đã vang lên:
- Cậu còn chưa đi sao?
- À, vợ Mị Nhi, tôi còn chút chuyện.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Đây là thủ đô, tốt nhất đừng tùy tiện ra tay.
Mị Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên lại buồn bực, vợ Mị Nhi rõ ràng có hơi quá, hắn thật sự muốn cho nàng một trận. Nhưng vấn đề ở chỗ hắn biết Mị Nhi rất mạnh, muốn thắng cũng không dễ.
- Không phải còn chưa tìm được Mộc Hàm sao? Đừng mất thời gian ở đây, đi tìm Mộc Hàm đi.
Mị Nhi còn nói thêm, rõ ràng nàng biết nguyên nhân Hạ Thiên đến thủ đô
/1475
|