Quán cơm Tương.
Đây là một quán cơm ăn cay nổi tiếng, điều này lại hợp khẩu vị của Hạ Thiên, hai người gọi một hơi mười mấy món ăn, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch sẽ. Cơ bản đều là Hạ Thiên diệt gọn, Tạ Hiểu Phong đã sớm đói bụng nên cũng tống được khá nhiều món cay vào bụng.
Nhân viên quán cơm Tương nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt quái dị, có vài nhân viên nữ đã thầm nghĩ, sau này tuyệt đối không nên tìm một ông chồng ăn như heo, nếu không dù bán nhà đợ con cũng chăng đủ cho hắn ăn.
Tất nhiên cũng có người bội phục Hạ Thiên, vị huynh đệ kia ăn cay quá trâu, chỉ trong chốc lát mà ăn được nhiều như vậy, không sợ bốc hỏa chết sao?
Cũng may trước khi vào trong quán cơm Tương thì Tạ Hiểu Phong đã mua một cái bóp ở ven đường, sau đó cho hơn một trăm ngàn đồng vào, nếu không Hạ Thiên cứ cầm một cộc tiền trên tay, sợ rằng sẽ có phiền toái.
Nhưng Hạ Thiên cũng không ngại người ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, vì vậy hắn ăn cơm xong với bộ dạng điềm nhiên như không, sau đó đứng lên tính tiền và bỏ đi.
- Thiên ca, anh muốn đi đâu? Có muốn đi làm chút hoạt động thoải mái không?
Tạ Hiểu Phong ra khỏi quán cơm thì mở miệng hỏi, hắn thấy Hạ Thiên ăn nhiều ớt thì nhất định sẽ bốc hỏa, cần phải tìm và em để "hạ hỏa".
- Thoải mái sao?
Hạ Thiên không hiểu ý của Tạ Hiểu Phong:
- Đi chỗ nào thì thoải mái?
- À, thiên ca, đến hộp đêm tìm và em... ....
Tạ Hiểu Phong giải thích.
Hạ Thiên cắt ngang lời:
- À, nói tìm gái là được, cần gì lòng vòng như vậy?
Tạ Hiểu Phong có chút xấu hổ, những năm gần đây lưu hành cách ăn nói mập mờ, nói chuyện dù sao cũng phải uyển chuyển mù mịt, thiên ca chẳng phải quá trực tiếp sao?
- À, thiên ca, anh có muốn đi không?
Tạ Hiểu Phong hỏi thêm một câu, hắn bây giờ đã có tiền, muốn tìm chút vui.
- Anh không có hứng thú.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn cũng chẳng phải không có ánh mắt như vậy.
Hạ Thiên quét mắt nhìn thấy một khách sạn ở phụ cận, sau đó hắn nói với Tạ Hiểu Phong:
- Cậu đi chơi thì cứ tự nhiên, anh phải đi ngủ.
Hạ Thiên thấy bây giờ có nhiều người tìm vợ cho mình, hắn nên ngủ một giấc, tỉnh lại biết đâu đã tìm được vợ?
- À, thiên ca, em cũng có chút mệt mỏi, thôi đi vào khách sạn nghỉ ngơi.
Tạ Hiểu Phong vẫn cố nhịn xúc động đi tìm gái, vất vả lắm mới tìm được một thiên ca trâu chó, hắn đang muốn tìm cách để thiên ca thu mình làm tiểu đệ, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Hạ Thiên cũng không nói gì, hắn cũng không quan tâm Tạ Hiểu Phong muốn làm gì, dù Tạ Hiểu Phong có đi ngủ hay không cũng đuọc, đừng làm phiền hắn thì không sao.
Hạ Thiên nhanh chóng vào khách sạn, đặt một phòng, sau đó lên phòng đi ngủ, hắn hoàn toàn không chú ý đến Tạ Hiểu Phong. Ngược lại Tạ Hiểu Phong luôn đi theo sau, cuối cùng hắn đặt một gian sát bên phòng Hạ Thiên.
... ....
Đối với Nhâm Trung Hằng thì những ngày qua khá thuận lợi, tất nhiên khoảng thời gian bị Hạ Thiên tra tấn cũng làm hắn có được những kinh nghiệm khó quên. Sau khi hắn lấy được tin tức từ miệng Tam thiếu gia thì lại càng khiếp sợ.
Nhâm Trung Hằng làm theo lời của Tam thiếu gia, hắn toàn tâm toàn ý tìm Mộc Hàm. Người đẹp tóc vàng nổi tiếng là bốn đóa hoa thủ đô, đáng lý ra phải làm cho người ta dễ dàng chú ý mới đúng, tìm được sẽ không khó. Đáng tiếc là bây giờ thủ hạ của hắn vẫn chưa có thu hoạch gì, điều này làm cho hắn ý thức được thân phận đặc công Long Tổ của Mộc Hàm không phải là giả. Nếu nàng không muốn bị tìm ra, như vậy sẽ không dễ tìm.
Nhưng Nhâm Trung Hằng cũng không quan tâm đến chuyện tìm kiếm Mộc Hàm, đối với hắn thì đêm nay có một chuyện còn quan trọng hơn.
Nhâm Trung Hằng lái xe vào một khu biệt thự, sau đó dừng lại ở một căn biệt thự độc lập.
- Hằng ca!
Ngoài biệt thự có hai người, khi thấy Nhâm Trung Hằng thì lập tức chào hỏi.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, sau đó hắn lấy ra một chiếc bánh kem từ sau xe, cuối cùng đi vào biệt thự.
Nơi đây chính là nhà của Nhâm Trung Hằng, hắn có một cô vợ xinh đẹp, còn có một con gái đáng yêu. Hôm nay là lúc sinh nhật tám tuổi của con, hắn đã đồng ý quay về tham gia sinh nhật của nàng.
- Ba ba đã về.
Nhâm Trung Hằng vừa đẩy cửa phòng khách đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo, ngay sau đó một cô gái tròn trịa phóng về phía hắn, đó là con gái hắn, Nhâm Tiên Nhi.
- Hì hì, đây là bánh sinh nhật của con.
Nhâm Tiên Nhi cũng không cho Nhâm Trung Hằng cơ hội mở miệng, nàng cướp lấy bánh trong tay hắn:
- Ba ba, mẹ, con muốn ăn bánh, chúng ta cắt bánh trước đi.
- À, Tiên Nhi nói cắt bánh, vậy thì cắt bánh.
Nhâm Trung Hằng dùng ánh mắt hòa ái nhìn con, khoảnh khắc này có một thiếu phụ xinh đẹp từ nhà bếp đi ra, đó là vợ của Nhâm Trung Hằng.
Vợ của Nhâm Trung Hằng tên là Ngô Phương, chính là một người phụ nữ lo việc nhà tiêu chuẩn, nàng không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc con cái, mà Nhâm Trung Hằng cũng không muốn vợ mình phải đi làm.
- Ba ba, mẹ, mau hỗ trợ con cắm nến.
Nhâm Tiên Nhi lấy bánh sinh nhật ra, sau đó nàng kéo tay Nhâm Trung Hằng và Ngô Phương để giúp nàng cắm nến.
- Chúc con sinh nhật vui vẻ... ....
Nhâm Trung Hằng và Ngô Phương hát xong bài ca chúc mừng sinh nhật, sau khi hát xong thì cả hai nói với Nhâm Tiên Nhi:
- Tiên Nhi, con có thể ước được rồi.
- À, con sẽ ước một điều.
Nhâm Tiên Nhi nhắm mắt thầm ước nguyện, sau đó nàng thổi tắt nến:
- À, nguyện vọng của con nhất định sẽ được thực hiện.
- Nguyện vọng của con gái ba nhất định là có thể... ....
Nhâm Trung Hằng còn chưa nói dứt lời thì ngoài cửa chợt vang lên một tiếng nổ cắt đứt lời, cửa phòng khách bị người ta đá văng, ba người phóng vào.
Ba người này đều cầm đao trên tay, bọn chúng phóng về phía Nhâm Trung Hằng không chút do dự.
- Á.
Nhâm Tiên Nhi thấy biến cố đột nhiên thì kêu lên một tiếng.
- A Phương, mau đưa Tiên Nhi lên lầu.
Nhâm Trung Hằng vội vàng hô lớn, hắn chụp lấy ghế, cố gắng ngăn cản ba tên kia.
Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, khoảnh khắc này Nhâm Trung Hằng đã bị chém một đao, hắn vừa dùng ghế chống cự vừa lui ra phía sau. Lúc này Ngô Phương khá trấn định, nàng ôm lấy con gái chạy lên lầu, nhưng đúng lúc này một tên cầm đao lại đuổi theo.
- Đừng dụng vào vợ và con gái tao.
Nhâm Trung Hằng lập tức căng thẳng, hắn hung hăng dùng ghế đập vào một tên, sau đó đuổi theo tên cầm đao ở bên kia. Nhưng hắn vừa chạy được vài bước thì sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, nhưng càng làm cho trái tim hắn tan vỡ chính là nhìn thấy tên cầm đao chém về phía con gái mình
Đây là một quán cơm ăn cay nổi tiếng, điều này lại hợp khẩu vị của Hạ Thiên, hai người gọi một hơi mười mấy món ăn, cuối cùng cũng tiêu diệt sạch sẽ. Cơ bản đều là Hạ Thiên diệt gọn, Tạ Hiểu Phong đã sớm đói bụng nên cũng tống được khá nhiều món cay vào bụng.
Nhân viên quán cơm Tương nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt quái dị, có vài nhân viên nữ đã thầm nghĩ, sau này tuyệt đối không nên tìm một ông chồng ăn như heo, nếu không dù bán nhà đợ con cũng chăng đủ cho hắn ăn.
Tất nhiên cũng có người bội phục Hạ Thiên, vị huynh đệ kia ăn cay quá trâu, chỉ trong chốc lát mà ăn được nhiều như vậy, không sợ bốc hỏa chết sao?
Cũng may trước khi vào trong quán cơm Tương thì Tạ Hiểu Phong đã mua một cái bóp ở ven đường, sau đó cho hơn một trăm ngàn đồng vào, nếu không Hạ Thiên cứ cầm một cộc tiền trên tay, sợ rằng sẽ có phiền toái.
Nhưng Hạ Thiên cũng không ngại người ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, vì vậy hắn ăn cơm xong với bộ dạng điềm nhiên như không, sau đó đứng lên tính tiền và bỏ đi.
- Thiên ca, anh muốn đi đâu? Có muốn đi làm chút hoạt động thoải mái không?
Tạ Hiểu Phong ra khỏi quán cơm thì mở miệng hỏi, hắn thấy Hạ Thiên ăn nhiều ớt thì nhất định sẽ bốc hỏa, cần phải tìm và em để "hạ hỏa".
- Thoải mái sao?
Hạ Thiên không hiểu ý của Tạ Hiểu Phong:
- Đi chỗ nào thì thoải mái?
- À, thiên ca, đến hộp đêm tìm và em... ....
Tạ Hiểu Phong giải thích.
Hạ Thiên cắt ngang lời:
- À, nói tìm gái là được, cần gì lòng vòng như vậy?
Tạ Hiểu Phong có chút xấu hổ, những năm gần đây lưu hành cách ăn nói mập mờ, nói chuyện dù sao cũng phải uyển chuyển mù mịt, thiên ca chẳng phải quá trực tiếp sao?
- À, thiên ca, anh có muốn đi không?
Tạ Hiểu Phong hỏi thêm một câu, hắn bây giờ đã có tiền, muốn tìm chút vui.
- Anh không có hứng thú.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn cũng chẳng phải không có ánh mắt như vậy.
Hạ Thiên quét mắt nhìn thấy một khách sạn ở phụ cận, sau đó hắn nói với Tạ Hiểu Phong:
- Cậu đi chơi thì cứ tự nhiên, anh phải đi ngủ.
Hạ Thiên thấy bây giờ có nhiều người tìm vợ cho mình, hắn nên ngủ một giấc, tỉnh lại biết đâu đã tìm được vợ?
- À, thiên ca, em cũng có chút mệt mỏi, thôi đi vào khách sạn nghỉ ngơi.
Tạ Hiểu Phong vẫn cố nhịn xúc động đi tìm gái, vất vả lắm mới tìm được một thiên ca trâu chó, hắn đang muốn tìm cách để thiên ca thu mình làm tiểu đệ, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Hạ Thiên cũng không nói gì, hắn cũng không quan tâm Tạ Hiểu Phong muốn làm gì, dù Tạ Hiểu Phong có đi ngủ hay không cũng đuọc, đừng làm phiền hắn thì không sao.
Hạ Thiên nhanh chóng vào khách sạn, đặt một phòng, sau đó lên phòng đi ngủ, hắn hoàn toàn không chú ý đến Tạ Hiểu Phong. Ngược lại Tạ Hiểu Phong luôn đi theo sau, cuối cùng hắn đặt một gian sát bên phòng Hạ Thiên.
... ....
Đối với Nhâm Trung Hằng thì những ngày qua khá thuận lợi, tất nhiên khoảng thời gian bị Hạ Thiên tra tấn cũng làm hắn có được những kinh nghiệm khó quên. Sau khi hắn lấy được tin tức từ miệng Tam thiếu gia thì lại càng khiếp sợ.
Nhâm Trung Hằng làm theo lời của Tam thiếu gia, hắn toàn tâm toàn ý tìm Mộc Hàm. Người đẹp tóc vàng nổi tiếng là bốn đóa hoa thủ đô, đáng lý ra phải làm cho người ta dễ dàng chú ý mới đúng, tìm được sẽ không khó. Đáng tiếc là bây giờ thủ hạ của hắn vẫn chưa có thu hoạch gì, điều này làm cho hắn ý thức được thân phận đặc công Long Tổ của Mộc Hàm không phải là giả. Nếu nàng không muốn bị tìm ra, như vậy sẽ không dễ tìm.
Nhưng Nhâm Trung Hằng cũng không quan tâm đến chuyện tìm kiếm Mộc Hàm, đối với hắn thì đêm nay có một chuyện còn quan trọng hơn.
Nhâm Trung Hằng lái xe vào một khu biệt thự, sau đó dừng lại ở một căn biệt thự độc lập.
- Hằng ca!
Ngoài biệt thự có hai người, khi thấy Nhâm Trung Hằng thì lập tức chào hỏi.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, sau đó hắn lấy ra một chiếc bánh kem từ sau xe, cuối cùng đi vào biệt thự.
Nơi đây chính là nhà của Nhâm Trung Hằng, hắn có một cô vợ xinh đẹp, còn có một con gái đáng yêu. Hôm nay là lúc sinh nhật tám tuổi của con, hắn đã đồng ý quay về tham gia sinh nhật của nàng.
- Ba ba đã về.
Nhâm Trung Hằng vừa đẩy cửa phòng khách đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo, ngay sau đó một cô gái tròn trịa phóng về phía hắn, đó là con gái hắn, Nhâm Tiên Nhi.
- Hì hì, đây là bánh sinh nhật của con.
Nhâm Tiên Nhi cũng không cho Nhâm Trung Hằng cơ hội mở miệng, nàng cướp lấy bánh trong tay hắn:
- Ba ba, mẹ, con muốn ăn bánh, chúng ta cắt bánh trước đi.
- À, Tiên Nhi nói cắt bánh, vậy thì cắt bánh.
Nhâm Trung Hằng dùng ánh mắt hòa ái nhìn con, khoảnh khắc này có một thiếu phụ xinh đẹp từ nhà bếp đi ra, đó là vợ của Nhâm Trung Hằng.
Vợ của Nhâm Trung Hằng tên là Ngô Phương, chính là một người phụ nữ lo việc nhà tiêu chuẩn, nàng không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc con cái, mà Nhâm Trung Hằng cũng không muốn vợ mình phải đi làm.
- Ba ba, mẹ, mau hỗ trợ con cắm nến.
Nhâm Tiên Nhi lấy bánh sinh nhật ra, sau đó nàng kéo tay Nhâm Trung Hằng và Ngô Phương để giúp nàng cắm nến.
- Chúc con sinh nhật vui vẻ... ....
Nhâm Trung Hằng và Ngô Phương hát xong bài ca chúc mừng sinh nhật, sau khi hát xong thì cả hai nói với Nhâm Tiên Nhi:
- Tiên Nhi, con có thể ước được rồi.
- À, con sẽ ước một điều.
Nhâm Tiên Nhi nhắm mắt thầm ước nguyện, sau đó nàng thổi tắt nến:
- À, nguyện vọng của con nhất định sẽ được thực hiện.
- Nguyện vọng của con gái ba nhất định là có thể... ....
Nhâm Trung Hằng còn chưa nói dứt lời thì ngoài cửa chợt vang lên một tiếng nổ cắt đứt lời, cửa phòng khách bị người ta đá văng, ba người phóng vào.
Ba người này đều cầm đao trên tay, bọn chúng phóng về phía Nhâm Trung Hằng không chút do dự.
- Á.
Nhâm Tiên Nhi thấy biến cố đột nhiên thì kêu lên một tiếng.
- A Phương, mau đưa Tiên Nhi lên lầu.
Nhâm Trung Hằng vội vàng hô lớn, hắn chụp lấy ghế, cố gắng ngăn cản ba tên kia.
Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, khoảnh khắc này Nhâm Trung Hằng đã bị chém một đao, hắn vừa dùng ghế chống cự vừa lui ra phía sau. Lúc này Ngô Phương khá trấn định, nàng ôm lấy con gái chạy lên lầu, nhưng đúng lúc này một tên cầm đao lại đuổi theo.
- Đừng dụng vào vợ và con gái tao.
Nhâm Trung Hằng lập tức căng thẳng, hắn hung hăng dùng ghế đập vào một tên, sau đó đuổi theo tên cầm đao ở bên kia. Nhưng hắn vừa chạy được vài bước thì sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, nhưng càng làm cho trái tim hắn tan vỡ chính là nhìn thấy tên cầm đao chém về phía con gái mình
/1475
|