- Tôi...Tôi là Tô Tiểu Xán, đang ở phòng 801 khách sạn Tô Thị Liên Tỏa.
Bên kia truyền đến một âm thanh có chút đau đớn:
- Tôi...Tôi sắp không chịu được nữa, cậu...Cậu đến mau...Cứu...Cứu tôi với...Á... ....
Bên kia truyền đến một tiếng thét vang, sau đó điện thoại bị cắt đứt.
- Tô Tiểu Xán sao?
Hạ Thiên không khỏi thầm nói:
- Giọng điệu của người này sao lại kỳ quái như vậy?
- Chồng, sao vậy?
Mộc Hàm khẽ hỏi.
- À, Tô Tiểu Xán giống như sắp chết đến nơi, muốn tôi đi cứu anh ta.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đưa ra quyết định:
- Thôi được, hay là cứu anh ta cái đã, nếu không người ta sẽ đổ lỗi cái chết lên đầu tôi.
- Vậy anh ta đang ở đâu?
Mộc Hàm vội hỏi.
- À, đang ở khách sạn Tô Thị Liên Tỏa, vợ biết ở đâu không?
Hạ Thiên hỏi.
Mộc Hàm còn chưa trả lời thì Tiểu Yêu Tinh đã nói:
- Em biết, em biết, chồng, em đưa anh đi.
- Anh không đưa em đi.
Hạ Thiên nói một câu như vậy.
Tiểu Yêu Tinh lập tức buồn bực:
- Vì sao?
Hạ Thiên không trả lời Tiểu Yêu Tinh, hắn kéo Mộc Hàm bước đi:
- Vợ, chúng ta đi thôi.
- Dựa vào cái gì? Chị Hàm chẳng phải chỉ có dáng người tốt hơn em thôi sao? Đi cứu người nào so sánh dáng người? Đúng là bất công xã hội.
Tiểu Yêu Tinh bất mãn lầm bầm.
Đáng tiếc là dù Tiểu Yêu Tinh có bất mãn cũng vô dụng, rõ ràng Hạ Thiên thích đi cùng với Mộc Hàm, ai bảo Tiểu Yêu Tinh còn quá nhỏ, vẫn chưa đủ độ chín?
- Á, á, á, em muốn đi cứu người.
Khi thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm rời khỏi Yêu Tinh Biệt Uyển, Tiểu Yêu Tinh vội vàng chạy căm giận chạy lên lầu ba, nàng muốn hack một mớ máy tính. Nhưng nàng vừa chạy được nửa đường thì quay về:
- Không đúng, mình phải luyện võ, mình là thiên tài, mình nhất định sẽ lợi hại hơn cả chồng.
- Luyện võ cho tốt, chờ thời ngược đãi chồng.
Tiểu Yêu Tinh bắt đầu luyện Phiêu Miểu Bộ, đồng thời trong lòng cũng ảo tưởng tình cảnh ngược đãi Hạ Thiên sau này.
Khách sạn Tô Thị Liên Tỏa là một sản nghiệp lớn của Tô gia ở thủ đô, nếu xét toàn thể thủ đô thì khách sạn này chẳng là gì, toàn thủ đô cũng chỉ có một khách sạn như vậy, nhưng nếu xét theo phạm vi cả nước thì cũng có hơn vài trăm khách sạn Tô Thị Liên Tỏa, vì vậy có thể nói là có chút danh tiếng.
Hạ Thiên không biết vị trí cụ thể của khách sạn Tô Thị Liên Tỏa nhưng Mộc Hàm lại biết, trước đó khi nàng đến thành phố Giang Hải đã từng điều tra về tình huống của Tô gia, tất nhiên nàng cũng biết vị trí khách sạn của Tô gia ở thủ đô.
Mộc Hàm đưa Hạ Thiên đến ngoài phòng 801 của khách sạn Tô Thị Liên Tỏa, Mộc Hàm đang định gõ cửa thì Hạ Thiên đã đá văng cửa phòng, sau đó một tình cảnh máu me hiện ra.
Mộc Hàm cảm thấy không ổn, Hạ Thiên cũng lách mình tiến vào, sau đó hắn thấy Tô Tiểu Xán đang ngồi dưới giường, hai đùi đã nhuộm đỏ máu, trên tay hắn là một con dao gọt trái cây. Lúc này hắn đang nâng dao đâm vào đùi mình.
Hạ Thiên vung tay cướp lấy con dao, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Này, để tôi đến cứu, sao lại lấy đao chọc vào người, anh có bệnh sao?
Tô Tiểu Xán nghe được âm thanh của Hạ Thiên thì ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tan rả, dù ai nhìn cũng cảm thấy không bình thường.
- Hạ Thiên, cậu...Cậu đã đến rồi, tôi..Tôi sợ không chịu đựng được vì vậy mới chọc mình vài dao, như vậy...Như vậy có thể thanh tỉnh hơn.
Tô Tiểu Xán nở nụ cười sầu thảm:
- Tôi...Tôi bị nghiện, cậu...Cậu nhất định có biện pháp giúp tôi, có phải không? Tôi biết rõ cậu nhất định sẽ làm được, y thuật của cậu không gì không làm được... ....
Tô Tiểu Xán không kịp nói thêm điều gì vì Hạ Thiên đã dùng kim châm lên người hắn, sau đó Tô Tiểu Xán chợt hôn mê.
Hạ Thiên cầm máu cho Tô Tiểu Xán, sau đó bắt đầu xem xét tình huống.
- Người này đúng là đã nghiện ma túy.
Hạ Thiên lầm bầm.
Mộc Hàm không khỏi hỏi một câu:
- Chồng, vậy cậu có biện pháp không?
- Tất nhiên là có, chồng chị có gì mà không làm được?
Hạ Thiên dõng dạc nói:
- Chất độc này thấm sâu rất phiền toái, anh ta bị nhiễm mới chỉ vài ngày rồi, muốn giải độc cũng khá dễ.
Hạ Thiên có chút buồn bực, chỉ vài ngày không gặp mà Tô Tiểu Xán đã đến thủ đô, hơn nữa còn bị nhiễm độc.
Nhưng Hạ Thiên cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, hắn quyết định chữa tốt cho Tô Tiểu Xán trước rồi nói sau, đến lúc đó có hỏi cũng không muộn. Tuy hắn nói nhẹ nhàng nhưng giải độc cũng không dễ, hán trị liệu hơn mười phút.
Còn thương thế trên đùi Tô Tiểu Xán, đừng nhìn nhiều máu mà đáng sợ, thật ra chỉ là những vết thương ngoài da. Tuy Tô Tiểu Xán dùng dao đâm mình, nhưng trừ khi là người chết, chứ không chẳng ai đâm mình mà nhẹ tay một chút. Tô Tiểu Xán cũng giống vậy, vì thế vết thương ở chân là không nặng, chỉ cần cầm máu sẽ không có vấn đề.
Tô Tiểu Xán đã tỉnh lại, tuy vẻ mặt vẫn còn hơi tái nhưng đã khá hơn trước kia rất nhiều, ánh mắt cũng không tan rả.
- Tôi...Tôi khỏe rồi sao?
Tô Tiểu Xán cảm thấy mình cũng không cảm thấy mình có khát vọng mãnh liệt với ma túy, lúc này cơ thể và tinh thần đã khá hơn, vì vậy mà rất khó tin.
Tô Tiểu Xán vốn muốn tìm Hạ Thiên để làm cho ngựa chế thành ngựa sống, hắn không muốn mình bị ma túy khống chế, nhưng hắn cũng hiểu đã nghiện ma túy là khó thể trị tận gốc. Dù Hạ Thiên là thần y cũng chưa chắc chữa được thứ quái quỷ này, vì thế đến bây giờ hắn vẫn còn có chút khó tin.
- Nói nhảm, tất nhiên là không có gì.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Này, sao mới vài ngày mà anh đã nghiện thuốc rồi? Lần trước ở bữa tiệc từ thiện anh vẫn còn tốt mà?
Vẻ mặt Tô Tiểu Xán có hơi ảm đạm, khoảnh khắc này cũng có chút hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau Tô Tiểu Xán mới cười khổ nói:
- Diệp Mộng Vân kia ám hại tôi.
- Diệp Mộng Vân?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Người phụ nữ kia cũng ở thủ đô sao?
Tô Tiểu Xán khẽ gật đầu:
- Không chỉ có mình cô ta, Diệp Thiếu Kiệt cũng đã đến đây, hai ngày trước anh em bọn họ không thể ở lại Giang Hải, vì vậy mà chạy đến thủ đô. Vài ngày trước quán bar của tôi xảy ra chuyện, tôi tự mình đến thăm rồi gặp Diệp Mộng Vân, sau đó bị cô ta ám hại, vì vậy mà nhiễm ma túy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tô Tiểu Xán:
- Anh cũng quá ngốc, người phụ nữ ngu ngốc như vậy cũng có thể ám hại anh được sao?
Vẻ mặt Tô Tiểu Xán có chút xấu hổ nhưng cũng không phản bác, lúc nãy hắn thiếu chút nữa đã xong đời, nếu không có Hạ Thiên thì nửa đời sau không biết phải làm sao, dù Tô gia có tiền cũng không thể nuôi một con nghiện.
- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu cần phải cẩn thận, Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân hình như còn muốn ra tay với Diệp Mộng Oánh.
Tô Tiểu Xán đột nhiên nhớ đến một vấn đề, hắn vội vàng nhắc nhở Hạ Thiên
Bên kia truyền đến một âm thanh có chút đau đớn:
- Tôi...Tôi sắp không chịu được nữa, cậu...Cậu đến mau...Cứu...Cứu tôi với...Á... ....
Bên kia truyền đến một tiếng thét vang, sau đó điện thoại bị cắt đứt.
- Tô Tiểu Xán sao?
Hạ Thiên không khỏi thầm nói:
- Giọng điệu của người này sao lại kỳ quái như vậy?
- Chồng, sao vậy?
Mộc Hàm khẽ hỏi.
- À, Tô Tiểu Xán giống như sắp chết đến nơi, muốn tôi đi cứu anh ta.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đưa ra quyết định:
- Thôi được, hay là cứu anh ta cái đã, nếu không người ta sẽ đổ lỗi cái chết lên đầu tôi.
- Vậy anh ta đang ở đâu?
Mộc Hàm vội hỏi.
- À, đang ở khách sạn Tô Thị Liên Tỏa, vợ biết ở đâu không?
Hạ Thiên hỏi.
Mộc Hàm còn chưa trả lời thì Tiểu Yêu Tinh đã nói:
- Em biết, em biết, chồng, em đưa anh đi.
- Anh không đưa em đi.
Hạ Thiên nói một câu như vậy.
Tiểu Yêu Tinh lập tức buồn bực:
- Vì sao?
Hạ Thiên không trả lời Tiểu Yêu Tinh, hắn kéo Mộc Hàm bước đi:
- Vợ, chúng ta đi thôi.
- Dựa vào cái gì? Chị Hàm chẳng phải chỉ có dáng người tốt hơn em thôi sao? Đi cứu người nào so sánh dáng người? Đúng là bất công xã hội.
Tiểu Yêu Tinh bất mãn lầm bầm.
Đáng tiếc là dù Tiểu Yêu Tinh có bất mãn cũng vô dụng, rõ ràng Hạ Thiên thích đi cùng với Mộc Hàm, ai bảo Tiểu Yêu Tinh còn quá nhỏ, vẫn chưa đủ độ chín?
- Á, á, á, em muốn đi cứu người.
Khi thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm rời khỏi Yêu Tinh Biệt Uyển, Tiểu Yêu Tinh vội vàng chạy căm giận chạy lên lầu ba, nàng muốn hack một mớ máy tính. Nhưng nàng vừa chạy được nửa đường thì quay về:
- Không đúng, mình phải luyện võ, mình là thiên tài, mình nhất định sẽ lợi hại hơn cả chồng.
- Luyện võ cho tốt, chờ thời ngược đãi chồng.
Tiểu Yêu Tinh bắt đầu luyện Phiêu Miểu Bộ, đồng thời trong lòng cũng ảo tưởng tình cảnh ngược đãi Hạ Thiên sau này.
Khách sạn Tô Thị Liên Tỏa là một sản nghiệp lớn của Tô gia ở thủ đô, nếu xét toàn thể thủ đô thì khách sạn này chẳng là gì, toàn thủ đô cũng chỉ có một khách sạn như vậy, nhưng nếu xét theo phạm vi cả nước thì cũng có hơn vài trăm khách sạn Tô Thị Liên Tỏa, vì vậy có thể nói là có chút danh tiếng.
Hạ Thiên không biết vị trí cụ thể của khách sạn Tô Thị Liên Tỏa nhưng Mộc Hàm lại biết, trước đó khi nàng đến thành phố Giang Hải đã từng điều tra về tình huống của Tô gia, tất nhiên nàng cũng biết vị trí khách sạn của Tô gia ở thủ đô.
Mộc Hàm đưa Hạ Thiên đến ngoài phòng 801 của khách sạn Tô Thị Liên Tỏa, Mộc Hàm đang định gõ cửa thì Hạ Thiên đã đá văng cửa phòng, sau đó một tình cảnh máu me hiện ra.
Mộc Hàm cảm thấy không ổn, Hạ Thiên cũng lách mình tiến vào, sau đó hắn thấy Tô Tiểu Xán đang ngồi dưới giường, hai đùi đã nhuộm đỏ máu, trên tay hắn là một con dao gọt trái cây. Lúc này hắn đang nâng dao đâm vào đùi mình.
Hạ Thiên vung tay cướp lấy con dao, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Này, để tôi đến cứu, sao lại lấy đao chọc vào người, anh có bệnh sao?
Tô Tiểu Xán nghe được âm thanh của Hạ Thiên thì ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tan rả, dù ai nhìn cũng cảm thấy không bình thường.
- Hạ Thiên, cậu...Cậu đã đến rồi, tôi..Tôi sợ không chịu đựng được vì vậy mới chọc mình vài dao, như vậy...Như vậy có thể thanh tỉnh hơn.
Tô Tiểu Xán nở nụ cười sầu thảm:
- Tôi...Tôi bị nghiện, cậu...Cậu nhất định có biện pháp giúp tôi, có phải không? Tôi biết rõ cậu nhất định sẽ làm được, y thuật của cậu không gì không làm được... ....
Tô Tiểu Xán không kịp nói thêm điều gì vì Hạ Thiên đã dùng kim châm lên người hắn, sau đó Tô Tiểu Xán chợt hôn mê.
Hạ Thiên cầm máu cho Tô Tiểu Xán, sau đó bắt đầu xem xét tình huống.
- Người này đúng là đã nghiện ma túy.
Hạ Thiên lầm bầm.
Mộc Hàm không khỏi hỏi một câu:
- Chồng, vậy cậu có biện pháp không?
- Tất nhiên là có, chồng chị có gì mà không làm được?
Hạ Thiên dõng dạc nói:
- Chất độc này thấm sâu rất phiền toái, anh ta bị nhiễm mới chỉ vài ngày rồi, muốn giải độc cũng khá dễ.
Hạ Thiên có chút buồn bực, chỉ vài ngày không gặp mà Tô Tiểu Xán đã đến thủ đô, hơn nữa còn bị nhiễm độc.
Nhưng Hạ Thiên cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, hắn quyết định chữa tốt cho Tô Tiểu Xán trước rồi nói sau, đến lúc đó có hỏi cũng không muộn. Tuy hắn nói nhẹ nhàng nhưng giải độc cũng không dễ, hán trị liệu hơn mười phút.
Còn thương thế trên đùi Tô Tiểu Xán, đừng nhìn nhiều máu mà đáng sợ, thật ra chỉ là những vết thương ngoài da. Tuy Tô Tiểu Xán dùng dao đâm mình, nhưng trừ khi là người chết, chứ không chẳng ai đâm mình mà nhẹ tay một chút. Tô Tiểu Xán cũng giống vậy, vì thế vết thương ở chân là không nặng, chỉ cần cầm máu sẽ không có vấn đề.
Tô Tiểu Xán đã tỉnh lại, tuy vẻ mặt vẫn còn hơi tái nhưng đã khá hơn trước kia rất nhiều, ánh mắt cũng không tan rả.
- Tôi...Tôi khỏe rồi sao?
Tô Tiểu Xán cảm thấy mình cũng không cảm thấy mình có khát vọng mãnh liệt với ma túy, lúc này cơ thể và tinh thần đã khá hơn, vì vậy mà rất khó tin.
Tô Tiểu Xán vốn muốn tìm Hạ Thiên để làm cho ngựa chế thành ngựa sống, hắn không muốn mình bị ma túy khống chế, nhưng hắn cũng hiểu đã nghiện ma túy là khó thể trị tận gốc. Dù Hạ Thiên là thần y cũng chưa chắc chữa được thứ quái quỷ này, vì thế đến bây giờ hắn vẫn còn có chút khó tin.
- Nói nhảm, tất nhiên là không có gì.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Này, sao mới vài ngày mà anh đã nghiện thuốc rồi? Lần trước ở bữa tiệc từ thiện anh vẫn còn tốt mà?
Vẻ mặt Tô Tiểu Xán có hơi ảm đạm, khoảnh khắc này cũng có chút hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau Tô Tiểu Xán mới cười khổ nói:
- Diệp Mộng Vân kia ám hại tôi.
- Diệp Mộng Vân?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Người phụ nữ kia cũng ở thủ đô sao?
Tô Tiểu Xán khẽ gật đầu:
- Không chỉ có mình cô ta, Diệp Thiếu Kiệt cũng đã đến đây, hai ngày trước anh em bọn họ không thể ở lại Giang Hải, vì vậy mà chạy đến thủ đô. Vài ngày trước quán bar của tôi xảy ra chuyện, tôi tự mình đến thăm rồi gặp Diệp Mộng Vân, sau đó bị cô ta ám hại, vì vậy mà nhiễm ma túy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tô Tiểu Xán:
- Anh cũng quá ngốc, người phụ nữ ngu ngốc như vậy cũng có thể ám hại anh được sao?
Vẻ mặt Tô Tiểu Xán có chút xấu hổ nhưng cũng không phản bác, lúc nãy hắn thiếu chút nữa đã xong đời, nếu không có Hạ Thiên thì nửa đời sau không biết phải làm sao, dù Tô gia có tiền cũng không thể nuôi một con nghiện.
- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu cần phải cẩn thận, Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân hình như còn muốn ra tay với Diệp Mộng Oánh.
Tô Tiểu Xán đột nhiên nhớ đến một vấn đề, hắn vội vàng nhắc nhở Hạ Thiên
/1475
|