- Là anh?
Người phụ nữ đeo kính râm chính là Thiên Hậu trong giới ca sĩ Hoa ngữ Triệu Vũ Cơ, nàng nhìn người đàn ông lái xe, có vẻ rất kinh ngạc:
- Lý Minh Quang, anh định làm gì?
Người lái xe chính là đội trưởng Hắc Báo Lý Minh Quang, chưa đến mười ngày trước chỉ cần hắn rung tay cũng làm cho cả thủ đô phải kinh sợ, nhưng bay giờ người và vật đã không còn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn đã từ một thiếu gia uy phong rơi xuống thành một tù trốn trại, một chó nhà tang bị Long Tổ truy tìm, nói hắn té từ thiên đàng xuống địa ngục cũng không ngoa.
- Điện thoại cho Triệu Công Tử, nói là cô bị bắt cóc.
Giọng điệu của Lý Minh Quang rất bình tĩnh làm người ta không thể cảm nhận được sự phẫn nộ.
Triệu Vũ Cơ lại càng thêm bình tĩnh:
- Lý Minh Quang, tôi không hiểu anh đang nói gì?
- Cô nghĩ tôi không biết cô có liên quan đến Triệu Công Tử sao?
Trong giọng nói của Lý Minh Quang có thêm chút trào phúng:
- Hoặc là cô muốn nói, cô không biết số điện thoại của hắn?
- Tôi biết rất nhiều người họ Triệu, không biết Triệu Công Tử trong lời nói của anh là Triệu Công Tử nào?
Triệu Vũ Cơ vẫn rất bình tĩnh, không có chút giác ngộ bị bắt cóc.
- Triệu Vũ Cơ, cô cũng đừng giả vờ nữa.
Trong giọng nói của Lý Minh Quang có thêm vài phần tức giận:
- Đừng tưởng không ai xác nhận quan hệ giữa cô với Triệu gia thì tôi không xác định được. Cô không điện thoại sao, để tôi điện thoại cũng được.
- Lý Minh Quang, anh tốt xấu gì cũng là người có thân phận, sao phải luân lạcd dến mức thế này?
Trong giọng nói của Triệu Vũ Cơ có chút thương cảm:
- Tôi đã nghe nói về những chuyện xảy ra với Lý gia, nói thật, tôi rất đồng tình với anh.
- Cô câm miệng cho tôi.
Lý Minh Quang đột nhiên nổi giận:
- Tôi còn chưa đến mức để cô phải đồng tình.
Triệu Vũ Cơ ngậm miệng lại nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Rõ ràng nàng không phải sợ hãi, nàng chẳng qua chỉ không muốn nói chuyện mà thôi.
Lý Minh Quang vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Điện thoại chuyển rất nhanh, Lý Minh Quang dùng giọng trào phúng nói:
- Triệu Công Tử, bây giờ anh đang rất tốt phải không?
- Trước nay tôi đều rất tốt.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của Triệu Công Tử, có thể thấy hắn không ngạc nhiên vì cuộc điện thoại của Lý Minh Quang.
- Triệu Công Tử, tôi thừa nhận Lý gia chúng tôi đã thua.
Lý Minh Quang khẽ hừ một tiếng:
- Anh cố ý để Lý gia chúng tôi sống mái với Hạ Thiên, anh ở giữa âm mưu bất chính. Bây giờ Lý gia chúng tôi nhà nát cửa tan, mà anh thì chẳng tổn hao dù là một sợi tóc. Hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì đội Hắc Báo và Huyền tổ của Lý gia chúng tôi đã rơi vào khống chế của anh rồi chứ?
- Lý Minh Quang, với ánh mắt của anh cũng đủ để chứng kiến chút chuyện đó.
Trong lời nói của Triệu Công Tử mang theo vài phần khinh thường:
- Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi cũng không có hứng thú với Hắc Báo và Huyền tổ, tôi biết rõ một đạo lý, đó là không nên quá độc ác. Triệu gia chúng tôi có địa vị hôm nay chẳng phải chiếm nhiều vị trí quá mấu chốt, điều căn bản chính là chúng tôi không muốn chiếm tất cả nhưng Lý gia các người lại muốn.
- Triệu Công Tử, không cần anh phải dạy tôi nên làm thế nào.
Lý Minh Quang quát lên phẫn nộ:
- Không cần coi tôi là tên ngốc, tôi biết anh cố ý nhả tin tức để tôi bỏ chạy khỏi bệnh viện, anh hy vọng tôi thoát khỏi bệnh viện sẽ liều mạng với Hạ Thiên phải không? Đáng tiếc là tôi sẽ chẳng để anh hoàn thành ước nguyện.
Triệu Công Tử trầm mặc một lúc, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Được rồi, tôi thừa nhận anh thông minh hơn tôi tưởng, nhưng chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết, anh muốn hòa giải với Hạ Thiên sao? Đừng quên hắn giết chết em trai của anh, hủy diệt nhà Lý gia. À, thuận tiện cũng nói cho anh biết, Lý Phá Vân đã bị Hạ Thiên đánh cho một chưởng, tuy còn chưa chết nhưng cũng chẳng sống thêm được vài tháng, còn nữa... ....
- Câm miệng.
Lý Minh Quang rõ ràng bị Triệu Công Tử chọc giận, hắn gầm lên với điện thoại:
- Triệu Công Tử, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao cũng sẽ không bỏ qua cho Hạ Thiên, mày muốn tao liều mạng với Hạ Thiên sao? Tao bây giờ cho mày và Hạ Thiên liều mạng, tao cho mày một giờ, mày phải giết chết Hạ Thiên cho tao.
- Lý Minh Quang, vừa rồi tôi còn tán thưởng anh thông minh, sao bây giờ lại ngu vậy?
Triệu Công Tử thở dài:
- Anh cảm thấy tôi sẽ đi làm sao?
- Nếu mày không cần tính mạng của Triệu Vũ Cơ, như vậy mày sẽ chẳng cần đi.
Lý Minh Quang hừ lạnh một tiếng.
- Mày sẽ không phủ nhận mối quan hệ giữa Triệu Vũ Cơ với Triệu gia đấy chứ?
- Lý Minh Quang, anh sai rồi, Triệu gia chúng tôi sẽ không bao giờ chẳng quan tâm đến một người nào trong gia đình, dù hắn chỉ là một phế nhân. Tất nhiên trước nay Triệu gia chưa từng xuất hiện phế nhân, dù thế nào cũng thua Lý gia về vấn đề này.
Tuy giọng nói của Triệu Công Tử rất bình thản nhưng vẫn không quên kích thích Lý Minh Quang. Mãi đến lúc cuối cùng hắn mới hỏi một câu:
- Vừa rồi anh nói Vũ Cơ trong tay anh sao?
- Vừa rồi tao mới ở sân bay, làm một lái xe chở cô ấy đi, thế nào? Mày cảm thấy giết cô ta có tốt không?
Lý Minh Quang hừ lạnh một tiếng.
- Như vậy cô ta đang trên xe anh?
Triệu Công Tử bình tĩnh hỏi một câu.
Lý Minh Quang cười lạnh:
- Thế nào? Mày không tin sao? Cũng vì mày tin năng lực bảo vệ của vệ sĩ Triệu gia sao?
- Tao có chút không tin.
Triệu Công Tử có chút trầm mặc:
- Thế này đi, anh đưa điện thoại cho Vũ Cơ, tôi muốn xác nhận.
- Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tốt lắm, tao sẽ đưa điện thoại cho cô ấy.
Lý Minh Quang cười lạnh một tiếng, sau đó hắn đưa điện thoại cho Triệu Vũ Cơ:
- Triệu Công Tử muốn nghe vài lời của cô.
Triệu Vũ Cơ tiếp nhận điện thoại không chút hoang mang:
- Tôi là Vũ Cơ, tôi đang trên xe Lý Minh Quang.
- Cô không sao chứ?
Trong giọng điệu của Triệu Công Tử có chút ân cần.
- Tôi rất khỏe, tất cả đều bình thường.
Triệu Vũ Cơ trả lời.
- Lý Minh Quang đã không còn giá trị, xử lý hắn đi.
Triệu Công Tử thản nhiên nói.
Triệu Vũ Cơ không trả lời, nàng trả điện thoại lại cho Lý Minh Quang:
- Anh ta muốn nói chuyện với anh.
- Bây giờ đã tin chưa?
Lý Minh Quang tiếp nhận điện thoại rồi cười lạnh nói.
- Lý Minh Quang, anh càng ngày càng ngốc.
Triệu Công Tử khẽ nói.
- Mày nói gì?
Lý Minh Quang nổi giận:
- Mày phải giết chết Hạ Thiên ngay, nếu không... ....
- Tạm biệt!
Triệu Công Tử cắt đứt lời của Lý Minh Quang, sau đó hắn cúp điện thoại.
Lý Minh Quang không khỏi sững sờ, nhưng đúng lúc này hắn cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau ép tới. Khi hắn cảm thấy không đúng thì đã quá muộn, hắn bị thương chưa lành, phản ứng kém hơn bình thường, mà động tác của kẻ địch lại quá nhanh, hơn hẳn sức tưởng tượng của hắn. Một cảm giác đau đớn từ não truyền đến, sau đó Lý Minh Quang mấ đi ý thức.
Người phụ nữ đeo kính râm chính là Thiên Hậu trong giới ca sĩ Hoa ngữ Triệu Vũ Cơ, nàng nhìn người đàn ông lái xe, có vẻ rất kinh ngạc:
- Lý Minh Quang, anh định làm gì?
Người lái xe chính là đội trưởng Hắc Báo Lý Minh Quang, chưa đến mười ngày trước chỉ cần hắn rung tay cũng làm cho cả thủ đô phải kinh sợ, nhưng bay giờ người và vật đã không còn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn đã từ một thiếu gia uy phong rơi xuống thành một tù trốn trại, một chó nhà tang bị Long Tổ truy tìm, nói hắn té từ thiên đàng xuống địa ngục cũng không ngoa.
- Điện thoại cho Triệu Công Tử, nói là cô bị bắt cóc.
Giọng điệu của Lý Minh Quang rất bình tĩnh làm người ta không thể cảm nhận được sự phẫn nộ.
Triệu Vũ Cơ lại càng thêm bình tĩnh:
- Lý Minh Quang, tôi không hiểu anh đang nói gì?
- Cô nghĩ tôi không biết cô có liên quan đến Triệu Công Tử sao?
Trong giọng nói của Lý Minh Quang có thêm chút trào phúng:
- Hoặc là cô muốn nói, cô không biết số điện thoại của hắn?
- Tôi biết rất nhiều người họ Triệu, không biết Triệu Công Tử trong lời nói của anh là Triệu Công Tử nào?
Triệu Vũ Cơ vẫn rất bình tĩnh, không có chút giác ngộ bị bắt cóc.
- Triệu Vũ Cơ, cô cũng đừng giả vờ nữa.
Trong giọng nói của Lý Minh Quang có thêm vài phần tức giận:
- Đừng tưởng không ai xác nhận quan hệ giữa cô với Triệu gia thì tôi không xác định được. Cô không điện thoại sao, để tôi điện thoại cũng được.
- Lý Minh Quang, anh tốt xấu gì cũng là người có thân phận, sao phải luân lạcd dến mức thế này?
Trong giọng nói của Triệu Vũ Cơ có chút thương cảm:
- Tôi đã nghe nói về những chuyện xảy ra với Lý gia, nói thật, tôi rất đồng tình với anh.
- Cô câm miệng cho tôi.
Lý Minh Quang đột nhiên nổi giận:
- Tôi còn chưa đến mức để cô phải đồng tình.
Triệu Vũ Cơ ngậm miệng lại nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Rõ ràng nàng không phải sợ hãi, nàng chẳng qua chỉ không muốn nói chuyện mà thôi.
Lý Minh Quang vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Điện thoại chuyển rất nhanh, Lý Minh Quang dùng giọng trào phúng nói:
- Triệu Công Tử, bây giờ anh đang rất tốt phải không?
- Trước nay tôi đều rất tốt.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của Triệu Công Tử, có thể thấy hắn không ngạc nhiên vì cuộc điện thoại của Lý Minh Quang.
- Triệu Công Tử, tôi thừa nhận Lý gia chúng tôi đã thua.
Lý Minh Quang khẽ hừ một tiếng:
- Anh cố ý để Lý gia chúng tôi sống mái với Hạ Thiên, anh ở giữa âm mưu bất chính. Bây giờ Lý gia chúng tôi nhà nát cửa tan, mà anh thì chẳng tổn hao dù là một sợi tóc. Hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì đội Hắc Báo và Huyền tổ của Lý gia chúng tôi đã rơi vào khống chế của anh rồi chứ?
- Lý Minh Quang, với ánh mắt của anh cũng đủ để chứng kiến chút chuyện đó.
Trong lời nói của Triệu Công Tử mang theo vài phần khinh thường:
- Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi cũng không có hứng thú với Hắc Báo và Huyền tổ, tôi biết rõ một đạo lý, đó là không nên quá độc ác. Triệu gia chúng tôi có địa vị hôm nay chẳng phải chiếm nhiều vị trí quá mấu chốt, điều căn bản chính là chúng tôi không muốn chiếm tất cả nhưng Lý gia các người lại muốn.
- Triệu Công Tử, không cần anh phải dạy tôi nên làm thế nào.
Lý Minh Quang quát lên phẫn nộ:
- Không cần coi tôi là tên ngốc, tôi biết anh cố ý nhả tin tức để tôi bỏ chạy khỏi bệnh viện, anh hy vọng tôi thoát khỏi bệnh viện sẽ liều mạng với Hạ Thiên phải không? Đáng tiếc là tôi sẽ chẳng để anh hoàn thành ước nguyện.
Triệu Công Tử trầm mặc một lúc, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Được rồi, tôi thừa nhận anh thông minh hơn tôi tưởng, nhưng chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết, anh muốn hòa giải với Hạ Thiên sao? Đừng quên hắn giết chết em trai của anh, hủy diệt nhà Lý gia. À, thuận tiện cũng nói cho anh biết, Lý Phá Vân đã bị Hạ Thiên đánh cho một chưởng, tuy còn chưa chết nhưng cũng chẳng sống thêm được vài tháng, còn nữa... ....
- Câm miệng.
Lý Minh Quang rõ ràng bị Triệu Công Tử chọc giận, hắn gầm lên với điện thoại:
- Triệu Công Tử, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao cũng sẽ không bỏ qua cho Hạ Thiên, mày muốn tao liều mạng với Hạ Thiên sao? Tao bây giờ cho mày và Hạ Thiên liều mạng, tao cho mày một giờ, mày phải giết chết Hạ Thiên cho tao.
- Lý Minh Quang, vừa rồi tôi còn tán thưởng anh thông minh, sao bây giờ lại ngu vậy?
Triệu Công Tử thở dài:
- Anh cảm thấy tôi sẽ đi làm sao?
- Nếu mày không cần tính mạng của Triệu Vũ Cơ, như vậy mày sẽ chẳng cần đi.
Lý Minh Quang hừ lạnh một tiếng.
- Mày sẽ không phủ nhận mối quan hệ giữa Triệu Vũ Cơ với Triệu gia đấy chứ?
- Lý Minh Quang, anh sai rồi, Triệu gia chúng tôi sẽ không bao giờ chẳng quan tâm đến một người nào trong gia đình, dù hắn chỉ là một phế nhân. Tất nhiên trước nay Triệu gia chưa từng xuất hiện phế nhân, dù thế nào cũng thua Lý gia về vấn đề này.
Tuy giọng nói của Triệu Công Tử rất bình thản nhưng vẫn không quên kích thích Lý Minh Quang. Mãi đến lúc cuối cùng hắn mới hỏi một câu:
- Vừa rồi anh nói Vũ Cơ trong tay anh sao?
- Vừa rồi tao mới ở sân bay, làm một lái xe chở cô ấy đi, thế nào? Mày cảm thấy giết cô ta có tốt không?
Lý Minh Quang hừ lạnh một tiếng.
- Như vậy cô ta đang trên xe anh?
Triệu Công Tử bình tĩnh hỏi một câu.
Lý Minh Quang cười lạnh:
- Thế nào? Mày không tin sao? Cũng vì mày tin năng lực bảo vệ của vệ sĩ Triệu gia sao?
- Tao có chút không tin.
Triệu Công Tử có chút trầm mặc:
- Thế này đi, anh đưa điện thoại cho Vũ Cơ, tôi muốn xác nhận.
- Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tốt lắm, tao sẽ đưa điện thoại cho cô ấy.
Lý Minh Quang cười lạnh một tiếng, sau đó hắn đưa điện thoại cho Triệu Vũ Cơ:
- Triệu Công Tử muốn nghe vài lời của cô.
Triệu Vũ Cơ tiếp nhận điện thoại không chút hoang mang:
- Tôi là Vũ Cơ, tôi đang trên xe Lý Minh Quang.
- Cô không sao chứ?
Trong giọng điệu của Triệu Công Tử có chút ân cần.
- Tôi rất khỏe, tất cả đều bình thường.
Triệu Vũ Cơ trả lời.
- Lý Minh Quang đã không còn giá trị, xử lý hắn đi.
Triệu Công Tử thản nhiên nói.
Triệu Vũ Cơ không trả lời, nàng trả điện thoại lại cho Lý Minh Quang:
- Anh ta muốn nói chuyện với anh.
- Bây giờ đã tin chưa?
Lý Minh Quang tiếp nhận điện thoại rồi cười lạnh nói.
- Lý Minh Quang, anh càng ngày càng ngốc.
Triệu Công Tử khẽ nói.
- Mày nói gì?
Lý Minh Quang nổi giận:
- Mày phải giết chết Hạ Thiên ngay, nếu không... ....
- Tạm biệt!
Triệu Công Tử cắt đứt lời của Lý Minh Quang, sau đó hắn cúp điện thoại.
Lý Minh Quang không khỏi sững sờ, nhưng đúng lúc này hắn cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau ép tới. Khi hắn cảm thấy không đúng thì đã quá muộn, hắn bị thương chưa lành, phản ứng kém hơn bình thường, mà động tác của kẻ địch lại quá nhanh, hơn hẳn sức tưởng tượng của hắn. Một cảm giác đau đớn từ não truyền đến, sau đó Lý Minh Quang mấ đi ý thức.
/1475
|