- Nếu anh ta chịu để tôi chữa bệnh, anh ta sẽ không chết, nếu không thì nhất định sẽ chết.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó tỏ ra tiếc hận:
- Đáng tiếc là người này không muốn cho tôi chữa bệnh, vì vậy anh ta chết chắc rồi.
Tống Ngọc Mị cảm thấy rất kỳ quái:
- Tiền Đa Đa vì sao không muốn chữa bệnh?
Lần đầu gặp mặt thì Tống Ngọc Mị cũng không biết Hạ Thiên là ai, nhưng bây giờ nàng đã biết được khá nhiều chuyện về hắn, cũng biết hắn là thần y, vì vậy nàng lại tin hắn có thể chữa bệnh cho Tiền Đa Đa. Nhưng Tiền Đa Đa không muốn chữa bệnh, điều này có chú kỳ quái.
- Tên kia rất nhỏ mọn, không muốn cho tôi tiền.
Giọng nói của Hạ Thiên rất bất mãn.
- Không muốn trả tiền sao?
Tống Ngọc Mị cảm thấy khó tưởng, Tiền Đa Đa không thiếu tiền, cũng không đến mức trị bệnh mà không muốn trả tiền đấy chứ?
Nhưng Tống Ngọc Mị cũng nhanh chóng nhớ ra vấn đề, nghe nói Hạ Thiên chữa bệnh thu phí rất mắc, vì vậy nàng hỏi:
- Cậu muốn anh ta trả bao nhiêu tiền?
- Cũng không nhiều, tôi chỉ muốn một nửa tài sản mà thôi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Lúc này Tống Ngọc Mị thật sự có xúc động tự mình nhảy vào hồ, cũng không nhiều sao? Tiền Đa Đa có vài chục tỷ, người này muốn lấy một nửa, thật ra cũng là vài chục tỷ, như vậy mà cũng dám nói sao? Dù là tỷ phú thế giới cũng không dám nói vài chục tỷ là không nhiều, Tống Ngọc Mị tin, trên đời này ngoài Hạ Thiên thì chẳng còn ai nói như vậy.
Tống Ngọc Mị không nói thêm điều gì, Hạ Thiên còn nói thêm:
- Vợ Mị Mị, chị cũng thấy không nhiều lắm sao? Nhưng Tiền Đa Đa là như vậy thì sao gọi là Tiền Đa Đa?
- Không nhiều mới là lạ.
Tống Ngọc Mị tức giận nói:
- Cậu tùy tiện chữa bệnh cho người ta mà đòi vài chục tỷ, chỉ cần là người bình thường sẽ không tình nguyện đưa cho cậu.
Tống Ngọc Mị dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Cậu muốn thật sự kiếm tiền thì không nên há miệng quá rộng như vậy, nếu cậu ra giá vài triệu thì tôi tin Tiền Đa Đa sẽ tình nguyện đưa ra.
- Vợ Mị Mị, điều này là không thể.
Hạ Thiên rất chân thành nói:
- Đây là quy của của sư phụ tôi, cứu sống là một triệu, cứu chết thu một nửa, Tiền Đa Đa sắp chết, tôi cứu hắn thì phải thu một nửa.
- Quy củ là do người định ra, trên đời này không phải chẳng sửa được.
Tống Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng nói.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- Thật ra tôi cũng hiểu quy củ này nên sửa lại, đại sư phụ đã lập ra quy củ này hơn hai mươi năm trước, nghe nói một triệu rất đáng tiền, nhưng bây giờ là thời buổi lạm phát, tôi cảm thấy chữa bệnh nên thu mười triệu.
Tống Ngọc Mị lúc đầu còn tưởng rằng người này bị mình thuyết phục, nhưng nàng nghe những câu sau mà hiểu ra, người này muốn sửa quy củ chẳng vì nguyên nhân mình thu phí quá cao, hắn cảm thấy đã quá rẻ.
Hạ Thiên lúc này lại nói một câu:
- Tôi quyết định từ bây giờ phải sửa quy củ, cứu sống là mười triệu, cứu chết chỉ để lại mười ngàn.
Quy củ này thật ra cũng không phải lần đầu tiên Hạ Thiên nói ra, nhưng có điều Tống Ngọc Mị lần đầu tiên nghe được, vì vậy nàng không nhịn được phải hỏi:
- Để lại mười ngàn là sao?
- Chỉ để lại mười ngàn chính là tôi lấy tất cả.
Hạ Thiên có chút đắc ý:
- Vợ Mị Mị, quy củ tốt chứ?
- Cậu ở đó mà chờ ăn không khí đi.
Tống Ngọc Mị tức giận nói:
- Tôi nghĩ sẽ chẳng ai tìm cậu nhờ chữa bệnh, sau này đừng hòng kiếm được tiền.
- Vì sao đại sư phụ nói chỉ cần có bản lĩnh thì không cần lo lắng thiếu tiền.
Hạ Thiên không cho là đúng.
Tống Ngọc Mị không muốn tranh chấp với Hạ Thiên, người này còn quá đáng hơn cả những người khai trương một ngày ăn ba năm, hắn không làm thì thôi, làm một lần thì phải ăn cả đời.
- Đại sư phụ của cậu cũng là thầy thuốc sao?
Tống Ngọc Mị tùy ý hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu.
- Y thuật của cậu đều do ông ta chỉ dạy sao?
Tống Ngọc Mị lại hỏi.
Lúc này Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Ông ta dạy tôi rất nhiều nhưng có một vài thứ tôi học được từ sách, thần tiên tỷ tỷ nói tôi là trò giỏi hơn thầy, bây giờ y thuật của đại sư phụ đã không bằng tôi.
- Phải không đấy? Vậy cậu rất lợi hại rồi.
Tống Ngọc Mị tán thưởng Hạ Thiên một câu rất khó tìm, sau đó lại lơ đãng hỏi một câu:
- Cậu nói mình có thần tiên tỷ tỷ, là ai? Cậu còn chị sao?
- Thần tiên tỷ tỷ là vợ tôi.
Trong mắt Hạ Thiên lóe lên cái nhìn ôn hòa, sau đó dùng ánh mắt mờ ảo nhìn về phía trước rồi thì thào:
- Tôi lại nhớ về thần tiên tỷ tỷ.
- Cậu có vợ là thần tiên tỷ tỷ, vậy tôi là gì?
Tống Ngọc Mị chợt tức giận hỏi.
- Chị đương nhiên cũng là vợ tôi.
Hạ Thiên trả lời.
- Một người chỉ có một vợ.
Tống Ngọc Mị căm giận nói.
- Nhưng thần tiên tỷ tỷ không nói như vậy, chị ấy nói tôi có thể lấy nhiều vợ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Thần tiên tỷ tỷ nói thì chắc chắn rất đúng.
- Cậu đã có vợ, vậy đừng đến tìm tôi.
Tống Ngọc Mị thở phì phò nói, sau đó nàng đứng lên, bộ dạng muốn bỏ đi.
Hạ Thiên lại kéo tay Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, chị là vợ tôi, sao tôi lại không tìm chị? Như vậy người ta sẽ nói tôi không có trách nhiệm.
- Tống Ngọc Mị tôi sẽ không làm vợ bé cho người ta.
Tống Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng.
- Vợ Mị Mị, làm vợ bé có gì là không tốt? Tôi sẽ đối xử với chị thật tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Khi thấy Hạ Thiên dùng bộ dạng cực kỳ chuyên chú nói ra những lời như vậy thì Tống Ngọc Mị chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết hắn. Dù nàng sớm biết người này có một đống vợ, dù nàng biết trong xã hội này đàn ông có nhiều vợ bé cũng đầy ra, nhưng bọn họ phần lớn là giấu người, không ai quang minh chính đại và tỏ ra hào hùng như người này.
- Cậu thật sự tốt với tôi sao?
Tống Ngọc Mị tuy rất muốn đá một phát giết chết Hạ Thiên, nhưng nàng không lộ ra ngoài, nàng chỉ dùng giọng u oán hỏi.
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên lập tức gật đầu:
- Tôi là đàn ông tốt, tôi sẽ đối xử tốt với tất cả các bà vợ.
"Cậu mà là đàn ông tốt?"
Trong lòng Tống Ngọc Mị rất khinh bỉ Hạ Thiên, nhưng nàng thản nhiên nói:
- Cậu phải nhớ kỹ những lời này.
- Trí nhớ của tôi là rất tốt.
Hạ Thiên cười hì hì trả lời:
- Vợ Mị Mị, chị ngồi xuống trước đi đã.
Hạ Thiên cũng không quan tâm Tống Ngọc Mị có tình nguyện hay không, hắn dùng sức kéo, Tống Ngọc Mị ngồi xuống, nhưng lúc này nàng không ngồi xuống tảng đá mà ngồi vào lòng Hạ Thiên.
Tiền Đa Đa và Quan Đình đang đi ở bờ hồ bên kia cũng vừa lúc thấy được tình cảnh như vậy, lần này dù trước đó Tiền Đa Đa có nhiều hoài nghi cũng hoàn toàn bị phá bỏ. Lúc này hắn đã hoàn toàn vững tin Hạ Thiên quả thật đã tán đổ Tống Ngọc Mị, nếu không Tống Ngọc Mị sao lại thân mật với hắn như vậy?
Mà đám nam sinh ở bên cạnh hồ cũng rất muốn ném Hạ Thiên xuống hồ cho chết đuối, tên khốn kia ở đâu ra, sao lại cướp mất hoa hậu giảng đường của bọn họ rồi?
Điện thoại của Hạ Thiên đột nhiên vang lên, hắn lấy ra nhìn số, sau đó nhận điện thoại. Khi điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Bạch Tiểu Lỗi:
- Đại ca, em là Bạch Tiểu Lỗi, bây giờ anh có rãnh không?
Hạ Thiên gật đầu, sau đó tỏ ra tiếc hận:
- Đáng tiếc là người này không muốn cho tôi chữa bệnh, vì vậy anh ta chết chắc rồi.
Tống Ngọc Mị cảm thấy rất kỳ quái:
- Tiền Đa Đa vì sao không muốn chữa bệnh?
Lần đầu gặp mặt thì Tống Ngọc Mị cũng không biết Hạ Thiên là ai, nhưng bây giờ nàng đã biết được khá nhiều chuyện về hắn, cũng biết hắn là thần y, vì vậy nàng lại tin hắn có thể chữa bệnh cho Tiền Đa Đa. Nhưng Tiền Đa Đa không muốn chữa bệnh, điều này có chú kỳ quái.
- Tên kia rất nhỏ mọn, không muốn cho tôi tiền.
Giọng nói của Hạ Thiên rất bất mãn.
- Không muốn trả tiền sao?
Tống Ngọc Mị cảm thấy khó tưởng, Tiền Đa Đa không thiếu tiền, cũng không đến mức trị bệnh mà không muốn trả tiền đấy chứ?
Nhưng Tống Ngọc Mị cũng nhanh chóng nhớ ra vấn đề, nghe nói Hạ Thiên chữa bệnh thu phí rất mắc, vì vậy nàng hỏi:
- Cậu muốn anh ta trả bao nhiêu tiền?
- Cũng không nhiều, tôi chỉ muốn một nửa tài sản mà thôi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Lúc này Tống Ngọc Mị thật sự có xúc động tự mình nhảy vào hồ, cũng không nhiều sao? Tiền Đa Đa có vài chục tỷ, người này muốn lấy một nửa, thật ra cũng là vài chục tỷ, như vậy mà cũng dám nói sao? Dù là tỷ phú thế giới cũng không dám nói vài chục tỷ là không nhiều, Tống Ngọc Mị tin, trên đời này ngoài Hạ Thiên thì chẳng còn ai nói như vậy.
Tống Ngọc Mị không nói thêm điều gì, Hạ Thiên còn nói thêm:
- Vợ Mị Mị, chị cũng thấy không nhiều lắm sao? Nhưng Tiền Đa Đa là như vậy thì sao gọi là Tiền Đa Đa?
- Không nhiều mới là lạ.
Tống Ngọc Mị tức giận nói:
- Cậu tùy tiện chữa bệnh cho người ta mà đòi vài chục tỷ, chỉ cần là người bình thường sẽ không tình nguyện đưa cho cậu.
Tống Ngọc Mị dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Cậu muốn thật sự kiếm tiền thì không nên há miệng quá rộng như vậy, nếu cậu ra giá vài triệu thì tôi tin Tiền Đa Đa sẽ tình nguyện đưa ra.
- Vợ Mị Mị, điều này là không thể.
Hạ Thiên rất chân thành nói:
- Đây là quy của của sư phụ tôi, cứu sống là một triệu, cứu chết thu một nửa, Tiền Đa Đa sắp chết, tôi cứu hắn thì phải thu một nửa.
- Quy củ là do người định ra, trên đời này không phải chẳng sửa được.
Tống Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng nói.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- Thật ra tôi cũng hiểu quy củ này nên sửa lại, đại sư phụ đã lập ra quy củ này hơn hai mươi năm trước, nghe nói một triệu rất đáng tiền, nhưng bây giờ là thời buổi lạm phát, tôi cảm thấy chữa bệnh nên thu mười triệu.
Tống Ngọc Mị lúc đầu còn tưởng rằng người này bị mình thuyết phục, nhưng nàng nghe những câu sau mà hiểu ra, người này muốn sửa quy củ chẳng vì nguyên nhân mình thu phí quá cao, hắn cảm thấy đã quá rẻ.
Hạ Thiên lúc này lại nói một câu:
- Tôi quyết định từ bây giờ phải sửa quy củ, cứu sống là mười triệu, cứu chết chỉ để lại mười ngàn.
Quy củ này thật ra cũng không phải lần đầu tiên Hạ Thiên nói ra, nhưng có điều Tống Ngọc Mị lần đầu tiên nghe được, vì vậy nàng không nhịn được phải hỏi:
- Để lại mười ngàn là sao?
- Chỉ để lại mười ngàn chính là tôi lấy tất cả.
Hạ Thiên có chút đắc ý:
- Vợ Mị Mị, quy củ tốt chứ?
- Cậu ở đó mà chờ ăn không khí đi.
Tống Ngọc Mị tức giận nói:
- Tôi nghĩ sẽ chẳng ai tìm cậu nhờ chữa bệnh, sau này đừng hòng kiếm được tiền.
- Vì sao đại sư phụ nói chỉ cần có bản lĩnh thì không cần lo lắng thiếu tiền.
Hạ Thiên không cho là đúng.
Tống Ngọc Mị không muốn tranh chấp với Hạ Thiên, người này còn quá đáng hơn cả những người khai trương một ngày ăn ba năm, hắn không làm thì thôi, làm một lần thì phải ăn cả đời.
- Đại sư phụ của cậu cũng là thầy thuốc sao?
Tống Ngọc Mị tùy ý hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu.
- Y thuật của cậu đều do ông ta chỉ dạy sao?
Tống Ngọc Mị lại hỏi.
Lúc này Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Ông ta dạy tôi rất nhiều nhưng có một vài thứ tôi học được từ sách, thần tiên tỷ tỷ nói tôi là trò giỏi hơn thầy, bây giờ y thuật của đại sư phụ đã không bằng tôi.
- Phải không đấy? Vậy cậu rất lợi hại rồi.
Tống Ngọc Mị tán thưởng Hạ Thiên một câu rất khó tìm, sau đó lại lơ đãng hỏi một câu:
- Cậu nói mình có thần tiên tỷ tỷ, là ai? Cậu còn chị sao?
- Thần tiên tỷ tỷ là vợ tôi.
Trong mắt Hạ Thiên lóe lên cái nhìn ôn hòa, sau đó dùng ánh mắt mờ ảo nhìn về phía trước rồi thì thào:
- Tôi lại nhớ về thần tiên tỷ tỷ.
- Cậu có vợ là thần tiên tỷ tỷ, vậy tôi là gì?
Tống Ngọc Mị chợt tức giận hỏi.
- Chị đương nhiên cũng là vợ tôi.
Hạ Thiên trả lời.
- Một người chỉ có một vợ.
Tống Ngọc Mị căm giận nói.
- Nhưng thần tiên tỷ tỷ không nói như vậy, chị ấy nói tôi có thể lấy nhiều vợ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Thần tiên tỷ tỷ nói thì chắc chắn rất đúng.
- Cậu đã có vợ, vậy đừng đến tìm tôi.
Tống Ngọc Mị thở phì phò nói, sau đó nàng đứng lên, bộ dạng muốn bỏ đi.
Hạ Thiên lại kéo tay Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, chị là vợ tôi, sao tôi lại không tìm chị? Như vậy người ta sẽ nói tôi không có trách nhiệm.
- Tống Ngọc Mị tôi sẽ không làm vợ bé cho người ta.
Tống Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng.
- Vợ Mị Mị, làm vợ bé có gì là không tốt? Tôi sẽ đối xử với chị thật tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Khi thấy Hạ Thiên dùng bộ dạng cực kỳ chuyên chú nói ra những lời như vậy thì Tống Ngọc Mị chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết hắn. Dù nàng sớm biết người này có một đống vợ, dù nàng biết trong xã hội này đàn ông có nhiều vợ bé cũng đầy ra, nhưng bọn họ phần lớn là giấu người, không ai quang minh chính đại và tỏ ra hào hùng như người này.
- Cậu thật sự tốt với tôi sao?
Tống Ngọc Mị tuy rất muốn đá một phát giết chết Hạ Thiên, nhưng nàng không lộ ra ngoài, nàng chỉ dùng giọng u oán hỏi.
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên lập tức gật đầu:
- Tôi là đàn ông tốt, tôi sẽ đối xử tốt với tất cả các bà vợ.
"Cậu mà là đàn ông tốt?"
Trong lòng Tống Ngọc Mị rất khinh bỉ Hạ Thiên, nhưng nàng thản nhiên nói:
- Cậu phải nhớ kỹ những lời này.
- Trí nhớ của tôi là rất tốt.
Hạ Thiên cười hì hì trả lời:
- Vợ Mị Mị, chị ngồi xuống trước đi đã.
Hạ Thiên cũng không quan tâm Tống Ngọc Mị có tình nguyện hay không, hắn dùng sức kéo, Tống Ngọc Mị ngồi xuống, nhưng lúc này nàng không ngồi xuống tảng đá mà ngồi vào lòng Hạ Thiên.
Tiền Đa Đa và Quan Đình đang đi ở bờ hồ bên kia cũng vừa lúc thấy được tình cảnh như vậy, lần này dù trước đó Tiền Đa Đa có nhiều hoài nghi cũng hoàn toàn bị phá bỏ. Lúc này hắn đã hoàn toàn vững tin Hạ Thiên quả thật đã tán đổ Tống Ngọc Mị, nếu không Tống Ngọc Mị sao lại thân mật với hắn như vậy?
Mà đám nam sinh ở bên cạnh hồ cũng rất muốn ném Hạ Thiên xuống hồ cho chết đuối, tên khốn kia ở đâu ra, sao lại cướp mất hoa hậu giảng đường của bọn họ rồi?
Điện thoại của Hạ Thiên đột nhiên vang lên, hắn lấy ra nhìn số, sau đó nhận điện thoại. Khi điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Bạch Tiểu Lỗi:
- Đại ca, em là Bạch Tiểu Lỗi, bây giờ anh có rãnh không?
/1475
|