Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 614: Có một vạn phương pháp tiêu diệt mày.

/1475


Vẻ mặt Tiền Đa Đa trở nên cực kỳ khó coi, hắn không đợi Quan Đình mở lời mfa nói trước:

- Viên Thế Phong, tôi đã nói với anh rồi, anh đừng tiếp tục dây dưa với Tiểu Đình, có phải anh không chịu nghe lời tôi không?

- Này, Tiền đại thiếu gia, anh cũng có mặt ở đây, đúng là xấu hổ, thật sự xấu hổ, vừa rồi đi vào không thấy anh, đúng là không có biện pháp, ai bảo trong mắt tôi chỉ có Tiểu Đình?

Người đàn ông tên là Viên Thế Phong ra vẻ rất khoa trương, dù hắn nói rất xấu hổ nhưng ai cũng có thể thấy người này chẳng có biểu hiện gì gọi là xấu hổ, hơn nữa còn có chút đắc ý.

Viên Thế Phong không đợi Tiền Đa Đa nói chuyện mà ra vẻ ngạc nhiên:

- Đúng rồi Tiền đại thiếu gia, anh vừa nói gì? Anh nói tôi đừng dây dưa với Quan Đình sao? Này Tiền đại thiếu gia, anh đang hiểu lầm rồi, thật ra đây chỉ là trùng hợp mà thôi, tôi trùng hợp đến đây dùng cơm, cũng trùng hợp vì nhìn thấy Tiểu Đình, sau đó trùng hợp đến đây chào hỏi. Tất cả đều là trùng hợp, sao anh có thể nói tôi dây dưa với cô ấy?

- Vậy bây giờ anh có thể trùng hợp ra ngoài được không?

Tiền Đa Đa lạnh lùng nói.

- Tiền đại thiếu gia, điều này thật sự không phù hợp, bây giờ tôi vừa vặn không có việc gì. Hơn nữa, dù tôi có chuyện cũng không thể thoái thác, tôi phải ở lại ăn cơm với Tiểu Đình chứ?

Viên Thế Phong cười ha hả nói.

- Viên tiên sinh, tôi có bạn trai rồi, cũng không cần theo tôi ăn cơm.

Quan Đình lúc này cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói cũng mang theo hương vị không vui.

Tiền Đa Đa đón lời:

- Viên Thế Phong, anh cũng nghe thấy rồi chứ?

- Nghe rõ, thì thế nào?

Viên Thế Phong vẫn ra vẻ không quan tâm.

- Viên Thế Phong, làm người phải biết tiến thối.

Tiền Đa Đa tức giận nói.

Viên Thế Phong khẽ gật đầu, hắn nở nụ cười:

- Tiền đại thiếu gia, lời này của anh tôi cũng tỏ vẻ tán thành, nhưng Tiểu Đình hình như còn chưa kết hôn phải không? Bây giờ tối đa cũng chỉ là bạn gái của anh mà thôi, dù tôi thật sự dây dưa với cô ấy thì sao? Tiểu Đình có thể nói với tôi, nhưng Tiền đại thiếu gia anh giống như không có tư cách chỉ trích tôi thì phải.

- Viên Thế Phong, xem ra anh nhất định gây khó cho tôi phải không?

Giọng điệu của Tiền Đa Đa trở nên lạnh như băng, Viên Thế Phong nói lời khiêu khích, điều này làm hắn sinh ra cảm giác không nhịn được.

- Tiền đại thiếu gia, lời này của anh đúng là quá oan uổng, tôi chỉ đến chào hỏi Tiểu Đình mà thôi, anh không cho, như vậy chẳng phải gây khó cho tôi sao?

Viên Thế Phong lười biếng nói.

- Viên Thế Phong, Tiền Đa Đa tôi rất ít khi uy hiếp người khác, nhưng lúc này tôi muốn nói với anh, tốt nhất anh nên hiểu rõ hậu quả.

Vẻ mặt Tiền Đa Đa trở nên tái nhợt, tính tình của hắn gần đây là rất tốt, hắn là người nắm trong tay vài chục tỷ tiền đầu tư, tất nhiên hắn phải luôn bảo trì đầu óc tỉnh táo, tâm tính bình thản, chỉ như vậy mới đảm bảo tất cả nguồn đầu tư đều chính xác. Nhưng dù là thế nào thì hắn cũng là một người đàn ông bình thường, khi thấy một người đàn ông khác ngang nhiên đến bắt cá trong ao của mình, tất nhiên hắn không tức giận thì chẳng còn là đàn ông.

Nụ cười trên mặt Viên Thế Phong cuối cùng cũng biến mất, hắn nhìn Tiền Đa Đa, trong ánh mắt có vài phần khinh miệt và khinh thường. Lúc này hắn chợt nghiêng người rồi hạ thấp âm thanh nói:

- Tiền Đa Đa, Viên Thế Phong tôi trước nay cũng chưa từng bị uy hiếp, tôi cũng muốn nói cho anh biết, tốt nhất anh nên hiểu bây giờ đã không còn như xưa, Tiền gia của các anh có may mắn mới được là một trong tứ gia tộc ở thủ đô, đáng tiếc dù người ta hay nói Triệu Tiền Tôn Lý nhưng Tiền gia các anh lại xếp vị trí cuối cùng. Bây giờ Lý gia đã xong đời, Viên gia chúng tôi sẽ nhanh chóng thay thế địa vị của Lý gia, Tiền gia các anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xếp sau lưng chúng tôi mà thôi.

- Đầu cóc của Viên Thế Phong anh đúng là có vấn đề.

Tiền Đa Đa nghe nói như thế thì chẳng những không tức giận mà còn bật cười:

- Chỉ dựa vào Viên gia các anh mà nghĩ rằng có thể thay thế vị trí của Lý gia sao?

- Anh có thể không tin nhưng đây sẽ lập tức là sự thật.

Viên Thế Phong nói với vẻ đắc ý.

- Đúng là ngu ngốc.

Tống Ngọc Mị nãy giờ ở bên cạnh không nói lời nào, đúng lúc này nàng khong nhịn được nửa mà nói ra vài chữ.

Viên Thế Phong vốn đang rất đắc ý, bây giờ hắn nghe được những lời này thì giống như bị giẫm vào chỗ đau, hắn tức giận chất vấn:

- Tống Ngọc Mị, cô nói ai ngu ngốc?

Rõ ràng Viên Thế Phong cũng có quen biết với Tống Ngọc Mị, nhưng vừa rồi hắn không chào hỏi Tống Ngọc Mị, bộ dạng ra vẻ như không biết nàng, bây giờ hắn bị nàng mắng là ngu ngốc, coi như khó thể giả vờ được nữa.

- Tất nhiên là nói anh.

Tống Ngọc Mị thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ anh nghĩ rằng trong đây còn có một kẻ ngu thứ hai sao?

- Tống Ngọc Mị, cô đừng quá cay độc, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ nể tình.

Viên Thế Phong nổi giận đùng đùng nói.

Khóe miệng Tiền Đa Đa lộ ra nụ cười quái dị, hắn lại hiểu vì sao Viên Thế Phong lại tức giận như vậy, cuối cùng cũng chỉ vì hai chữ ngu ngốc mà thôi. Vừa rồi Tiền Đa Đa mắng Viên Thế Phong đầu óc có vấn đề, Viên Thế Phong vẫn nở nụ cười, bây giờ Viên Thế Phong bị Tống Ngọc Mị mắng một câu ngu ngốc thì lập tức nổi giận, tất nhiên là vì lý do khác.

Nhớ năm xưa Viên Thế Phong đã không biết sống chết mà theo đuổi Tống Ngọc Mị, hắn đãn từng đứng trước mặt không ít cậu ấm ở thủ đô để thổ lộ tâm tình, sau đó Tống Ngọc Mị nói hai chữ:

- Ngu ngốc.

Sau lần đó Viên Thế Phong bị rất nhiều người cười nhạo, khi hắn nghe đến hai chữ ngu ngốc thì lập tức liều mạng với người khác. Bây giờ hắn lại được nghe hai chữ ngu ngốc từ trong miệng chính Tống Ngọc Mị, Viên Thế Phong tất nhiên sẽ càng thêm kích thích.

- Viên Thế Phong, đây là nhà hàng Tây, anh tốt xấu gì cũng có chút tố chất, nếu cãi nhau ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống của người khác.

Tiền Đa Đa lại mở miệng nói.

- Ông không có tố chất thì sao? Cái gì mà nhà hàng tây chó má gì? Ông thích làm gì thì làm, cùng lắm ông mua lại nhà hàng này.

Vẻ mặt Viên Thế Phong chợt biến đổi lớn, hắn bắt đầu bùng nổ nói liên tục, rõ ràng đã bị Tống Ngọc Mị làm cho tức giận mất đi lý trí.

- Đúng là quá ồn ào.

Tống Ngọc Mị khẽ nhíu mày, nàng có vẻ không vui.

- Vợ Mị Mị, nếu không thì đánh hắn văng ra?

Hạ Thiên mở miệng nói, vợ hắn mất hứng, hắn là chồng thì sao có thể để yên?

- Đánh văng ra, thấy mặt người này là phiền phức rồi.

Tống Ngọc Mị thản nhiên nói, thật ra nàng cũng rất oán hận những hành vi của Hạ Thiên, nhưng loại người như Viên Thế Phong thì trực tiếp làm cho nàng chán ghét.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Viên Thế Phong:

- Này, ngu ngốc, tự chạy ra hay để anh đánh văng ra?

- Con bà mày nói gì vậy? Mày biết bố là ai không? Bố có một vạn phương pháp để tiêu diệt mày, mày không biết chết... ....

Viên Thế Phong cũng không nhận ra Hạ Thiên, hắn ném tất cả lửa giận lên người Hạ Thiên.

Viên Thế Phong còn chưa nói hết lời thì Hạ Thiên đã đứng lên chụp lấy cổ rồi hất tay, Viên Thế Phong bay một đường vòng cung trên không trung, sau đó hắn phóng ra ngoài cửa nhà hàng.

- Tiêu diệt một thằng ngu ngốc như mày thì chẳng cần dùng nhiều phương pháp làm gì.

Hạ Thiên vỗ vỗ tay, hắn thỏa mãn quay về tại chỗ rồi nở nụ cười sáng lạn với Tống Ngọc Mị:

- Vợ Mị Mị, bây giờ đã không còn gì làm chị phiền nữa rồi.


/1475

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status