- Mày...Mày muốn làm gì?
Tên đàn ông bị Hạ Thiên chụp cổ làm gương mặt đỏ bừng bừng, nói chuyện cũng lắp bắp.
- Chồng, trước tiên buông hắn xuống cái đã.
Mộc Hàm lúc này đi tới nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên buông lỏng tay.
Mộc Hàm nhìn tên đàn ông, đồng thời nàng quét mắt nhìn đám người bên trong đại sảnh:
- Chúng tôi đến đây để tìm người, hy vọng các người nói rõ vị trí của Đàm Điềm Điềm, chúng tôi tìm được người sẽ đi ngay.
- Ơ, Mộc Hàm, nghe những lời của cô có phải là chưa tìm được người thì không bỏ đi sao?
Một tên hỏi.
- Không đi thì tốt, chúng tôi đang cầu mà không được, ha ha ha... ....
Một tên đàn ông khác cười lớn:
- Các cậu nói có đúng không?
- Đúng, lần đầu tiên có người trong tứ danh hoa thủ đô đến nơi này.
Lập tức có người phụ họa.
Mộc Hàm khẽ hừ một tiếng:
- Nếu các người muốn tôi tự ra tay tìm người thì sợ rằng tình huống sẽ khác... ....
- Mộc Hàm, cô dọa ai vậy?
Có một người nói, giọng điệu có chút khinh thường:
- Cô cho rằng mình là ai? Chỗ này không ai sợ cô.
- Vợ, để tôi ra tay.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn, hắn chỉ muốn nhanh chóng làm xong chuyện, sau đó về nhà ôm vợ ngủ, vì vậy hắn chưa nói dứt lời thì đã ra tay.
Hạ Thiên hóa thành một cái bóng nhàn nhạt, hắn dùng tốc độ cực nhanh hiện ra bên cạnh đám người trong đại sảnh, mỗi khi qua mặt một người thì hắn lại thuận tiện vung tay hoặc vung chân. Khoảnh khắc này trong đại sảnh liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, còn có những người phụ nữ hét lên cực kỳ khoa trương, có vẻ rất hồ đồ.
Mộc Hàm đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cùng làm việc với chồng hình như không cần phải nói quá nhiều, vì hắn căn bản không cho người khác cơ hội mở miệng. Nàng cũng không thấy rõ động tác của Hạ Thiên, nhưng chỉ cần nhìn đám nam nữ ngã lăn trên đại sảnh thì có thể thấy tình cảnh khủng bố cở nào. Đáng lý ra có cả trăm nam nữ đang vui đùa cực kỳ hứng thú, nhưng bây giờ ai cũng nằm ngang trên mặt đất, một số người còn hôn mê bất tỉnh, rõ ràng Hạ Thiên ra tay cũng không nhẹ.
- Vợ, chị chờ chút, tôi sẽ kéo đám người kia ra.
Hạ Thiên nhanh chóng trở lại bên cạnh Mộc Hàm, hắn nói một câu rồi biến mất.
Mộc Hàm lập tức cảm thấy mơ hồ, nàng cũng không biết Hạ Thiên muốn làm gì, nhưng chưa đến mười giây sau thì nàng đã hiểu rõ.
- Á!
Một âm thanh hoảng sợ vang lên, sau đó một người từ trong một gian phòng bay ra, hắn ngã nặng xuống đất rồi gào lên đau đớn:
- Á!
Như vậy cũng chưa phải chấm dứt, vài phút sau liên tục có người ở trong phòng bị ném ra, đầu tiên là lầu một, sau đó là lầu hai, cuối cùng là lầu bar Chỉ trong thời gian vài phút mà vài chục người bị ném ra đại sảnh, trong đó còn có khá nhiều đôi nam nữ trần truồng, rõ ràng khi bị Hạ Thiên bắt được thì bọn họ còn đang ở trong hoạt động nguyên thủy nhất.
Hạ Thiên cuối cùng cũng trở lại bên cạnh Mộc Hàm:
- Vợ, tất cả đám người trong căn biệt thự này đều đã ở đây.
Khi nghe thấy đám người gào khóc ồn ào thì Hạ Thiên bất mãn nói:
- Này, yên tĩnh lại, nếu không tôi đánh cho bây giờ.
Những lời nói của Hạ Thiên có vẻ tương đối hữu hiệu, hắn quát lên một câu và không kẻ nào dám hé môi. Điều này cũng là bình thường, nếu ai được kinh nghiệm tình cảnh vừa rồi thì cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Hạ Thiên, bọn họ thật sự không muốn bị đánh, càng không muốn bị ném từ lầu ba xuống lầu một, tuy không chết người nhưng gãy tay gãy chân là đương nhiên.
- Này, trong số các người ai tên là Điềm Điềm?
Hạ Thiên lại hỏi.
Không ai trả lời.
- Vợ, hình như Điềm Điềm kia không có ở đây thì phải.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Mộc Hàm rồi nói.
Mộc Hàm chậm rãi đi về phía trước, nàng tìm trong đám người, vừa đi vừa nói:
- Đàm Điềm Điềm, cha cháu nhờ cô đến tìm, cháu không cần sợ, chúng ta sẽ đưa cháu về nhà.
- Thật...Thật là ba nhờ cô đến tìm sao?
Một giọng nói rụt rè chợt vang lên.
Mộc Hàm nhìn lại, nàng phát hiện một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi dưới đất, gương mặt thanh tú xinh đẹp nhưng quần áo có chút rối loạn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
- Chồng, cô ấy chính là Điềm Điềm.
Mộc Hàm lập tức nhận ra Đàm Điềm Điềm, sau đó nàng bước nhanh đến bên cạnh:
- Điềm Điềm, cô là Mộc Hàm, chúng ta đã từng gặp nhau, cháu còn nhớ không?
Đàm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm, trong ánh mắt dần mất đi sự sợ hãi, nàng khẽ gật đầu:
- Cháu...Cháu nhớ rồi, cháu nhớ cô rồi, cô là người đẹp tóc vàng.
- Ừ, đừng sợ, không có gì, bây giờ cô sẽ đưa cháu rời khỏi đây.
Mộc Hàm vươn tay với Đàm Điềm Điềm.
Đàm Điềm Điềm khẽ gật đầu, nàng bắt lấy tay Mộc Hàm, sua đó Mộc Hàm khẽ dùng sức kéo Đàm Điềm Điềm đứng lên. Cuối cùng Đàm Điềm Điềm bổ nhào vào lòng Mộc Hàm rồi khóc rống lên:
- Cô Mộc Hàm, bọn họ ức hiếp cháu, bọn họ nói cháu phải nghe lời nếu không sẽ giết cả nhà, bọn họ nói đã làm mẹ nổ chết, ba cũng bị nổ chết, hu hu hu... ....
- Đừng khóc, không có gì, mẹ cháu vẫn còn sống.
Mộc Hàm khẽ an ủi Điềm Điềm:
- Trước tiên cô đưa cháu ra ngoài, ba mẹ cháu đang chờ ở bên ngoài.
- Vâng!
Đàm Điềm Điềm nức nở gật đầu, sau đó nàng rời khỏi ngực Mộc Hàm rồi lau mắt, cuối cùng đi theo Mộc Hàm rời khỏi đại sảnh.
Trước khi đi Mộc Hàm còn nói với Hạ Thiên một câu:
- Chồng, trước tiên cậu xem xét đám người này, chút nữa tôi sẽ quay lại ngay.
Mộc Hàm vừa đi đãc có vài tên đứng lên, Hạ Thiên lách đến đạp đám người ngã xuống rồi dùng giọng mất vui nói:
- Anh chưa cho các chú đứng lên, sao dám tự tiện?
Lần này không còn ai dám đứng lên.
- Này, nghe nói trong đám ngu các chú có một thằng tên là Thái Tử, có phải không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
Vẫn không ai trả lời.
- Không nói phải không?
Hạ Thiên rất mất vui:
- Không nói anh sẽ chôn sống các chú.
Hạ Thiên vỗ tay vào tường, một tiếng ầm vang lên, vách tường sụp một mảng.
- Anh...Anh muốn làm gì?
Có một người phụ nữ hoảng sợ lên tiếng.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ chôn các người ở đây.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói:
- Tôi sẽ hủy căn biệt thự này, tiện tay chôn luôn các người, coi như một công đôi việc, hiểu chưa?
- Anh...Anh rõ ràng là mưu sát.
Đám phụ nữ càng hoảng sợ, bọn họ bắt đầu hét ầm lên.
- Mưu sát thì sao? Các người có thể bắt cóc, tôi không được mưu sát sao/
Hạ Thiên không quan tâm:
- Hơn nữa căn nhà tự sập, nào có liên quan đến tôi?
Hạ Thiên nói xong thì vỗ tay ra, lúc này tường lại sập, Hạ Thiên còn nói:
- Các chú xem, anh không dụng tay vào tường, tự nó sập, trách anh được sao?
- Nhà sắp sập, chạy mau.
Đột nhiên có người gào lên, đám người từ trên mặt đất đứng lên bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Tên đàn ông bị Hạ Thiên chụp cổ làm gương mặt đỏ bừng bừng, nói chuyện cũng lắp bắp.
- Chồng, trước tiên buông hắn xuống cái đã.
Mộc Hàm lúc này đi tới nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên buông lỏng tay.
Mộc Hàm nhìn tên đàn ông, đồng thời nàng quét mắt nhìn đám người bên trong đại sảnh:
- Chúng tôi đến đây để tìm người, hy vọng các người nói rõ vị trí của Đàm Điềm Điềm, chúng tôi tìm được người sẽ đi ngay.
- Ơ, Mộc Hàm, nghe những lời của cô có phải là chưa tìm được người thì không bỏ đi sao?
Một tên hỏi.
- Không đi thì tốt, chúng tôi đang cầu mà không được, ha ha ha... ....
Một tên đàn ông khác cười lớn:
- Các cậu nói có đúng không?
- Đúng, lần đầu tiên có người trong tứ danh hoa thủ đô đến nơi này.
Lập tức có người phụ họa.
Mộc Hàm khẽ hừ một tiếng:
- Nếu các người muốn tôi tự ra tay tìm người thì sợ rằng tình huống sẽ khác... ....
- Mộc Hàm, cô dọa ai vậy?
Có một người nói, giọng điệu có chút khinh thường:
- Cô cho rằng mình là ai? Chỗ này không ai sợ cô.
- Vợ, để tôi ra tay.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn, hắn chỉ muốn nhanh chóng làm xong chuyện, sau đó về nhà ôm vợ ngủ, vì vậy hắn chưa nói dứt lời thì đã ra tay.
Hạ Thiên hóa thành một cái bóng nhàn nhạt, hắn dùng tốc độ cực nhanh hiện ra bên cạnh đám người trong đại sảnh, mỗi khi qua mặt một người thì hắn lại thuận tiện vung tay hoặc vung chân. Khoảnh khắc này trong đại sảnh liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, còn có những người phụ nữ hét lên cực kỳ khoa trương, có vẻ rất hồ đồ.
Mộc Hàm đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cùng làm việc với chồng hình như không cần phải nói quá nhiều, vì hắn căn bản không cho người khác cơ hội mở miệng. Nàng cũng không thấy rõ động tác của Hạ Thiên, nhưng chỉ cần nhìn đám nam nữ ngã lăn trên đại sảnh thì có thể thấy tình cảnh khủng bố cở nào. Đáng lý ra có cả trăm nam nữ đang vui đùa cực kỳ hứng thú, nhưng bây giờ ai cũng nằm ngang trên mặt đất, một số người còn hôn mê bất tỉnh, rõ ràng Hạ Thiên ra tay cũng không nhẹ.
- Vợ, chị chờ chút, tôi sẽ kéo đám người kia ra.
Hạ Thiên nhanh chóng trở lại bên cạnh Mộc Hàm, hắn nói một câu rồi biến mất.
Mộc Hàm lập tức cảm thấy mơ hồ, nàng cũng không biết Hạ Thiên muốn làm gì, nhưng chưa đến mười giây sau thì nàng đã hiểu rõ.
- Á!
Một âm thanh hoảng sợ vang lên, sau đó một người từ trong một gian phòng bay ra, hắn ngã nặng xuống đất rồi gào lên đau đớn:
- Á!
Như vậy cũng chưa phải chấm dứt, vài phút sau liên tục có người ở trong phòng bị ném ra, đầu tiên là lầu một, sau đó là lầu hai, cuối cùng là lầu bar Chỉ trong thời gian vài phút mà vài chục người bị ném ra đại sảnh, trong đó còn có khá nhiều đôi nam nữ trần truồng, rõ ràng khi bị Hạ Thiên bắt được thì bọn họ còn đang ở trong hoạt động nguyên thủy nhất.
Hạ Thiên cuối cùng cũng trở lại bên cạnh Mộc Hàm:
- Vợ, tất cả đám người trong căn biệt thự này đều đã ở đây.
Khi nghe thấy đám người gào khóc ồn ào thì Hạ Thiên bất mãn nói:
- Này, yên tĩnh lại, nếu không tôi đánh cho bây giờ.
Những lời nói của Hạ Thiên có vẻ tương đối hữu hiệu, hắn quát lên một câu và không kẻ nào dám hé môi. Điều này cũng là bình thường, nếu ai được kinh nghiệm tình cảnh vừa rồi thì cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Hạ Thiên, bọn họ thật sự không muốn bị đánh, càng không muốn bị ném từ lầu ba xuống lầu một, tuy không chết người nhưng gãy tay gãy chân là đương nhiên.
- Này, trong số các người ai tên là Điềm Điềm?
Hạ Thiên lại hỏi.
Không ai trả lời.
- Vợ, hình như Điềm Điềm kia không có ở đây thì phải.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Mộc Hàm rồi nói.
Mộc Hàm chậm rãi đi về phía trước, nàng tìm trong đám người, vừa đi vừa nói:
- Đàm Điềm Điềm, cha cháu nhờ cô đến tìm, cháu không cần sợ, chúng ta sẽ đưa cháu về nhà.
- Thật...Thật là ba nhờ cô đến tìm sao?
Một giọng nói rụt rè chợt vang lên.
Mộc Hàm nhìn lại, nàng phát hiện một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi dưới đất, gương mặt thanh tú xinh đẹp nhưng quần áo có chút rối loạn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
- Chồng, cô ấy chính là Điềm Điềm.
Mộc Hàm lập tức nhận ra Đàm Điềm Điềm, sau đó nàng bước nhanh đến bên cạnh:
- Điềm Điềm, cô là Mộc Hàm, chúng ta đã từng gặp nhau, cháu còn nhớ không?
Đàm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm, trong ánh mắt dần mất đi sự sợ hãi, nàng khẽ gật đầu:
- Cháu...Cháu nhớ rồi, cháu nhớ cô rồi, cô là người đẹp tóc vàng.
- Ừ, đừng sợ, không có gì, bây giờ cô sẽ đưa cháu rời khỏi đây.
Mộc Hàm vươn tay với Đàm Điềm Điềm.
Đàm Điềm Điềm khẽ gật đầu, nàng bắt lấy tay Mộc Hàm, sua đó Mộc Hàm khẽ dùng sức kéo Đàm Điềm Điềm đứng lên. Cuối cùng Đàm Điềm Điềm bổ nhào vào lòng Mộc Hàm rồi khóc rống lên:
- Cô Mộc Hàm, bọn họ ức hiếp cháu, bọn họ nói cháu phải nghe lời nếu không sẽ giết cả nhà, bọn họ nói đã làm mẹ nổ chết, ba cũng bị nổ chết, hu hu hu... ....
- Đừng khóc, không có gì, mẹ cháu vẫn còn sống.
Mộc Hàm khẽ an ủi Điềm Điềm:
- Trước tiên cô đưa cháu ra ngoài, ba mẹ cháu đang chờ ở bên ngoài.
- Vâng!
Đàm Điềm Điềm nức nở gật đầu, sau đó nàng rời khỏi ngực Mộc Hàm rồi lau mắt, cuối cùng đi theo Mộc Hàm rời khỏi đại sảnh.
Trước khi đi Mộc Hàm còn nói với Hạ Thiên một câu:
- Chồng, trước tiên cậu xem xét đám người này, chút nữa tôi sẽ quay lại ngay.
Mộc Hàm vừa đi đãc có vài tên đứng lên, Hạ Thiên lách đến đạp đám người ngã xuống rồi dùng giọng mất vui nói:
- Anh chưa cho các chú đứng lên, sao dám tự tiện?
Lần này không còn ai dám đứng lên.
- Này, nghe nói trong đám ngu các chú có một thằng tên là Thái Tử, có phải không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
Vẫn không ai trả lời.
- Không nói phải không?
Hạ Thiên rất mất vui:
- Không nói anh sẽ chôn sống các chú.
Hạ Thiên vỗ tay vào tường, một tiếng ầm vang lên, vách tường sụp một mảng.
- Anh...Anh muốn làm gì?
Có một người phụ nữ hoảng sợ lên tiếng.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ chôn các người ở đây.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói:
- Tôi sẽ hủy căn biệt thự này, tiện tay chôn luôn các người, coi như một công đôi việc, hiểu chưa?
- Anh...Anh rõ ràng là mưu sát.
Đám phụ nữ càng hoảng sợ, bọn họ bắt đầu hét ầm lên.
- Mưu sát thì sao? Các người có thể bắt cóc, tôi không được mưu sát sao/
Hạ Thiên không quan tâm:
- Hơn nữa căn nhà tự sập, nào có liên quan đến tôi?
Hạ Thiên nói xong thì vỗ tay ra, lúc này tường lại sập, Hạ Thiên còn nói:
- Các chú xem, anh không dụng tay vào tường, tự nó sập, trách anh được sao?
- Nhà sắp sập, chạy mau.
Đột nhiên có người gào lên, đám người từ trên mặt đất đứng lên bỏ chạy như ong vỡ tổ.
/1475
|