- Mỹ nữ tỷ tỷ, trước tiên chúng ta đến xem tình huống ông nội của chị cái đã.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, chuyện tốt đến cửa, sao không đồng ý cho được?
- Tiểu sắc lang.
Tôn Hinh Hinh thầm nói một câu.
- Chúng ta mau đi thôi.
Diệp Mộng Oánh rất nôn nóng, nàng kéo tay Hạ Thiên chạy ra ngoài.
Trước cửa hàng hoa Hinh Hinh dừng lại một chiếc Audi màu đen, chính là chiếc xe mà trước đó Hạ Thiên xuống núi đã đi nhờ. Diệp Mộng Oánh kéo Hạ Thiên lên xe, ngay sau đó khởi động và chạy đi như bay.
Mười phút sau, Diệp Mộng Oánh đã đưa Hạ Thiên tiến vào bệnh viện Thánh Tâm. Sau khi dừng xe nàng lại vội vàng kéo Hạ Thiên chạy vào bên trong, chỉ đi vài bước thì đụng mặt Diệp Thiếu Hùng.
- Em gái, em thật sự tìm Hạ Thiên đến sao?
Trên mặt Diệp Thiếu Hùng lộ ra nụ cười quỷ quái.
- Đại ca, trước tiên em phải đưa Hạ Thiên đến xem tình hình của ông nội, có chuyện gì để chút nữa nói sau.
Diệp Mộng Oánh nói rất nhanh, bước tiến lại nhanh hơn, giống như chạy vào cửa.
Diệp Thiếu Hùng cũng vội vàng theo sau, hắn đi sóng vai với Hạ Thiên.
- Khi cậu ra tay với Cao Danh Dương thì đúng lúc tôi nhận được nhiệm vụ, nếu khi đó cậu điện thoại cho tôi thì sợ rằng tôi cũng không thể nhận được.
Diệp Thiếu Hùng khẽ nói.
- Tôi cũng không gọi điện.
Hạ Thiên cũng nói thật.
- Không phải tôi đã nói có chuyện thì nên gọi điện sao?
Diệp Thiếu Hùng vốn có ý xin lỗi, nhưng khi nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng có chút buồn bực.
- Tôi tự mình giải quyết thì nhanh hơn.
Hạ Thiên vẫn rất thành thật, hắn lại nói một câu thật lòng.
Diệp Thiếu Hùng lại càng buồn bực, người ta rõ ràng xem thường hắn.
- Cậu cũng có bản lĩnh, bây giờ Cao Danh Dương đang rất căm hận cậu, nhưng hắn cũng thật sự không dám ra tay.
Diệp Thiếu Hùng thở dài, trước đó hắn cho rằng Hạ Thiên rất có bản lĩnh nhưng vẫn không ngờ có thể thu phục được Cao Danh Dương.
- Thật ra tôi muốn giết chết hắn.
Hạ Thiên dùng giọng đáng tiếc nói:
- Giữ lại hắn chỉ tổ thêm tai họa.
Diệp Thiếu Hùng không khỏi lắc đầu, tiểu tử này rõ ràng rất tôn sùng bạo lực, nhưng hắn cũng không nói thêm lời nào, vì lúc này bọn họ đã tiến đến bên ngoài phòng bệnh.
Khi đi vào phòng bệnh thì Hạ Thiên phát hiện bên trong có rất nhiều người, cả trai lẫn gái là mười mấy người, bọn họ đang vây quanh giường bệnh làm cho căn phòng chật như nêm, vì vậy hắn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng người bệnh đang nằm trên giường.
- Hạ Thiên, mau xem tình huống của ông nội tôi.
Diệp Mộng Oánh gạt người kéo Hạ Thiên đến bên giường, mà khoảnh khắc này cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người bệnh. Đây là một ông lão tóc bạc trắng, mắc hõm sâu, thân thể khô gầy, rõ ràng là da bọc xương.
Ông lão lẳng lặng nằm trên giường bệnh, cặp mặt mở lớn nhìn khắp chung quanh nhưng đã không còn bất kỳ phản ứng nào, đã sớm mất đi thần chí.
- Mộng Oánh, cháu đang làm gì vậy? Bây giờ là lúc nào mà còn tìm người đến?
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi dùng giọng bất mãn quát lên.
- Nhị thúc, đây là Hạ Thiên, là thần y mà cháu tìm đến.
Diệp Mộng Oánh cũng không ngẩng đầu lên:
- Nếu bác sĩ bệnh viện Thánh Tâm đã không chữa được bệnh tình của ông, như vậy cháu cũng chỉ biết ra ngoài tìm người khác mà thôi.
- Thằng ranh con này là thần y sao?
Người đàn ông kia có chút tức giận:
- Mộng Oánh, cháu trở nên hồ đồ như vậy từ khi nào?
- Ông mới là thằng ranh con.
Hạ Thiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông, hắn là đàn ông, là đàn ông "chân chính" mà thần tiên tỷ tỷ đã thừa nhận, không phải thằng ranh con.
- Nhóc con, mày nói chuyện như vậy sao?
Người đàn ông trở nên tức giận:
- Mày biết ông là ai không?
- Biết làm gì?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Đừng quấy rối, nếu không tôi đập cho chết tươi bây giờ.
- Đánh tôi?
Người đàn ông giận quá hóa cười:
- Diệp Chí Nghĩa ta quả thật chưa từng hưởng tư vị bị người khác đánh, ta cũng không tin... ....
- Nhị thúc, cháu khuyên chú không nên nói ra những lời như vậy.
Diệp Thiếu Hùng cắt ngang lời Diệp Chí Nghĩa:
- Nếu không cháu tin chú sẽ bị người ta đánh lần đầu tiên trong đời.
- Diệp Thiếu Hùng, có đứa cháu nói chuyện với cha chú như vậy sao?
Diệp Chí Nghĩa tức giận quát lên.
- Nhị thúc, cháu chỉ hy vọng chú cẩn thận nhớ đến cái tên Hạ Thiên, sau đó chú sẽ biết cậu ta là ai.
Diệp Thiếu Hùng thản nhiên nói.
- Chẳng phải nó tên là Hạ Thiên sao? Chú... ....
Diệp Chí Nghĩa cười lạnh một tiếng nhưng vẻ mặt lại đột nhiên biến đổi:
- Cháu nói gì? Nó là Hạ Thiên? Là Hạ Thiên kia sao?
- Nhị thúc nhớ là tốt.
Diệp Thiếu Hùng cười nhạt một tiếng:
- Hạ Thiên đang đến chữa bệnh cho ông, tạm thời Nhị thúc đừng nên quấy rầy.
Diệp Chí Nghĩa nhìn Hạ Thiên, hắn muốn nói lại thôi, trong mắt có vài phần hoài nghi.
Những người còn lại cũng không nói gì, bộ dạng giống như ở bên cạnh xem kịch hay, rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ bọn họ mới biết được.
Bầu không khí chợt yên tĩnh trở lại, Hạ Thiên cũng cầm lấy bàn tay khô gầy của ông lão, hắn bắt đầu bắt mạch.
Hạ Thiên vốn rất vui sướng, hắn cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của mình. Đầu tiên là Hoàng Hải Đào đến đưa tiền, sau đó là mỹ nữ tỷ tỷ đến yêu cầu chữa bệnh, nhưng khi bắt mạch cho ông lão thì hắn không thể vui nổi.
- Hạ Thiên, tình huống thế nào, cậu có thể chữa được cho ông nội không?
Diệp Mộng Oánh khi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Thiên có chút kỳ quái thì trong lòng sinh ra cảm giác không ổn, vì vậy vội vàng mở miệng hỏi thăm.
Hạ Thiên cúi đầu ủ rũ, hắn lắc đầu với vẻ mặt không vui:
- Không thể.
Hạ Thiên không thể chữa trị cho ông lão, như vậy mỹ nữ tỷ tỷ sẽ không dùng thân báo đáp, điều này tất nhiên làm hắn cảm thấy không vui sướng gì. Nhưng sự thật là vậy, hắn cũng không biết làm gì hơn, hắn quả thật không thể chữa dứt bệnh cho ông lão.
Diệp Mộng Oánh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì hy vọng cuối cùng cũng biến mất, nàng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ông nội, hai giọt lệ chợt bùng ra từ trong hốc mắt.
- Còn tưởng là thần y, rốt cuộc thì cũng không làm gì được sao?
Bên cạnh vang lên một tiếng hừ khẽ, mở miệng là một người phụ nữ trung niên, bộ dạng khá phúc hậu nhưng nhìn qua thân thể thì có lẽ là hai trăm cân.
- Hừ, bác sĩ ở bệnh viện Thánh Tâm chúng tôi là đệ nhất, bọn họ không có biện pháp thì người khác làm gì được sao?
Bên cạnh có người phụ họa, đây cũng là một người phụ nữ hơn ba mươi, có vài phần tư sắc.
- Nhị thẩm, Tam thẩm, mọi người cứ như vậy mà nhìn ông sao?
Diệp Mộng Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn hai người phụ nữ.
- Mộng Oánh, cháu nói vậy là sao? Cũng đừng ngậm máu phun người.
Người phụ nữ phúc hậu dùng giọng không vui nói.
- Đúng vậy, Mộng Oánh này, chúng tôi là cô dì của cháu, chẳng lẽ cháu không biết lớn nhỏ sao?
Người phụ nữ kia cũng phụ họa.
- Trong lòng hai người đang nghĩ gì thì tất cả đều hiểu rõ.
Diệp Mộng Oánh cười lạnh một tiếng:
- Không phải các người đang mong sao ông nội chết sớm, như vậy các người có thể được ôm gia sản riêng sao?
- Mộng Oánh, không được nói lung tung.
Một tiếng quát khẽ vang lên, tiếng quát phát ra từ trong miệng một người đàn ông trung niên.
Diệp Mộng Oánh hừ một tiếng, nàng không nói thêm điều gì. Người đàn ông trung niên này chính là cha nàng, là Diệp Chí Trung, dù nàng và cha không quan hệ quá tốt nhưng dù sao ông cũng là cha, nàng cũng không dám khắc khẩu.
Hơn nữa lúc này Diệp Mộng Oánh cũng không có tâm tình cãi nhau, sau khi phát tiết những bất mãn trong lòng thì nàng lại nhìn về phía Hạ Thiên dùng giọng không cam lòng nói:
- Hạ Thiên, thật sự không còn biện pháp nào sao?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi cũng rất muốn chữa lành bệnh cho ông cụ, nhưng khắp toàn thân ông đều có bệnh, mà nói một cách nghiêm khắc thì đó không phải là bệnh, đó chính là tuổi già, kinh mạch và gân cốt biến chất rất nghiêm trọng. Nếu muốn chữa tốt thì phải mong sao ông cụ phản lão hoàn đồng.
Hạ Thiên dùng giọng buồn bực nói:
- Tôi không thể nào chữa tốt cho ông cụ, chỉ có thể làm ông cụ sống thêm được nửa năm mà thôi.
Diệp Mộng Oánh nghe Hạ Thiên nói không thể chữa tốt thì tâm tình đã sớm trầm xuống đáy cốc, nhưng sau đó lại nghe thấy câu nói cuối cùng của Hạ Thiên, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra cảm giác như đang nghe lầm.
- Hạ Thiên, cậu...Cậu nói gì? Cậu có thể làm cho ông nội sống được nửa năm sao?
Diệp Mộng Oánh run rẩy nói.
- Đúng vậy, tuy không thể chữa tốt nhưng có thể kéo dài cuộc sống thêm nửa năm.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Tốt, tốt quá... ....
Diệp Mộng Oánh chợt sinh ra cảm giác đi từ địa ngục lên thiên đàng:
- Hạ Thiên, nhanh, mau trị bệnh cho ông nội, cậu phải nhanh chóng làm cho ông tỉnh lại.
- À, được.
Khi thấy bộ dạng vui sướng của Diệp Mộng Oánh thì tâm tình của Hạ Thiên cũng tốt hơn một chút, hắn lấy ra một cây ngân châm, chuẩn bị điều trị.
- Chờ chút.
Một tiếng quát khẽ vang lên, người mở miệng là Diệp Chí Nghĩa.
- Có chuyện gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên.
Diệp Chí Nghĩa không để ý đến Hạ Thiên, hắn chỉ quét mắt nhìn mọi người, ngay sau đó chậm rãi nói:
- Đại ca, Tam đệ, các người thật sự muốn cho một thằng oắt con không có lai lịch rõ ràng chữa bệnh cho ông nhà sao?
- Nhị thúc, chú nói vậy là có ý gì?
Diệp Mộng Oánh cực kỳ tức giận:
- Bây giờ là lúc chữa bệnh cho ông, có thể làm ông sống thêm được nửa năm, sao chú lại ngăn cản?
- Mộng Oánh, Nhị thúc cũng chẳng phải không muốn chữa bệnh cho ông nội, nhưng người này không có lai lịch rõ ràng, hắn nói ông cụ có thể sống thêm được nửa năm, ai biết là thật hay giả?
Người phụ nữ phúc hậu nói:
- Bây giờ ông cụ còn sống, nếu người này chữa trị mà ông lập tức mất đi, như vậy ai là người chịu trách nhiệm?
- Cháu mời Hạ Thiên đến, nếu xảy ra chuyện thì cháu chịu trách nhiệm.
Diệp Mộng Oánh tức giận nói.
- Mộng Oánh, cho dù cháu phụ trách thì cũng không thể tùy tiện tìm người ngoài chữa bệnh cho ông.
Diệp Chí Nghĩa hừ một tiếng nói:
- Cháu nói Hạ Thiên là bác sĩ, như vậy cũng được, cháu có thể nói cậu ta lấy giấy phép hành nghề ra cho mọi người xem không?
- Nhị thúc, chú sợ ông nội được chữa lành bệnh sao?
Một âm thanh trào phúng vang lên, người nói là Diệp Thiếu Hùng:
- Chú biết chuyện của Hạ Thiên, biết rõ bản lĩnh của cậu ấy, bây giờ nghe nói cậu ấy có thể giúp cho ông cụ sống thêm được nửa năm, vì vậy chú sợ hãi, có phải không?
- Thiếu Hùng, chú không biết cháu đang nói gì, tên này là Hạ Thiên, đây là lần đầu tiên chú được biết hắn, nếu có giấy chứng nhận hành nghề thì tất nhiên chú sẽ cho phép hắn chữa bệnh cho ông cụ.
Diệp Chí Nghĩa hừ lạnh một tiếng:
- Nếu không có thì mời đi ra khỏi đây.
- Hạ Thiên là bác sĩ cháu mời đến, các người không có tư cách đuổi đi.
Diệp Mộng Oánh tức giận nói.
- Mộng Oánh, đừng quên chú là Nhị thúc của cháu.
Diệp Chí Nghĩa hừ lạnh một tiếng:
- Nhà này không đến lượt cháu đảm đương.
- Này, sao lắm lời vậy?
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diệp Chí Nghĩa:
- Ông có biết mình ồn ào lắm không?
Hạ Thiên lập tức đồng ý, chuyện tốt đến cửa, sao không đồng ý cho được?
- Tiểu sắc lang.
Tôn Hinh Hinh thầm nói một câu.
- Chúng ta mau đi thôi.
Diệp Mộng Oánh rất nôn nóng, nàng kéo tay Hạ Thiên chạy ra ngoài.
Trước cửa hàng hoa Hinh Hinh dừng lại một chiếc Audi màu đen, chính là chiếc xe mà trước đó Hạ Thiên xuống núi đã đi nhờ. Diệp Mộng Oánh kéo Hạ Thiên lên xe, ngay sau đó khởi động và chạy đi như bay.
Mười phút sau, Diệp Mộng Oánh đã đưa Hạ Thiên tiến vào bệnh viện Thánh Tâm. Sau khi dừng xe nàng lại vội vàng kéo Hạ Thiên chạy vào bên trong, chỉ đi vài bước thì đụng mặt Diệp Thiếu Hùng.
- Em gái, em thật sự tìm Hạ Thiên đến sao?
Trên mặt Diệp Thiếu Hùng lộ ra nụ cười quỷ quái.
- Đại ca, trước tiên em phải đưa Hạ Thiên đến xem tình hình của ông nội, có chuyện gì để chút nữa nói sau.
Diệp Mộng Oánh nói rất nhanh, bước tiến lại nhanh hơn, giống như chạy vào cửa.
Diệp Thiếu Hùng cũng vội vàng theo sau, hắn đi sóng vai với Hạ Thiên.
- Khi cậu ra tay với Cao Danh Dương thì đúng lúc tôi nhận được nhiệm vụ, nếu khi đó cậu điện thoại cho tôi thì sợ rằng tôi cũng không thể nhận được.
Diệp Thiếu Hùng khẽ nói.
- Tôi cũng không gọi điện.
Hạ Thiên cũng nói thật.
- Không phải tôi đã nói có chuyện thì nên gọi điện sao?
Diệp Thiếu Hùng vốn có ý xin lỗi, nhưng khi nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng có chút buồn bực.
- Tôi tự mình giải quyết thì nhanh hơn.
Hạ Thiên vẫn rất thành thật, hắn lại nói một câu thật lòng.
Diệp Thiếu Hùng lại càng buồn bực, người ta rõ ràng xem thường hắn.
- Cậu cũng có bản lĩnh, bây giờ Cao Danh Dương đang rất căm hận cậu, nhưng hắn cũng thật sự không dám ra tay.
Diệp Thiếu Hùng thở dài, trước đó hắn cho rằng Hạ Thiên rất có bản lĩnh nhưng vẫn không ngờ có thể thu phục được Cao Danh Dương.
- Thật ra tôi muốn giết chết hắn.
Hạ Thiên dùng giọng đáng tiếc nói:
- Giữ lại hắn chỉ tổ thêm tai họa.
Diệp Thiếu Hùng không khỏi lắc đầu, tiểu tử này rõ ràng rất tôn sùng bạo lực, nhưng hắn cũng không nói thêm lời nào, vì lúc này bọn họ đã tiến đến bên ngoài phòng bệnh.
Khi đi vào phòng bệnh thì Hạ Thiên phát hiện bên trong có rất nhiều người, cả trai lẫn gái là mười mấy người, bọn họ đang vây quanh giường bệnh làm cho căn phòng chật như nêm, vì vậy hắn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng người bệnh đang nằm trên giường.
- Hạ Thiên, mau xem tình huống của ông nội tôi.
Diệp Mộng Oánh gạt người kéo Hạ Thiên đến bên giường, mà khoảnh khắc này cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người bệnh. Đây là một ông lão tóc bạc trắng, mắc hõm sâu, thân thể khô gầy, rõ ràng là da bọc xương.
Ông lão lẳng lặng nằm trên giường bệnh, cặp mặt mở lớn nhìn khắp chung quanh nhưng đã không còn bất kỳ phản ứng nào, đã sớm mất đi thần chí.
- Mộng Oánh, cháu đang làm gì vậy? Bây giờ là lúc nào mà còn tìm người đến?
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi dùng giọng bất mãn quát lên.
- Nhị thúc, đây là Hạ Thiên, là thần y mà cháu tìm đến.
Diệp Mộng Oánh cũng không ngẩng đầu lên:
- Nếu bác sĩ bệnh viện Thánh Tâm đã không chữa được bệnh tình của ông, như vậy cháu cũng chỉ biết ra ngoài tìm người khác mà thôi.
- Thằng ranh con này là thần y sao?
Người đàn ông kia có chút tức giận:
- Mộng Oánh, cháu trở nên hồ đồ như vậy từ khi nào?
- Ông mới là thằng ranh con.
Hạ Thiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông, hắn là đàn ông, là đàn ông "chân chính" mà thần tiên tỷ tỷ đã thừa nhận, không phải thằng ranh con.
- Nhóc con, mày nói chuyện như vậy sao?
Người đàn ông trở nên tức giận:
- Mày biết ông là ai không?
- Biết làm gì?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Đừng quấy rối, nếu không tôi đập cho chết tươi bây giờ.
- Đánh tôi?
Người đàn ông giận quá hóa cười:
- Diệp Chí Nghĩa ta quả thật chưa từng hưởng tư vị bị người khác đánh, ta cũng không tin... ....
- Nhị thúc, cháu khuyên chú không nên nói ra những lời như vậy.
Diệp Thiếu Hùng cắt ngang lời Diệp Chí Nghĩa:
- Nếu không cháu tin chú sẽ bị người ta đánh lần đầu tiên trong đời.
- Diệp Thiếu Hùng, có đứa cháu nói chuyện với cha chú như vậy sao?
Diệp Chí Nghĩa tức giận quát lên.
- Nhị thúc, cháu chỉ hy vọng chú cẩn thận nhớ đến cái tên Hạ Thiên, sau đó chú sẽ biết cậu ta là ai.
Diệp Thiếu Hùng thản nhiên nói.
- Chẳng phải nó tên là Hạ Thiên sao? Chú... ....
Diệp Chí Nghĩa cười lạnh một tiếng nhưng vẻ mặt lại đột nhiên biến đổi:
- Cháu nói gì? Nó là Hạ Thiên? Là Hạ Thiên kia sao?
- Nhị thúc nhớ là tốt.
Diệp Thiếu Hùng cười nhạt một tiếng:
- Hạ Thiên đang đến chữa bệnh cho ông, tạm thời Nhị thúc đừng nên quấy rầy.
Diệp Chí Nghĩa nhìn Hạ Thiên, hắn muốn nói lại thôi, trong mắt có vài phần hoài nghi.
Những người còn lại cũng không nói gì, bộ dạng giống như ở bên cạnh xem kịch hay, rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ bọn họ mới biết được.
Bầu không khí chợt yên tĩnh trở lại, Hạ Thiên cũng cầm lấy bàn tay khô gầy của ông lão, hắn bắt đầu bắt mạch.
Hạ Thiên vốn rất vui sướng, hắn cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của mình. Đầu tiên là Hoàng Hải Đào đến đưa tiền, sau đó là mỹ nữ tỷ tỷ đến yêu cầu chữa bệnh, nhưng khi bắt mạch cho ông lão thì hắn không thể vui nổi.
- Hạ Thiên, tình huống thế nào, cậu có thể chữa được cho ông nội không?
Diệp Mộng Oánh khi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Thiên có chút kỳ quái thì trong lòng sinh ra cảm giác không ổn, vì vậy vội vàng mở miệng hỏi thăm.
Hạ Thiên cúi đầu ủ rũ, hắn lắc đầu với vẻ mặt không vui:
- Không thể.
Hạ Thiên không thể chữa trị cho ông lão, như vậy mỹ nữ tỷ tỷ sẽ không dùng thân báo đáp, điều này tất nhiên làm hắn cảm thấy không vui sướng gì. Nhưng sự thật là vậy, hắn cũng không biết làm gì hơn, hắn quả thật không thể chữa dứt bệnh cho ông lão.
Diệp Mộng Oánh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì hy vọng cuối cùng cũng biến mất, nàng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ông nội, hai giọt lệ chợt bùng ra từ trong hốc mắt.
- Còn tưởng là thần y, rốt cuộc thì cũng không làm gì được sao?
Bên cạnh vang lên một tiếng hừ khẽ, mở miệng là một người phụ nữ trung niên, bộ dạng khá phúc hậu nhưng nhìn qua thân thể thì có lẽ là hai trăm cân.
- Hừ, bác sĩ ở bệnh viện Thánh Tâm chúng tôi là đệ nhất, bọn họ không có biện pháp thì người khác làm gì được sao?
Bên cạnh có người phụ họa, đây cũng là một người phụ nữ hơn ba mươi, có vài phần tư sắc.
- Nhị thẩm, Tam thẩm, mọi người cứ như vậy mà nhìn ông sao?
Diệp Mộng Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn hai người phụ nữ.
- Mộng Oánh, cháu nói vậy là sao? Cũng đừng ngậm máu phun người.
Người phụ nữ phúc hậu dùng giọng không vui nói.
- Đúng vậy, Mộng Oánh này, chúng tôi là cô dì của cháu, chẳng lẽ cháu không biết lớn nhỏ sao?
Người phụ nữ kia cũng phụ họa.
- Trong lòng hai người đang nghĩ gì thì tất cả đều hiểu rõ.
Diệp Mộng Oánh cười lạnh một tiếng:
- Không phải các người đang mong sao ông nội chết sớm, như vậy các người có thể được ôm gia sản riêng sao?
- Mộng Oánh, không được nói lung tung.
Một tiếng quát khẽ vang lên, tiếng quát phát ra từ trong miệng một người đàn ông trung niên.
Diệp Mộng Oánh hừ một tiếng, nàng không nói thêm điều gì. Người đàn ông trung niên này chính là cha nàng, là Diệp Chí Trung, dù nàng và cha không quan hệ quá tốt nhưng dù sao ông cũng là cha, nàng cũng không dám khắc khẩu.
Hơn nữa lúc này Diệp Mộng Oánh cũng không có tâm tình cãi nhau, sau khi phát tiết những bất mãn trong lòng thì nàng lại nhìn về phía Hạ Thiên dùng giọng không cam lòng nói:
- Hạ Thiên, thật sự không còn biện pháp nào sao?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi cũng rất muốn chữa lành bệnh cho ông cụ, nhưng khắp toàn thân ông đều có bệnh, mà nói một cách nghiêm khắc thì đó không phải là bệnh, đó chính là tuổi già, kinh mạch và gân cốt biến chất rất nghiêm trọng. Nếu muốn chữa tốt thì phải mong sao ông cụ phản lão hoàn đồng.
Hạ Thiên dùng giọng buồn bực nói:
- Tôi không thể nào chữa tốt cho ông cụ, chỉ có thể làm ông cụ sống thêm được nửa năm mà thôi.
Diệp Mộng Oánh nghe Hạ Thiên nói không thể chữa tốt thì tâm tình đã sớm trầm xuống đáy cốc, nhưng sau đó lại nghe thấy câu nói cuối cùng của Hạ Thiên, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra cảm giác như đang nghe lầm.
- Hạ Thiên, cậu...Cậu nói gì? Cậu có thể làm cho ông nội sống được nửa năm sao?
Diệp Mộng Oánh run rẩy nói.
- Đúng vậy, tuy không thể chữa tốt nhưng có thể kéo dài cuộc sống thêm nửa năm.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Tốt, tốt quá... ....
Diệp Mộng Oánh chợt sinh ra cảm giác đi từ địa ngục lên thiên đàng:
- Hạ Thiên, nhanh, mau trị bệnh cho ông nội, cậu phải nhanh chóng làm cho ông tỉnh lại.
- À, được.
Khi thấy bộ dạng vui sướng của Diệp Mộng Oánh thì tâm tình của Hạ Thiên cũng tốt hơn một chút, hắn lấy ra một cây ngân châm, chuẩn bị điều trị.
- Chờ chút.
Một tiếng quát khẽ vang lên, người mở miệng là Diệp Chí Nghĩa.
- Có chuyện gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên.
Diệp Chí Nghĩa không để ý đến Hạ Thiên, hắn chỉ quét mắt nhìn mọi người, ngay sau đó chậm rãi nói:
- Đại ca, Tam đệ, các người thật sự muốn cho một thằng oắt con không có lai lịch rõ ràng chữa bệnh cho ông nhà sao?
- Nhị thúc, chú nói vậy là có ý gì?
Diệp Mộng Oánh cực kỳ tức giận:
- Bây giờ là lúc chữa bệnh cho ông, có thể làm ông sống thêm được nửa năm, sao chú lại ngăn cản?
- Mộng Oánh, Nhị thúc cũng chẳng phải không muốn chữa bệnh cho ông nội, nhưng người này không có lai lịch rõ ràng, hắn nói ông cụ có thể sống thêm được nửa năm, ai biết là thật hay giả?
Người phụ nữ phúc hậu nói:
- Bây giờ ông cụ còn sống, nếu người này chữa trị mà ông lập tức mất đi, như vậy ai là người chịu trách nhiệm?
- Cháu mời Hạ Thiên đến, nếu xảy ra chuyện thì cháu chịu trách nhiệm.
Diệp Mộng Oánh tức giận nói.
- Mộng Oánh, cho dù cháu phụ trách thì cũng không thể tùy tiện tìm người ngoài chữa bệnh cho ông.
Diệp Chí Nghĩa hừ một tiếng nói:
- Cháu nói Hạ Thiên là bác sĩ, như vậy cũng được, cháu có thể nói cậu ta lấy giấy phép hành nghề ra cho mọi người xem không?
- Nhị thúc, chú sợ ông nội được chữa lành bệnh sao?
Một âm thanh trào phúng vang lên, người nói là Diệp Thiếu Hùng:
- Chú biết chuyện của Hạ Thiên, biết rõ bản lĩnh của cậu ấy, bây giờ nghe nói cậu ấy có thể giúp cho ông cụ sống thêm được nửa năm, vì vậy chú sợ hãi, có phải không?
- Thiếu Hùng, chú không biết cháu đang nói gì, tên này là Hạ Thiên, đây là lần đầu tiên chú được biết hắn, nếu có giấy chứng nhận hành nghề thì tất nhiên chú sẽ cho phép hắn chữa bệnh cho ông cụ.
Diệp Chí Nghĩa hừ lạnh một tiếng:
- Nếu không có thì mời đi ra khỏi đây.
- Hạ Thiên là bác sĩ cháu mời đến, các người không có tư cách đuổi đi.
Diệp Mộng Oánh tức giận nói.
- Mộng Oánh, đừng quên chú là Nhị thúc của cháu.
Diệp Chí Nghĩa hừ lạnh một tiếng:
- Nhà này không đến lượt cháu đảm đương.
- Này, sao lắm lời vậy?
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diệp Chí Nghĩa:
- Ông có biết mình ồn ào lắm không?
/1475
|