Hạ Thiên ôm Vân Thanh lách mình ra khỏi thang máy, hắn vội vàng nói:
- Chị Vân Thanh, đã ra ngoài rồi, chị không cần phải sợ.
Vân Thanh khẽ gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn rất yếu, trong ánh mắt vẫn còn nổi sợ hãi chưa tán. Nhưng Hạ Thiên có thể cảm giác được khí tức của nàng đã không rối loạn, nhịp tim cũng không còn nhanh như vừa rồi.
- Chị Vân Thanh, chị bị bệnh sợ giam cầm sao?
Hạ Thiên lúc này nhịn không được phải hỏi thăm:
- Nhưng trước đó chị đi thang máy và chẳng có vấn đề gì.
- Trước tiên đưa tôi về trước.
Vân Thanh không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng nói rất nhỏ, giọng điệu cũng rất mềm yếu.
- Được rồi.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh xuống lầu, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất về khách sạn, hắn cũng không đưa Vân Thanh về phòng của nàng, hắn đưa nàng về phòng mình.
Lần này dù liên tục bị Hạ Thiên ôm đi trên đường nhưng Vân Thanh vẫn không phản kháng, nàng rất dịu hiền, thậm chí còn vô thức ôm lấy Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ đặt Vân Thanh lên giường, sau đó hắn buông nàng ra, cuối cùng còn cầm lấy cổ tay xem tình hình căn bệnh.
- Chị Vân Thanh, chị không việc gì rồi chứ?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, tuy hắn đã phát hiện khí tức của Vân Thanh rất vững vàng, nhịp tim cũng bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
- Tôi không sao.
Vân Thanh lắc đầu, nàng dựa lên đầu giường, ánh mắt có chút lơ lửng, giống như đang nhớ về một vấn đề nào đó.
- Chị Vân Thanh, tôi giúp chị chữa căn bệnh sợ bị giam cầm nhé?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Không cần, tôi không có bệnh.
Vân Thanh lập tức từ chối.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Nhưng...Chị Vân Thanh, vừa rồi biểu hiện của chị là những triệu chứng của bệnh sợ bị giam cầm, hơn nữa vừa rồi tôi đã cẩn thận kiểm tra đầu óc và thần kinh của chị, quả thật có chút vấn đề, cũng chính vì nó mà làm cho chị khó thể khống chế được.
- Tôi đã nói mình không có bệnh.
Vân Thanh có chút tức giận, nàng đột nhiên phóng xuống giường đi ra ngoài:
- Tôi về phòng của mình.
- Chị Vân Thanh, đay là phòng của chị mà.
Hạ Thiên lách mình đến sau lưng Vân Thanh, hắn ôm eo nàng, không cho nàng rời đi.
Vân Thanh không vùng vẫy, nàng chỉ mất vui nói:
- Đây là phòng của cậu, không phải là phòng của tôi.
- Chị Vân Thanh, chị là vợ tôi, phòng của tôi cũng là phòng của chị.
Hạ Thiên trả lời.
- Tôi không phải... ....
Vân Thanh muốn phản bác, nhưng nàng vừa nói được một nửa thì đã thu lời nói trở về, giọng điệu của nàng chợt trở nên dịu dàng:
- Tôi muốn yên tĩnh một mình.
- Nhưng trong phòng chị có người, sao có thể yên tĩnh?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Tôi ở đây cũng đâu có yên tĩnh?
Vân Thanh tức giận nói.
- Chị Vân Thanh, chị có thể xem như không có sự tồn tại của tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu... ....
Vân Thanh nhất thời không biết nói gì hơn, sau đó nàng thở dài bất đắc dĩ:
- Được rồi, tôi không đi, cậu thả tôi ra, tôi muốn ngủ một giấc.
- Tôi sẽ cùng ngủ với chị.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn ôm Vân Thanh chạy đến bên giường, hắn để cho Vân Thanh nằm trong lòng mình, hai tay di động trên phần eo của Vân Thanh, cũng chẳng phải di chuyển lên ngực mà là đi lên đầu nàng.
- Chị Vân Thanh, tôi giúp chị mát xa đầu, chị sẽ ngủ ngon hơn.
Hạ Thiên vừa nói vừa mát xa đầu cho Vân Thanh, tất nhiên hắn cũng chẳng phải chỉ muốn Vân Thanh ngủ ngon hơn, hắn còn muốn chữa chứng bệnh sợ giam cầm cho nàng.
Vân Thanh nhắm mắt lại, trong đầu nàng luôn có những hình ảnh khó thể vứt đi được, nhưng ngay sau đó nàng đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đầu óc mơ hồ, vô tình nàng ngủ rất say.
Hạ Thiên cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Thanh, hắn lầm bầm:
- Có lẽ mình nên mở sòng bạc chuyên cược với vợ.
... .....
Căn cứ Địa tổ.
Mộc Hàm đang ngồi trong phòng làm việc, trước mặt nàng là một văn kiện, nàng có hơi thất thần, nếu ai gặp biểu cảm này của nàng, sợ rằng có hơn phân nửa sẽ nghĩ nàng đang nhớ về người đàn ông của mình.
Mộc Hàm nếu thật sự đang nghĩ về đàn ông, thì người đó chẳng phải ai khác mà chính là Hạ Thiên. Chỉ khi có Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng luôn cảm thấy an tâm, bây giờ không có Hạ Thiên, tận đáy lòng nàng chợt sinh ra cảm giác không nỡ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập đánh thức Mộc Hàm, nàng nhìn chiếc điện thoại cách đó không xa mà nhíu mày, chỉ cần nghe tiếng chuông là biết điện thoại cho tổ trưởng Địa tổ, tất nhiên không phả là chuyện tư.
Điện thoại này có chút đặc biệt, vì có rất ít người biết được số điện thoại của tổ trưởng Địa tổ, cũng có thể nói đây là số điện thoại liên lạc khẩn cấp, nếu số điện thoại này vang lên, thường sẽ có đặc công Địa tổ gặp nguy hiểm và yêu cầu trợ giúp.
Mộc Hàm lập tức nhận điện thoại:
- Tôi là Mộc Hàm.
- Tôi muốn tìm tổ trưởng.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn, đồng thời còn có chút lo lắng.
- Tôi là tổ trưởng Địa tổ vào lúc này.
Mộc Hàm giải thích một câu, sau đó nàng hỏi:
- Anh là ai?
- Cô là tổ trưởng sao? Tôn Bác Văn đâu?
Người bên kia có chút nghi ngờ.
- Anh ta không còn là tổ trưởng Địa tổ, anh rốt cuộc là ai?
Giọng nói của Mộc Hàm rất nghiêm túc, Địa tổ là một đội ngũ đặc công, trên cơ bản ai cũng biết nàng là tổ trưởng Địa tổ, chỉ có một vài người vì nguyên nhân nào đó mà mất liên lạc, có lẽ không biết chuyện này, chẳng lẽ đối phương là một trong số những người kia?
- Tôi là chuột số 3.
Người ở bên kia có chút trầm mặc:
- Cô thật sự là tổ trưởng Địa tổ vào lúc này sao? Tôi muốn gặp cô.
- Chuột số 3 sao?
Giọng điệu của Mộc Hàm có chút biến đổi:
- Anh ở đâu?
Chuột số 3 chỉ là một danh hiệu, gọi là chuột chính là đặc công nằm vùng của Địa tổ, thực tế đặc công nằm vùng của Địa tổ là rất ít, vì những đặc công nằm vùng phần lớn đều thuộc Hoàng tổ.
Sau khi Mộc Hàm tiếp quản Địa tổ thì đã xem qua tư liệu về đặc công nằm vùng, về chuộc số 3 thì nàng cũng biết rõ, đây là một đặc công nằm vùng ở một tổ chức khủng bố gần mười năm, những năm qua đãc đưa ra hơn mười bản tin tình báo quan trọng.
- Tôi ở thủ đô.
Chuột số 3 nhanh chóng nói:
- Địa tổ lộ thông tin, thân phận của tôi có khả năng bị lộ, bây giờ có người truy sát tôi, tôi phải lập tức tìm gặp cô.
- Nếu như vậy thì anh có thể tranh thủ thời gian quay về căn cứ.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.
- Không, tôi không thể trở về.
Giọng điệu của chuột số 3 có chút mệt mỏi:
- Căn cứ vào tin tức, sợ rằng tôi quay về cũng bị người ta ám sát, trước tiên tôi phải giao thông tin tình báo cho cô. Bây giờ bọn họ đang chuẩn bị tiến hành một đợt tập kích khủng bố rất lớn, tôi có kế hoạch cụ thể, cô mau đến đây, tôi sẽ báo cho cô, đến khi cô có được thông tin thì tôi sẽ quay về.
- Anh xác nhận trong Địa tổ có người nằm vùng sao?
Mộc Hàm không khỏi coi trọng vấn đề này.
- Chị Vân Thanh, đã ra ngoài rồi, chị không cần phải sợ.
Vân Thanh khẽ gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn rất yếu, trong ánh mắt vẫn còn nổi sợ hãi chưa tán. Nhưng Hạ Thiên có thể cảm giác được khí tức của nàng đã không rối loạn, nhịp tim cũng không còn nhanh như vừa rồi.
- Chị Vân Thanh, chị bị bệnh sợ giam cầm sao?
Hạ Thiên lúc này nhịn không được phải hỏi thăm:
- Nhưng trước đó chị đi thang máy và chẳng có vấn đề gì.
- Trước tiên đưa tôi về trước.
Vân Thanh không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng nói rất nhỏ, giọng điệu cũng rất mềm yếu.
- Được rồi.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh xuống lầu, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất về khách sạn, hắn cũng không đưa Vân Thanh về phòng của nàng, hắn đưa nàng về phòng mình.
Lần này dù liên tục bị Hạ Thiên ôm đi trên đường nhưng Vân Thanh vẫn không phản kháng, nàng rất dịu hiền, thậm chí còn vô thức ôm lấy Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ đặt Vân Thanh lên giường, sau đó hắn buông nàng ra, cuối cùng còn cầm lấy cổ tay xem tình hình căn bệnh.
- Chị Vân Thanh, chị không việc gì rồi chứ?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, tuy hắn đã phát hiện khí tức của Vân Thanh rất vững vàng, nhịp tim cũng bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
- Tôi không sao.
Vân Thanh lắc đầu, nàng dựa lên đầu giường, ánh mắt có chút lơ lửng, giống như đang nhớ về một vấn đề nào đó.
- Chị Vân Thanh, tôi giúp chị chữa căn bệnh sợ bị giam cầm nhé?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Không cần, tôi không có bệnh.
Vân Thanh lập tức từ chối.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Nhưng...Chị Vân Thanh, vừa rồi biểu hiện của chị là những triệu chứng của bệnh sợ bị giam cầm, hơn nữa vừa rồi tôi đã cẩn thận kiểm tra đầu óc và thần kinh của chị, quả thật có chút vấn đề, cũng chính vì nó mà làm cho chị khó thể khống chế được.
- Tôi đã nói mình không có bệnh.
Vân Thanh có chút tức giận, nàng đột nhiên phóng xuống giường đi ra ngoài:
- Tôi về phòng của mình.
- Chị Vân Thanh, đay là phòng của chị mà.
Hạ Thiên lách mình đến sau lưng Vân Thanh, hắn ôm eo nàng, không cho nàng rời đi.
Vân Thanh không vùng vẫy, nàng chỉ mất vui nói:
- Đây là phòng của cậu, không phải là phòng của tôi.
- Chị Vân Thanh, chị là vợ tôi, phòng của tôi cũng là phòng của chị.
Hạ Thiên trả lời.
- Tôi không phải... ....
Vân Thanh muốn phản bác, nhưng nàng vừa nói được một nửa thì đã thu lời nói trở về, giọng điệu của nàng chợt trở nên dịu dàng:
- Tôi muốn yên tĩnh một mình.
- Nhưng trong phòng chị có người, sao có thể yên tĩnh?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Tôi ở đây cũng đâu có yên tĩnh?
Vân Thanh tức giận nói.
- Chị Vân Thanh, chị có thể xem như không có sự tồn tại của tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu... ....
Vân Thanh nhất thời không biết nói gì hơn, sau đó nàng thở dài bất đắc dĩ:
- Được rồi, tôi không đi, cậu thả tôi ra, tôi muốn ngủ một giấc.
- Tôi sẽ cùng ngủ với chị.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn ôm Vân Thanh chạy đến bên giường, hắn để cho Vân Thanh nằm trong lòng mình, hai tay di động trên phần eo của Vân Thanh, cũng chẳng phải di chuyển lên ngực mà là đi lên đầu nàng.
- Chị Vân Thanh, tôi giúp chị mát xa đầu, chị sẽ ngủ ngon hơn.
Hạ Thiên vừa nói vừa mát xa đầu cho Vân Thanh, tất nhiên hắn cũng chẳng phải chỉ muốn Vân Thanh ngủ ngon hơn, hắn còn muốn chữa chứng bệnh sợ giam cầm cho nàng.
Vân Thanh nhắm mắt lại, trong đầu nàng luôn có những hình ảnh khó thể vứt đi được, nhưng ngay sau đó nàng đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đầu óc mơ hồ, vô tình nàng ngủ rất say.
Hạ Thiên cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Thanh, hắn lầm bầm:
- Có lẽ mình nên mở sòng bạc chuyên cược với vợ.
... .....
Căn cứ Địa tổ.
Mộc Hàm đang ngồi trong phòng làm việc, trước mặt nàng là một văn kiện, nàng có hơi thất thần, nếu ai gặp biểu cảm này của nàng, sợ rằng có hơn phân nửa sẽ nghĩ nàng đang nhớ về người đàn ông của mình.
Mộc Hàm nếu thật sự đang nghĩ về đàn ông, thì người đó chẳng phải ai khác mà chính là Hạ Thiên. Chỉ khi có Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng luôn cảm thấy an tâm, bây giờ không có Hạ Thiên, tận đáy lòng nàng chợt sinh ra cảm giác không nỡ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập đánh thức Mộc Hàm, nàng nhìn chiếc điện thoại cách đó không xa mà nhíu mày, chỉ cần nghe tiếng chuông là biết điện thoại cho tổ trưởng Địa tổ, tất nhiên không phả là chuyện tư.
Điện thoại này có chút đặc biệt, vì có rất ít người biết được số điện thoại của tổ trưởng Địa tổ, cũng có thể nói đây là số điện thoại liên lạc khẩn cấp, nếu số điện thoại này vang lên, thường sẽ có đặc công Địa tổ gặp nguy hiểm và yêu cầu trợ giúp.
Mộc Hàm lập tức nhận điện thoại:
- Tôi là Mộc Hàm.
- Tôi muốn tìm tổ trưởng.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn, đồng thời còn có chút lo lắng.
- Tôi là tổ trưởng Địa tổ vào lúc này.
Mộc Hàm giải thích một câu, sau đó nàng hỏi:
- Anh là ai?
- Cô là tổ trưởng sao? Tôn Bác Văn đâu?
Người bên kia có chút nghi ngờ.
- Anh ta không còn là tổ trưởng Địa tổ, anh rốt cuộc là ai?
Giọng nói của Mộc Hàm rất nghiêm túc, Địa tổ là một đội ngũ đặc công, trên cơ bản ai cũng biết nàng là tổ trưởng Địa tổ, chỉ có một vài người vì nguyên nhân nào đó mà mất liên lạc, có lẽ không biết chuyện này, chẳng lẽ đối phương là một trong số những người kia?
- Tôi là chuột số 3.
Người ở bên kia có chút trầm mặc:
- Cô thật sự là tổ trưởng Địa tổ vào lúc này sao? Tôi muốn gặp cô.
- Chuột số 3 sao?
Giọng điệu của Mộc Hàm có chút biến đổi:
- Anh ở đâu?
Chuột số 3 chỉ là một danh hiệu, gọi là chuột chính là đặc công nằm vùng của Địa tổ, thực tế đặc công nằm vùng của Địa tổ là rất ít, vì những đặc công nằm vùng phần lớn đều thuộc Hoàng tổ.
Sau khi Mộc Hàm tiếp quản Địa tổ thì đã xem qua tư liệu về đặc công nằm vùng, về chuộc số 3 thì nàng cũng biết rõ, đây là một đặc công nằm vùng ở một tổ chức khủng bố gần mười năm, những năm qua đãc đưa ra hơn mười bản tin tình báo quan trọng.
- Tôi ở thủ đô.
Chuột số 3 nhanh chóng nói:
- Địa tổ lộ thông tin, thân phận của tôi có khả năng bị lộ, bây giờ có người truy sát tôi, tôi phải lập tức tìm gặp cô.
- Nếu như vậy thì anh có thể tranh thủ thời gian quay về căn cứ.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.
- Không, tôi không thể trở về.
Giọng điệu của chuột số 3 có chút mệt mỏi:
- Căn cứ vào tin tức, sợ rằng tôi quay về cũng bị người ta ám sát, trước tiên tôi phải giao thông tin tình báo cho cô. Bây giờ bọn họ đang chuẩn bị tiến hành một đợt tập kích khủng bố rất lớn, tôi có kế hoạch cụ thể, cô mau đến đây, tôi sẽ báo cho cô, đến khi cô có được thông tin thì tôi sẽ quay về.
- Anh xác nhận trong Địa tổ có người nằm vùng sao?
Mộc Hàm không khỏi coi trọng vấn đề này.
/1475
|