- Chị Vân Thanh, tối qua không có người gây phiền toái cho chị đấy chứ?
Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh Vân Thanh, hắn dùng giọng quan tâm hỏi.
Vân Thanh có chút chần chừ, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không có.
Lúc này Hạ Thiên mới quay đầu khen ngợi Tạ Hiểu Phong một câu:
- Này, xem ra chú làm việc khá tốt.
- Cám ơn thiên ca.
Tạ Hiểu Phong vội vàng nói.
- Chú xấu xa, tối qua mẹ ngủ không ngon, có thể là nhớ chú.
Vân Tiểu Đông lúc này lại nói một câu.
Vân Thanh lập tức bị tiểu tử kia chọc tức, nàng hận không thể lấp đầy miệng Vân Tiểu Đông bằng bánh bao hấp, đây không phải có thêm một kẻ làm loạn sao?
- À, không sao, chị Vân Thanh, chút nữa chúng ta có thể ngủ bù, thật ra tối qua tôi cũng ngủ không ngon.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
Tối qua Hạ Thiên liên tục lăn lộn với Mộc Hàm, nếu không leo lên người thì cũng để nàng ở bên trên, tóm lại là cả đêm không ngủ. Mãi đến sáng hai người mới buông nhau ra, hắn định ngủ nửa ngày, không ngờ Vân Tiểu Đông điện thoại đến, vì vậy hắn khó thể ngủ.
- Tôi không nói lát nữa sẽ đi ngủ.
Vân Thanh tức giận nói, nàng cũng không ngốc, nếu cùng đi ngủ chẳng khác nào chui đầu vào lưới, nàng tự mình tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ đợi sao?
- Đúng vậy, chú xấu xa, chúng ta phải đi gửi tiền.
Vân Tiểu Đông đón lời.
- Để bọn họ đi gửi là được.
Hạ Thiên chỉ vào Tạ Hiểu Phong.
- Thôi thì tự mình đi, vừa lúc tôi muốn đến ngân hàng làm chút chuyện.
Vân Thanh vội vàng nói.
- Như vậy cũng được.
Hạ Thiên cũng không gắng gượng, bây giờ hắn có chút mệt mỏi, trước tiên đến ngân hàng cũng không có vấn đề.
Hạ Thiên còn chưa ăn sáng, vì vậy hắn cũng bắt đầu tham gia bữa ăn, sua đó xách rương tiền ra ngoài, theo Vân Thanh ra ngân hàng. Những năm nay muốn có mười triệu tiền mặt cũng không dễ, nhưng nếu muốn gửi mười triệu thì rất đơn giản, ngân hàng nào cũng muốn cướp. Vì vậy mà lúc này Vân Thanh được ngân hàng coi như là khách quý, có nhân viên giúp nàng từ a đến z.
Sau khi gửi tiền xong thì Hạ Thiên muốn quay về ngủ, Vân Thanh dù lúc này rất buồn ngủ nhưng lại không chịu quay về, nàng quyết định đưa Vân Tiểu Đông đến trung tâm thương mại, giúp nàng mua quần áo.
Điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy buồn bực, hắn tiếp tục đi dạo với Vân Thanh hay tự mình quay về ngủ?
Khi Hạ Thiên đang khó xử thì điện thoại vang lên, xem qua thì số đó là của bạn gái Quan Đình của Tiền Đa Đa, vì vậy hắn nhận điện thoại ngay.
- Hạ thần y, bây giờ cậu có rãnh không?
Quan Đình dùng giọng khách khí hỏi.
- Không rảnh.
Hạ Thiên trực tiếp nói hai chữ.
Quan Đình chợt ngẩn ngơ, vài giây sau nàng mới tiếp tục hỏi:
- Hạ thần y, khi nào thì cậu rảnh.
- Không biết.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Nhưng...Hạ thần y...Bệnh tình của Đa Đa... ....
Quan Đình có chút lo lắng.
- Đừng lo, trước khi anh ta chết thì tôi sẽ rảnh.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Vâng, được rồi, cám ơn Hạ thần y.
Quan Đình bất đắc dĩ cúp điện thoại.
- Thôi được tôi đi ngủ trước, sau đó chữa bệnh cho Tiền Đa Đa.
Hạ Thiên vẫn còn nhớ ba mươi tỷ, đó là số tiền phải lấy cho bằng được.
Hạ Thiên quyết định như vậy thì để cho Tạ Hiểu Phong tiếp tục đưa vệ sĩ theo bảo vệ cho mẹ con Vân Thanh đi dạo phố, hắn thì về khách sạn ngủ một giấc. Vân Thanh tất nhiên là đồng ý ngay, nàng rõ ràng cầu còn chưa được.
Đám người Vân Thanh bỏ đi rất nhanh, Hạ Thiên cũng xoay người chuẩn bị về khách sạn, nhưng vừa được vài bước thì điện thoại đã vang lên.
- Ai vậy?
Hạ Thiên rất mất hứng, vì đây là số lạ, không biết là ai, tất nhiên hắn sẽ không khách khí.
- Là tôi.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc, rất dễ nghe, điều này làm cho Hạ Thiên đang rã rời phải chấn động.
- Vợ Mị Mị, là chị sao?
Hạ Thiên lập tức vui sướng trở lại:
- Chị đang ở đâu?
- Cậu có rảnh không?
Người điện thoại đến là Tống Ngọc Mị, nàng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, chỉ hỏi một câu.
- Vợ Mị Mị có nhớ tôi không?
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Nếu chị nhớ tôi, tôi sẽ đến.
Tuy bây giờ Hạ Thiên rất buồn ngủ, tuy hắn rất muốn về ngủ và sau đó sẽ đi kiếm tiền, nhưng vấn đề theo đuổi vợ ép chếp vấn đề ngủ và kiếm tiền. Vì vậy Quan Đình điện thoại đến thì hắn nói là không rảnh, nhưng bây giờ người điện thoại là Tống Ngọc Mị, không rảnh cũng phải rảnh.
- Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi có một người bạn, sức khỏe không tốt, nếu cậu có rảnh thì đến giúp cô ấy, bây giờ tình huống của cô ấy có chút nghiêm trọng.
Dù giọng nói của Tống Ngọc Mị rất dễ nghe nhưng lại luôn làm người ta sinh ra cảm giác nhạt nhẽo.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý:
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ qua, vợ Mị Mị, bạn chị ở đâu?
- Ở đường Trung Sơn có một shop thời trang, gọi là tủ quần áo của ngôi sao, nếu cậu không biết thì cứ ngồi taxi là đến nơi, tài xế taxi sẽ biết.
Tống Ngọc Mị trả lời.
- Được, vợ Mị Mị chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn cúp điện thoại rồi đón taxi.
Hơn mười phút sau Hạ Thiên đã đến mục đích, tủ quần áo của ngôi sao chính là một shop quần áo cũng không quá lớn, mặt tiền chỉ là vài chục mét, bên trong có một gian phòng mười mấy mét, công lại cũng hơn trăm mét vuông.
Hạ Thiên vừa vào cửa đã thấy Tống Ngọc Mị, nàng vẫn mặc cổ trang nhưng lúc này lại làm Hạ Thiên sững sờ, vì lần này nàng mặc cổ trang màu trắng, nàng mặc quá thoát tục, giống như một tiên nữ.
- Vợ Mị Mị, hôm nay chị thật đẹp.
Hạ Thiên lách mình đi đến bên cạnh Tống Ngọc Mị, hắn cũng không quan tâm ở đây có người mà trực tiếp ôm nàng vào lòng.
Lúc này trong shop còn có ba người phụ nữ, có một người hơn ba mươi, nhìn qua có vẻ là bà chủ quán, hai người phụ nữ khác thì nhỏ tuổi hơn, hơn hai mươi, tướng mạo đều xinh đẹp. Nhưng lúc này vẻ mặt ba người đều rất quái dị, các nàng thấy Tống Ngọc Mị bị Hạ Thiên ôm vào lòng, hình như rất khó tin.
Tống Ngọc Mị cũng không vùng vẫy, nàng chỉ mất hứng nói một câu:
- Chẳng lẽ trước kia tôi không xinh đẹp sao?
Ba người phụ nữ nghe được những lời này của Tống Ngọc Mị thì cảm thấy càng quỷ dị, đây hình như không phải là tác phong của Tống Ngọc Mị, hình như người đàn ông vừa xuất hiện là bạn trai của nàng, nếu không sao lại nói ra những lời như vậy?
Ba người phụ nữ không khỏi nhìn kỹ Hạ Thiên, hình như muốn xem trên người Hạ Thiên có gì đặc biệt.
Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh Vân Thanh, hắn dùng giọng quan tâm hỏi.
Vân Thanh có chút chần chừ, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không có.
Lúc này Hạ Thiên mới quay đầu khen ngợi Tạ Hiểu Phong một câu:
- Này, xem ra chú làm việc khá tốt.
- Cám ơn thiên ca.
Tạ Hiểu Phong vội vàng nói.
- Chú xấu xa, tối qua mẹ ngủ không ngon, có thể là nhớ chú.
Vân Tiểu Đông lúc này lại nói một câu.
Vân Thanh lập tức bị tiểu tử kia chọc tức, nàng hận không thể lấp đầy miệng Vân Tiểu Đông bằng bánh bao hấp, đây không phải có thêm một kẻ làm loạn sao?
- À, không sao, chị Vân Thanh, chút nữa chúng ta có thể ngủ bù, thật ra tối qua tôi cũng ngủ không ngon.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
Tối qua Hạ Thiên liên tục lăn lộn với Mộc Hàm, nếu không leo lên người thì cũng để nàng ở bên trên, tóm lại là cả đêm không ngủ. Mãi đến sáng hai người mới buông nhau ra, hắn định ngủ nửa ngày, không ngờ Vân Tiểu Đông điện thoại đến, vì vậy hắn khó thể ngủ.
- Tôi không nói lát nữa sẽ đi ngủ.
Vân Thanh tức giận nói, nàng cũng không ngốc, nếu cùng đi ngủ chẳng khác nào chui đầu vào lưới, nàng tự mình tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ đợi sao?
- Đúng vậy, chú xấu xa, chúng ta phải đi gửi tiền.
Vân Tiểu Đông đón lời.
- Để bọn họ đi gửi là được.
Hạ Thiên chỉ vào Tạ Hiểu Phong.
- Thôi thì tự mình đi, vừa lúc tôi muốn đến ngân hàng làm chút chuyện.
Vân Thanh vội vàng nói.
- Như vậy cũng được.
Hạ Thiên cũng không gắng gượng, bây giờ hắn có chút mệt mỏi, trước tiên đến ngân hàng cũng không có vấn đề.
Hạ Thiên còn chưa ăn sáng, vì vậy hắn cũng bắt đầu tham gia bữa ăn, sua đó xách rương tiền ra ngoài, theo Vân Thanh ra ngân hàng. Những năm nay muốn có mười triệu tiền mặt cũng không dễ, nhưng nếu muốn gửi mười triệu thì rất đơn giản, ngân hàng nào cũng muốn cướp. Vì vậy mà lúc này Vân Thanh được ngân hàng coi như là khách quý, có nhân viên giúp nàng từ a đến z.
Sau khi gửi tiền xong thì Hạ Thiên muốn quay về ngủ, Vân Thanh dù lúc này rất buồn ngủ nhưng lại không chịu quay về, nàng quyết định đưa Vân Tiểu Đông đến trung tâm thương mại, giúp nàng mua quần áo.
Điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy buồn bực, hắn tiếp tục đi dạo với Vân Thanh hay tự mình quay về ngủ?
Khi Hạ Thiên đang khó xử thì điện thoại vang lên, xem qua thì số đó là của bạn gái Quan Đình của Tiền Đa Đa, vì vậy hắn nhận điện thoại ngay.
- Hạ thần y, bây giờ cậu có rãnh không?
Quan Đình dùng giọng khách khí hỏi.
- Không rảnh.
Hạ Thiên trực tiếp nói hai chữ.
Quan Đình chợt ngẩn ngơ, vài giây sau nàng mới tiếp tục hỏi:
- Hạ thần y, khi nào thì cậu rảnh.
- Không biết.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Nhưng...Hạ thần y...Bệnh tình của Đa Đa... ....
Quan Đình có chút lo lắng.
- Đừng lo, trước khi anh ta chết thì tôi sẽ rảnh.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Vâng, được rồi, cám ơn Hạ thần y.
Quan Đình bất đắc dĩ cúp điện thoại.
- Thôi được tôi đi ngủ trước, sau đó chữa bệnh cho Tiền Đa Đa.
Hạ Thiên vẫn còn nhớ ba mươi tỷ, đó là số tiền phải lấy cho bằng được.
Hạ Thiên quyết định như vậy thì để cho Tạ Hiểu Phong tiếp tục đưa vệ sĩ theo bảo vệ cho mẹ con Vân Thanh đi dạo phố, hắn thì về khách sạn ngủ một giấc. Vân Thanh tất nhiên là đồng ý ngay, nàng rõ ràng cầu còn chưa được.
Đám người Vân Thanh bỏ đi rất nhanh, Hạ Thiên cũng xoay người chuẩn bị về khách sạn, nhưng vừa được vài bước thì điện thoại đã vang lên.
- Ai vậy?
Hạ Thiên rất mất hứng, vì đây là số lạ, không biết là ai, tất nhiên hắn sẽ không khách khí.
- Là tôi.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc, rất dễ nghe, điều này làm cho Hạ Thiên đang rã rời phải chấn động.
- Vợ Mị Mị, là chị sao?
Hạ Thiên lập tức vui sướng trở lại:
- Chị đang ở đâu?
- Cậu có rảnh không?
Người điện thoại đến là Tống Ngọc Mị, nàng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, chỉ hỏi một câu.
- Vợ Mị Mị có nhớ tôi không?
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Nếu chị nhớ tôi, tôi sẽ đến.
Tuy bây giờ Hạ Thiên rất buồn ngủ, tuy hắn rất muốn về ngủ và sau đó sẽ đi kiếm tiền, nhưng vấn đề theo đuổi vợ ép chếp vấn đề ngủ và kiếm tiền. Vì vậy Quan Đình điện thoại đến thì hắn nói là không rảnh, nhưng bây giờ người điện thoại là Tống Ngọc Mị, không rảnh cũng phải rảnh.
- Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi có một người bạn, sức khỏe không tốt, nếu cậu có rảnh thì đến giúp cô ấy, bây giờ tình huống của cô ấy có chút nghiêm trọng.
Dù giọng nói của Tống Ngọc Mị rất dễ nghe nhưng lại luôn làm người ta sinh ra cảm giác nhạt nhẽo.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý:
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ qua, vợ Mị Mị, bạn chị ở đâu?
- Ở đường Trung Sơn có một shop thời trang, gọi là tủ quần áo của ngôi sao, nếu cậu không biết thì cứ ngồi taxi là đến nơi, tài xế taxi sẽ biết.
Tống Ngọc Mị trả lời.
- Được, vợ Mị Mị chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn cúp điện thoại rồi đón taxi.
Hơn mười phút sau Hạ Thiên đã đến mục đích, tủ quần áo của ngôi sao chính là một shop quần áo cũng không quá lớn, mặt tiền chỉ là vài chục mét, bên trong có một gian phòng mười mấy mét, công lại cũng hơn trăm mét vuông.
Hạ Thiên vừa vào cửa đã thấy Tống Ngọc Mị, nàng vẫn mặc cổ trang nhưng lúc này lại làm Hạ Thiên sững sờ, vì lần này nàng mặc cổ trang màu trắng, nàng mặc quá thoát tục, giống như một tiên nữ.
- Vợ Mị Mị, hôm nay chị thật đẹp.
Hạ Thiên lách mình đi đến bên cạnh Tống Ngọc Mị, hắn cũng không quan tâm ở đây có người mà trực tiếp ôm nàng vào lòng.
Lúc này trong shop còn có ba người phụ nữ, có một người hơn ba mươi, nhìn qua có vẻ là bà chủ quán, hai người phụ nữ khác thì nhỏ tuổi hơn, hơn hai mươi, tướng mạo đều xinh đẹp. Nhưng lúc này vẻ mặt ba người đều rất quái dị, các nàng thấy Tống Ngọc Mị bị Hạ Thiên ôm vào lòng, hình như rất khó tin.
Tống Ngọc Mị cũng không vùng vẫy, nàng chỉ mất hứng nói một câu:
- Chẳng lẽ trước kia tôi không xinh đẹp sao?
Ba người phụ nữ nghe được những lời này của Tống Ngọc Mị thì cảm thấy càng quỷ dị, đây hình như không phải là tác phong của Tống Ngọc Mị, hình như người đàn ông vừa xuất hiện là bạn trai của nàng, nếu không sao lại nói ra những lời như vậy?
Ba người phụ nữ không khỏi nhìn kỹ Hạ Thiên, hình như muốn xem trên người Hạ Thiên có gì đặc biệt.
/1475
|