Lúc này Lãnh Băng Băng vừa hận vừa sợ Hạ Thiên, mỗi lần nhìn thấy tên sắc lang kia thì luôn mồm hỏi mình có muốn làm vợ không, tuy rất tức nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác. Lúc này rơi vào đường cùng nàng chỉ còn cách trốn cho nhanh, trước đó nàng cũng không nhìn thấy Hạ Thiên, nhưng khi thấy đối phương hô lên thì lập tức nhấn chân ga chạy trốn.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đi đâu vậy?
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, Lãnh Băng Băng càng hoảng sợ, nàng quay đầu lại xem và thấy Hạ Thiên đang ngồi ngay ghế lái phụ.
- Cậu vào bằng cách nào?
Lãnh Băng Băng đột nhiên thắng xe lại,, trong long vừa kinh ngạc vừa tức tối, tên lưu manh chết tiệt này rõ ràng là âm hồn không tan.
- Từ nơi này.
Hạ Thiên chỉ vào cửa xe, cửa không khóa bên trong, hắn có thể mở cửa tiến vào.
- Quái thai.
Trong lòng Lãnh Băng Băng thầm mắng một câu, sau đó nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu xuống xe cho tôi.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đến tìm chị là có chuyện cần nhờ.
Hạ Thiên rõ ràng không có ý muốn xuống xe.
- Bây giờ tôi có việc bận.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Không sao, tôi có thể theo chị đi làm, tôi bây giờ khá buồn chán.
Hạ Thiên ra vẻ không ngại gian khổ.
- Tùy cậu.
Lãnh Băng Băng cũng không còn cách nào với Hạ Thiên, người này cái gì cũng không sợ, không sợ súng, cũng không sợ bị bắt về đồn cảnh sát, như vậy nàng biết phải làm sao?
Lãnh Băng Băng giẫm chân ga, xe cảnh sát tiếp tục phóng về phía trước. Lúc này nàng quả thật có công tác, khu Kim Thái phát sinh một vụ án vào nhà cướp của, một cặp vợ chồng trẻ bị giết. Tuy cặp vợ chồng trẻ này không phải gia đình quyền quý nhưng lại là danh nhân, người đàn ông là phóng viên tòa soạn, người phụ nữ là người dẫn chương trình truyền hình, đều tương đối nổi tiếng. Nghe nói vụ án này được lãnh đạo tỉnh coi trọng, nói rõ muốn Lãnh Băng Băng phải xử lý, tất nhiên nàng sẽ không vì Hạ Thiên mà chậm trễ thời gian.
- Cậu điều trị cho Hoàng An Bình sao?
Lãnh Băng Băng đột nhiên hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên vội vàng gật đầu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tên kia không đến làm phiền chị đấy chứ?
- Anh ta và tôi không có quan hệ, khi khôi phục lại bình thường sẽ không đến làm phiền.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, Hoàng An Bình thì không đến làm phiền nhưng tên lưu manh đang ngồi bên cạnh còn phiền toái hơn.
- Nếu hắn dám làm phiền chị thì tôi sẽ đánh ngay.
Hạ Thiên rất hài lòng vì kết quả này.
Lãnh Băng Băng không nói thêm lời nào, khi biết Hoàng An Bình đã được chữa lành bênh thì nàng quả thật thở phào một hơi, dù đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng vậy, nếu bị một tên đàn ông tâm thần theo đuổi thì tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng Lãnh Băng Băng không ngờ Hạ Thiên có thể chữa được bệnh tâm thần, điều này làm nàng cực kỳ căm tức, tên lưu manh này có nhiều bản lĩnh thì cơ hội báo thù của nàng sẽ nhỏ lại.
Hơn mười phút sau thì Lãnh Băng Băng đã đến khu dân cư Kim Thái, đây là một khu dân cư khá sa hoa, hơn nữa nơi đây đều là nhà giàu, nghe nói phần lớn đều là tư sản dân tộc, lương mỗi năm phải là vài trăm đến vài triệu đồng.
- Đội trưởng.
Lãnh Băng Băng vừa xuống xe thì Lý Bình đã tiến lên nghênh đón, bọn họ đã đến đây từ trước.
Khi thấy Hạ Thiên thì Lý Bình chợt sững sờ, sau đó hắn tranh thủ thời gian chào hỏi:
- Hạ Thiên, cậu cũng tới sao?
- Lý đại ca, đến dạo chơi một vòng.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lý Bình còn muốn nói thì Lãnh Băng Băng đã nhìn bằng ánh mắt không vui:
- Đừng quan tâm đến cậu ấy, anh nói rõ tình huống vụ án.
- Đội kỹ thuật đang xem xét hiện trường, có một cặp vợ chồng bị giết, nam tên là Ngô Tử Luân, là phóng viên nhật báo Giang Hải, nữ là Lê San, là người dẫn chương trình của đài truyền hình Giang Hải, rất nổi tiếng. Cả hai đều hơn ba mươi, kết hôn được sáu năm, có một con gái năm tuổi, tạm thời không biết đã đi đâu.
Lý Bình nhanh chóng nói rõ tình huống, cũng không khác biệt với những gì Lãnh Băng Băng đã biết trước đó, khác biệt duy nhất chính là nàng không biết cặp vợ chồng này có một đứa con gái.
- Đã liên hệ với người thân của bọn họ chưa?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Bọn họ cũng không phải người ở đây, cha mẹ hai bên đều là người nông thôn. Tuy tôi đã liên hệ nhưng có lẽ ngày mai mới đến, à, bọn họ có bạn bè, đám người này đang chạy đến.
Lý Bình trả lời.
Trong lúc nói chuyện thì hai người cũng đi đến hiện trường, Lãnh Băng Băng tiến vào phòng thì thấy Hạ Thiên cũng đi theo.
- Đây là hiện trường vụ án, cậu vào làm gì?
Lãnh Băng Băng có chút căm tức.
- Tiến vào chơi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Thần kinh à?
Cặp mắt đẹp của Lãnh Băng Băng muốn phóng hỏa:
- Đây là hiện trường án giết người, nơi đây có người bị giết, cậu đến đây chơi sao?
- Này, cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị bắt hung thủ.
Hạ Thiên lập tức sửa đổi câu trả lời.
- Tôi không cần cậu giúp.
Lãnh Băng Băng hận không thể đá tên khốn này văng ra ngoài.
Nhưng Lãnh Băng Băng thấy mình phản đối cũng chẳng có tác dụng, vì lúc này Hạ Thiên đã đến bên và cẩn thận quan sát thi thể.
- Kỳ quái, thật là kỳ quái... ....
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào thi thể người đàn ông, hắn lẩm bẩm.
- Có gì kỳ quái? Chưa thấy người chết sao?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Quá kỳ quái, người này đã chết khi bị đâm một dao đầu tiên, vì sao còn phải chọc thêm mười bảy dao nữa?
Hạ Thiên lắc đầu:
- Càng kỳ quái là đường dao đầu tiên rất chuyên nghiệp, mà mười bảy nhát dao còn lại giống như do một người khác làm ra.
Hạ Thiên xem qua thi thể người đàn ông thì lại đến người phụ nữ, hắn tiếp tục lẩm bẩm:
- Bên này thì ngược lại, trước tiên là bảy dao bình thường và một dao chuyên nghiệp...Này, nếu dùng theo cách suy đoán chuyên nghiệp của tôi thì hai người này bị sát thủ xử lý.
- Này, anh bạn là ai vậy? Sao có thể nói rõ ràng như thế?
Một tên cảnh sát khẽ hỏi Lý Bình.
- Anh bạn này là một con "trâu", tóm lại đừng chọc vào là được.
Lý Bình thuận miệng nói.
- Cậu đừng đoán bừa, đây là vụ án cướp của giết người, làm gì có liên quan đến sát thủ?
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh dùng giọng tức giận nói.
- Tam sư phụ của tôi có nói, khi sát thủ không muốn bị nghi ngờ thì thường dựng hiện trường thành một vụ án giết người cướp của.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng quyết định không quan tâm đến Hạ Thiên, nếu không sợ rằng nàng còn chưa phá được án thì đã tức chết rồi.
- Hạ Thiên, cậu thật sự nghĩ rằng vụ án này do sát thủ làm sao?
Lý Bình đến bên cạnh Hạ Thiên rồi khẽ hỏi.
- Không sai.
Hạ Thiên tin tưởng mười phần.
- Nếu là sát thủ thì vụ án đã phức tạp.
Lý Bình thì thào nói, nếu chỉ là cướp của giết người thì động cơ đơn giản, nếu là sát thủ thì nạn nhân chắc chắn đã đắc tội với người, bị người ta thuê sát thủ xử lý, rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi có chuyện muốn nói với chị.
Hạ Thiên chạy đến bên cạnh Lãnh Băng Băng.
- Đừng làm phiền tôi.
Lãnh Băng Băng lách người tránh ra.
- Thật sự có chuyện gấp.
Hạ Thiên lại đến, hắn chụp lấy tay Lãnh Băng Băng, sau đó nhanh chóng nói vài lời bên tai nàng.
Lãnh Băng Băng bị Hạ Thiên chụp lấy tay có chút tức tối, nhưng sau khi nghe xong lời của hắn thì vẻ mặt có chút biến đổi. Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ cách vách, nàng mở tủ âm tường ra thì nhìn thấy một cô gái đang nằm lẳng lặng ở bên trong, giống như đang ngủ.
- Người đâu, đã tìm được con gái của người bị hại.
Lãnh Băng Băng hô lên một câu với người bên ngoài, sau đó ôm cô gái ra.
- Đội trưởng Lãnh, cũng là chị lợi hại, chúng tôi đúng là chưa kịp chú ý, chị vừa đến đã phát hiện ra.
Một cảnh sát dùng lời nịnh nọt Lãnh Băng Băng.
- Trước tiên đưa cô bé này đến bệnh viện kiểm tra tình huống, xem toàn thân có vấn đề gì không.
Lãnh Băng Băng chuyển cô gái cho một cảnh sát ở bên cạnh, ngay sau đó nàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, nàng tìm được cô gái tất nhiên cũng nhờ vào câu nói vừa rồi của hắn.
Hạ Thiên khẽ vươn tay khẽ vươn tay nhận lấy cô gái, hắn nói:
- Cô bé chỉ đang ngủ, thân thể rất tốt, không cần đưa đến bệnh viện.
- Cái gì cậu cũng biết sao?
Lãnh Băng Băng rất tức giận, người này cứ chặn họng nàng, điều này làm nàng cảm thấy bị quấy rầy.
Lãnh Băng Băng hít vào một hơi thật sâu, nàng quay đầu nhìn Lý Bình:
- Hiện trường lúc này giao cho anh phụ trách, trước tiên tôi đưa cô gái này về cục cảnh sát, để xem cô bé có biết gì đó không.
- Vâng, đội trưởng!
Lý Bình vội vàng đáp ứng.
- Cậu đi theo tôi.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó đi ra bên ngoài. Nàng quyết định kéo tên gây họa này đi chỗ khác, nếu không hắn sẽ làm nàng mất mặt trước mọi người.
Sau khi quay lại cục công an thì cô gái vẫn chưa tỉnh lại, không thể không thừa nhận cô bé này quá dễ ngủ.
Lãnh Băng Băng đưa cô bé cho một nữ cảnh sát xem xét, sau đó nàng tức tối nhìn Hạ Thiên:
- Cậu còn chưa đi sao?
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi tìm chị là có chuyện?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.
- Chuyện gì?
Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi muốn làm giấy chứng minh.
Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa đã tức chết:
- Cậu muốn làm chứng minh sao lại tìm tôi?
- Làm chứng minh phải tìm cảnh sát, chị không phải là cảnh sát sao?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng hận không thể cho Hạ Thiên một tát:
- Tôi là cảnh sát hình sự, không phải là công an hành chính, tôi không thể làm được giấy chứng minh, cậu muốn thì đến công an hành chính.
- Dù sao cũng là cảnh sát, thế này đi, cảnh sát tỷ tỷ, chị giúp tôi làm chứng minh nhé?
Hạ Thiên tất nhiên không có ý nghĩ sẽ tìm người khác.
- Tôi đã nói tôi không làm giấy chứng minh.
Lãnh Băng Băng rống lên với Hạ Thiên.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu bây giờ chị không có thời gian giúp đỡ thì thôi, cũng không sao, mai tôi lại đến. Nếu ngày mai cũng không có thời gian thì mốt tôi đến, điều này cũng không có gì ảnh hưởng.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa khủng bố đang phận phồng như động đất vì tức giận của Lãnh Băng Băng, lúc này hắn không muốn dời mắt, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn dùng tay xoa bóp.
- Cậu.
Lãnh Băng Băng cuối cũng cũng hiểu, người này quả thật muốn nàng giúp làm giấy chứng minh, nếu không thì ngày nào hắn cũng đến. Bây giờ thậm chí nàng đã hoài nghi người này cố tình lấy cớ, biết rõ cảnh sát hình sự không làm chứng minh mà vẫn cố ý chạy đến, rõ ràng tìm cớ quấn lấy mình.
Không được, không thể cho lưu manh này cơ hội thực hiện âm mưu, không thể cho đối phương cơ hội mỗi ngày đến làm phiền mình.
Lãnh Băng Băng nghĩ như vậy mà lập tức có quyết định, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Tốt, tôi sẽ làm giấy chứng minh cho cậu.
Vì muốn tên lưu manh Hạ Thiên nhanh chóng đi cho khuất mắt mà Lãnh Băng Băng quyết định giúp hắn làm chứng minh, nàng tạm gác vụ án cướp của giết người sang một bên, đưa Hạ Thiên đến ban hộ tịch.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đi đâu vậy?
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, Lãnh Băng Băng càng hoảng sợ, nàng quay đầu lại xem và thấy Hạ Thiên đang ngồi ngay ghế lái phụ.
- Cậu vào bằng cách nào?
Lãnh Băng Băng đột nhiên thắng xe lại,, trong long vừa kinh ngạc vừa tức tối, tên lưu manh chết tiệt này rõ ràng là âm hồn không tan.
- Từ nơi này.
Hạ Thiên chỉ vào cửa xe, cửa không khóa bên trong, hắn có thể mở cửa tiến vào.
- Quái thai.
Trong lòng Lãnh Băng Băng thầm mắng một câu, sau đó nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu xuống xe cho tôi.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đến tìm chị là có chuyện cần nhờ.
Hạ Thiên rõ ràng không có ý muốn xuống xe.
- Bây giờ tôi có việc bận.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Không sao, tôi có thể theo chị đi làm, tôi bây giờ khá buồn chán.
Hạ Thiên ra vẻ không ngại gian khổ.
- Tùy cậu.
Lãnh Băng Băng cũng không còn cách nào với Hạ Thiên, người này cái gì cũng không sợ, không sợ súng, cũng không sợ bị bắt về đồn cảnh sát, như vậy nàng biết phải làm sao?
Lãnh Băng Băng giẫm chân ga, xe cảnh sát tiếp tục phóng về phía trước. Lúc này nàng quả thật có công tác, khu Kim Thái phát sinh một vụ án vào nhà cướp của, một cặp vợ chồng trẻ bị giết. Tuy cặp vợ chồng trẻ này không phải gia đình quyền quý nhưng lại là danh nhân, người đàn ông là phóng viên tòa soạn, người phụ nữ là người dẫn chương trình truyền hình, đều tương đối nổi tiếng. Nghe nói vụ án này được lãnh đạo tỉnh coi trọng, nói rõ muốn Lãnh Băng Băng phải xử lý, tất nhiên nàng sẽ không vì Hạ Thiên mà chậm trễ thời gian.
- Cậu điều trị cho Hoàng An Bình sao?
Lãnh Băng Băng đột nhiên hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên vội vàng gật đầu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tên kia không đến làm phiền chị đấy chứ?
- Anh ta và tôi không có quan hệ, khi khôi phục lại bình thường sẽ không đến làm phiền.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, Hoàng An Bình thì không đến làm phiền nhưng tên lưu manh đang ngồi bên cạnh còn phiền toái hơn.
- Nếu hắn dám làm phiền chị thì tôi sẽ đánh ngay.
Hạ Thiên rất hài lòng vì kết quả này.
Lãnh Băng Băng không nói thêm lời nào, khi biết Hoàng An Bình đã được chữa lành bênh thì nàng quả thật thở phào một hơi, dù đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng vậy, nếu bị một tên đàn ông tâm thần theo đuổi thì tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng Lãnh Băng Băng không ngờ Hạ Thiên có thể chữa được bệnh tâm thần, điều này làm nàng cực kỳ căm tức, tên lưu manh này có nhiều bản lĩnh thì cơ hội báo thù của nàng sẽ nhỏ lại.
Hơn mười phút sau thì Lãnh Băng Băng đã đến khu dân cư Kim Thái, đây là một khu dân cư khá sa hoa, hơn nữa nơi đây đều là nhà giàu, nghe nói phần lớn đều là tư sản dân tộc, lương mỗi năm phải là vài trăm đến vài triệu đồng.
- Đội trưởng.
Lãnh Băng Băng vừa xuống xe thì Lý Bình đã tiến lên nghênh đón, bọn họ đã đến đây từ trước.
Khi thấy Hạ Thiên thì Lý Bình chợt sững sờ, sau đó hắn tranh thủ thời gian chào hỏi:
- Hạ Thiên, cậu cũng tới sao?
- Lý đại ca, đến dạo chơi một vòng.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lý Bình còn muốn nói thì Lãnh Băng Băng đã nhìn bằng ánh mắt không vui:
- Đừng quan tâm đến cậu ấy, anh nói rõ tình huống vụ án.
- Đội kỹ thuật đang xem xét hiện trường, có một cặp vợ chồng bị giết, nam tên là Ngô Tử Luân, là phóng viên nhật báo Giang Hải, nữ là Lê San, là người dẫn chương trình của đài truyền hình Giang Hải, rất nổi tiếng. Cả hai đều hơn ba mươi, kết hôn được sáu năm, có một con gái năm tuổi, tạm thời không biết đã đi đâu.
Lý Bình nhanh chóng nói rõ tình huống, cũng không khác biệt với những gì Lãnh Băng Băng đã biết trước đó, khác biệt duy nhất chính là nàng không biết cặp vợ chồng này có một đứa con gái.
- Đã liên hệ với người thân của bọn họ chưa?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Bọn họ cũng không phải người ở đây, cha mẹ hai bên đều là người nông thôn. Tuy tôi đã liên hệ nhưng có lẽ ngày mai mới đến, à, bọn họ có bạn bè, đám người này đang chạy đến.
Lý Bình trả lời.
Trong lúc nói chuyện thì hai người cũng đi đến hiện trường, Lãnh Băng Băng tiến vào phòng thì thấy Hạ Thiên cũng đi theo.
- Đây là hiện trường vụ án, cậu vào làm gì?
Lãnh Băng Băng có chút căm tức.
- Tiến vào chơi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Thần kinh à?
Cặp mắt đẹp của Lãnh Băng Băng muốn phóng hỏa:
- Đây là hiện trường án giết người, nơi đây có người bị giết, cậu đến đây chơi sao?
- Này, cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị bắt hung thủ.
Hạ Thiên lập tức sửa đổi câu trả lời.
- Tôi không cần cậu giúp.
Lãnh Băng Băng hận không thể đá tên khốn này văng ra ngoài.
Nhưng Lãnh Băng Băng thấy mình phản đối cũng chẳng có tác dụng, vì lúc này Hạ Thiên đã đến bên và cẩn thận quan sát thi thể.
- Kỳ quái, thật là kỳ quái... ....
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào thi thể người đàn ông, hắn lẩm bẩm.
- Có gì kỳ quái? Chưa thấy người chết sao?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Quá kỳ quái, người này đã chết khi bị đâm một dao đầu tiên, vì sao còn phải chọc thêm mười bảy dao nữa?
Hạ Thiên lắc đầu:
- Càng kỳ quái là đường dao đầu tiên rất chuyên nghiệp, mà mười bảy nhát dao còn lại giống như do một người khác làm ra.
Hạ Thiên xem qua thi thể người đàn ông thì lại đến người phụ nữ, hắn tiếp tục lẩm bẩm:
- Bên này thì ngược lại, trước tiên là bảy dao bình thường và một dao chuyên nghiệp...Này, nếu dùng theo cách suy đoán chuyên nghiệp của tôi thì hai người này bị sát thủ xử lý.
- Này, anh bạn là ai vậy? Sao có thể nói rõ ràng như thế?
Một tên cảnh sát khẽ hỏi Lý Bình.
- Anh bạn này là một con "trâu", tóm lại đừng chọc vào là được.
Lý Bình thuận miệng nói.
- Cậu đừng đoán bừa, đây là vụ án cướp của giết người, làm gì có liên quan đến sát thủ?
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh dùng giọng tức giận nói.
- Tam sư phụ của tôi có nói, khi sát thủ không muốn bị nghi ngờ thì thường dựng hiện trường thành một vụ án giết người cướp của.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng quyết định không quan tâm đến Hạ Thiên, nếu không sợ rằng nàng còn chưa phá được án thì đã tức chết rồi.
- Hạ Thiên, cậu thật sự nghĩ rằng vụ án này do sát thủ làm sao?
Lý Bình đến bên cạnh Hạ Thiên rồi khẽ hỏi.
- Không sai.
Hạ Thiên tin tưởng mười phần.
- Nếu là sát thủ thì vụ án đã phức tạp.
Lý Bình thì thào nói, nếu chỉ là cướp của giết người thì động cơ đơn giản, nếu là sát thủ thì nạn nhân chắc chắn đã đắc tội với người, bị người ta thuê sát thủ xử lý, rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi có chuyện muốn nói với chị.
Hạ Thiên chạy đến bên cạnh Lãnh Băng Băng.
- Đừng làm phiền tôi.
Lãnh Băng Băng lách người tránh ra.
- Thật sự có chuyện gấp.
Hạ Thiên lại đến, hắn chụp lấy tay Lãnh Băng Băng, sau đó nhanh chóng nói vài lời bên tai nàng.
Lãnh Băng Băng bị Hạ Thiên chụp lấy tay có chút tức tối, nhưng sau khi nghe xong lời của hắn thì vẻ mặt có chút biến đổi. Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ cách vách, nàng mở tủ âm tường ra thì nhìn thấy một cô gái đang nằm lẳng lặng ở bên trong, giống như đang ngủ.
- Người đâu, đã tìm được con gái của người bị hại.
Lãnh Băng Băng hô lên một câu với người bên ngoài, sau đó ôm cô gái ra.
- Đội trưởng Lãnh, cũng là chị lợi hại, chúng tôi đúng là chưa kịp chú ý, chị vừa đến đã phát hiện ra.
Một cảnh sát dùng lời nịnh nọt Lãnh Băng Băng.
- Trước tiên đưa cô bé này đến bệnh viện kiểm tra tình huống, xem toàn thân có vấn đề gì không.
Lãnh Băng Băng chuyển cô gái cho một cảnh sát ở bên cạnh, ngay sau đó nàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, nàng tìm được cô gái tất nhiên cũng nhờ vào câu nói vừa rồi của hắn.
Hạ Thiên khẽ vươn tay khẽ vươn tay nhận lấy cô gái, hắn nói:
- Cô bé chỉ đang ngủ, thân thể rất tốt, không cần đưa đến bệnh viện.
- Cái gì cậu cũng biết sao?
Lãnh Băng Băng rất tức giận, người này cứ chặn họng nàng, điều này làm nàng cảm thấy bị quấy rầy.
Lãnh Băng Băng hít vào một hơi thật sâu, nàng quay đầu nhìn Lý Bình:
- Hiện trường lúc này giao cho anh phụ trách, trước tiên tôi đưa cô gái này về cục cảnh sát, để xem cô bé có biết gì đó không.
- Vâng, đội trưởng!
Lý Bình vội vàng đáp ứng.
- Cậu đi theo tôi.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó đi ra bên ngoài. Nàng quyết định kéo tên gây họa này đi chỗ khác, nếu không hắn sẽ làm nàng mất mặt trước mọi người.
Sau khi quay lại cục công an thì cô gái vẫn chưa tỉnh lại, không thể không thừa nhận cô bé này quá dễ ngủ.
Lãnh Băng Băng đưa cô bé cho một nữ cảnh sát xem xét, sau đó nàng tức tối nhìn Hạ Thiên:
- Cậu còn chưa đi sao?
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi tìm chị là có chuyện?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.
- Chuyện gì?
Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi muốn làm giấy chứng minh.
Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa đã tức chết:
- Cậu muốn làm chứng minh sao lại tìm tôi?
- Làm chứng minh phải tìm cảnh sát, chị không phải là cảnh sát sao?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng hận không thể cho Hạ Thiên một tát:
- Tôi là cảnh sát hình sự, không phải là công an hành chính, tôi không thể làm được giấy chứng minh, cậu muốn thì đến công an hành chính.
- Dù sao cũng là cảnh sát, thế này đi, cảnh sát tỷ tỷ, chị giúp tôi làm chứng minh nhé?
Hạ Thiên tất nhiên không có ý nghĩ sẽ tìm người khác.
- Tôi đã nói tôi không làm giấy chứng minh.
Lãnh Băng Băng rống lên với Hạ Thiên.
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu bây giờ chị không có thời gian giúp đỡ thì thôi, cũng không sao, mai tôi lại đến. Nếu ngày mai cũng không có thời gian thì mốt tôi đến, điều này cũng không có gì ảnh hưởng.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa khủng bố đang phận phồng như động đất vì tức giận của Lãnh Băng Băng, lúc này hắn không muốn dời mắt, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn dùng tay xoa bóp.
- Cậu.
Lãnh Băng Băng cuối cũng cũng hiểu, người này quả thật muốn nàng giúp làm giấy chứng minh, nếu không thì ngày nào hắn cũng đến. Bây giờ thậm chí nàng đã hoài nghi người này cố tình lấy cớ, biết rõ cảnh sát hình sự không làm chứng minh mà vẫn cố ý chạy đến, rõ ràng tìm cớ quấn lấy mình.
Không được, không thể cho lưu manh này cơ hội thực hiện âm mưu, không thể cho đối phương cơ hội mỗi ngày đến làm phiền mình.
Lãnh Băng Băng nghĩ như vậy mà lập tức có quyết định, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Tốt, tôi sẽ làm giấy chứng minh cho cậu.
Vì muốn tên lưu manh Hạ Thiên nhanh chóng đi cho khuất mắt mà Lãnh Băng Băng quyết định giúp hắn làm chứng minh, nàng tạm gác vụ án cướp của giết người sang một bên, đưa Hạ Thiên đến ban hộ tịch.
/1475
|