Đái Kim hẹn Hạ Thiên đi uống trà, nhưng khốn nổi địa điểm uống trà chẳng phải là quán trà, thực tế khá gần nhà Thạch Trường Canh, đại khái là chỉ cách xa năm trăm mét mà thôi, hơn nữa cũng là một tòa biệt thự không khác gì nhà Thạch Trường Canh.
Khi Hạ Thiên và Thạch Trường Canh đến nơi này thì Đái Kim đang chờ, khi Hạ Thiên giới thiệu Vân Thanh là vợ mình thì Đái Kim lại càng bội phục. Con bà nó, thằng này thật sự quá trâu chó, tùy tiện đến đâu cũng có vài bà vợ đẹp như mộng, giữa trưa có một em, bây giờ mới qua hai giờ lại đổi hàng nóng khác.
Đái Kim đưa hai người vào biệt thự, sau đó đi vào một gian phòng khách có vài người, một trong số đó là bạn gái Địch Viện của Đái Kim, nàng đang pha trà nghệ thuật.
- Anh bạn, Viện Viện pha trà rất ngon, trước tiên anh nếm thử...
Đái Kim đưa một ly trà cho Hạ Thiên, sau đó hắn đưa một ly cho Vân Thanh.
Hạ Thiên nhận lấy ly trà, hắn uống một ngụm rồi khẽ gật đầu:
- Cũng không tệ lắm.
- Anh thích là tốt, đến đây, tôi giới thiệu cho anh vài người bạn.
Đái Kim lúc này bắt đầu giới thiệu thân phận vài người trong phòng, ngoài Địch Viện còn có hai nam một nữ, đầu tiên Đái Kim lại giới thiệu người phụ nữ cho Hạ Thiên:
- Anh bạn, đây là Tưởng Hiểu Di, là một ngôi sao rất nổi tiếng, anh đã nghe qua chưa?
Rõ ràng Tưởng Hiểu Di này chính là người đẹp mà trước đó Đái Kim nhắc đến, Hạ Thiên nhìn Tưởng Hiểu Di, hắn phát hiện cô nàng có tướng mạo không tệ, nếu so sánh thì mạnh hơn Địch Viện rất nhiều, nhưng trang điểm quá đậm, dáng người lại kém Vân Thanh. Tóm lại một câu, người này không đủ trình độ làm vợ hắn.
- Chưa từng nghe qua.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn thật sự chưa từng nghe qua, hắn chỉ biết rõ hai ngôi sao mà thôi, một là An Khả Khả, một người khác là Triệu Vũ Cơ, đây là hai bà vợ của hắn, tất nhiên bây giờ Liễu Mộng cũng có thê coi là ngôi sao.
- À...
Đái Kim nghe nói như vậy thì có chút xấu hổ, vẻ mặt Tưởng Hiểu Di cũng không dễ nhìn, ngược lại Địch Viện lại cảm thấy Đái Kim không gạt mình, Hạ Thiên này thật sự không giống người thường. Mới chốt lát mà hắn đã tay đổi một người phụ nữ mới ở bên cạnh, mà dáng người của đối phương còn mạnh hơn, còn đẹp hơn cả Tưởng Hiểu Di.
- À, anh bạn, đây là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, Ngô An Phong, còn vị này là...
Đái Kim tiếp tục giới thiệu hai người đàn ông cho Hạ Thiên, đạo diễn Nghô An Phong hơn năm mươi, một người khác thì ít tuổi hơn, khoảng bốn mươi, tóc hai người này đều rất dài, có khí chất của nghệ thuật gia.
Đái Kim còn chưa nói dứt lời thì người đàn ông hơn bốn mươi đã đứng lên, hắn dùng ánh mắt vui mừng nhìn Hạ Thiên:
- Cậu là Hạ Thiên Hạ tiên sinh có phải không? Chúng ta đã từng gặp mặt, vài tháng trước đã từng gặp nhau ở Hồ Bắc, lần đó anh đi cùng Liễu Mộng tiểu thư, tôi là Hoắc Nham, Hạ tiên sinh còn nhớ tôi không?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- À, thì ra là anh, là một tên lừa gạt người ta làm ngôi sao.
- Điều này, Hạ tiên sinh, tôi thật sự không lừa đảo, nhưng tôi quả thật là người tìm kiếm ngôi sao. Thật ra sau sự kiện lần đó tôi luôn nghe nghóng tin tức về Liễu tiểu thư, vì vậy mới biết rõ tên tuổi cùa cậu.
Hoắc Nham có chút vội vàng, cũng có chút hưng phấn:
- Thật ra khoảng thời gian trước tôi rất muốn đến thăm hỏi Hạ tiên sinh, nhưng lúc đó nghe nói anh không có mặt ở thành phố Giang Hải, tôi đành thôi, cũng không ngờ chúng ta có thể gặp mặt nhau ở đây, đúng là trùng hợp.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Hoắc Nham:
- Anh tìm tôi làm gì, tôi và anh cũng không quen.
- Hạ tiên sinh, thật ra chúng tôi thật sự có thành ý muốn mời Liễu Mộng tiểu thư làm diễn viên chính cho bộ phim mới của chúng tôi, chúng tôi cũng đã từng cử người đến liên hệ với Liễu Mộng tiểu thư, nhưng nghe nói chuyện này người quyết định là cậu, vì vậy tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.
Hoắc Nham không thể chờ đợi thêm:
- Bộ phim này chúng tôi đầu tư rất lớn, do anh Ngô An Phong làm đạo diễn, tôi tin sau khi làm xong sẽ tạo nên tiếng vang rất lớn.
- À, anh bạn, đạo diễn Ngô chính là đạo diễn nổi tiếng cả nước, cũng là đạo diễn mát tay nhất.
Đái Kim cũng nói một câu.
- Chưa từng nghe qua.
Hạ Thiên hời hợt nói một câu:
- Tôi không quan tâm đến vấn đề này, còn chị Mộng có thích làm diễn viên hay không, điều này cần phải xem chị ấy có thích hay không, để sau này tôi hỏi chị ấy xem thế nào.
- À, tạm thời không nhắc đến vấn đề này nữa, mọi người uống trà, uống trà thôi.
Đái Kim phát hiện dù nói thêm điều gì cũng khó thể cứu vãn mặt mũi của đạo diễn Ngô, vì thế hắn tranh thủ di chuyển chủ đề.
Mọi người thật sự không tiếp tục bàn về vấn đề này, Địch Viện tiếp tục pha trà, mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện, nhưng Hạ Thiên lại không nhập cuộc với đám người này. Khốn nổi ngoài Đái Kim và Hoắc Nham thì những người khác cũng không có hứng thú truyện trò với Hạ Thiên, đặc biệt là Tưởng Hiểu Di và Ngô An Phong, hai người bọn họ không có hảo cảm với Hạ Thiên, ngược lại thì Vân Thanh và Địch Viện có vẻ khá thân thiện.
Nghe Địch Viện và Vân Thanh nói chuyện, Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, thì ra Đái Kim và Địch Viện cùng đến từ vùng duyên hải, nhà làm kinh doanh, rất nhiều tiền. Nhưng hai người này suốt ngày không chịu làm việc chính, Đái Kim cả ngày đeo vàng chạy đi khắp nơi, mà Địch Viện thì càng kỳ quái, nàng suốt ngày theo chân các đạo diễn.
Tất nhiên vấn đề theo chân các đạo diễn không liên quan đến quan hệ nam nữ, nàng thích theo đám đạo diễn vì muốn lộ mặt trong phim ảnh, nói rằng ghi lại tuổi thanh xuân, như vậy vài năm sau người ta vẫn có thể thấy nàng xinh đẹp.
Vì Địch Viện muốn lộ mặt một lúc mà thôi, vì vậy chỉ cần sắp xếp một chút là được, nàng cũng thường xuyên tài trợ chút tiền, vì vậy đa số đạo diễn đều đáp ứng yêu cầu của nàng.
Lần này Địch Viện đến huyện Mộc Dương với nguyên nhân cũng giống như trước kia, nàng muốn làm một diễn viên phụ, vì nghe nói đạo diễn Ngô An Phong đến huyện Mộc Dương nên nàng đi theo. Nhưng Ngô An Phong cũng không dễ nói chuyện, mãi đến bây giờ lão vẫn chưa đồng ý sắp xếp nhân vật cho Địch Viện.
- Này anh bạn, Liễu Mộng mà Hoắc Nham vừa nói đến là gì của anh?
Đái Kim nhớ đến vấn đề này thì nhịn không được phải dò hỏi.
- Vợ của tôi.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- À, tôi đã gặp chưa?
Đái Kim không nhịn được phải hỏi.
- Chưa.
Hạ Thiên nhanh chóng trả lời.
- Đái tiên sinh, anh có lẽ cũng đã nghe qua dang tiếng của chị ấy rồi, chị ấy rất nổi tiếng.
Vân Thanh cũng hiểu về Liễu Mộng:
- Đĩa nhạc của chị ấy con dễ bán hơn cả của Triệu Vũ Cơ.
- Bây giờ đĩa bán chạy nhất chẳng phải là của ma nữ Mộng Mộng sao?
Địch Viện không khỏi hỏi, sau đó nàng la hoảng:
- Ủa, ma nữ Mộng Mộng, chính là Liễu Mộng mà mọi người đang nói sao?
- Đúng vậy, chị Mộng thích làm ma nữ, vì vậy tự xưng là ma nữ Mộng Mộng.
Hạ Thiên trả lời.
- Ôi, tôi rất thích giọng ca của chị ấy, có cơ hội nhất định phải xin gặp mặt một lần.
Địch Viện hưng phấn nói.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, hắn nhìn dãy số mà không khỏi thầm nghĩ quá trùng hợp, vừa nhắc đến nàng thì điện thoại đến rồi.
Khi Hạ Thiên và Thạch Trường Canh đến nơi này thì Đái Kim đang chờ, khi Hạ Thiên giới thiệu Vân Thanh là vợ mình thì Đái Kim lại càng bội phục. Con bà nó, thằng này thật sự quá trâu chó, tùy tiện đến đâu cũng có vài bà vợ đẹp như mộng, giữa trưa có một em, bây giờ mới qua hai giờ lại đổi hàng nóng khác.
Đái Kim đưa hai người vào biệt thự, sau đó đi vào một gian phòng khách có vài người, một trong số đó là bạn gái Địch Viện của Đái Kim, nàng đang pha trà nghệ thuật.
- Anh bạn, Viện Viện pha trà rất ngon, trước tiên anh nếm thử...
Đái Kim đưa một ly trà cho Hạ Thiên, sau đó hắn đưa một ly cho Vân Thanh.
Hạ Thiên nhận lấy ly trà, hắn uống một ngụm rồi khẽ gật đầu:
- Cũng không tệ lắm.
- Anh thích là tốt, đến đây, tôi giới thiệu cho anh vài người bạn.
Đái Kim lúc này bắt đầu giới thiệu thân phận vài người trong phòng, ngoài Địch Viện còn có hai nam một nữ, đầu tiên Đái Kim lại giới thiệu người phụ nữ cho Hạ Thiên:
- Anh bạn, đây là Tưởng Hiểu Di, là một ngôi sao rất nổi tiếng, anh đã nghe qua chưa?
Rõ ràng Tưởng Hiểu Di này chính là người đẹp mà trước đó Đái Kim nhắc đến, Hạ Thiên nhìn Tưởng Hiểu Di, hắn phát hiện cô nàng có tướng mạo không tệ, nếu so sánh thì mạnh hơn Địch Viện rất nhiều, nhưng trang điểm quá đậm, dáng người lại kém Vân Thanh. Tóm lại một câu, người này không đủ trình độ làm vợ hắn.
- Chưa từng nghe qua.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn thật sự chưa từng nghe qua, hắn chỉ biết rõ hai ngôi sao mà thôi, một là An Khả Khả, một người khác là Triệu Vũ Cơ, đây là hai bà vợ của hắn, tất nhiên bây giờ Liễu Mộng cũng có thê coi là ngôi sao.
- À...
Đái Kim nghe nói như vậy thì có chút xấu hổ, vẻ mặt Tưởng Hiểu Di cũng không dễ nhìn, ngược lại Địch Viện lại cảm thấy Đái Kim không gạt mình, Hạ Thiên này thật sự không giống người thường. Mới chốt lát mà hắn đã tay đổi một người phụ nữ mới ở bên cạnh, mà dáng người của đối phương còn mạnh hơn, còn đẹp hơn cả Tưởng Hiểu Di.
- À, anh bạn, đây là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, Ngô An Phong, còn vị này là...
Đái Kim tiếp tục giới thiệu hai người đàn ông cho Hạ Thiên, đạo diễn Nghô An Phong hơn năm mươi, một người khác thì ít tuổi hơn, khoảng bốn mươi, tóc hai người này đều rất dài, có khí chất của nghệ thuật gia.
Đái Kim còn chưa nói dứt lời thì người đàn ông hơn bốn mươi đã đứng lên, hắn dùng ánh mắt vui mừng nhìn Hạ Thiên:
- Cậu là Hạ Thiên Hạ tiên sinh có phải không? Chúng ta đã từng gặp mặt, vài tháng trước đã từng gặp nhau ở Hồ Bắc, lần đó anh đi cùng Liễu Mộng tiểu thư, tôi là Hoắc Nham, Hạ tiên sinh còn nhớ tôi không?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- À, thì ra là anh, là một tên lừa gạt người ta làm ngôi sao.
- Điều này, Hạ tiên sinh, tôi thật sự không lừa đảo, nhưng tôi quả thật là người tìm kiếm ngôi sao. Thật ra sau sự kiện lần đó tôi luôn nghe nghóng tin tức về Liễu tiểu thư, vì vậy mới biết rõ tên tuổi cùa cậu.
Hoắc Nham có chút vội vàng, cũng có chút hưng phấn:
- Thật ra khoảng thời gian trước tôi rất muốn đến thăm hỏi Hạ tiên sinh, nhưng lúc đó nghe nói anh không có mặt ở thành phố Giang Hải, tôi đành thôi, cũng không ngờ chúng ta có thể gặp mặt nhau ở đây, đúng là trùng hợp.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Hoắc Nham:
- Anh tìm tôi làm gì, tôi và anh cũng không quen.
- Hạ tiên sinh, thật ra chúng tôi thật sự có thành ý muốn mời Liễu Mộng tiểu thư làm diễn viên chính cho bộ phim mới của chúng tôi, chúng tôi cũng đã từng cử người đến liên hệ với Liễu Mộng tiểu thư, nhưng nghe nói chuyện này người quyết định là cậu, vì vậy tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.
Hoắc Nham không thể chờ đợi thêm:
- Bộ phim này chúng tôi đầu tư rất lớn, do anh Ngô An Phong làm đạo diễn, tôi tin sau khi làm xong sẽ tạo nên tiếng vang rất lớn.
- À, anh bạn, đạo diễn Ngô chính là đạo diễn nổi tiếng cả nước, cũng là đạo diễn mát tay nhất.
Đái Kim cũng nói một câu.
- Chưa từng nghe qua.
Hạ Thiên hời hợt nói một câu:
- Tôi không quan tâm đến vấn đề này, còn chị Mộng có thích làm diễn viên hay không, điều này cần phải xem chị ấy có thích hay không, để sau này tôi hỏi chị ấy xem thế nào.
- À, tạm thời không nhắc đến vấn đề này nữa, mọi người uống trà, uống trà thôi.
Đái Kim phát hiện dù nói thêm điều gì cũng khó thể cứu vãn mặt mũi của đạo diễn Ngô, vì thế hắn tranh thủ di chuyển chủ đề.
Mọi người thật sự không tiếp tục bàn về vấn đề này, Địch Viện tiếp tục pha trà, mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện, nhưng Hạ Thiên lại không nhập cuộc với đám người này. Khốn nổi ngoài Đái Kim và Hoắc Nham thì những người khác cũng không có hứng thú truyện trò với Hạ Thiên, đặc biệt là Tưởng Hiểu Di và Ngô An Phong, hai người bọn họ không có hảo cảm với Hạ Thiên, ngược lại thì Vân Thanh và Địch Viện có vẻ khá thân thiện.
Nghe Địch Viện và Vân Thanh nói chuyện, Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, thì ra Đái Kim và Địch Viện cùng đến từ vùng duyên hải, nhà làm kinh doanh, rất nhiều tiền. Nhưng hai người này suốt ngày không chịu làm việc chính, Đái Kim cả ngày đeo vàng chạy đi khắp nơi, mà Địch Viện thì càng kỳ quái, nàng suốt ngày theo chân các đạo diễn.
Tất nhiên vấn đề theo chân các đạo diễn không liên quan đến quan hệ nam nữ, nàng thích theo đám đạo diễn vì muốn lộ mặt trong phim ảnh, nói rằng ghi lại tuổi thanh xuân, như vậy vài năm sau người ta vẫn có thể thấy nàng xinh đẹp.
Vì Địch Viện muốn lộ mặt một lúc mà thôi, vì vậy chỉ cần sắp xếp một chút là được, nàng cũng thường xuyên tài trợ chút tiền, vì vậy đa số đạo diễn đều đáp ứng yêu cầu của nàng.
Lần này Địch Viện đến huyện Mộc Dương với nguyên nhân cũng giống như trước kia, nàng muốn làm một diễn viên phụ, vì nghe nói đạo diễn Ngô An Phong đến huyện Mộc Dương nên nàng đi theo. Nhưng Ngô An Phong cũng không dễ nói chuyện, mãi đến bây giờ lão vẫn chưa đồng ý sắp xếp nhân vật cho Địch Viện.
- Này anh bạn, Liễu Mộng mà Hoắc Nham vừa nói đến là gì của anh?
Đái Kim nhớ đến vấn đề này thì nhịn không được phải dò hỏi.
- Vợ của tôi.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- À, tôi đã gặp chưa?
Đái Kim không nhịn được phải hỏi.
- Chưa.
Hạ Thiên nhanh chóng trả lời.
- Đái tiên sinh, anh có lẽ cũng đã nghe qua dang tiếng của chị ấy rồi, chị ấy rất nổi tiếng.
Vân Thanh cũng hiểu về Liễu Mộng:
- Đĩa nhạc của chị ấy con dễ bán hơn cả của Triệu Vũ Cơ.
- Bây giờ đĩa bán chạy nhất chẳng phải là của ma nữ Mộng Mộng sao?
Địch Viện không khỏi hỏi, sau đó nàng la hoảng:
- Ủa, ma nữ Mộng Mộng, chính là Liễu Mộng mà mọi người đang nói sao?
- Đúng vậy, chị Mộng thích làm ma nữ, vì vậy tự xưng là ma nữ Mộng Mộng.
Hạ Thiên trả lời.
- Ôi, tôi rất thích giọng ca của chị ấy, có cơ hội nhất định phải xin gặp mặt một lần.
Địch Viện hưng phấn nói.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, hắn nhìn dãy số mà không khỏi thầm nghĩ quá trùng hợp, vừa nhắc đến nàng thì điện thoại đến rồi.
/1475
|