- Một người đến từ tập đoàn An Thị của Singapore, tuy phía tập đoàn An Thị chưa từng phát triển du lịch nhưng tài lực hùng hậu, hơn nữa bọn họ là nhà đầu tư nước ngoài, tuy những năm gần đây trong nước không quá khao khát nhưng vẫn hoan nghênh giới đầu tư nước ngoài.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
- Lần này người thừa kế tập đoàn An Thị là An Tiểu Bội và vị hôn phu Sử Bằng Phi đến huyện Mộc Dương, có thể thấy tập đoàn bọn họ coi trọng chuyện lần này như thế nào. Đồng thời huyện Mộc Dương cũng chiêu đãi bọn họ rất tốt, đặc biệt sắp xếp cho bọn họ một biệt thự dừng chân. Nhưng kỳ quái là sáng sớm nàng bọn họ đã rời khỏi huyện Mộc Dương, trước khi đi căn bản không chào hỏi chính quyền huyện Mộc Dương, mãi đến khi bỏ đi mới gọi điện thoại.
- Vợ, bọn họ ở trong biệt thự gần bờ sông sao?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- À, nghe nói là vậy nhưng chưa đến bao giờ.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu, đồng thời nàng có chút tò mò:
- Chồng, sao anh biết?
- Tối qua chỗ đó xảy ra chuyện, anh còn đi cứu một người, anh thấy một nam một nữ trốn sau ghế sa lông, cũng quên không hỏi bọn họ là ai. Nhưng anh chắc chắn tám phần bọn họ là An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi, bọn họ thiếu chút nữa bị người ta giết chết, vì vậy mới bỏ chạy.
Hạ Thiên giải thích.
- Thì ra là thế, như vậy cũng không thể trách được.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nhíu mày:
- Xem ra huyện Mộc Dương thật sự có vấn đề, người nước ngoài đầu tư cần xem xét hoàn cảnh, bọn họ quyết định bỏ đi cũng bình thường.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn hỏi:
- Vợ, người nữa bỏ đi là ai? Có phải Viên Thế Tài ngu ngốc kia bỏ chạy rồi không?
- Chồng, anh thật sự không làm gì Viên Thế Tài đấy chứ?
Kiều Tiểu Kiều ngây người, sau đó nàng gật đầu:
- Viên Thế Tài quả thật đã đi, vì vậy bây giờ có thể nói là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta đã giảm đi, nhưng em vẫn chưa thật sự xác định hắn có bỏ qua kế hoạch đầu tư Thanh Phong Sơn hay không?
- Cũng không cần quan tâm, nếu tên ngốc kia còn lắm mồm, anh sẽ đánh hắn, nếu còn tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ xử lý hắn, bây giờ xem ra quỷ nhát gan kia đã bỏ chạy rồi.
Hạ Thiên có chút đắc ý, hắn thấy mình lợi hại, hắn chỉ cần vung tay đã giải quyết được nhiều vấn đề khó khăn cho Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều không biết nói gì hơn, chồng nàng trước đó nói không làm chuyện gì đặc biệt, nhưng bây giờ mới thấy, hai nhà đầu tư lớn bỏ đi đều có liên quan đến hắn.
Hạ Thiên lúc này lại hỏi:
- Vợ, em không phải nói có bốn nhà đầu tư lớn sao? Còn hai nhà nữa phải không? Anh đi dọa bọn họ bỏ chạy là được, đến lúc đó Thanh Phong Sơn là của chúng ta.
- Chồng, thôi khỏi, thật ra trong hai nhà đầu tư còn lại có một xí nghiệp nổi danh khai phá du lịch của tỉnh Bình Hải, em thật sự muốn thu mau xí nghiệp của bọn họ. Dù sao chúng ta cũng phải khai phá Thanh Phong Sơn, bọn họ có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, chúng ta chỉ cần khống chế làm sao đừng phá hư hoàn cảnh Thanh Phong Sơn, phù hợp với yêu cầu của chúng ta là được.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:
- Một nhà còn lại tuy tài lực hùng hậu nhưng sau lưng không có bối cảnh chính quyền, chúng ta cạnh tranh với bọn họ không thể thất bại.
- Như vậy thì thôi.
Hạ Thiên có chút tiếc nuối, hắn định tìm chút việc để làm, xem ra bây giờ không còn việc gì cả.
- Chồng, xấu hổ quá, em phải mở một hội nghị công nhân viên với phía HongKong, sẽ sắp xếp công tác, nếu không anh đến với chị Mộng đi.
Kiều Tiểu Kiều nhìn đồng hồ rồi dùng giọng áy náy nói. Đừng nghĩ nàng đã rời khỏi thành phố Giang Hải mà không phải làm gì, nhưng bây giờ công việc của nàng vẫn rất nhiều, bận rộn khó thể chịu nổi, thực tế không có nhiều thời gian với Hạ Thiên.
Vì vậy Hạ Thiên vừa quay về cũng chỉ còn cách đi ra khỏi phòng, cũng chẳng phải Kiều Tiểu Kiều họp thì hắn không được ở bên cạnh, nhưng khi Kiều Tiểu Kiều làm chuyện chính sự thì hắn luôn cảm thấy nhàm chán, không muốn ở bên cạnh chờ đợi. Kiều Tiểu Kiều sớm biết điều này nên phải nói với hắn như vậy.
Hạ Thiên xuống lầu, hắn vừa ra khỏi khách sạn thì gặp vài người quen, đó chính là đại sư huynh Chung Hạo Vân của Vân Thanh, lúc này vẫn như một tháng trước, bọn họ vẫn đi năm người, ba nam hai nữ.
Nhưng Hạ Thiên cũng không có tính toán chào hỏi đám người này, hắn định đi tìm Liễu Mộng, sau đó tìm chút gì ăn, bây giờ hắn còn chưa ăn cơm trưa.
Đoàn người Chung Hạo Vân cũng thấy Hạ Thiên, nhưng bọn họ coi như không, khốn nổi đám người này đi qua thì lại không nhịn được phải quay đầu nhìn bóng lưng Hạ Thiên, mãi đến khi hán khuất trong tầm mắt.
- Người này lại xuất hiện, xem ra lại sắp gặp Tiểu sư muội của anh.
Âu Dương Cẩn mở miệng nói, rõ ràng nàng nói với Chung Hạo Vân.
- Đúng rồi, giám đốc Diêu, vài ngày trước không phải anh nói sẽ đi điều tra về Hạ Thiên sao? Những gì được nói ra trên mạng có phải là thật không?
Quý Yến mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Diêu Vĩ biến đổi trầm trọng, một lúc sau hắn lắc đầu.
- Giả sao?
Quý Yến thất vọng:
- Không phải chứ, còn tưởng hắn rất lợi hại.
- Không phải giả.
Diêu Vĩ chậm rãi nói:
- Là tôi không điều tra được gì.
- Anh Diêu, thật ra tôi đã hỏi bạn bè ở Giang Hải, có vài người biết về Hạ Thiên nhưng không chịu nói rõ, chỉ nói với tôi một câu.
Chung Hạo Vân mở miệng nói.
- Nói cái gì?
Người đón lời cũng không phải là Diêu Vĩ, là Trang Chính Hỉ.
- Ai cũng nói ba chữ.
Vẻ mặt Chung Hạo Vân rất khó coi:
- Đừng chọc hắn.
- Như vậy người này thật sự lợi hại sao?
Quý Yến không khỏi hỏi.
- Tôi không tin hắn có bao nhiêu lợi hại.
Âu Dương Cẩn khẽ hừ một tiếng:
- Chỉ là một tên ăn bám kiếm được vợ đẹp mà thôi.
- Tiểu Cẩn, khônh nên đánh giá thấp bất kỳ ai.
Diêu Vĩ lúc này mở miệng:
- Tôi có bạn ở thủ đô, tôi đã cho bạn bè điều tra về Hạ Thiên, nhưng bọn họ không nói ra tư liệu gì cả, nói là không biết, nhưng bọn họ cũng cho tôi một câu.
Bốn người cùng nhìn về phía Diêu Vĩ, mà Quý Yến lại hỏi:
- Giám đốc Diêu, bọn họ nói gì? Không phải đừng chọc vào chứ?
- Không phải, là sáu chữ.
Diêu Vĩ lắc đầu.
Diêu Vĩ dừng lại một chút rồi nói:
- Đừng bao giờ chọc vào hắn.
Quý Yến chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt Trang Chính Hỉ và Chung Hạo Vân chợt trở nên ngưng trọng, dù là vẻ mặt của Âu Dương Cẩn cũng rất khó coi, dù là tên ngốc cũng biết tên khốn Hạ Thiên kia không phải thứ dễ trêu vào.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
- Lần này người thừa kế tập đoàn An Thị là An Tiểu Bội và vị hôn phu Sử Bằng Phi đến huyện Mộc Dương, có thể thấy tập đoàn bọn họ coi trọng chuyện lần này như thế nào. Đồng thời huyện Mộc Dương cũng chiêu đãi bọn họ rất tốt, đặc biệt sắp xếp cho bọn họ một biệt thự dừng chân. Nhưng kỳ quái là sáng sớm nàng bọn họ đã rời khỏi huyện Mộc Dương, trước khi đi căn bản không chào hỏi chính quyền huyện Mộc Dương, mãi đến khi bỏ đi mới gọi điện thoại.
- Vợ, bọn họ ở trong biệt thự gần bờ sông sao?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- À, nghe nói là vậy nhưng chưa đến bao giờ.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu, đồng thời nàng có chút tò mò:
- Chồng, sao anh biết?
- Tối qua chỗ đó xảy ra chuyện, anh còn đi cứu một người, anh thấy một nam một nữ trốn sau ghế sa lông, cũng quên không hỏi bọn họ là ai. Nhưng anh chắc chắn tám phần bọn họ là An Tiểu Bội và Sử Bằng Phi, bọn họ thiếu chút nữa bị người ta giết chết, vì vậy mới bỏ chạy.
Hạ Thiên giải thích.
- Thì ra là thế, như vậy cũng không thể trách được.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nhíu mày:
- Xem ra huyện Mộc Dương thật sự có vấn đề, người nước ngoài đầu tư cần xem xét hoàn cảnh, bọn họ quyết định bỏ đi cũng bình thường.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn hỏi:
- Vợ, người nữa bỏ đi là ai? Có phải Viên Thế Tài ngu ngốc kia bỏ chạy rồi không?
- Chồng, anh thật sự không làm gì Viên Thế Tài đấy chứ?
Kiều Tiểu Kiều ngây người, sau đó nàng gật đầu:
- Viên Thế Tài quả thật đã đi, vì vậy bây giờ có thể nói là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta đã giảm đi, nhưng em vẫn chưa thật sự xác định hắn có bỏ qua kế hoạch đầu tư Thanh Phong Sơn hay không?
- Cũng không cần quan tâm, nếu tên ngốc kia còn lắm mồm, anh sẽ đánh hắn, nếu còn tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ xử lý hắn, bây giờ xem ra quỷ nhát gan kia đã bỏ chạy rồi.
Hạ Thiên có chút đắc ý, hắn thấy mình lợi hại, hắn chỉ cần vung tay đã giải quyết được nhiều vấn đề khó khăn cho Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều không biết nói gì hơn, chồng nàng trước đó nói không làm chuyện gì đặc biệt, nhưng bây giờ mới thấy, hai nhà đầu tư lớn bỏ đi đều có liên quan đến hắn.
Hạ Thiên lúc này lại hỏi:
- Vợ, em không phải nói có bốn nhà đầu tư lớn sao? Còn hai nhà nữa phải không? Anh đi dọa bọn họ bỏ chạy là được, đến lúc đó Thanh Phong Sơn là của chúng ta.
- Chồng, thôi khỏi, thật ra trong hai nhà đầu tư còn lại có một xí nghiệp nổi danh khai phá du lịch của tỉnh Bình Hải, em thật sự muốn thu mau xí nghiệp của bọn họ. Dù sao chúng ta cũng phải khai phá Thanh Phong Sơn, bọn họ có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, chúng ta chỉ cần khống chế làm sao đừng phá hư hoàn cảnh Thanh Phong Sơn, phù hợp với yêu cầu của chúng ta là được.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:
- Một nhà còn lại tuy tài lực hùng hậu nhưng sau lưng không có bối cảnh chính quyền, chúng ta cạnh tranh với bọn họ không thể thất bại.
- Như vậy thì thôi.
Hạ Thiên có chút tiếc nuối, hắn định tìm chút việc để làm, xem ra bây giờ không còn việc gì cả.
- Chồng, xấu hổ quá, em phải mở một hội nghị công nhân viên với phía HongKong, sẽ sắp xếp công tác, nếu không anh đến với chị Mộng đi.
Kiều Tiểu Kiều nhìn đồng hồ rồi dùng giọng áy náy nói. Đừng nghĩ nàng đã rời khỏi thành phố Giang Hải mà không phải làm gì, nhưng bây giờ công việc của nàng vẫn rất nhiều, bận rộn khó thể chịu nổi, thực tế không có nhiều thời gian với Hạ Thiên.
Vì vậy Hạ Thiên vừa quay về cũng chỉ còn cách đi ra khỏi phòng, cũng chẳng phải Kiều Tiểu Kiều họp thì hắn không được ở bên cạnh, nhưng khi Kiều Tiểu Kiều làm chuyện chính sự thì hắn luôn cảm thấy nhàm chán, không muốn ở bên cạnh chờ đợi. Kiều Tiểu Kiều sớm biết điều này nên phải nói với hắn như vậy.
Hạ Thiên xuống lầu, hắn vừa ra khỏi khách sạn thì gặp vài người quen, đó chính là đại sư huynh Chung Hạo Vân của Vân Thanh, lúc này vẫn như một tháng trước, bọn họ vẫn đi năm người, ba nam hai nữ.
Nhưng Hạ Thiên cũng không có tính toán chào hỏi đám người này, hắn định đi tìm Liễu Mộng, sau đó tìm chút gì ăn, bây giờ hắn còn chưa ăn cơm trưa.
Đoàn người Chung Hạo Vân cũng thấy Hạ Thiên, nhưng bọn họ coi như không, khốn nổi đám người này đi qua thì lại không nhịn được phải quay đầu nhìn bóng lưng Hạ Thiên, mãi đến khi hán khuất trong tầm mắt.
- Người này lại xuất hiện, xem ra lại sắp gặp Tiểu sư muội của anh.
Âu Dương Cẩn mở miệng nói, rõ ràng nàng nói với Chung Hạo Vân.
- Đúng rồi, giám đốc Diêu, vài ngày trước không phải anh nói sẽ đi điều tra về Hạ Thiên sao? Những gì được nói ra trên mạng có phải là thật không?
Quý Yến mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Diêu Vĩ biến đổi trầm trọng, một lúc sau hắn lắc đầu.
- Giả sao?
Quý Yến thất vọng:
- Không phải chứ, còn tưởng hắn rất lợi hại.
- Không phải giả.
Diêu Vĩ chậm rãi nói:
- Là tôi không điều tra được gì.
- Anh Diêu, thật ra tôi đã hỏi bạn bè ở Giang Hải, có vài người biết về Hạ Thiên nhưng không chịu nói rõ, chỉ nói với tôi một câu.
Chung Hạo Vân mở miệng nói.
- Nói cái gì?
Người đón lời cũng không phải là Diêu Vĩ, là Trang Chính Hỉ.
- Ai cũng nói ba chữ.
Vẻ mặt Chung Hạo Vân rất khó coi:
- Đừng chọc hắn.
- Như vậy người này thật sự lợi hại sao?
Quý Yến không khỏi hỏi.
- Tôi không tin hắn có bao nhiêu lợi hại.
Âu Dương Cẩn khẽ hừ một tiếng:
- Chỉ là một tên ăn bám kiếm được vợ đẹp mà thôi.
- Tiểu Cẩn, khônh nên đánh giá thấp bất kỳ ai.
Diêu Vĩ lúc này mở miệng:
- Tôi có bạn ở thủ đô, tôi đã cho bạn bè điều tra về Hạ Thiên, nhưng bọn họ không nói ra tư liệu gì cả, nói là không biết, nhưng bọn họ cũng cho tôi một câu.
Bốn người cùng nhìn về phía Diêu Vĩ, mà Quý Yến lại hỏi:
- Giám đốc Diêu, bọn họ nói gì? Không phải đừng chọc vào chứ?
- Không phải, là sáu chữ.
Diêu Vĩ lắc đầu.
Diêu Vĩ dừng lại một chút rồi nói:
- Đừng bao giờ chọc vào hắn.
Quý Yến chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt Trang Chính Hỉ và Chung Hạo Vân chợt trở nên ngưng trọng, dù là vẻ mặt của Âu Dương Cẩn cũng rất khó coi, dù là tên ngốc cũng biết tên khốn Hạ Thiên kia không phải thứ dễ trêu vào.
/1475
|