Sử Kình Tùng còng rất thuận lợi, nhưng sau đó hắn đột nhiên cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, hắn cúi đầu nhìn và chấn động, không ngờ lại còng chính mình.
- Đúng là nhiều kẻ thích ngược đãi chính mình.
Hạ Thiên lúc này chợt cảm khái:
- Có kẻ thích tự còng chính mình, này, vợ, tôi nghe nói gần mực thì đen, nếu cứ ở cùng một chỗ với bọn thích ngược đãi sẽ biến thành tự ngược đãi, chúng ta nên đứng cách xa bọn này ra một chút.
Hạ Thiên vừa nói vừa đi ra ngoài, mà lúc này đám người đứng xem mới cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao tên cảnh sát kia lại tự còng chính mình?
- Tổ trưởng, anh làm sao vậy?
Tên nam cảnh sát trẻ tuổi cũng phát hiện tình huống không đúng, hắn vội hỏi.
Còn nữ cảnh sát lại tức giận kêu lên với Hạ Thiên:
- Ngươi làm gì tổ trưởng?
Hạ Thiên không quan tâm đến nữ cảnh sát này, hắn tiếp tục không nhanh không chậm đi ra bên ngoài nhà hàng.
- Đứng lại, nếu không tôi nổ súng.
Nữ cảnh sát khẽ quát, mà nàng lại rút súng ra, họng súng tiếp tục chĩa về phía Hạ Thiên.
Khi thấy nữ cảnh sát rút súng ra thì đám người đứng xem lại cảm thấy bất an, trong lòng đang thầm suy nghĩ, tên khốn kia chẳng lẽ không sợ súng sao?
Đúng lúc này nữ cảnh sát đang đứng nghiêm chợt cảm thấy chân mình mềm nhũn, cơ thể ngã xuống đất.
- Á!
Nữ cảnh sát không trực tiếp té xuống đất, nàng đụng vào một bàn ăn, đây là một bàn thức ăn Trung Quốc, hơn nữa còn đụng vào cạnh bàn, vì vậy mà nàng hét lên thảm thiết rồi trực tiếp ngất xỉu.
- Vợ xem, tôi nói gần mực thì đen có sai đâu, người quái dị kia cũng thích tự ngược đãi, lại đập đầu vào cạnh bàn.
Hạ Thiên lại nói.
Mọi người trợn mắt há mồm, điều này, sao trùng hợp như vậy.
- Cậu... ....
Tên nam cảnh sát định mở miệng nhưng vừa nói được một chữ thì Hạ Thiên đã quay đầu nhìn:
- Này, anh muốn đập đầu vào cạnh bàn sao?
Tên nam cảnh sát chợt nghẹn họng, cũng không cách nào nói ra nửa chữ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Đi thôi, tôi không thích tự ngược đãi, cũng không muốn đứng gần đám người thích tự ngược đãi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn đi ra khỏi nhà hàng. Đám người bên trong nhìn bóng lưng của Hạ Thiên mà vẻ mặt không khỏi thầm than sợ hãi, thật sự không ai dám tiến lên ngăn cản.
Sau khi rời khỏi nhà hàng thì Hạ Thiên và Ninh Khiết thật sự đi dạo một vòng, tất nhiên bọn họ cũng không đi quá xa, chỉ vòng quanh khu vực Hồ Hương Tuyết, cuối cùng quay về biệt thự, mà lúc này đã mười giờ tối.
- Chào Tống tiên sinh, chào Ninh tiểu thư... ....
Khi đến cổng khu biệt thự thì tên bảo vệ đứng ở cổng nhiệt tình chào hỏi hai ngươi, nhưng dù là Hạ Thiên hay Ninh Khiết cũng không quan tâm, cả hai trực tiếp đi vào.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa biệt thự của mình, nhưng bọn họ không lập tức mở cửa, vì bọn họ phát hiện có một người đứng trước cửa, người này có vẻ đang chờ bọn họ.
Đây là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, gương mặt trái xoan xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, dáng người cao gầy, đường cong đẹp đẽ, nhìn qua có vẻ động lòng người. Tuy so sánh có chút chênh lệch với Ninh Khiết, nhưng nàng cũng có thể coi là người đẹp khó tìm.
- Xin hỏi anh là Tống thần y phải không?
Thiếu nữ dùng cặp mắt như thu thủy nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, giọng nói dẽ nghe, ngôn từ rất khách khí.
- Đúng vậy, tôi là Tống thần y.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó hắn dùng giọng có chút nghi ngờ hỏi:
- Cô là ai? Tôi nói trước nhé, bây giờ đã muộn, tôi cũng không có tâm tình chữa bệnh cho người khác, vì vậy nếu muốn tôi chữa bệnh thì mai hãy đến. À, không đúng, ngày mai cũng không cần đến, khoảng thời gian này tôi không muốn chữa bệnh cho bất kỳ ai nữa.
- Tống thần y hiểu lầm rồi, tôi không phải đến đây chữa bệnh, tiểu thư nhà tôi muốn gặp anh.
Thiếu nữ chợt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Tiểu thư nhà cô?
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Tôi biết cô ta sao?
- Tống thần y có lẽ còn chưa biết tiểu thư nhà tôi, nhưng chỉ một lúc nữa sẽ biết ngay thôi.
Thiếu nữ vẫn nở nụ cười ngọt ngào, nhưng từ đầu đến cuối nàng lại không nhìn Ninh Khiết, giống như căn bản không có ý muốn quen biết Ninh Khiết.
- Không quen, chắc chắn không phải vợ tôi.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Vậy hãy để cho cô ta đến gặp tôi, dù sao cũng là cô ta muốn gặp, không phải tôi muốn gặp.
- Tống thần y, tiểu thư nhà tôi hành động không quá thuận tiện, vì vậy không thể nào đến đây.
Thiếu nữ giải thích.
- Chuyện này không liên quan đến tôi, dù sao cũng là cô ta muốn gặp tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói, trong lòng thầm nghĩ, thì ra là người què, hắn còn tưởng rằng đó là người đẹp, vậy thì không nên qua là đúng.
- Tống thần y, tiểu thư nhà tôi có nói, nếu anh không qua, sẽ để tôi chuyển cho anh một câu.
Thiếu nữ cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn treo nụ cười, âm thanh vẫn trong trẻo động lòng người.
- Nói cái gì?
Hạ Thiên có chút bất mãn, nha đầu này lớn lên không tệ, sao cứ giả vờ thần bí và cổ quái như vậy?
- Tiểu thư nhà tôi có nói, nếu Tống thần y không chịu đi, như vậy Hạ thần y sẽ tình nguyện đến gặp.
Thiếu nữ dùng giọng không chút hoang mang nói.
"Hạ thần y?"
Ninh Khiết nghe nói như vậy thì vẻ mặt không khỏi có hơi biến đổi, rõ ràng ý của thiếu nữ này chính là vị tiểu thư kia biết được thân phận thật sự của Hạ Thiên.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn thiếu nữ, hắn dùng giọng có chút bất mãn nói:
- Này, có tin tôi đánh cô không?
- Tôi tin.
Thiếu nữ cười ngọt ngào:
- Nhưng tôi cũng tin anh sẽ đến gặp tiểu thư nhà tôi.
Hạ Thiên chợt có chút buồn bực, người này đúng là không có biện pháp, dù hắn đã sửa tên, cũng cố gắng an phận nhưng vẫn bị người ta nhận ra được. Hắn cũng muốn biết tiểu thư trong miệng nha đầu kia là ai, sao lại biết hắn họ Hạ? Xem ra hắn phải đi, để xem vị tiểu thư kia muốn gì.
- Được rồi, tôi sẽ đi gặp vị tiểu thư gì kia, chờ khi tôi gặp mặt xong, sẽ trực tiếp đánh cả hai người.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn thiếu nữ, nha đầu này rõ ràng dám uy hiếp hắn, hắn không thích bị người ta uy hiếp, càng không thích bị phụ nữ uy hiếp.
- Chồng, tôi đi với cậu.
Ninh Khiết khẽ nói.
Hạ Thiên còn chưa kịp mở miệng thì cô gái kia đã nói:
- Ninh tiểu thư, tiểu thư nhà chúng tôi chỉ muốn gặp một mình Tống thần y mà thôi.
- Không có việc gì, tôi đi một mình là được, chị ở đây chờ tôi, tôi sẽ quay về ngay.
Hạ Thiên cũng không sợ mình xảy ra chuyện, từ đầu đến cuối hắn chỉ e sợ một mình Tống Ngọc Mị mà thôi, những người khác dù là ai cũng không dọa được hắn.
- Nhưng... ....
Ninh Khiết bắt đầu có chút lo lắng.
- Ninh tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư nhà tôi không có ác ý với Tống thần y, nếu không cũng không để tôi đến mời Tống thần y đi qua.
Thiếu nữ xinh đẹp lại mở miệng, tuy giống như đang nói với Ninh Khiết nhưng lại nhìn sang Hạ Thiên, rõ ràng nàng không có hứng với ninh khiết, lại có hứng thú rất lớn với Hạ Thiên.
- Vợ quỷ keo kiệt, chị đi vào trước đi, nếu chị mệt thì cứ đi ngủ, không nên đợi tôi.
Hạ Thiên lại an ủi Ninh Khiết một câu.
- Tôi sẽ chờ cậu về.
Ninh Khiết cuối cùng cũng không kiên trì muốn đi theo, nàng chỉ khẽ nói một câu. Lời nói của cô gái kia cũng làm nàng yên tâm hơn một chút, dù đối phương là ai thì cũng không có quan hệ gì với Tống Ngọc Mị, nếu không bây giờ trước mặt bọn họ phải là Tống Ngọc Mị.
- Tống thần y, xin mời.
Thiếu nữ khẽ cười thản nhiên với Hạ Thiên:
- Xe của tôi đang đậu bên ngoài.
- Dẫn đường đi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, thật ra hắn cũng muốn đi gặp vị tiểu thư trong miệng nha đầu kia, vì hắn cũng hiếu kỳ xem đối phương là ai.
Lúc này Hạ Thiên cũng hiểu, hắn cũng không muốn người ta biết rõ thân phận của mình. Tình hình cũng không dễ dàng như vậy, hắn sẽ phải ở lại đây vài ngày nhưng mới đó đã có vài người nhận ra, trước đó là Trì Nhân Phong, bây giờ là vị tiểu thư gì đó, bây giờ Trì Nhân Phong đã bị xử lý, hắn có nên xử lý vị tiểu thư sắp gặp mặt không?
Hạ Thiên cùng nha đầu xinh đẹp đi ra biệt thự, tên bảo vệ ngoài cửa lại chửi bới Hạ Thiên, tên khốn chết tiệt kia đúng là có tiền, mới chưa đến mười phút nhưng đã thay đổi người đẹp bên cạnh, đúng là thay người đẹp còn nhanh hơn thay áo.
Ra khỏi biệt thự, lại đi vài trăm mét, nha đầu xinh đẹp đẫn Hạ Thiên đến một chiéc xe màu đỏ ở ven đường, nàng mở cửa xe rồi cười ngọt ngào với Hạ Thiên:
- Tống thần y, mời lên xe.
Hạ Thiên cũng không khách khí, hắn trực tiếp ngồi lên, mà thiếu nữ xinh đẹp cũng nhanh chóng lên xe rồi khởi động.
- Này, tiểu thư nhà cô tên là gì?
Hạ Thiên lúc này không nhịn được phải hỏi.
- Tống thần y, tên của tiểu thư nhà tôi nên để cho chính tiểu thư nói cho biết.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa lái xe vừa dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Cô tên là gì?
Hạ Thiên có chút khó chịu, hắn thuận miệng hỏi một câu.
- Tôi là A Cửu.
Thiếu nữ lại sảng khoái trả lời.
- Sao lại lấy tên là A Cửu?
Hạ Thiên rất kỳ quái:
- Thật ra tôi cảm thấy cô tên là A Bát hay A Thất cũng hay, đúng rồi, có cái tên rất hay dành cho cô.
- Phải không?
Thiếu nữ tự xưng là A Cửu chợt có chút hiếu kỳ:
- Không biết Tống thần y có tên gì hay cho tôi?
- Tôi cảm thấy dù là A Cửu, A Bát hay A Thất đều không dễ nghe bằng Tam Bát, chỉ cần lấy tên này thì ai cũng biết, chỉ cần đổi tên là Tam Bát thì có thể trở thành danh nhân.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
A Cửu vốn lái xe rất trấn định, nàng nghe nói như vậy thì chợt nhấn mạnh chân ga muốn húc vào chiếc xe phía trước, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, người này dám mắng nàng là Tam Bát.
- Tôi tưởng rằng Tống thần y chỉ thích đánh người, không ngờ bản lĩnh mắng người cũng không tồi.
A Cửu lại nhanh chóng trấn định trở lại, hắn thản nhiên nói.
- Cái gì mà tôi chẳng lợi hại? Dù là đánh người hay thứ gì cũng vậy, cô có muốn thử một chút không?
Hạ Thiên vẫn rất chăm chú, hắn thật sư muốn cho A Cửu này một trận.
/1475
|