- Chuyện gì vậy?
Ngải Vi Nhi có chút mất hứng:
- Cậu đừng nói cậu còn đang trốn Tống Ngọc Mị kia, không muốn đến tìm chúng tôi đấy nhé?
- Vợ Vi Nhi, tôi thật sự muốn đét đít chị, chị quá xem thường chồng rồi, người phụ nữ kia đã bị tôi giải quyết xong.
Hạ Thiên có chút bất mãn, nếu Ngải Vi Nhi bây giờ ở trước mặt thì chắc chắn sẽ bị đánh mông.
- Vậy cậu muốn nói gì?
Ngải Vi Nhi mất hứng hỏi:
- Có việc gì thì nói mau, chỗ này của tôi đang là buổi tối, tôi còn phải đi ngủ.
- Ngủ sao?
Hạ Thiên sinh ra xúc động muốn phóng sang, vợ Vi Nhi xưa nay luôn điên cuồng trên giường, điều này làm hắn rất hoài niệm.
Đáng tiếc là bây giờ Hạ Thiên chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi, không thể nào bay sang. Tuy bây giờ hắn có thể bay, nhưng bay là một chuyện, bây đến nước Mỹ là một chuyện, sợ rằng mới bay được nửa đường đã rớt xuống Thái Bình Dương.
- Này, cậu nói nhanh lên, nếu không tôi đi ngủ đây.
Ngải Vi Nhi reo lên mất hứng, nàng có chút tức giận, người này đi hơn nửa tháng mà không cho về chú tin tức nào, cũng không thèm điện thoại, làm nàng lo lắng rất lâu. Bây giờ nàng biết hắn đã tốt, nàng có chút tức giận, hắn không biết gọi điện thoại cho nàng sớm một chút sao?
- Vợ Vi Nhi, tôi muốn nói cho chị biết, Nhị sư phụ của tôi cũng là cha của chị đã xuống núi rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nói ra vấn đề.
- Xuống núi rồi sao? Ý của cậu là, ông ta đã xuống Thanh Phong Sơn rồi?
Ngải Vi Nhi chợt sững sờ, sau đó nàng có chút vội vàng nói.
- Đúng vậy, ông ấy đã xuống núi, nhưng bây giờ tôi cũng không biết ông ấy đã đi đâu.
Hạ Thiên trả lời.
- Cái gì? Bây giờ cậu cũng không biết ông ấy đi đâu?
Ngải Vi Nhi chợt nổi giận:
- Như vậy tôi sao có thể đi tìm ông ấy?
- Vợ Vi Nhi đừng lo lắng, sau này ông ấy sẽ liên lạc với tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho chị biết.
Hạ Thiên an ủi Ngải Vi Nhi:
- Tóm lại chị cứ yên tâm, tôi sẽ đưa chị đi tìm ông ấy, hơn nữa tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ chủ động đi tìm chị.
- Vậy cậu không biết chờ ông ấy đến tìm rồi nói cho tôi biết sau sao?
Ngải Vi Nhi thở phì phò nói một câu:
- Cậu làm tôi tức chết, tôi cúp điện thoại đây.
Ngải Vi Nhi giống như rất tức giận, nàng nói xong thì cúp điện thoại, sau đó Hạ Thiên gọi lại, bên kia tắt máy.
- Vợ Vi Nhi luôn không nghe lời như vậy.
Hạ Thiên lầm bầm nói, dù là ở trên giường thì vợ Vi Nhi cũng không hoàn toàn phối hợp với hắn, có đôi khi hắn phải chiều ý theo tư thế nàng thích, xem ra sau này cần phải dạy bảo nhiều hơn.
Hạ Thiên thật ra cũng không tiếp tục điện thoại cho Ngải Vi Nhi, hắn còn rất nhiều cuộc điện thoại cần gọi, vì thế hắn nhanh chóng bấm một số máy.
- Băng Băng, là tôi... ....
Lần này Hạ Thiên gọi cho Lãnh Băng Băng.
- Tôi biết là cậu. Nguồn: http://truyenyy.com
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng từ bên kia truyền đến, có vẻ rất bình tĩnh:
- Tiểu Kiều tối qua đã điện thoại cho tôi, vì vậy cậu không cần giải thích nguyên nhân vì sao mất tích trong khoảng thời gian qua, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, khi nào cậu quay về Giang Hải?
- Băng Băng, tôi sẽ nhanh chóng quay về, tôi rất nhớ chị.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Ừ, cậu nên may quay về.
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng vô tình trở nên dịu dàng hơn, nàng có chút trầm mặc, sau đó khẽ nói:
- Chồng, tôi cũng rất nhớ cậu, nếu có thể, cậu quay về ăn tết với tôi.
- Được, tết tôi sẽ về.
Hạ Thiên đồng ý.
- Được, tôi chờ cậu.
Lãnh Băng Băng dịu dàng nói:
- Không nói nữa, chỗ tôi có việc.
- Được, tôi cúp máy đây.
Hạ Thiên dù có chút không muốn nhưng vẫn cúp điện thoại, trong lòng đang thầm nghĩ về dư vị hai hạt bồ đào của cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên đang định gọi điện thoại cho các bà vợ khác thì chuông cửa vang lên, hắn nhìn đồng hồ rồi lầm bầm:
- Vợ quỷ keo kiệt có lẽ là người bên phía Hongkong đến đón, chúng ta ra ngoài thôi.
- Ừ, tôi đi rửa mặt.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, nàng nói xong thì đi xuống lầu.
Hạ Thiên cũng theo sau, hắn đi ra cửa lớn, sau đó nhìn thấy một chiếc xe Lincoln mày đen dừng bên ngoài, cổng vào còn có bốn người đang đứng, ba nam một nữ.
Ánh mắt của Hạ Thiên trước tiên chuyển lên người của người phụ nữ kia, nhưng không phải chỉ vì người phụ nữ này rất đẹp, mà là vi hắn thấy bụng của nàng nhú lên, đừng nói là thần y, dù là một người bình thường cũng biết ngay nàng có thai.
Tất nhiên nếu dựa theo tiêu chuẩn bình thường thì người phụ nữ có thai này rất đẹp, gương mặt cũng được cho là xinh đẹp, ngũ quan đoan chính, dù nàng có mang nhưng thân hình vẫn rất khá. Nàng tương đối cao, ít nhất cũng là một mét bảy lăm, chân tương đối dài, dù mang thai cũng có tư thế người mẫu. Tóm lại đây là một người phụ nữ có mang tuy không đủ mức tiêu chuẩn làm vợ Hạ Thiên nhưng gương mặt và thân hình vẫn rất đẹp.
Người phụ nữ co mang này nhìn qua có vẻ rất trẻ, chưa đến ba mươi, ăn mặc rất tốt, quần áo đều là hàng xa xỉ. Lúc này người phụ nữ trẻ có mang đang kéo tay một tên đàn ông trẻ tuổi hơn ba mươi, người này không cao, có hơi lùn so với nàng, gương mặt cũng rất tốt, ít nhất cũng có bộ dạng mặt trắng, cách ăn mặc cũng rất ra hồn, xem ra cũng là kẻ có tiền.
Sau lưng cặp nam nữ trẻ tuổi là hai người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, hai người này mặc tây trang, dáng người khôi ngô. Hạ Thiên chỉ cần liếc mắt là thấy hai người kia có chút công phu quyền cước, trên người cũng có vũ khí, rõ ràng là vệ sĩ.
- Chào cậu, xin hỏi Hạ thần y có ở đây không?
Người mở miệng đầu tiên chính là tên đàn ông mặt trắng, hắn nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng khách khí hỏi.
- Tôi chính là Hạ Thiên, có phải anh là người Hứa gia phái đến?
Hạ Thiên lười biếng nói.
Trước đó Hạ Thiên ở cùng với Mộc Hàm, nàng đã đơn giản nói rõ tình huống người bệnh, biết rõ ông lão mà mình sắp chữa bệnh tên là Hứa Thanh Sơn, nàng cũng đã sớm liên lạc tốt với Hứa gia, để người Hứa gia đến đón Hạ Thiên. Vì vậy lúc này Hạ Thiên mới hỏi xem đám người này có phải người Hứa gia phái đến hay không, điều làm cho hắn cảm thấy buồn bực chính là vì sao đối phương lại cho một người phụ nữ có mang đến đây?
- Chào Hạ thần y, tôi là Hứa Gia Thịnh, cha là Hứa Thanh Sơn, Mộc tiểu thư ở thủ đô nói chúng tôi đến tìm cậu, không biết bây giờ cậu... ....
Giọng điệu của Hứa Gia Thịnh vừa khách khí vừa kinh ngạc, tuy trước khi đến hắn đã nghe nói Hạ thần y còn rất trẻ, nhưng cũng không ngờ lại quá trẻ như vậy. Hơn nữa vị Hạ thần y này không phù hợp với hình tượng Trung y trong đầu hắn, vị thần y này có vẻ quá bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
- À, anh chính là tiểu nhi tử Hứa Gia Thịnh của ông lão Hứa Thanh Sơn sao? Được rồi, đừng nói nhảm nửa, các anh chờ chút, vợ tôi sắp ra, tôi sẽ đi đến Hongkong với các người.
Hạ Thiên cắt đứt lời Hứa Gia Thịnh, hắn cũng không có tâm tư khách khí với đối phương:
- Yên tâm, hôm nay tôi sẽ chữa tốt cho cha anh, cũng không muốn mất nhiều thời gian làm gì.
- Vậy làm phiền Hạ thần y.
Tuy Hứa Gia Thịnh cảm thấy trong lòng không quá thoải mái nhưng ngoài miệng vẫn rất khách khí, đúng là không có biện pháp, ai bảo bây giờ hắn có việc cầu người?
Hứa Gia Thịnh dừng lại một chút rồi bắt đầu giớ thiệu thân phận của ba người còn lại:
- Hạ thần y, đây là hôn thê của tôi Vệ Hiểu Đồng, bọn họ là Hứa Cương và Hứa Cường.
- Chào Hạ thần y, tôi đã từng dùng sản phẩm công ty của anh, hiệu quả thật sự rất tốt.
Vệ Hiểu Đồng cũng chủ động chào hỏi Hạ Thiên.
- Chào Hạ thần y.
Hứa Cương và Hứa Cường cũng tranh thủ chào hỏi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Vệ Hiểu Đồng:
- Sản phẩm của công ty tôi? Chị nói gì?
- Hạ thần y, chính là sản phẩm của tập đoàn Thần Y, tô đã dùng qua sản phẩm trang điểm Tiểu Mỹ Nhân, còn có nước hoa Quý Công Chúa, hiệu quả thật sự là rất tốt. Chẳng qua bây giờ sản phẩm của tập đoàn Thần y cung không đủ cầu, nước hoa của tôi đã sắp hết, muốn mua thêm một lọ cũng không được.
Vệ Hiểu Đồng nhanh chóng nói, nàng nói đến nước hoa và đồ trang điểm thì có chút hưng phấn. Điều này cùng là bình thường, phụ nữ thường cảm thấy hứng thú với hai thứ này.
- À, tập đoàn Thần Y, tôi biết rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu Vệ Hiểu Đồng nói đến cái gì, xem ra mỹ nữ tỷ tỷ thật sự lợi hại, mới đó đã bán sạch sản phẩm rồi.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn đang định điện thoại cho Diệp Mộng Oánh, đúng lúc này sau lưng vang lên giọng nói quyến rũ của Ninh Khiết:
- Chồng.
Giọng nói của Ninh Khiết cũng thu hút ánh mắt của Hứa Gia Thịnh và hai người vệ sĩ, ánh mắt Hứa Gia Thịnh chợt đứng đờ lại, vô tình sinh ra cảm giác cực kỳ kinh ngạc. Hắn vô tình liếc mắt nhìn Vệ Hiểu Đồng, sau đó lại nhìn Ninh Khiết, lập tức hiểu ra cái gì mới gọi là mỹ nữ. Khi hắn thấy Ninh Khiết kéo tay Hạ Thiên, hắn cảm thấy đánh giá Hạ Thiên chỉ là bình thường của mình là sai, hắn cảm thấy Hạ Thiên thật sự không bình thường.
Vệ Hiểu Đồng lại sinh ra chút tự ti, dáng người của Ninh Khiết làm một người tự tin là người mẫu như nàng cũng có chút mặc cảm, đặc biệt là cặp chân nhỏ đẹp của Ninh Khiết, rõ ràng cao hơn nàng một bậc. Hơn nữa trên người Ninh Khiết còn có một loại khí chất đặc biệt, đó mới là nguyên nhân làm nàng mặc cảm.
- Được rồi, vợ tôi đã ra, chúng ta đi.
Hạ Thiên mở miệng nói, hắn không muốn lãng phí thời gian, hắn đã đồng ý về ăn tết với cảnh sát tỷ tỷ.
- Được, Hạ thần y, bà Hạ , mời lên xe.
Hứa Gia Thịnh cung kính nói một câu rồi tự mình mở cửa xe.
Hạ Thiên cũng không khách khí, hắn kéo Ninh Khiết lên xe, mà đám người Hứa Gia Thịnh cũng nhanh chóng lên theo, một lúc sau chiếc Lincoln đã chạy ra khỏi khu Hồ Hương Tuyết.
Xe chạy được một lúc thì Hạ Thiên lấy điện thoại ra, lúc này hắn gọi cho Diệp Mộng Oánh.
- Chồng, là cậu sao?
Điện thoại nối thông rất nhanh, bên kia vang lên âm thanh vui mừng của Diệp Mộng Oánh.
Hạ Thiên đang định trả lời thì đột nhiên lái xe Hứa Cương dùng giọng căng thẳng nói:
- Tam thiếu gia, hình như có một chiếc xe luôn đi theo chúng ta.
/1475
|