- Băng Băng, tôi không có chuyện gì, thương thế rất tốt, nếu không thì tôi giúp chị bắt tên Tiết Tiểu Đao kia, không có chứng cứ cũng không có vấn đề, tôi bắt hắn thì sẽ có chứng cứ.
Hạ Thiên nói, hắn không muốn cảnh sát tỷ tỷ đang mang thai lại vất vả vì chuyện ma túy. Hơn nữa hắn cũng biết đám buôn ma túy đều là những kẻ phát điên, có chút nguy hiểm, dù với năng lực của Băng Băng bây giờ thì không có khả năng gặp nguy hiểm trước mặt người bình thường, nhưng hắn bây giờ đang ở Tinh Thành, thuận tay xử lý phiền toái cho vợ cảnh sát tỷ tỷ là cũng nên làm.
Lãnh Băng Băng ở đầu dây bên kia có chút trầm ngâm, sau đó nàng đồng ý:
- Được rồi, chồng, nhưng bây giờ cậu đừng nóng vội ra tay, tôi sẽ cùng cậu đi bắt người, tôi cũng muốn đến xem cậu thế nào.
- Được rồi, tôi sẽ chờ chị.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.
- Đúng rồi, chồng, Đinh Đại Dũng kia xem như là một nhân chứng, trước tiên cậu giao hắn cho cảnh sát Tinh Thành, sau khi tôi đến sẽ xem xét có đưa hắn đi hay không.
Lãnh Băng Băng còn nói thêm.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý ngay, tuy hắn không trực tiếp ném Đinh Đại Dũng xuống lầu thì có chút tiếc nuối, nhưng Lãnh Băng Băng đã nói như vậy, hắn tất nhiên cũng chỉ có thể làm theo mà thôi.
- Chồng, tôi sẽ đi qua.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng cúp điện thoại.
Mà Hạ Thiên cũng nhanh chóng điện thoại cho Trâu Thành và Hào Phỉ Phỉ, hắn chỉ quen biết hai vị cảnh sát này ở Tinh Thành, hơn nữa cảm thấy hai người này đáng tin cậy hơn. Đinh Đại Dũng này tạm thời giao cho bọn họ trông giữ, hai người kia có làm được hay không thì hắn không quan tâm.
Chưa đến mười phút sau thì Trâu Thành và Hào Phỉ Phỉ đã xuất hiện, sau đó bọn họ đưa Đinh Đại Dũng đi. Hai người này vốn quen biết nhau, hơn nữa đều là người trong vòng quan hệ của Hào Hồng Quang, vì vậy mà hai bên hợp lại trực tiếp đưa Đinh Đại Dũng lên cục công an tỉnh. Tất nhiên những chuyện này thì Hạ Thiên căn bản không quan tâm, sau khi làm xong tất cả thì hắn cũng buồn chán ngồi lên ghế sa lông, kiên nhẫn chờ dược liệu được đưa đến, chờ cả đối tượng tẩy tủy. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Ba giờ chiều, phòng D tầng mười tám khu nhà số mười.
Cửa phòng vẫn mở, trong phòng khách có một người đàn ông mặc áo khoác đang nhắm mắt ngồi trên ghế sa lông, trên đùi hắn là một tiên nữ váy trắng cực kỳ xinh đẹp. Tình cảnh này rất ấm áp, nhưng hai tay của tên đàn ông đặt lên ngực tiên nữ thì sẽ khiến người ta cảm thấy mất đi cái ấm áp, chỉ còn lại sự thương tiếc và bực bội.
- Đại sắc lang!
Ngoài cửa ra vào xuất hiện một nam hai nữ, nam thì khá bình thường, hai nữ nếu đi đường thì chắc chắn sẽ có người quay đầu lại nhìn.
Hai mỹ nữ này một lớn một nhỏ, đại mỹ nữ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc trang phục công sở, dáng người hoàn mỹ được phô bày rõ ràng. Nàng có gương mặt thanh lệ, khí chất cao nhã, lại có tư thái hoàn mỹ, tạo thành một người phụ nữ hoàn mỹ, cao nhã và quyến rũ, đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải động lòng.
Mà tiểu mỹ nữ thì khoảng mười lăm tuổi, gương mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo, hai mắt linh động có thần, dáng người cũng phát dục rõ ràng, đường cong tươi đẹp, ngực cũng đã có quy mô. Dù so sánh với đại mỹ nữ thì tiểu mỹ nữ có chênh lệch không nhỏ, nhưng nếu vài năm nữa qua đi, tin chắc chênh lệch giữa hai bên sẽ ngày càng nhỏ.
Người vừa lên tiếng là tiểu mỹ nữ, vì từ ngày nàng có quen biết với tên đàn ông mặc áo khoác trong kia, nàng luôn không thuận mắt với hắn.
Cặp nam nữ trên ghế chính là Hạ Thiên và Liễu Mộng, mà tiểu mỹ nữ bực bội ngoài kia chính là Tô Bối Bối, còn đại mỹ nữ xuất hiện cùng Tô Bối Bối chính là Diệp Mộng Oánh, mà người đàn ông cùng xuất hiện chính là đại ca của Tô Bối Bối, là Tô Tiểu Xán. Tô Tiểu Xán là một tên mập, bây giờ giảm béo thành công cũng trở nên rất bình thường, vì vậy có thể lấy béo quá cũng không quá xấu, ít nhất cũng không giống như người bình thường.
Trên gương mặt đẹp của Diệp Mộng Oánh không khỏi có chú đỏ ửng, nàng nhớ mình và Hạ Thiên cùng ở với nhau, hắn cũng thường dùng hai tay đặt lên bộ vị cao ngất trước ngực của nàng như vậy.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị đến rồi à?
Hạ Thiên mở mắt, hắn cười hì hì với Diệp Mộng Oánh:
- Cho tôi ôm một cái.
- Lưu manh.
Tô Bối Bối thầm nói một câu.
Diệp Mộng Oánh lại thản nhiên nở nụ cười, nàng đến bên cạnh Hạ Thiên rồi ngồi xuống, mà lúc này hắn cũng dùng một tay ôm vòng eo mềm mại của nàng.
- Chồng, dược liệu ở dưới lầu, có cần đưa lên đây không?
Diệp Mộng Oánh lúc này khẽ hỏi.
- À, đưa hết lên, tôi sẽ đi lấy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn nói xong thì định đứng lên.
- Không cần, để tôi đi lấy là được.
Tô Tiểu Xán vội vàng nói:
- Hạ Thiên, Mộng Oánh, các người chậm rãi trò chuyện, dược liệu sẽ được đưa lên.
- Vậy thì được, anh đi đi.
Hạ Thiên cũng không khách khí với Tô Tiểu Xán, hơn nữa hắn bây giờ cũng đang ve vuốt không muốn buông tay.
Tô Tiểu Xán đi ra khỏi cửa, Tô Bối Bối thì đi đến ngồi xuống ghế sa lông. Nàng không biết cái gì gọi là khách khí, mà đây cũng không phải lần đầu tiên nàng đến chỗ này, phải biết rằng trước kia đây là phòng của Diệp Mộng Oánh, nàng cũng từng có thời gian ở đây.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, người chị tìm đến cho tôi tẩy tủy đâu?
Hạ Thiên lúc này lại hỏi, đối với hắn thì bây giờ nhân tuyển tẩy tủy là quan trọng hơn so với dược liệu.
- À, chính là cô ấy.
Diệp Mộng Oánh khẽ cười rồi nhìn sang bên cạnh.
- Sao?
Hạ Thiên chợt ngây người:
- Không phải chứ mỹ nữ tỷ tỷ? Người chị tìm đến cho tôi là cô ấy sao?
Mãi đến lúc này Hạ Thiên mới hiểu, nhân tuyển của Diệp Mộng Oánh chín là nha đầu Tô Bối Bối.
- Ừ, chính là Bối Bối.
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu:
- Chồng, cậu cũng đã nói rồi, chuyện tẩy tủy có tác dụng rất lớn, nếu tùy tiện tẩy tủy cho người cũng không quá tốt. Bối Bối là em họ của tôi, mà tôi luôn coi cô ấy là em ruột, coi như cậu giúp tôi, tẩy tủy cho Bối Bối đi.
Diệp Mộng Oánh cũng không che giấu tâm tư của mình, nàng tất nhiên biết rõ Hạ Thiên không tình nguyện tẩy tủy cho Tô Bối Bối. Cho đến nay mối quan hệ giữa Hạ Thiên và Tô Bối Bối là thật sự không quá tốt, nhưng Diệp Mộng Oánh cũng biết rõ hai bên cãi nhau cũng giống như hai đứa trẻ mà thôi, thật sự không có thù oán gì cả. Vì thế nàng tin, chỉ cần mình mở miệng, dù Hạ Thiên không tình nguyện cũng sẽ làm theo ý mình.
Trước kia Hạ Thiên căn bản không tẩy tủy cho người khác, vì vậy Diệp Mộng Oánh cũng không cưỡng cầu hắn tẩy tủy cho thân nhân và bạn bè của mình. Nhưng bây giờ Hạ Thiên muốn tìm đối tượng tùy ý, vì nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, nàng tất nhiên sẽ nghĩ đến Tô Bối Bối. Nàng lo lắng hắn sẽ đổi ý, vì vậy mới tự mình đến đây, nàng tin hắn sẽ không từ chối.
Sự thật cũng chứng minh dự đoán của Diệp Mộng Oánh, Hạ Thiên dù có chút bức bối nhưng cũng vẫn gật đầu:
- Được rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, tôi sẽ tẩy tủy cho cô ấy.
- À, được, đợi Tiểu Xán đưa dược liệu lên, chúng ta sẽ đi vào phòng ngủ tẩy tủy cho Bối Bối.
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu, nàng chợt nhớ đến một sự kiện, nàng hỏi ngay:
- Đúng rồi, chồng, hình như bây giờ không cần cởi quần áo cũng có thể tẩy tủy phải không?
- Không cần.
Hạ Thiên trả lời, nếu người tẩy tủy là Diệp Mộng Oánh thì sẽ cần, nhưng là Tô Bối Bối thì hắn không có hứng thú, tất nhiên chẳng muốn nhìn nàng cởi truồng.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, không cần chờ Tô Tiểu Xán lên đây, à, chị lui sang một bên, tôi có thể tẩy tủy ngay tại đây.
Tẩy tủy bây giờ thật sự không có gì khó khăn với Hạ Thiên, vì vậy hắn cũng không muốn chuẩn bị gì cả. Hắn nói xong thì lấy một cây ngân châm đâm lên người Tô Bối Bối, khoảnh khắc này Tô Bối Bối chợt trợn tròn mắt, nàng cảm thấy kinh hoảng vì phát hiện mình không thể chuyển động, cũng không thể nói chuyện.
- Bối Bối, đừng căng thẳng, không có chuyện gì cả, mười phút sau thì tốt.
Diệp Mộng Oánh nhìn thấy sự căng thẳng của Tô Bối Bối, vì vậy mà an ủi một câu. Thật ra Tô Bối Bối đã sớm biết đến chuyện tẩy tủy, trên đường đến đây thì Diệp Mộng Oánh cũng đã giải thích rõ ràng, tuy nàng rất bất mãn với Hạ Thiên nhưng lại rất thông
minh, nàng gặp chuyện tốt tất nhiên sẽ không phản đối.
Khi nghe thấy lời an ủi của Diệp Mộng Oánh thì vẻ mặt của Tô Bối Bối đã khá hơn, nàng tuy không thể tin Hạ Thiên nhưng lại tin Diệp Mộng Oánh, chị họ trước nay chưa từng hại nàng.
Diệp Mộng Oánh lúc này cảm thấy thoải mái, mà Hạ Thiên thì cũng bắt đầu đâm châm liên tục, mà tay cũng lâu lâu đặt lên ngực Liễu Mộng làm cho Diệp Mộng Oánh dở khóc dở cười.
Năm phút sau làn da của Tô Bối Bối bắt đầu chảy chất đen, vài phút nữa thì tẩy tủy đã xong.
- Chị họ, em không mở mắt ra được, trên người em rất nhớp, có thứ gì vậy?
Tô Bối Bối lúc này đã có thể nói chuyện.
- Bối Bối, không có gì, chị đưa em đi tắm là được.
Diệp Mộng Oánh ôm Tô Bối Bối đi vào nhà tắm.
- Sao vẫn còn thiếu một chút nữa nhỉ?
Hạ Thiên có chút buồn bực, lần này tẩy tủy hắn tăng trưởng chút công lực nhưng lại phát hiện vẫn còn kém một chút mới đến mức thi triển đệ ngũ châm, hắn cần tìm thêm người tẩy tủy.
Bóng xanh chợt lóe lên, một cô gái mặc cung trang màu xanh xuất hiện trong phòng, chính là Cơ Thanh Ảnh, nàng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Ngươi vừa thi triển Nghịch Thiên Bát Châm sao?
- Đúng vậy, nếu thích thì tôi có thể châm cho cô.
Hạ Thiên cũng không giấu, hắn rất cần một đối tượng tẩy tủy, nếu Cơ Thanh Ảnh thích thì có thể tiếp nhận.
/1475
|