Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị, hắn đang định nói gì đó thì nàng chợt xoay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, lạnh thấu xương.
Hạ Thiên vô thức cảm thấy rợn người, không phải sợ hãi mà chính là cảm giác bất an nói không nên lời, ánh mắt này hắn đã từng được gặp trong mắt Dạ Ngọc Mị, lần đầu tiên hắn gặp nàng, ánh mắt của nàng thật sự lạnh lẽo như vậy.
Thực tế ánh mắt này Hạ Thiên đã lâu rồi chưa từng được gặp, những ngày qua hắn và Dạ Ngọc Mị ở chung với nhau tương đối nhiều, căn bản hắn cũng có thể cảm giác được thái độ của Dạ Ngọc Mị với mình đã vô tình có chút thay đổi. Tuy nàng thường dùng ánh mắt lạnh lùng và xem thường nhìn hắn, nhưng hắn vẫn biết rõ ánh mắt của nàng bây giờ khác biệt so với trước kia, trước kia là lạnh lẽo, thậm chí còn có vẻ giả vờ như lạnh lùng và thanh cao, không phải thật sự lạnh lẽo phát ra từ khung xương giống như hiện tại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trong lúc giãy chết thì Hạ Thiên phát hiện ánh mắt của Dạ Ngọc Mị bây giờ thật ra càng lạnh hơn so với lần đầu tiên gặp mặt, ngoài cảm giác lạnh thì trong mắt nàng hình như còn có thêm vài thứ khác, đó chính là tuyệt vọng, còn có vài phần thất vọng. Hạ Thiên giống như cảm giác được Dạ Ngọc Mị thất vọng với mình, giống như một loại thất vọng gần như tuyệt vọng.
Hạ Thiên cũng không ngốc, vì vậy hắn nhanh chóng hiểu Dạ Ngọc Mị đang hiểu lầm, nàng nghĩ mình cấu kết với Cơ Thanh Ảnh, vì vậy mới nhìn mình như thế.
- Em Chân Dài, chị đừng nhìn tôi như vậy có được không? Chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, yên nữ Cơ Thanh Ảnh kia nổi điên, tôi cũng căn bản không biết cô ta sẽ làm như vậy. Tôi căn bản không biết bí thuật của cô ta còn có thể sử dụng như thế này.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà giải thích.
Thật ra đứng ở góc độ của Hạ Thiên, nếu hắn thật sự biết rõ Dạ Ngọc Mị có thể làm tăng tiến công lực của mình, để cho hắn có thể học được đệ lục châm mà Cơ Thanh Ảnh mở miệng thương lượng, hắn sẽ đồng ý ngay. Dù sao thì trong lòng hắn tuy Dạ Ngọc Mị có chút địa vị nhưng vẫn còn kém những bà vợ khác, vì sự an toàn của những bà vợ của mình, hắn cũng không ngại hy sinh Dạ Ngọc Mị, tất nhiên hắn cũng sẽ thử thuyết phục Dạ Ngọc Mị trước.
Nhưng bây giờ Hạ Thiên tất nhiên sẽ không thừa nhận chuyện này, hắn biết mình phải giải thích với Dạ Ngọc Mị, nếu không dù hôm nay hắn có được thân thể của nàng, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng, vì ánh mắt tuyệt vọng của nàng cũng không phải là giả.
Hạ Thiên vẫn luôn là một người rất tham, hắn không muốn chỉ một lần ăn bánh bao lớn, hắn muốn ăn cả đời, muốn ăn lúc nào sẽ ăn, vì vậy hắn muốn Dạ Ngọc Mị tin tưởng chuyện này không liên quan đến mình. Hắn muốn đổ tất cả tội danh lên người Cơ Thanh Ảnh, dù hắn là người chiếm tiện nghi nhưng người làm ra nó chính là Cơ Thanh Ảnh, vì đến bây giờ yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh vẫn không cùng thương lượng với hắn về vấn đề này.
- Thật sự không liên quan gì đến tôi, chị không thể tin tưởng tôi một lần sao? Tôi muốn hạ xuân dược với chị, cũng sẽ không nhờ Cơ Thanh Ảnh trợ giúp, trước kia tôi đã từng hạ độc dược với chị, không phải tôi chuốc xuân dược còn dễ dàng hơn sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị không tin tôi thì phải tin vào thần tiên tỷ tỷ chứ? Thần tiên tỷ tỷ chưa từng cho tôi bắt buộc chị, nếu tôi thật sự hạ xuân dược với chị, thần tiên tỷ tỷ nhất định sẽ mất hứng.
Hạ Thiên rơi vào đường cùng chỉ có thể đẩy thần tiên tỷ tỷ ra ngoài, vì hắn cảm thấy Dạ Ngọc Mị thật sự sẽ rất tin tưởng vào thần tiên tỷ tỷ.
Quả nhiên Hạ Thiên nói ra những lời này thì thấy ánh mắt của Dạ Ngọc Mị đã hòa hoãn hơn một chút.
Rèn sắt phải thừa dịp lúc còn nóng, Hạ Thiên vội vàng nói thêm:
- Em Chân Dài, thật ra chị cũng đừng nên lo lắng, dù công lực của chị hoàn toàn biến mất thì tôi cũng có thể khôi phục lại được. Đợi đến khi tôi học được đệ lục châm, tối sẽ giúp công lực của chị tăng đến Phân Thần Kỳ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đánh yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh kia, thế nào?
- Cơ Thanh Ảnh vì sao có được xuân dược của ngươi?
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu tuy rất lạnh nhưng Hạ Thiên thật sự có chút hưng phấn, vì điều này có nghĩa là nàng đã có chút tin tưởng hắn.
- Yêu nữ chết tiệt kia là loại cướp bóc, trước đó cô ta cướp sạch công lực của tôi, sau đó còn cướp đi tất cả những thứ trên người tôi, đan dược cũng bị cướp sạch.
Hạ Thiên vội vàng giải thích, hắn cũng không sợ Cơ Thanh Ảnh ở bên ngoài có thể nghe thấy được, dù sao hắn cũng không nói dối mà Cơ Thanh Ảnh cũng sẽ không vì vài câu nói của hắn mà nổi điên.
- Ngươi đã từng hạ xuân dược với cô ta sao?
Dạ Ngọc Mị lại hỏi.
- Đúng vậy, ta vốn dùng độc dược và mê dược lên người cô ta, nhưng cô ta là loại người ăn độc dược để lớn lên, vì vậy mà căn bản không biết sợ. Khi không còn biện pháp thì tôi dùng xuân dược, định đợi cô ta phát tác sẽ xử lý. Nhưng không ngờ cô ta phát tác xuân dược vẫn rất mạnh, vì vậy mà cướp đi tất cả những gì tôi có...
Hạ Thiên tỏ ra rất bực bội, hắn bây giờ cũng không giấu diếm, vì hắn biết chỉ có thể nói thật thì Dạ Ngọc Mị mới tin, nếu được nàng tin thì như vậy có nghĩa là hắn sẽ có được cực phẩm Bánh Bao Lớn, coi như nhiệm vụ mà trước đó thần tiên tỷ tỷ giao phó đã hoàn thành.
Hạ Thiên nghĩ vậy mà vô thức đưa mắt nhìn thoáng qua tư thái mê người của Dạ Ngọc Mị, trong lòng bùng lên lửa nóng, không thể nghi ngờ Dạ Ngọc Mị hấp dẫn hắn nhất chính là dáng người cực khủng.
Dạ Ngọc Mị chợt hừ lạnh một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Thiên.
- Cho dù đây là không phải ngươi bày ra, nhưng ngươi chắc chắn sẽ rất hài lòng.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên trả lời rất dứt khoát, hắn biết rõ dù phủ nhận thì Dạ Ngọc Mị cũng sẽ không tin, còn không bằng dứt khoát thừa nhận, như vậy biết đâu Dạ Ngọc Mị sẽ càng tin tưởng những lời nói của hắn trước kia.
Sau khi trả lời vấn đề này thì Hạ Thiên đưa mắt nhìn Dạ Ngọc Mị, hắn đợi phản ứng của nàng, tiếc là hắn nhanh chóng thất vọng vì Dạ Ngọc Mị căn bản không có phản ứng, nàng không nói thêm điều gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Tuy lúc này đã tốt hơn nhiều so với trước đó nhưng vẫn làm hắn sinh ra cảm giác bất an, hắn không biết nàng đang nghĩ về điều gì, hắn thật sự nhìn thấu tâm tư của nhiều người nhưng nàng thì không.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị một lúc, sau đó hắn chợt phát hiện ánh mắt của nàng có sự biến đổi, con ngươi lạnh lẽo chợt có chút tức giận, có chút ánh lửa nhìn khó thấy, hơn nữa ngọn lửa đó đang liên tục thiêu đốt, dang dần hòa tan.
Hầu như cùng một thời gian thì gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Dạ Ngọc Mị cũng có một chút đỏ ửng, thậm chí nó còn nhanh chóng khuếch tán, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Hạ Thiên chợt hiểu ra, dược lực của xuân dược đã phát tác.
Ngày xưa nói Dạ Ngọc Mị là khối băng thì thật sự có thể nói là chửi mắng khối băng, nhưng nàng dù như vậy cũng có gương mặt xinh đẹp, tư thái kinh người, vẫn đủ để điên đảo chúng sinh, có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào gặp mặt một lần cũng khó thể quên. Lúc này khi khối băng dần hòa tan thì nàng càng quyến rũ, có thể thấy dù là Hạ Thiên từng ở chung với tiên nữ tuyệt sắc như Nguyệt Thanh Nhã thì cũng nhanh chóng sinh ra cảm giác khó thể cầm giữ được.
Hạ Thiên hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng áp chế xúc động muốn phát tác của mình, hắn phải nhịn trong chốc lát, hắn muốn chờ đến khi Dạ Ngọc Mị thật sự không khống chế nổi và nhào lên người mình thì mới thực hiện. Sau này biết đâu nàng sẽ không cho hắn cơ hội, hắn cũng không muốn chỉ có một lần, hắn muốn đó là chuyện xảy ra hằng đêm.
- Nhịn, nhất định phải ráng nhịn...
Hạ Thiên nói với chính mình như vậy, cho dù bây giờ biểu hiện của Dạ Ngọc Mị rất mê người nhưng cũng phải nhịn, vì hạnh phúc tương lai, bây giờ chỉ có thể áp chế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hạ Thiên cố gắng áp chế, lúc này ngọn lửa trong mắt Dạ Ngọc Mị cũng rất mãnh liệt, hàn băng trong mắt nàng cũng vô tình bị hòa tan, lúc này gương mặt kiều diễm của nàng cũng thật sự động lòng người. Nàng như hoa hải đường nở rộ, kiều diễm ướt át làm cho người ta không nhịn được mà muốn tận hưởng.
Mười ngàn đàn ông bình thường khi thấy Dạ Ngọc Mị thì chắc chắn có chín ngàn chín trăm chín mươi chín tên nhào tới, nhưng lúc này người được nhìn Dạ Ngọc Mị ở vào bộ dạng này chỉ có thể là một trong vạn người, đó chính là Hạ Thiên. Vì vậy mà hắn nhất định phải nhịn, dù lửa nóng trong lòng hắn rất mạnh nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn, hắn đang chờ Dạ Ngọc Mị chủ động nhào lên.
Nhưng Dạ Ngọc Mị cũng không nhào lên, điều này cũng là bình thường, vì dạ ngọc mị lúc này căn bản không thể nào động đậy gì được, nàng sao có thể nhào lên?
- Ư!
Một tiếng rên khẽ tuy ngắn ngủi nhưng rất mê người chợt vang lên từ trong miệng Dạ Ngọc Mị, nàng nhanh chóng cắn môi, không để cho mình phát ra âm thanh, nhưng tiếng rên của nàng cũng đủ cho Hạ Thiên phán đoán nàng thật sự không chịu được.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Cơ Thanh Ảnh lóe người đi vào.
- Cũng không vượt qua được một phút, Dạ Ngọc Mị, ta thật sự đánh giá quá cao về ngươi rồi.
Cơ Thanh Ảnh nói bằng giọng tràn đầy trào phúng, khi nàng mở miệng thì bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, khẽ vỗ một chưởng lên người Dạ Ngọc Mị. Sau đó nàng lách người đi ra ngoài, đồng thời một âm thanh truyền vào trong tai Hạ Thiên:
- Trước tiên để cho ngươi hưởng thụ tuyệt sắc giai nhân khó kiếm này.
Cửa phòng đóng lại, Hạ Thiên có chút buồn bực, không phải Cơ Thanh Ảnh muốn dùng bí thuật để chuyển dời công lực của Dạ Ngọc Mị lên người mình à? Sao lại bỏ đi?
Nhưng Hạ Thiên cũng không có tâm tư suy nghĩ quá hiều, lúc này một cơ thể mềm mại đã nhào đến người hắn, cơ thể này vừa nóng bỏng vừa lạnh băng, đúng là Dạ Ngọc Mị, nàng cuối cùng cũng không chịu được mà chủ động nhào đến.
/1475
|