Mười hai giờ trưa, trong một nhà hàng Tây ở thành phố Tây Đô, có không ít người dùng ánh mắt quái dị nhìn Cơ Thanh Ảnh, trong lòng thầm nghĩ, trời đất đối đãi với mỗi người đều công bằng, cô gái kia quá đẹp tất nhiên phải trả giá, vì đầu óc của nàng có vấn đề.
Ăn cơm Tây uống rượu đỏ là thiên kinh địa nghĩa, nhưng ăn cơm tây mà uống Mao Đài thì đúng là quá quỷ dị, mà càng quỷ dị chính là mỹ nữ này một tay cầm nĩa một tay cầm chai rượu Mao Đài, ăn một miếng bít tết làm một ngụm rượu. Điều này...Sao người xinh đẹp như vậy mà lại làm ra một chuyện thô tục như thế?
Nhưng khốn nổi cô gái kia làm ra những động tác như vậy lại làm cho người ta cảm thấy nó cực kỳ ưu nhã, điều này không khỏi làm cho những người phụ nữ khác trong nhà hàng thầm oán và hâm mộ.
- Hì hì, chồng, mau lau cho trẫm.
Cơ Thanh Ảnh ăn đến mức hai tay đầy dầu mỡ, sau đó nàng đưa hai bàn tay ngọc đến trước mặt Hạ Thiên, muốn hắn lau dùm. Nhưng khi Hạ Thiên lấy ra một tờ khăn tay thì nàng đã trực tiếp lau tay lên quần áo, vẻ mặt đắc ý giống hệt như một cô gái nhỏ.
Bốn tên cảnh sát nam nữ đứng gần đó thì cảm thấy cực kỳ cổ quái, lại là chồng và trẫm, hai vị này đang chơi trò nữ vương sao?
Tất nhiên tuy cảm thấy quái dị nhưng đám cảnh sát này sẽ không dám nói gì khác, trước khi đến đây thì bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, không cần ăn nói lung tung, tốt nhất cứ coi như không.
Hai nữ cảnh sát bị Cơ Thanh Ảnh quấn lấy hỏi chuyện thì thật sự không thể nào coi như không, nhưng hai nàng cũng rất tự giác, Cơ Thanh Ảnh hỏi gì mới trả lời, mà nếu Cơ Thanh Ảnh không chủ động đặt câu hỏi thì bọn họ cũng không nói gì.
Hai nữ cảnh sát vẫn còn rất trẻ, đều là những cảnh sát vừa công tác ở cục công an, cả hai đều họ Vương nhưng không phải là chị em, cũng không có quan hệ thân thích gì cả, một người là Vương Phương, một người là Vương Hiểu Linh. Thật ra hai người bọn họ tính ra cũng có chút xinh đẹp, chỉ là khi nhìn thấy Cơ Thanh Ảnh thì các nàng khó tránh khỏi có chút tự ti, người so với người thật sự là không thể được, xem ra gien của đối phương là quá tốt.
Hai nam cảnh sát thì một già một trẻ, tên cảnh sát trẻ tuổi tên là Cao Dũng, không biết có phải rất dũng mãnh hay không nhưng thật sự rất cao, cũng là người mới vì chỉ làm cảnh sát chưa đến một năm. Người này có bộ dạng phong nhã, có khí chất của một tên mặt trắng, hơn nữa nếu nhìn qua thì hình như có ý với Vương Hiểu Linh, hai người cũng có biểu hiện khá thân thuộc.
Còn viên cảnh sát lớn tuổi cũng chỉ hơn bốn mươi mà thôi, hắn có hai mắt hõm sâu, xương gò má cao, gương mặt gầy gò, nhìn qua có chút tiều tụy, đồng thời thật sự làm cho người ta cảm giác được vài phần hung ác.
Tên cảnh sát lớn tuổi tên là Phương Minh Khôn, ba cảnh sát còn lại đều gọi là chú Khôn, mà hắn cũng không phải là một viên cảnh sát mới nhận công tác, thực tế đã là cảnh sát có kinh nghiệm gần ba mươi năm. Rõ ràng cục công an thành phố Tây Đô cũng lo lắng ba cảnh sát trẻ kia làm việc không tốt vì vậy mới phái hắn đến chỉ đạo.
Phương Minh Khôn rõ ràng không quen ăn cơm Tây, hắn nhìn tướng ăn của Cơ Thanh Ảnh mà không có chút quỷ dị, ngược lại còn hâm mộ, nếu không phải điều kiện không cho phép, hắn cũng muốn giống như Cơ Thanh Ảnh, ăn cơm Tây uống rượu Mao Đài.
Tất nhiên bữa cơm trưa lúc này có vẻ quỷ dị nhưng cuối cùng cũng vẫn ăn xong, sau khi ăn xong thì tính tiền, đang chuẩn bị rời khỏi thì có người đến tìm phiền toái, không phải gây phiền cho Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh, mà gây phiền cho đám cảnh sát.
- Ủa, đây không phải là cảnh sát Phương sao? Hình như cảnh sát Phương gần đây có khẩu vị rất cao, cũng biết đến nhà hàng Tây xa hoa rồi sao?
Một âm thanh trào phúng vang lên, rõ ràng tên kia muốn gây phiền cho Phương Minh Khôn.
Đây là một người đàn ông hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc tây phục, phong độ nhẹ nhàng, bộ dạng rất tuấn tú, nếu so với viên cảnh sát Cao Dũng thì càng có khí chất tên mặt trắng hơn. Điều làm cho Cao Dũng phải hâm mộ chính là người kia còn ôm theo một mỹ nữ rất gợi cảm, mỹ nữ này có thể nói là đẹp hơn khá nhiều so với hai người đẹp cảnh sát ở bên cạnh hắn.
Chỉ cần nhìn cách ăn mặc xa xỉ thì cũng biết cặp nam nữ kia là kẻ có tiền.
Phương Minh Khôn chợt đứng lên rồi dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên đàn ông trẻ tuổi kia:
- Đinh Tử Phong, có tin ông đập chết mày không?
- Này cảnh sát Phương, bây giờ là xã hội pháp trị, anh động một tí lại muốn giết người là không tốt, xem ra tôi phải nói một câu với cục trưởng Bành mới được.
Tên đàn ông anh tuấn cũng chính là Đinh Tử Phong chợt lắc đầu, rõ ràng cũng không quan tâm đến uy hiếp của Phương Minh Khôn.
- Tử Phong, thôi bỏ đi.
Lúc này người đẹp ở bên cạnh Đinh Tử Phong khẽ nói.
- Được, Gia Gia, anh nghe lời em.
Đinh Tử Phong mỉm cười ôm mỹ nữ gợi cảm tên là Gia Gia đi đến một bàn đối diện rồi ngồi xuống.
- Chồng, đi thôi.
Cơ Thanh Ảnh thật sự kéo Hạ Thiên đi ra ngoài, dù là người nào cũng không chú ý đến đụng chạm giữa Đinh Tử Phong và Phương Minh Khôn, vì việc này căn bản không liên quan gì đến bọn họ.
- Chú Khôn, chúng ta đi thôi, đừng so đo với loại tiểu nhân.
Cao Dũng lúc này khẽ khuyên Phương Minh Khôn:
- Hạ tiên sinh và Cơ tiểu thư đã ra ngoài rồi.
Phương Minh Khôn dùng ánh mắt oán hận nhìn Đinh Tử Phong, sau đó hắn nhìn thoáng qua Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh, cuối cùng khẽ gật đầu và đi ra ngoài nhà hàng.
Nhưng khi Phương Minh Khôn vừa đến cửa nhà hàng thì sau lưng truyền đến âm thanh của Đinh Tử Phong:
- Đúng rồi, cảnh sát Phương, con gái của ông có khỏe không?
- Đinh Tử Phong, thằng súc sinh, hôm nay ông đập chết mày.
Phương Minh Khôn nghe nói như vậy thì lập tức mất đi lý trí, hắn đột nhiên muốn phóng về phía Đinh Tử Phong, hầu như hắn rút súng ngay lập tức, muốn bắn chết đối phương.
- Chú Khôn, đừng xúc động, đừng xúc động.
Cao Dũng kêu lên kinh hãi, hắn vội vàng ôm eo Phương Minh Khôn không cho tiếp cận Đinh Tử Phong, đồng thời còn hô to một câu:
- Vương Hiểu Linh, Vương Phương, mau đến hỗ trợ.
Hai nữ cảnh sát vừa đi theo Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh ra khỏi nhà hàng, lúc này bọn họ cũng nhanh chóng vọt đến.
- Chú Khôn, bình tĩnh một chút, đừng nóng, không nên so đo với loại tiểu nhân kia.
- Đúng vậy, chú Khôn, không thể bắn, chú sẽ ngồi tù, con gái của chú thì sao?
Vương Phương và Vương Hiểu Linh vội vàng kéo người Phương Minh Khôn, đồng thời còn mở miệng khuyên bảo.
Đám khách trong nhà hàng đều kêu lên sợ hãi, đều tránh né, sợ bị ảnh hưởng, ngược lại thì Đinh Tử Phong vẫn tỏ ra tỉnh táo, bộ dạng không quan tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cảnh sát Phương, ông cũng không phải lần đầu tiên rút súng chĩa về phía tôi, có giỏi thì bắn một lần xem.
Đinh Tử Phong dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phương Minh Khôn.
- Đinh Tử Phong, mày câm miệng được chưa? Mày muốn tìm chết sao?
Cao Dũng tức giận quát.
- Cảnh sát Cao, có phải muốn trực đêm cả năm không?
Đinh Tử Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Dũng.
- Mày...
Cao Dũng cảm thấy khó thở nhưng thật sự không dám nói gì thêm, vì hắn biết mình không thể nào làm gì được đối phương.
Phương Minh Khôn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Đinh Tử Phong, trong mắt tràn đầy oán hận nhưng cuối cùng thì tay phải cầm súng cũng chậm rãi hạ xuống.
- Đây là thứ gì?
Một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Cho ta chơi một chút.
Nghe nói như vậy thì không riêng gì đám người Phương Minh Khôn và Cao Dũng ngây cả ra, tất cả các khách hàng trong nhà hàng cũng giật mình, thầm nghĩ mỹ nữ kia rõ ràng là đầu óc có vấn đề, ngay cả súng cũng không nhận ra, dù không bao giờ gặp nhưng ít nhất cũng phải được thấy trên ti vi chứ?
Người đặt câu hỏi là Cơ Thanh Ảnh, nàng và Hạ Thiên vốn đã rời khỏi nhà hàng nhưng vì thích náo nhiệt, phát hiện bên trong náo loạn nên nàng lại kéo hắn quay lại. Sau đó nàng thấy Phương Minh Khôn cầm súng, nàng cảm thấy thứ kia rất thú vị.
Tình huống vốn rất căng thẳng nhưng chỉ vì một câu nói của Cơ Thanh Ảnh mà trở nên quỷ dị, ngay cả Phương Minh Khôn cũng quên cả Đinh Tử Phong, hắn nhìn Hạ Thiên, không biết nên làm sao:
- Hạ tiên sinh, điều này...
- Đưa cho cô ấy.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Hạ Thiên rõ ràng biết không cho không được, vì hắn phát hiện Cơ Thanh Ảnh là yêu nữ, là yêu nữ tra tấn người ta bằng một phương án khác, nếu không đưa súng cho nàng, căn bản sẽ rất khổ sở.
Phương Minh Khôn có chút do dự, cuối cùng vẫn đưa súng cho Cơ Thanh Ảnh. Trước khi đến đây hắn đã nhận được lệnh, dù là Hạ Thiên làm gì thì bọn họ cũng không được ngăn cản, chỉ có thể phối hợp mà thôi. Cục trưởng Bành thậm chí còn tự nói cho hắn biết, Hạ Thiên này dù là cả thành phố Tây Đô cũng không ai có thể động vào, bốn người bọn họ chỉ có thể cố gắng làm nhiệm vụ, cố gắng làm giảm lực ảnh hưởng của những việc làm của Hạ Thiên xuống mà thôi.
Khi thấy Cơ Thanh Ảnh có được súng thì vẻ mặt đám khách trong nhà hàng chợt biến đổi, mỹ nữ kia đầu óc có vấn đề, bây giờ cầm súng lên, như vậy không nguy hiểm sao?
Những năm nay không sợ người thường mà chỉ sợ kẻ điên, đặc biệt là những kẻ tâm thần cầm súng, nếu bị bắn thì bọn họ thật sự cũng không thể nói được lý lẽ.
- Đi mau.
- Tính tiền, không cần thối.
- Mau đi ra.
Vô tình ai cũng đứng lên rời khỏi nhà hàng, một lát sau nhà hàng đã trống rỗng, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chạy ra ngoài. Lúc này ngoài sáu người Hạ Thiên và Phương Minh Khôn thì chỉ còn lại Đinh Tử Phong và cô gái tên Gia Gia mà thôi.
- Chồng, đây là thứ gì?
Cơ Thanh Ảnh hỏi Hạ Thiên.
- Gọi là súng.
Hạ Thiên thuận miệng đáp.
- Súng dùng làm gì?
Cơ Thanh Ảnh tiếp tục tra tấn Hạ Thiên.
- Giết người.
Hạ Thiên cũng trực tiếp trả lời.
- Giết người sao?
Cơ Thanh Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nàng cười hì hì:
- Ta thích.
Vẻ mặt Phương Minh Khôn, Cao Dũng, Vương Phương và Vương Hiểu Linh hầu như đều biến đổi, điều này, Cơ Thanh Ảnh thích giết người sao? Xong rồi, nếu chuyện này làm không tốt thì bọn họ coi như xong.
- Chồng, sử dụng thứ này thế nào?
Cơ Thanh Ảnh tiếp tục hỏi thăm Hạ Thiên.
/1475
|