Trước đó Hạ Thiên từ nước ngoài quay về Giang Hải đã từng gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, nếu so sánh thì vụ tai nạn lần này cũng không tính là nghiêm trọng, dù sao nơi đây không có nhiều xe, chỉ có ba chiếc xe đụng vào nhau, người trong xe cũng không bị thương.
Nhưng đoạn đường này không được rộng, ba chiếc xe vừa vặn chắn hơn nửa đường, bây giờ chưa có cảnh sát đến, cũng chưa thể di dời, vì vậy mà vài chiếc xe khác không thể đi qua.
Những năm gần đây ai cũng cảm thấy mình là tay lái lụa, luôn cảm thấy mình là may mắn nhất, vì vậy dù trời đầy sương cũng cảm thấy mình chạy xe là an toàn nhất, kết quả là tông xe, cuối cùng thì xe nát người chết.
Bây giờ thì xe đụng vào nhau, chỉ có xe bị hỏng, người không sao, vì vậy mà bọn họ có đủ sức lực để cãi nhau.
- Mày lái xe kiểu gì vậy? Mày không thấy ông thắng lại sao?
Một tên lái xe hùng hổ nói.
- Này, chú nói gì thế? Sương mù quá nhiều, chú thắng gấp, bố ai phản ứng cho kịp?
Tên lái xe kia không tỏ ra yếu thế.
- Tất cả im mồm.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu.
- Mày là...Trời.
Một tên lái xe dùng giọng mất hứng chất vấn Hạ Thiên, sau đó hắn há hốc mồm nói không nên lời, bộ dạng choáng toàn tập. Vì lúc này hắn thấy Hạ Thiên nhấc chiếc xe của mình vứt sang một bên, điều này làm hắn nghi ngờ mình nằm mơ.
- Điều này...Điều này...Con bà nó, đó là xe của tao.
Một tên tài xế khác cũng trợn mắt há mồm, mãi đến khi hắn thấy Hạ Thiên nhấc xe của mình ném sang ven đường mới đau lòng nói một câu.
Hạ Thiên lúc này vung chân đá văng chiếc xe cuối cùng ra ven đường, vì vậy mà con đường chợt thông thoáng, nhưng vài tên lái xe lại choáng váng, con bà nó, siêu nhân ở đâu chạy ra vậy? Nhưng siêu nhân nước Mỹ thường ra tay hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ bọn họ gặp siêu nhân Trung Quốc, nhưng con bà nó, thằng này phải gọi là siêu phá xe mới đúng.
Đúng lúc này mọi người nghe thấy một giọng nữ cực kỳ lo lắng:
- Dừng xe, mau dừng xe.
Tuy sương rất nhiều nhưng vì khoảng cách không quá xa nên mọi người vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, vài người nhìn theo phía phát ra âm thanh, sau đó thấy một chiếc xe dừng bên đường, bên cạnh xe có một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Lúc này điều hấp dẫn bọn họ nhất không phải là người phụ nữ này, đó là một chiếc xe đang phóng thẳng về phía nàng.
- Két!
Một tiếng thắng gấp vang lên chói tai, rõ ràng đến lúc này chủ nhân của chiếc xe kia mới kịp phản ứng, nhưng vấn đề là đã quá muộn, đã sắp tông vào chiếc xe của người đẹp phía trước.
Nhưn vài giây sau đám người thấy âm thanh va chạm không vang lên như dự đoán của mình, bọn họ dụi mắt nhìn, cuối cùng ngây ngốc. Đúng là không hiểu nổi, tên kia hình như là một phiên bản của siêu nhân, hắn dùng một tay chống đỡ chiếc xe.
- Chồng, cậu không sao chứ?
Vân Thanh càng hoảng sợ, nhưng nàng thấy Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự, nàng cũng yên lòng.
- Cậu...Cậu...Cậu...
Lái xe là một người đàn ông hơn hai mươi, gầy tong teo, đeo kính, trên tay còn cầm điện thoại, vẻ mặt tái nhợt, rõ ràng bị tình cảnh vừa rồi làm cho hoảng sợ.
- Này, anh muốn chết cũng không sao, đừng đụng hư xe của vợ tôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn đối phương, hắn tức giận nói, chẳng phải hắn muốn cứu người, chẳng qua người này sắp đụng hư xe của Vân Thanh.
- À, xấu hổ quá, tôi cận thị, lại vừa nhận được điện thoại của bạn gái, cũng không quá chú ý. Hơn nữa đây là xe mượn, chạy không quen, thắng cũng không ăn lắm...
Tên đàn ông gầy teo kịp phản ứng, hắn liên tục giải thích.
Nhưng Người này còn chưa giải thích xong thì phát hiện Hạ Thiên và Vân Thanh đã lên xe chạy đi, hoàn toàn không quan tâm đến hắn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Người này chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn mới nhớ mình còn đang gọi điện thoại, vì vậy hắn vội vàng cầm điện thoại nói:
- Này, Tiểu Mi...Alo, alo...
- Gặp quỷ.
Người đàn ông đặt điện thoại xuống rất bất đắc dĩ, hắn ngồi một lúc trong xe, sau khi bình ổn tâm tình thì tiếp tục lái xe về phía trước.
Mãi đến lúc hơn mười một giờ thì sương mù trên đường dày đặc mới tán đi, Hạ Thiên và Vân Thanh tuy thức dậy sớm nhưng vì sương dày nên tốc độ xe rất chậm, vì vậy mãi đến trưa bọn họ mới đến huyện Mộc Dương.
Tất nhiên lúc này hai người cũng không đến nhà hàng dùng cơm như trước, thực tế khi vừa đến huyện Mộc Dương thì bọn họ tách ra, Vân Thanh đến ăn cơm với Thạch Trường Canh vì đã có hẹn trước, còn Hạ Thiên thì phải đến tìm Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên bây giờ xem như đã khá quen thuộc huyện Mộc Dương, nơi này khá nhỏ, ít đường, vì vậy rất dễ quen thuộc. Nơi đây không giống như thành phố Giang Hải, hắn phải ở trong thành phố Giang Hải khá lâu mới không bị đi lạc, nhưng vẫn còn nhiều chỗ hắn chưa từng đến bao giờ.
Khi còn đi trên xe thì Hạ Thiên đã điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, hắn biết lần này nàng vẫn ở trong khách sạn Đông Thăng như trước, nhưng gian phòng lại khác. Lần này nàng ở phòng sáu lẻ tám, mà Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi lại ở phòng sáu lẻ bảy đối diện.
Sau khi tách đôi với Vân Thanh thì Hạ Thiên đến khách sạn Đông Thăng, khi vừa vào cửa thì đám bảo vệ chợt hoảng hồn, loại khốn nạn này sao lại đến đây rồi?
Đám này làm bảo vệ khách sạn, mỗi ngày đều gặp rất nhiều khách khác biẹt, nhưng bọn họ khắc ghi ấn tượng rất sâu với Hạ Thiên, vì vậy mà hắn vừa xuất hiện, bọn họ đã nhận ra ngay.
Cũng may Hạ Thiên nhanh chóng lên lầu làm cho đám bảo vệ thở phào một hơi, bọn họ gặp mặt hắn thì sợ sẽ có chuyện không may, đúng là không có biện pháp, ai bảo hắn gây chuyện ở khách sạn này quá nhiều.
Hạ Thiên đi đến bên ngoài phòng sáu lẻ tám, hắn thấy cửa phòng không đóng, hắn đi vào, sau đó thấy Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng có bên trong. Nhưng ngoài ba người thì vẫn còn một người đàn ông hơn ba mươi, dáng người trung đẳng, nhìn qua rất phổ thông, cách ăn mặc cũng bình thường, quần jean áo sơ mi, còn đeo một đôi giày thể thao.
- Chồng.
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Tiểu Kiều vội vàng đứng lên, sau đó nàng nhìn về phía người đàn ông:
- Mã tiên sinh, xấu hổ quá, chồng tôi đến rồi, chúng ta tạm thời nói đến đây, tôi sẽ xem xét lời đề nghị của anh.
- Được rồi, Kiều tiểu thư, không quấy rầy cô, hy vọng cô có thể tiếp nhận lời đề nghị của tôi.
Vị Mã tiên sinh kia đứng lên rồi gật đầu với Hạ Thiên xem như chào hỏi, cuối cùng rời khỏi phòng.
/1475
|