- Anh rể, em cố ý dặn bổn quán thịt một con chó, là loại chó tốt nhất, hương vị rất tốt.
Vân Chí Quang rất nhiệt tình với Hạ Thiên, vì hắn biết mình có được ngày hôm nay đều nhờ công lao của anh rể, Vân Thanh đã nói với hắn rất rõ ràng, công ty này trên danh nghĩa là nàng đầu tư nhưng tiền lại là của Hạ Thiên.
Hạ Thiên có hứng thú rất lớn với thịt chó, vì vậy hắn lập tức tấn công, mà Dương Mẫn lại có chút thận trọng, vì đến bây giờ còn chưa có ai nói cho nàng biết Hạ Thiên là ai.
Cũng may Vân Thanh nhanh chóng hạ giọng hàn huyên với Dương Mẫn, nhưng chẳng qua chỉ hỏi thăm tình huống công ty. Vân Chí Quang dù rất quen thuộc với bản địa, công ty trên danh nghĩa cũng do hắn quản lý, nhưng thực tế có nhiều chuyện do chính Dương Mẫn làm. Vân Thanh cho Dương Mẫn quyền lực khá lớn, dù sao Dương Mẫn cũng tốt nghiệp đại học mà Vân Chí Quang thì không có trình độ văn hóa tốt.
Vì vậy một bàn nhanh chóng chia thành hai nhóm, hai người phụ nữ Vân Thanh và Dương Mẫn ăn không nhiều, chủ yếu bàn về chuyện công tác, mà Vân Chí Quang và Hạ Thiên đều đặt hết tâm tư lên vấn đề ăn uống.
Hạ Thiên đang ăn rất ngon thì bên cạnh vang lên một âm thanh:
- Ủa, đây không phải là Tiểu Vân và Tiểu Dương sao? Các người cũng đến đây ăn lẩu à?
- Ông chủ Ngưu!
Vân Chí Quang vội vàng đứng lên chào mời, mà Dương Mẫn cũng đứng lên, rõ ràng bọn họ đều biết đối phương. Hạ Thiên thì không quan tâm, hắn vẫn tiếp tục ăn uống, Vân Thanh cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nàng phát hiện ông chủ Ngưu là một người đàn ông hơn bốn mươi, bụng phệ.
- Tiểu Dương, tôi đang uống rượu với trưởng phòng Vương phòng giao thông, cô giúp tôi sang kính vài ly.
Ông chủ Ngưu lập tức chĩa sang Dương Mẫn, mùi rượu cũng phả lên trời, rõ ràng đã uống không ít.
- Không có vấn đề, không có vấn đề.
Vân Chí Quang lập tức đón lời:
- Dương Mẫn, chúng ta cùng đi mời rượu.
Vân Chí Quang và Dương Mẫn chuẩn bị đứng lên, nhưng đúng lúc này lại phát sinh sự việc ngoài ý muốn, nguyên nhân rất đơn giản, ông chủ Ngưu này cuối cùng cũng phát hiện ra Vân Thanh.
Ông chủ Ngưu đã uống đến mức say khướt, hơn nữa đèn trong quán lẩu cũng không phải quá sáng, điều này làm cho hắn khó thể nhìn cho rõ. Vì vậy lúc bắt đầu hắn cũng không nhìn thấy Vân Thanh, vì tất cả sự chú ý của hắn tập trung lên người Dương Mẫn. Nguồn: http://truyenyy.com
Dương Mẫn thật ra không phải đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nhưng bộ dạng không tệ, nếu đặt vào trong một huyện nhỏ thế này cũng thật sự xem là người đẹp hiếm có. Cũng chính vì như vậy mà ông chủ Ngưu này mới tương đối quan tâm đến nàng.
Nhưng sau khi ông chủ Ngưu phát hiện ra Vân Thanh thì lập tức đứng ngây ngốc, người đẹp, đúng là người đẹp siêu cấp, thậm chí còn ngon hàng hơn mấy con ngôi sao hắn đã từng thấy trên tivi. Hắn đã từng ra vào tất cả các tụ điểm ăn chơi ở huyện Mộc Dương, đã trải qua hàng trăm trận chiến với đủ loại gà, đồng thời cũng cho rất nhiều gái nhà lành lên dĩa, nhưng một người phụ nữ xinh đẹp như vậy thì hắn chưa từng được gặp, huyện Mộc Dương này khi nào thì có một đại mỹ nữ như vậy?
- Ông chủ Ngưu, ông chủ Ngưu, trưởng phòng Vương đang chờ, chúng ta đi thôi.
Vân Chí Quang thấy tình hình không đúng thì lập tức mở miệng.
- Anh Ngưu, làm gì vậy? Mau đến đây uống rượu.
Một người đàn ông trung niên ở bên bàn cách đó không xa cũng hô lên một câu.
- Đến ngay, đến ngay.
Ông chủ Ngưu cuối cùng cũng có phản ứng, hắn dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Vân Thanh, sau đó xoay người bỏ đi. Vân Chí Quang cuối cùng cũng thở ra, hắn nháy mắt với Dương Mẫn, sau đó vội vàng đi theo.
Hai phút sau Dương Mẫn đã quay lại, nhưng Vân Chí Quang vẫn còn ở bên kia chưa về.
- Giám đốc Vân, trưởng phòng Vân còn ở bên kia uống rượu với trưởng phòng Trương và ông chủ Ngưu, anh ấy bảo chúng ta cứ ăn trước, ăn xong thì đi, không cần chờ.
Dương Mẫn khẽ nói với Vân Thanh.
- Ông chủ Ngưu kia là người nào?
Vân Thanh đã ý thức được thân phận của đối phương không tầm thường, vì nàng thấy Vân Chí Quang có ý nịnh bợ đối phương.
- Người này tên là Ngưu Đại Căn, là ông chủ lớn ở nơi đây, nghe nói có rất nhiều quan hệ trong huyện. Em cũng không biết tình huống cụ thể nhưng gần đây những công trình cải tạo đường trong huyện, ít nhất cũng có một nửa bị hắn nắm vào trong tay. Những công trình mà công ty chúng ta tiếp nhận được vào lúc này, thật ra đều lấy ra từ trong tay hắn.
Dương Mẫn khẽ giải thích:
- Trưởng phòng Vân có quan hệ rất tốt, nghe trưởng phòng Vân nói tên Ngưu Đại Căn này thật sự rất dễ đối phó, đặc điểm lớn nhất chính là háo sắc. Trước đó trưởng phòng Vân làm quen với người này, sau đó mời đi tắm hơi vài lần, cuối cùng có được công trình.
Dương Mẫn dừng lại một chút rồi lo lắng nói:
- Giám đốc Vân, trưởng phòng Vân nói chúng ta nên đi sớm một chút. Tên Ngưu Đại Căn kia quá háo sắc, chị lại xinh đẹp, nếu hắn thấy được thì sẽ phiền phức.
- Đừng lo, sẽ không có gì.
Vân Thanh cũng không quá quan tâm, tất nhiên nàng chỉ lo lắng về Hạ Thiên mà thôi, mà đây rõ ràng cũng không phải nàng muốn dẫn đến phiền toái, căn bản là nàng chẳng vì sợ một tên háo sắc mà làm cho bữa cơm mất ngon.
Dương Mẫn không nói gì, trước đó nàng lo lắng Ngưu Đại Căn có ý đồ bất lương với mình, nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình lo là thừa. Sau khi Ngưu Đại Căn thấy được Vân Thanh thì hình như không còn hứng thú với nàng, tuy đây là chuyện tốt với nàng, nhưng nàng cảm thấy đó là chuyện không tốt với Vân Thanh.
Lúc này ở trên một bàn nhậu cách đó không xa, Vân Chí Quang đang liên tục mời rượu:
- Anh Ngưu, làm một ly nữa, trước nay anh luôn quan tâm đến em, hôm nay em phải uống với anh cho thoải mái.
Vân Chí Quang trước kia từng lăn lộn giang hồ, hắn biết muốn liên hệ với loại người như Ngưu Đại Căn thì cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi, vì vậy mới dễ dàng lấy được công trình trong tay đối phương. Nhưng vấn đề bây giờ chính là tên khốn Ngưu Đại Căn lại giống như vừa ý chị họ xinh đẹp của hắn, vì vậy hắn dứt khoát để cho đối phương say khướt rồi nói sau.
- Tiểu Vân, uống rượu không thành vấn đề, đừng nói là một ly, mười...Mười ly cũng ok...
Đầu lưỡi của Ngưu Đại Căn có vẻ đã uốn éo, mở miệng không quá rõ ràng, hắn dùng tay ôm vai Vân Chí Quang:
- Nhưng, anh em này, có chuyện chú phải giúp anh, chỉ cần chú giúp anh, chúng ta sẽ là anh em, không, còn thân hơn cả anh em ruột.
- Anh Ngưu, anh Ngưu, đừng nói vậy, giúp anh làm việc là chuyện em nên làm, em nhất định sẽ ra tay, anh cứ việc phân phó là được.
Vân Chí Quang vội vàng nói, trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ tên này còn chưa say, vì vậy hắn nâng ly rượu lên nói:
- Dô, anh Ngưu, uống trước, em làm trước.
Vân Chí Quang uống cạn, Ngưu Đại Căn không uống, lúc này hắn quay đầu nhìn về phía Vân Thanh:
- Chú Chí Quang, chú biết anh rồi đây, chú giúp anh bắt gái, anh sẽ làm cho...Làm cho cô nàng kia...
/1475
|