- Cô nói cô từng có kinh nghiệm như vậy sao?
Hạ Thiên lười biếng hỏi:
- Vậy cô thật sự đáng thương, tôi cũng có chút đồng tình với cô, nhưng tôi chưa từng có kinh nghiệm như vậy, vì thế tôi không biết cảm giác của nó là thế nào.
- Ta chưa từng có kinh nghiệm này, đời này sẽ không có, nhưng ngươi sẽ lập tức có, cũng sẽ lập tức cảm nhận được.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:
- Ngươi cho rằng mình rất giỏi sao? Bây giờ ta cho ngươi biến thành một người bình thường.
Tống Ngọc Mị nói xong thì hành động, chỉ thấy bóng người lóe lên và nàng xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, nàng đá hắn văng lên, đồng thời thu hồi những sợi tơ đang quấn trên người hắn, hai ngón tay lại nhanh chóng điểm vài chục cái lên người Hạ Thiên.
- Thật ra nếu cô muốn sờ tôi, tôi sẽ không quan tâm, cũng sẽ không nhỏ mọn như cô, cô không cần dùng phương pháp lén lút để sờ như vậy...Á...
Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì cảm thấy thân thể đau đớn dữ dội, không phải Tống Ngọc Mị đánh hắn, mà chính hắn ngã trên mặt đất.
Đáng lý ra ngã xuống đất cũng không có vấn đề gì, đây cũng không phải lần đầu tiên Hạ Thiên gặp phải, nhưng lần này hắn ngã xuống và cảm thấy cực kỳ đau đớn, rõ ràng rất không bình thường.
Hạ Thiên vội vàng dò xét tình huống thân thể của mình, sau đó vẻ mặt hắn trở nên khó coi, Tống Ngọc Mị chết tiệtkia đã phong bế công lực của hắn, bây giờ hắn chẳng khác gì một người bình thường.
- Từ một võ giả hùng mạnh biến thành một người bình thường yếu đuối, có cảm giác gì?
Tống Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.
- Cảm giác rất tốt, không có gì không bình thường.
Hạ Thiên dù trong lòng rất bức bối nhưng biểu hiện lại không có vấn đề, hắn không muốn yếu thế trước mặt người phụ nữ này.
- Phải không?
Tống Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:
- Khi ngươi hai bàn tay trắng, khi ngươi tha hương cầu thực, khi ngươi không thể bảo vệ cho người phụ nữ của mình, ngươi sẽ cảm thấy rất tốt sao? Ngươi không cần mạnh miệng với ta, ngươi cũng đừng nên nghĩ rằng mình gặp may, ta nói cho ngươi biết, rất nhanh sẽ có chuyện phát sinh trên người ngươi, đến lúc đó điều ngươi muốn làm nhất là đi tìm chết.
Tống Ngọc Mị lại lóe thân đến trước mặt Hạ Thiên, nàng vung tay lấy tất cả đồng hồ, điện thoại, bóp, chứng minh hay các giấy tờ tùy thân khác ra ngoài. Lúc này Hạ Thiên ngoài mặc một bộ quần áo và đeo đôi giày thì không còn bất kỳ thứ gì khác.
- Từ bây giờ ngươi sẽ mất đi tất cả, ngươi không tiền, không chứng minh, không điện thoại, thậm chí còn không thể dùng cái tên lúc này. Ta mặc kệ sau này ngươi dùng tên gì, nhưng từ bây giờ ngươi sẽ không còn là Hạ Thiên.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn Hạ Thiên:
- Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi chưa từng đặt chân đến, không phải huyện Mộc Dương, cũng chẳng phải thành phố Giang Hải, lại càng không phải là thủ đô. Ngươi đến đó bằng hai bàn tay trắng, chắc chắn sẽ chịu đủ ức hiếp, đến khi đó ngươi sẽ hy vọng mình đâm đầu vào tường mà chết quách đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, đừng hòng làm được như vậy.
- Này, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không tự sát, đó là hành vi nhu nhược.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, trong lòng vẫn có chút mê hoặc, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu?
- Ta không cần biết ngươi có phải hạng nhu nhược hay không, ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám tự sát, ta sẽ giết sạch tất cả đàn bà của ngươi, nếu ngươi dám liên lạc với người nào, ta sẽ giết người đó, nếu có một người nào đó tìm được ngươi, ta cũng sẽ giết chết cô ta.
Tống Ngọc Mị nói ra vài lời lạnh như băng:
- Nếu không muốn Kiều Tiểu Kiều chết, không muốn nữ cảnh sát Lãnh Băng Băng mà ngươi yêu mến phải chết, không muốn Diệp Mộng Oánh của tập đoàn Thiên Nam chết, còn có Mộc Hàm ở thủ đô và những người khác, ta nói cho ngươi biết, tất cả mọi thứ của ngươi ta đều biết rất rõ. Nếu ngươi muốn các nàng được sống thì phải cắt đứt tất cả liên lạc, không cho phép điện thoại với bất kỳ người nào, cũng không được xin trợ giúp, ngươi chỉ có thể sống trong thành phố mới, trải qua cuộc sống khuất nhục, chậm rãi hưởng thụ sự giày vò, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Mị, khoảnh khắc này hắn hận không thể cho đối phương hai tát. Đáng tiếc bây giờ hắn không còn năng lực như vậy nữa, trong lòng hắn đã sớm mắng chửi Tống Ngọc Mị vô số lần, nhưng lúc này hắn không dám mắng ra khỏi miệng. Vì hắn thấy người phụ nữ chết tiệt này không phải hạng người chỉ nói suông, nàng thật sự có thể giết chết vợ hắn, mà bây giờ hắn căn bản không có năng lực ngăn cản.
- Thần tiên tỷ tỷ nói, đại trượng phu co được giãn được, tô là đại trượng phu, vì vợ mà phải nhịn một chút.
Hạ Thiên dù trong lòng cảm thấy tương đối bực bội nhưng lúc này cũng chỉ còn cách tự an ủi mình. Đợi đến khi công lực của hắn khôi phục trở lại, luyện được đệ ngũ châm, hắn có thể tìm người phụ nữ này để báo thù, đến lúc đó hắn nhất định sẽ tra tấn nàng đến chết.
- Bây giờ ta có thể cho ngươi một lựa chọn cuối cùng, ngươi muốn đến thành phố nào.
Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Đưa đến thủ đô, ở thủ đô có nhiều người muốn tra tấn tôi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Nếu không thì đưa tôi về Giang Hải, chỗ đó cũng có rất nhiều người muốn nhìn tôi chết, như vậy cô tha hồ mà cảm thấy thoải mái.
- Đừng nằm mơ, ta sẽ không đưa ngươi đến đó.
Tống Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, tiểu tử chết tiệt này không cầu xin tha thứ, điều này làm nàng thất vọng.
- Tùy cô đưa tôi đến đâu cũng được, chỉ cần đừng đưa tôi đến Cảng Thành, nơi đó tôi đã đi qua một lần, quá kém.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
- Rất tốt, ta sẽ đưa ngươi đến Cảng Thành.
Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Này, cô có biết nói lý lẽ không? Cô vừa bảo sẽ cho tôi tự chọn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị.
- Ta nói cho ngươi chọn, cũng chưa nói sự lựa chọn của ngươi là hữu dụng.
Trong giọng điệu lạnh lùng của Tống Ngọc Mị có chút đắc ý, sau đó nàng vỗ về phía Hạ Thiên:
- Đây là lần cuối cùng ngươi được ngủ yên ổn, đến khi ngươi tỉnh lại, thế giới đã hoàn toàn biến đổi.
Tống Ngọc Mị vừa dứt lời thì Hạ Thiên đã hôn mê.
Một sợi tơ bắn ra cuốn Ninh Khiết và Hạ Thiên từ trên mặt đất lên, sau đó Tống Ngọc Mị biến mất.
...
Khách sạn Đông Thăng.
Sáu giờ tối.
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Tiểu Kiều tràn đầy sầu lo, nàng còn chưa đi, nhưng nàng cũng không phải đang chờ Hạ Thiên về, nàng điện thoại cho hắn cũng không thông, trực giác nói cho nàng biết chồng đã xảy ra chuyện.
- Kiều tiểu thư, Hạ Thiên anh ấy có phải là...
Kiều Hoàng Nhi dùng giọng có chút bất an hỏi, Kiều Phượng Nhi cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Kiều Tiểu Kiều. Trước đó tuy nàng không có mặt ở đây, nhưng bây giờ nàng biết Hạ Thiên khả năng đã xảy ra vấn đề.
- Phượng Nhi, Hoàng Nhi, hai em nhớ kỹ, nếu có ai hỏi đến chồng thì cứ nói đã đến một nơi bí ẩn, tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài, hiểu chưa?
Kiều Tiểu Kiều chậm rãi nói.
- Vâng, Kiều tiểu thư.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đồng thời gật đầu.
Kiều Tiểu Kiều đang định nói vài lời thì điện thoại vang lên, nàng cầm lấy điện thoại xem xét, người gọi đến không phải là Hạ Thiên, là Mộc Hàm.
- Chị Hàm, có chuyện gì thế?
Kiều Tiểu Kiều nhận điện thoại, nàng cố gắng bình tĩnh nói.
- Chồng đã xảy ra chuyện.
Giọng điệu của Mộc Hàm tuy vẫn rất bình tĩnh nưng lai khó nén thương tâm:
- Trên tay cậu ấy có đeo một chiếc đồng hồ đại biểu cho thân phận Ám Hoàng, nhưng chiếc đồng hồ đã bị tháo đi vài giờ trước. Vừa rồi nhân viên Ám tổ đã tìm được đồng hồ, giấy chứng minh, bóp, điện thoại đã bị hư của chồng nhưng không thấy người, nếu chồng không có chuyện gì xảy ra thì sẽ chẳng có ai lấy được những thứ đó xuống.
- Chị Hàm, chị đừng nôn nóng, chồng sẽ không có vấn đề gì.
Kiều Tiểu Kiều hít vào một hơi thật sâu, tuy nàng sớm biết Hạ Thiên đã xảy ra chuyện nhưng bây giờ biết được từ trong miệng Mộc Hàm vẫn làm nàng khó chịu. Nhưng lúc này nàng cần tỉnh táo, vì nếu nàng không bình tĩnh thì không phải chỉ có Mộc Hàm mà tất cả đều loạn, vì thế mãi đến bây giờ nàng vẫn chưa nói cho Liễu Mộng biết, vì nàng sợ Liễu Mộng sẽ náo loạn.
- Tiểu Kiều, em...Có phải em biết thứ gì đó không?
Mộc Hàm dùng giọng run run hỏi, nàng thật sự không hiểu chồng mình lợi lại như vậy vì sao có thể xảy ra vấn đề.
- Chị Hàm, chồng có một kẻ địch rất lợi hại, cụ thể là ai thì em không rõ, nhưng hôm nay anh ấy đã nói với em, nếu địch đến và đánh không lại, kẻ địch cũng không giết chết anh ấy, vì vậy chị Hàm cũng đừng quá lo lắng. Bấy giờ có lẽ chồng đã bị người ta bắt đi nhưng không có việc gì, sau này anh ấy sẽ quay về.
Kiều Tiểu Kiều không nói sự việc cho rõ ràng, vì nàng cũng lo lắng Mộc Hàm sẽ trực tiếp đi tìm Tống Ngọc Mị, ngay cả Hạ Thiên cũng không phải đối thủ của Tống Ngọc Mị, như vậy Mộc Hàm cũng sẽ chẳng làm được gì.
- Tiểu Kiều, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng không chờ chồng quay về?
Tâm tình của Mộc Hàm bây giờ là rất không bình tĩnh, nàng còn có chút kích động, vì người đàn ông này rất quan trọng với nàng, nếu không có hắn thì nàng thật sự không biết phải làm sao, cuộc sống cũng mất đi ý nghĩa.
- Chị Hàm, chị đừng vội, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Kiều Tiểu Kiều an ủi Mộc Hàm trong điện thoại, tuy Mộc Hàm lớn tuổi hơn, cũng có võ công hùng mạnh, nhưng Kiều Tiểu Kiều càng trấn tĩnh hơn. Mà khi nàng nói như vậy cũng nghĩ đến một sự kiện, tuy chồng không muốn nàng đi tìm chị Nguyệt, nhưng bây giờ nàng có nên vi phạm ý đồ của chồng mà đi lên Thanh Phong Sơn hay không?
- Được rồi, Tiểu Kiều, nếu có tin tức gì nhất định phải nói cho chị biết.
Có lẽ vì lời an ủi của Kiều Tiểu Kiều mà bây giờ Mộc Hàm cũng trấn tĩnh hơn một chút.
- Chị Hàm, chị yên tâm, có tin em sẽ báo ngay.
Kiều Tiểu Kiều đáp ứng.
/1475
|