Hàn Phong vóc người cao lớn, mày rậm mắt to, trên người khoác chiến bào màu đỏ cực kỳ hoa lệ, trên ngực áo có thêu một vòng tròn màu vàng chói tượng trưng cho quân đoàn cận vệ. Chiến mã mà Hàn Phong đang cỡi có bộ lông một màu đỏ rực như lửa, cũng là một thần câu bảo mã vạn con có một. Trong tay Hàn Phong là một thanh Đại Khảm đao cán dài, nặng chừng một trăm hai mươi cân, lúc múa lên toát ra khí thế chọc trời phá núi.
Hàn Phong giục ngựa ra trận, Đại Khảm đao nặng nề vung cao, ngửa mặt lên trời gào to.
Thấy Hàn Phong oai phong như chiến thần, lại còn gào lên một tiếng đinh tai làm cho màng nhĩ người nghe cảm thấy đau nhức, tinh thần của các tướng sĩ đế quốc Quang Huy vừa mới hạ thấp lập tức phấn chấn hẳn lên, bắt đầu hò reo hoan hô vang dậy.
Trên mặt Yến Trường Không đột nhiên nở một nụ cười giễu cợt, đánh nhau không phải nhờ vào gào to thét lớn là có thể thắng được, giọng to cũng không có nghĩa là võ nghệ cũng cao cường. Chỉ trong thoáng chốc, Yến Trường Không nhẹ thúc hai gót, Bạch Long mã lắc lắc đầu, lại hất tung bốn vó xông thẳng về phía trước. Mặt đất dưới chân như nước thuỷ triều lui nhanh về phía sau, thân ảnh của tướng địch cũng nhanh chóng đến gần.
Hai chiến mã vừa xáp lại gần nhau, Hàn Phong hét lớn một tiếng, Đại Khảm đao vung cao tự nãy giờ liền hung hăng chém xuống. Gần như cùng lúc đó, Lượng Ngân thương của Yến Trường Không cũng đã mang theo tiếng rít chói tai quét ngang qua. Đại Khảm đao nặng nề và Lượng Ngân thương sáng loáng chạm mạnh vào nhau, thoáng chốc phát ra một thanh âm của kim loại va chạm nhau lớn đến nỗi có thể làm tan đá nát vàng.
Hừ!
Sức chấn động vô cùng mãnh liệt làm cho hai cánh tay Hàn Phong tê dại, Đại Khảm đao suýt nữa rớt khỏi tay. Hàn Phong bất giác tức tối hừ lên một tiếng, thân hình to lớn trên lưng ngựa cũng bị lệch sang bên, suýt chút nữa là rơi khỏi lưng ngựa. May là thuật cỡi ngựa của Hàn Phong không tệ, hai chân quắp chặt lấy bụng chiến mã, mới miễn cưỡng không té ngựa.
Nhưng chiến mã có bộ lông đỏ như lửa bị Hàn Phong kẹp chặt đau không chịu nổi, nhất thời ngẩng đầu lên hí mấy tiếng ra vẻ đau đớn.
Yến Trường Không giục ngựa chạy ra hơn mười bước mới nhẹ nhàng thắng ngựa quay đầu lại, Lượng Ngân thương dài ba trượng khẽ vung lên, mũi thương sáng chói chỉ thẳng về phía Hàn Phong lúc ấy cũng đã thắng ngựa quay đầu trở lại. Đột nhiên, một nụ cười khinh bỉ nở trên mặt Yến Trường Không, cao giọng quát to với Hàn Phong:
- Hàn Phong, ngươi không phải là đối thủ của ta, về trận kêu Mạnh Hổ ra đây!
Khuôn mặt Hàn Phong thoáng chốc bừng đỏ, bị khinh thường như vậy trước mặt bao nhiêu tướng sĩ của đế quốc Quang Huy, bất kỳ ai cũng không chịu nổi. Hàn Phong thẹn quá hoá giận, lập tức giục ngựa xông thẳng về phía Yến Trường Không, vừa xông tới vừa tức tối gào thét:
- Yến Trường Không, ngươi hãy bớt huênh hoang một chút, có ngon đánh gia gia rớt ngựa rồi hãy nói!
- Đánh rớt ngựa thôi sao? Giết ngươi cũng có khó gì!
Yến Trường Không nhẹ nhàng rung Lượng Ngân thương trong tay, mũi thương thoáng chốc tạo nên từng đạo cầu vồng màu trắng chói ngời, trong khoảnh khắc, Bạch Long mã của Yến Trường Không lại tung ra bốn vó, nhắm chiến mã màu đỏ lửa đối diện nhanh nhẹn xông tới. Gió Bắc cuồn cuộn thổi, ngù mũ màu trắng như tuyết trên đỉnh đầu khôi của Yến Trường Không phập phồng phiêu đãng bay bay trong gió, trông vừa xơ xác vừa cuồng dã.
Hai con chiến mã lại xáp gần nhau, Hàn Phong quát to một tiếng, Đại Khảm đao nặng nề chém mạnh về phía cổ Bạch Long mã của Yến Trường Không. Một đao này Hàn Phong nổi giận chém ra đã dốc hết sức lực toàn thân của hắn, nếu như chém trúng, e rằng cổ Bạch Long mã và Yến Trường Không sẽ bị xả thành bốn đoạn!
Trên mặt Yến Trường Không vẫn giữ nguyên vẻ chế giễu, hai cánh tay đột nhiên phát lực, Lượng Ngân thương dài ba trượng đã nhanh chóng từ dưới quét lên. Chỉ nghe một tiếng "đinh" trong trẻo vang lên, Đại Khảm đao của Hàn Phong đã bị hất ngược trở lên, Lượng Ngân thương xẹt qua đầu hai người, một kích đầy tức giận của Hàn Phong đã bị Yến Trường Không dễ dàng hoá giải.
Hai kỵ mã lần lượt đổi chỗ cho nhau, Hàn Phong chưa kịp buồn rầu vì một đao thất bại, thì Lượng Ngân thương của Yến Trường Không đã vẽ trên không một vòng vô cùng quỷ dị, quét nhanh về phía vai của Hàn Phong vừa lướt qua bên cạnh. Hàn Phong bỗng nhiên nghe tiếng rít gió vang lên sau lưng biết ngay rằng có chuyện không ổn, vừa muốn xoay đao lại đỡ thì đã không còn kịp nữa.
Bành!
Hàn Phong không kịp né tránh, vai trái đã trúng một thương rất mạnh, miếng giáp bảo vệ vai thoáng chốc đã bị đánh tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Có hai mảnh sắt vỡ vụn bay xẹt qua gương mặt Hàn Phong, để lại hai vết cắt rướm máu. Máu tươi đỏ sẫm thoáng chốc theo vết thương chảy dài theo gương mặt Hàn Phong, nhưng chuyện đó đối với Hàn Phong chẳng đáng kể gì. Chuyện quan trọng nhất là, lòng tin của Hàn Phong đã bị nghiền nát thành từng mảnh theo miếng giáp bảo vệ vai!
Hàn Phong không còn lòng dạ nào ham đánh nữa, vội vàng giục ngựa chạy nhanh về trận của mình.
Sư đoàn trưởng Đồ Vu của sư đoàn số Hai giao tình rất tốt với Hàn Phong, lúc này thấy Hàn Phong thất bại quay về, sợ rằng Yến Trường Không sẽ đuổi giết, vội vã vừa múa Phụng Vũ Lưu Tinh Chuỳ từ trong trận xông ra, vừa thách chiến với Yến Trường Không:
- Trường Không tiểu tặc, Đồ gia gia ở đây, thức thời thì nhanh nhanh xuống ngựa bó tay chịu trói, miễn cho gia gia động thủ!
Yến Trường Không nghe vậy chau đôi mày kiếm, buông tha không tiếp tục đuổi theo Hàn Phong mà quay sang nghênh đón Đồ Vu.
Hai chiến mã vừa xáp lại gần nhau, Lượng Ngân thương trong tay Yến Trường Không vẫn quét ngang một chiêu vô cùng đơn giản y như trước. Từ sau khi thất bại dưới tay Mạnh Hổ trong cuộc chiến ở pháo đài Hà Tây, võ nghệ của Yến Trường Không đã đột phá bình cảnh mà tiến lên một cảnh giới khác. Đối với cường giả ở cảnh giới như vậy, những chiêu thức của thế tục quá dư thừa, tuỳ tiện ra tay cũng có thể xuất ra sát chiêu dồn người khác vào tử địa.
Đồ Vu rút kinh nghiệm từ thất bại của Hàn Phong, không dám đấu lực với Yến Trường Không, toàn thân đột nhiên cúi rạp về phía trước, trốn sang phía bên trái của yên ngựa. Một kích mang theo khí thế như sấm vang chớp giật của Yến Trường Không đã không trúng đích, Lượng Ngân thương sáng chói gần như quét qua sát thân thể của Đồ Vu, Đồ Vu kinh hãi biến sắc, thế nhưng rất nhanh hắn đã nở nụ cười hung ác.
Hai chiến mã vừa đổi chỗ cho nhau, thân hình đang nấp bên trái yên ngựa của Đồ Vu đột nhiên ngồi dậy, đồng thời tay phải quăng mạnh ra, một bóng đen nhanh như tên rời khỏi dây cung nhắm lưng của Yến Trường Không bắn tới. Nghe thấy tiếng xé gió sau lưng vang lên, Yến Trường Không lại nở một nụ cười chế giễu, không thèm quay đầu lại, tay trái nhanh như chớp phất mạnh về phía sau.
Nụ cười hung ác trên mặt Đồ Vu càng đậm hơn khi nãy, tiểu tử này muốn dùng tay không đoạt Lưu Tinh chuỳ sao? Quả thật là muốn chết!
Lúc Lưu Tinh chuỳ do Đồ Vu bắn ra sắp sửa trúng vào lưng Yến Trường Không, đột nhiên bàn tay trái Yến Trường Không đang xoè rộng lập tức nắm lại, sợi dây sắt buộc vào Lưu Tinh chuỳ đã bị hắn nắm chặt vào tay. Chỉ nghe xoảng một tiếng, Lưu Tinh chuỳ đang bắn nhanh về phía trước đột nhiên dừng lại, chỉ còn cách lưng của Yến Trường Không chừng nửa tấc thì rơi xuống.
Nụ cười hung ác trên mặt Đồ Vu như bị đông cứng lại, trong chớp mắt, một luồng sức mạnh như nước thuỷ triều theo sợi dây sắt truyền đến. Lúc Đồ Vu có phản ứng định buông tay ra thì đã chậm, cả người đã rớt xuống khỏi lưng ngựa.
Sau khi rơi xuống đất lăn lông lốc mười mấy vòng, Đồ Vu mới có thể lật mình ngồi dậy, lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng sau cú ngã khá mạnh, Đồ Vu lập tức bỏ chạy về phía trận của đế quốc Quang Huy. Quân của đế quốc Quang Huy ở đối diện cũng đã bắt đầu náo động hẳn lên, Hàn Phong trong số ngũ hổ tướng cận vệ chưa được hai hiệp đã bị đánh cho hộc máu, Đồ Vu thì chỉ một hiệp đã bị đánh rớt khỏi lưng ngựa, tên Yến Trường Không này quả thật là vô cùng kinh khủng! Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Giữa tiếng ồn ào huyên náo, ba hổ còn lại trong năm hổ là Vu Long Vân, Đằng Thanh Vân và Lục Thừa Vũ đã cùng lúc xuất trận, phi ngựa thẳng ra trước trận tiếp cứu Đồ Vu đang ngã ngựa.
Yến Trường Không vừa thắng ngựa quay đầu lại, tay trái nhẹ nhàng rung lên, Lưu Tinh chuỳ đã được dây sắt quay tròn, Yến Trường Không nới dần dây sắt trong tay ra, bán kính xoay tròn của Lưu Tinh chuỳ ngày càng mở rộng. Chỉ trong thoáng chốc, bề mặt đầy những đinh nhọn trông như răng sói của Lưu Tinh chuỳ đã hoá thành một bóng đen nhàn nhạt, xoay tròn rít gào trên đầu Yến Trường Không.
Ngay lúc đó, Yến Trường Không đột ngột buông dây sắt trong tay ra, Lưu Tinh chuỳ không còn gì ràng buộc thoáng chốc theo quỹ tích xoay tròn bắn thẳng ra phía trước, hướng bắn ra của Lưu Tinh chuỳ, Đồ Vu đang vắt giò lên cổ chạy như điên. Tuy rằng tên Đồ Vu này chỉ có hai chân, nhưng so ra tốc độ chạy cũng không kém hơn chiến mã chút nào!
Vu Long Vân thấy rất rõ ràng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
- Lão Đồ, cẩn thận sau lưng!
Đồ Vu nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen quay tròn nhanh như sao xẹt phóng thẳng về phía mình, nhất thời tru lên một tiếng như tiếng sói tru, thân hình lập tức lật nghiêng sang một bên. Thân hình Đồ Vu vừa động, bên tai đã nghe một tiếng phốc vang lên, chợt cảm thấy mát lạnh sau lưng, toàn thân không thể khống chế ngã mạnh về phía trước. Sau khi ngã xuống, Đồ Vu cố gắng dùng sức giãy dụa vài cái nhưng vẫn không thể nào ngồi dậy, máu tươi đã trào ra miệng hắn thành dòng.
Ba người Vu Long Vân thấy rất rõ ràng, Lưu Tinh chuỳ mà Yến Trường Không ném ra gần như bay sát da lưng của Đồ Vu, những chiếc đinh sắc nhọn trên Lưu Tinh chuỳ đã móc theo cả mảnh giáp lưng của Đồ Vu. Trên lưng Đồ Vu vẫn còn những vết cắt sâu đến mức có thể thấy xương, bị thương nặng như thế, cho dù Đồ Vu không chết cũng chỉ còn lại nửa mạng!
Vu Long Vân và Đằng Thanh Vân giục ngựa phóng qua người Đồ Vu đang ngã nằm dưới đất, nhanh như gió cuốn mây bay nghênh đón Yến Trường Không. Lục Thừa Vũ ở phía sau nhảy xuống đỡ lấy Đồ Vu lên lưng ngựa, đưa về trận của mình, xong mới quay đầu nhìn lại, lúc này chỉ thấy Vu Long Vân và Đằng Thanh Vân đang chiến đấu kịch liệt cùng Yến Trường Không. Lượng Ngân thương trong tay Yến Trường Không tả xung hữu đột, thậm chí đánh cho hai người Vu Long Vân chỉ còn có thể chống đỡ mà thôi!
- Sao lại có thể như thế!
Lục Thừa Vũ trong lòng lửa giận bốc cao, lại giục ngựa xông ra trước trận trợ chiến, thấy Lục Thừa Vũ xông ra giúp, Vu Long Vân và Đằng Thanh Vân nhất thời phấn khởi tinh thần, ba người trổ hết tài nghệ bao vây Yến Trường Không như đèn kéo quân chém giết vô cùng lịch liệt. Đám tướng sĩ của đế quốc Quang Huy đang đứng ở xa xa há hốc mồm quan sát cuộc chiến mải mê, không dám thở mạnh chút nào.
Thời gian đánh nhau kịch liệt trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong thoáng chốc, ánh tà dương đã ngã về Tây, mà ba người Vu Long Vân, Đằng Thanh Vân và Lục Thừa Vũ đã chiến đấu với Yến Trường Không hơn một trăm hiệp. Yến Trường Không thấy đánh không lại ba tướng, liền đánh hờ một thương rồi từ ở giữa phá vòng vây vọt thẳng ra ngoài, chạy về hướng mà lúc nãy hắn đã đến.
Bọn ba người Vu Long Vân không chịu buông tha, lập tức giục ngựa đuổi nà theo.
Yến Trường Không giục ngựa chạy thẳng một đường, sau khi cách một khoảng xa đột nhiên thắng ngựa quay đầu, nương theo thế ngựa quay đầu, đổi thương sang tay trái, tay phải rất nhanh âm thầm lấy Thiết Thai cung ra dùng lòng bàn chân kẹp lại, sau đó với tốc độ nhanh nhất lấy ra ba mũi trọng tiễn móc sẵn vào dây của Thiết Thai cung.
Bạch Long mã vừa quay đầu lại, cũng vừa đối diện với ba người Vu Long Vân lúc ấy đã đuổi sát tới nơi, đột nhiên đùi phải của Yến Trường Không vung thẳng lên không. Thiết Thai cung kẹp dưới lòng bàn chân đã giương căng, chỉ nghe một tiếng bật dây cung vang lên, ba mũi trọng tiễn cùng bắn ra một lượt, nhắm thẳng vào ba người Vu Long Vân, Đằng Thanh Vân và Lục Thừa Vũ.
Lục Thừa Vũ giục ngựa đuổi theo trước nhất, nên cũng ở gần Yến Trường Không nhất, lúc phát hiện ra đùi phải của Yến Trường Không đột ngột vung lên, hắn kinh hãi phát giác ra có điều bất ổn. Đến khi hắn thấy rõ Thiết Thai cung dưới lòng bàn chân của Yến Trường Không thì hồn vía lên mây, vội vàng nghiêng người né tránh thì đã không còn kịp nữa, mặc dù tránh thoát được chỗ yếu hại trước ngực, nhưng vẫn bị bắn trúng vai phải.
(Thiết Thai cung: là một loại cung thời xưa, cánh cung là gỗ được bọc một lớp sắt bên ngoài, có khi toàn bằng sắt. Có uy lực và tầm bắn hơn hẳn loại cung bằng cánh gỗ bình thường, các võ tướng thời xưa đôi khi còn mang ra sử dụng tạm trong trường hợp vũ khí chính (kiếm, kích, đao, thương…) của mình đã mất.)
/249
|