Hoàng Đảm thấy Trương Hưng Bá trực tiếp vặn gãy cổ tên thích khách, không khỏi ngẩn ra, hỏi Mạnh Hổ:
- Tướng quân, chuyện bị ám sát trong núi bỏ qua như vậy sao?
- Bỏ qua như vậy?!
Mạnh Hổ lắc đầu:
- Không dễ dàng như vậy!
Mạnh Hổ đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, bất quá hắn đã có tính toán khác.
Hoàng Đảm chỉ chỉ vào tên thích khách đã tắt thở, không hiểu hỏi lại:
- Vậy tên thích khách này…
- Tên thích khách này có ý chí ương ngạnh như vậy, có hỏi nữa cũng không hỏi được gì, thế nhưng cho dù tên thích khách này không chịu mở miệng, bản tướng quân cũng có biện pháp tra ra kẻ sai khiến sau lưng hắn!
Mạnh Hổ ngừng một chút, quay đầu lại dặn dò Trương Hưng Bá:
- Hưng Bá, mang binh khí của bốn tên thích khách này theo ta đi gặp một người!
Trương Hưng Bá dạ một tiếng, bước lên thu gom mấy món binh khí đang rơi vãi lung tung trên mặt đất.
Lúc Mạnh Hổ và Trương Hưng Bá ra khỏi vệ bảo phía Đông thành, trời đã sẫm tối. Hai người đang định vào thành, xe ngựa do Yến vương Mông Khác phái tới đã chạy đến, tên nội thị Cốc Thành nhanh nhảu chạy lại, giọng nịnh nọt:
- Tướng quân đại nhân, Vương gia mời ngài dự tiệc.
Mạnh Hổ đang muốn đi tìm Mông Khác, không ngờ Mông Khác đã mời hắn dự tiệc trước, lập tức lên xe ngựa, để Trương Hưng Bá mang theo binh khí của bốn tên thích khách theo ở phía sau, một đường chạy thẳng đến phủ Yến vương.
--------------
Đại sảnh của vương phủ, một bàn rượu tiệc thịnh soạn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hiển nhiên Mông Khác muốn ra vẻ vô tình tạo nên một không khí yến tiệc của người nhà, cho nên cũng không mời bất cứ vị khách quyền quý nào dự tiệc, ngoại trừ Mông Khác và Mạnh Hổ cũng chỉ có Mông Nghiên phụng bồi. Nói đúng ra, Mông Khác hoàn toàn không có uy phong của một Vương gia nhiếp chính, giữa tiệc chuyện trò vui vẻ, thoạt nhìn như là trưởng bối của Mạnh Hổ, rất là hoà nhã thân thiết.
Nhưng Mạnh Hổ biết rằng chuyện không đơn giản như vậy. Phàm là những người có địa vị cao đều có hai bộ mặt, đừng xem hiện tại Mông Khác hoà nhã thân thiết như vậy mà lầm, đến lúc trở mặt với nhau, e rằng sẽ lập tức sẽ thay một bộ mặt khác. Cho nên Mạnh Hổ tuyệt đối không bị biểu hiện thân thiết hoà nhã của Mông Khác hiện tại làm cho mê hoặc, đầu óc của hắn thuỷ chung vẫn duy trì đầy đủ sự thanh tĩnh.
Rượu qua ba tuần, món ăn qua năm vị, Mông Khác rốt cục chuyển đề tài sang mấy tên thích khách.
Mông Khác trầm ngâm một chút, sau đó mới nói:
- Tướng quân Mạnh Hổ, chuyện ngươi và Nghiên nhi bị hành thích trong núi, bản vương cũng đã nghe qua. Phải nói lần này quả thật là nhờ có tướng quân, nếu không phải nhờ tướng quân liều chết bảo vệ, e rằng Nghiên nhi đã gặp chuyện bất trắc. Bản vương cũng không cần nói nhiều, phần đại ân đại đức này của tướng quân, bản vương nhớ kỹ!
Mạnh Hổ vội vàng đứng dậy ra vẻ khiêm tốn:
- Vương gia quá lời rồi, đây là chuyện ty chức phải làm.
Mông Khác khoát tay:
- Chuyện tướng quân và Nghiên nhi bị ám sát không phải chuyện đùa, bản vương quyết định tự mình điều tra.
Mạnh Hổ khẽ giật mình, thầm nghĩ rốt cục đã tới!
Lập tức Mạnh Hổ ôm quyền cung kính:
- Ty chức nguyện nghe theo lời dặn dò của Vương gia.
Mông Khác nói:
- Tên thích khách mà tướng quân bắt sống hiện tại hẳn là vẫn ở vệ bảo phía Đông thành phải không? Bản vương muốn suốt đêm đem can phạm tới lao ngục của Hình bộ, không biết được không?
Mạnh Hổ mặt lộ vẻ khó xử, thấp giọng nói:
- Hồi bẩm Vương gia, tên thích khách kia đã chết!
- Cái gì? Đã chết!?
Mông Khác ngạc nhiên:
- Tại sao lại giết chết hắn đi? Mạnh Hổ, ngươi cũng thật là quá sơ xuất!
Mông Nghiên bên cạnh thấy hai người có thể đi đến chỗ bất hoà, vội nhanh chóng lên tiếng hoà giải:
- Hoàng thúc, không phải chỉ là tra xét mà làm chết tên thích khách thôi sao?
Sau khi Mạnh Hổ nói ra tin tức tên thích khách đã chết liền một mực quan sát phản ứng của Mông Khác, lúc này thấy mặt Mông Khác lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt Mạnh Hổ không khỏi thoáng qua một tia nghi hoặc, đôi mày rậm lặng lẽ cau lại. Vẻ mặt Mông Khác không phải là giả bộ, chẳng lẽ việc này không quan hệ với hắn sao?
Thành thật mà nói, Mạnh Hổ cho rằng Mông Khác cũng đáng nghi, mặc dù hiềm nghi rất ít.
Sở dĩ Mạnh Hổ bảo Trương Hưng Bá ra tay giết chết tên thích khách kia chính là vì muốn nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng. Nếu như chuyện hành thích trong núi quả thật là do Mông Khác đứng sau lưng sai khiến, vậy lúc này phản ứng của hắn sẽ là kinh ngạc mà không phải là thất vọng. Thế nhưng lúc này chẳng những Mông Khác lộ vẻ thất vọng, thậm chí còn có vẻ tức giận.
Hiện tại xem ra chuyện hành thích trong núi hẳn là không có quan hệ tới Mông Khác.
Nhưng Mạnh Hổ tin rằng trong lòng Mông Khác nhất định có hoài nghi đối tượng nào đó, dù sao chuyện hành thích Mông Nghiên cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như sát thủ không có kẻ đứng sau lưng rất mạnh tuyệt đối không dám hạ thủ với Mông Nghiên. Như vậy đối lượng hiềm nghi vô cùng hạn chế, Mông Khác thân là Vương gia nhiếp chính của đế quốc Quang Huy, chuyện tra xét vài đối tượng hiềm nghi hẳn không phải là chuyện khó.
Thậm chí Mạnh Hổ hoài nghi mục tiêu của thích khách căn bản là Mông Nghiên, bất quá hắn là vô tình đi chung nên xui xẻo mà thôi. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nếu chuyện quả thật là như vậy, Mạnh Hổ quyết định khoanh tay đứng nhìn, bởi vì Mông Nghiên bị hành thích mà dồn đế quốc Quang Huy bạo phát chiến tranh với đế quốc của tên thích khách, Mạnh Hổ rất vui khi chứng kiến việc ấy. Dù sao đi nữa, đế quốc Quang Huy càng thối nát thì cơ hội của hắn lại càng lớn, Mạnh Hổ rất cao hứng nhường lại cơ hội trả thù cho Mông Khác và đế quốc Quang Huy.
Vì muốn nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, Mạnh Hổ liền quyết định tiếp tục thử Mông Khác, lập tức lại nói:
- Thế nhưng Vương gia không cần lo lắng, ty chức đã nắm được chứng cớ trọng yếu, hiện tại có thể xác định được kẻ đứng sau lưng sai khiến là ai!
- Sao?
Mông Khác sắc mặt đại biến:
- Ngươi nắm giữ chứng cớ gì?
Mạnh Hổ giơ tay ra hiệu, Trương Hưng Bá đang canh giữ ở cửa đại sảnh lập tức cầm một cái bao dài đi vào, sau đó để xuống đất tháo ra. Trong bao có bốn món binh khí khác nhau, một thanh đao, một thanh kiếm, một cặp đoản thương và một cặp Ly Biệt câu, mũi của đoản thương còn bị vũ khí sắc bén nào đó chém gãy một đoạn.
Thấy bốn món binh khí kia, sắc mặt Mông Khác quả nhiên hơi đổi!
Mông Khác từng đi sứ qua đế quốc Tinh Hà, đã gặp qua tứ đại hộ vệ bên cạnh hoàng đế của đế quốc Tinh Hà, cũng biết được binh khí mà tứ đại hộ vệ sử dụng là đao, kiếm, đoản thương và song câu. Chuyện bây giờ đã quá rõ ràng, ý đồ ám sát Mông Nghiên và Mạnh Hổ nhất định là do người của đế quốc Tinh Hà, còn chuyện có phải là do bản thân hoàng đế của đế quốc Tinh Hà hay không, thật ra đáp án chưa thể nào xác định.
Chuyện Tần Trường Vệ trước sau như một chung tình với Mông Nghiên, Mông Khác cũng đã từng cố gắng muốn xúc tiến thành công cuộc hôn nhân chính trị này. Nhưng thái độ của hoàng đế đế quốc Tinh Hà đối với hôn sự này thuỷ chung rất mập mờ, nguyên nhân vì sao thì trong lòng mọi người hiểu rất rõ ràng, đế quốc Tinh Hà không muốn cho một dâm phụ thanh danh xấu xa làm thái tử phi của bọn họ.
Cho nên chuyện người của đế quốc Tinh Hà âm thầm hạ thủ với Mông Nghiên là hoàn toàn có khả năng.
Thấy ánh mắt của Mông Khác lộ vẻ khác lạ, Mạnh Hổ tâm thần đại định, xem ra suy đoán của mình cũng không sai, Mông Khác cũng biết lai lịch của bốn món binh khí kia. Hiện tại ắt hẳn là Mông Khác đã biết được kẻ đứng sau lưng sai khiến là ai, như vậy chuyện này giao lại cho Mông Khác xử lý. Từ trước tới giờ Mạnh Hổ không dễ dàng buông tha cho kẻ nào đắc tội với mình, nhưng lần này tình huống đặc thù, không phải vậy sao?
Mông Khác đã không còn lòng dạ nào uống rượu nữa, lập tức nói với Mông Nghiên:
- Nghiên nhi, ngươi hãy phụng bồi tướng quân Mạnh Hổ.
Dứt lời, Mông Khác cũng không chào hỏi Mạnh Hổ tiếng nào, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, chỉ trong chốc lát, hai tên cấm vệ quân bước vào đại sảnh, lấy bốn món binh khí đang bày trên mặt đất mang đi. Mông Nghiên đưa mắt nhìn theo hai tên cấm vệ quân rời đi, đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Mạnh Hổ, ngươi thật sự đã biết kẻ đứng sau lưng vụ hành thích này là ai sao?
Mạnh Hổ lạnh nhạt hỏi:
- Công chúa điện hạ chẳng lẽ không biết hay sao?
Mông Nghiên giọng dỗi hờn:
- Nếu như ta biết là ai còn phải hỏi ngươi sao?
Mạnh Hổ lạnh nhạt:
- Công chúa, người muốn giết ngươi không ít, người có thể có lá gan động thủ lại có năng lực sai khiến tứ đại thích khách hẳn sẽ không có quá nhiều!
- Ngươi không thể giải thích cho ta sao?
Mông Nghiên liếc Mạnh Hổ một cái, sẵng giọng:
- Ai muốn giết ta thì ta còn chưa biết, ngược lại ta biết có người muốn giết ngươi.
Mạnh Hổ khẽ động trong lòng, cố ý hỏi:
- Ngươi nói là phế vật Hàn Sở kia sao?
- Phì, người mà ta nói không phải là hắn.
Mông Nghiên quả nhiên mắc lừa, lập tức đáp:
- Người mà ta nói chính là Tần Trường Vệ.
- Tần Trường Vệ?!
Mạnh Hổ cũng hơi cảm thấy bất ngờ, tên này không phải là giáo sư võ học của học viện quân sự Hoàng gia hay sao? Mình và hắn cũng không có gút mắc gì quá lớn, vì sao lại sinh lòng muốn giết mình? Liếc mắt nhìn lại, Mạnh Hổ lại thấy vẻ mặt Mông Nghiên mất tự nhiên, lập tức hiểu ngay đó là chuyện gì. Tên Tần Trường Vệ kia chỉ sợ cũng là người theo đuổi Mông Nghiên, phỏng chừng đã coi mình là địch nhân lớn nhất!
Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ cảm thấy hơi oan uổng, có ông trời chứng giám, hắn tuyệt đối chưa hề có ý nghĩ gì đối với Mông Nghiên!
--------------
Mật thất trong vương phủ.
Kế Vô Mưu mới vừa rời khỏi vương phủ chưa được bao lâu đã bị Mông Khác cho người gọi trở lại.
Vừa mới vào cửa, Kế Vô Mưu chỉ thấy Mông Khác vẻ mặt ngưng trọng đang nhìn tấm bản đồ lớn treo trên tường. Tấm bản đồ lớn này vẽ hoàn chỉnh thế giới mà con người đã biết, chính giữa bản đồ chính là thế giới Trung Thổ dồi dào phì nhiêu nhất, đế quốc Quang Huy, đế quốc Minh Nguyệt và đế quốc Tinh Hà tạo thành hình chữ "phẩm" (品) gần như chia cắt cả thế giới Trung Thổ.
Phía Đông Bắc của thế giới Trung Thổ là đại hoang nguyên vừa vô cùng hoang vu cằn cỗi vừa rộng lớn mênh mông.
Sát phía Nam của thế giới Trung Thổ là hàng trăm công quốc lớn nhỏ, các thành bang và vương quốc.
Phía Đông Nam của thế giới Trung Thổ chính là Tử Vong Đại Sa Mạc mà ai nấy nghe tên đều kinh hồn táng đởm.
Phía Tây và phía Bắc của thế giới Trung Thổ chính là biển rộng mênh mông, đến nay vẫn chưa có thuyền hàng nào vượt qua đến bờ bên kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mông Khác thở phào một cái, quay đầu lại:
- Vô Mưu ngươi đến rồi sao, có chuyện này bản vương muốn nghe một chút ý kiến của ngươi.
Kế Vô Mưu nghiêm nghị:
- Vương gia xin cứ nói.
Mông Khác đưa tay chỉ bốn món binh khí đang nằm trong góc mật thất:
- Ngươi xem qua một chút bốn món binh khí kia.
- Vương gia, đây không phải là binh khí của tứ đại hộ vệ bên cạnh hoàng đế Tần Lam của đế quốc Tinh Hà hay sao? Vì sao lại ở trong tay Vương gia?
Kế Vô Mưu trước tiên lộ vẻ ngạc nhiên, chợt mặt mày biến sắc dường như đã hiểu ra, thất thanh nói:
- Vương gia, chẳng lẽ kẻ ám sát công chúa điện hạ trong Thiên Đãng sơn chính là tứ đại hộ vệ?
Mông Khác hừ hừ hai tiếng:
- Nếu không làm sao binh khí của bọn chúng lại rơi vào tay Mạnh Hổ?
Kế Vô Mưu hít sâu một hơi khí lạnh, giọng ngưng trọng:
- Vương gia, tướng quân Mạnh Hổ quả thật là một viên mãnh tướng, tứ đại hộ vệ của đế quốc Tinh Hà ai ai cũng là cao thủ võ học cấp tông sư, không ngờ lần này toàn bộ đều huỷ trong tay hắn, hắc hắc, nếu Tần Lam biết chuyện này e rằng phải tức giận đến hộc máu tươi!
- Hừ, hắn đáng như vậy lắm!
Mông Khác lạnh lùng nói:
- Bản vương còn muốn tìm hắn tính sổ, cho dù thế nào đi nữa, hiện tại hai nước vẫn còn là quan hệ đồng minh, không ngờ hắn lại phái người âm thầm hạ thủ với Nghiên nhi, có lý nào như thế!
/249
|