Mông Diễn đã bị chọc giận đến mức sắc mặt xanh mét, hắn không ngờ rằng Trọng Sơn dám phản bác chủ kiến của hắn trước mặt mọi người.
Hai mươi mấy tên sư đoàn trưởng ở phía dưới ai nấy nhìn nhau, sợ đến mức ngây người, bọn chúng không ngờ rằng hai vị quan chỉ huy lại bất đồng ý kiến với nhau đến mức như vậy. Theo như lẽ thường, hẳn là Mông Diễn, Trọng Sơn và Mạnh Hổ phải thông qua trước với nhau, nhất trí với nhau, sau đó mới triệu tập hội quân sự tuyên bố quyết định. Nhưng theo như tình hình bây giờ, chuyện này dường như Mông Diễn đã không thông qua trước với Trọng Sơn và Mạnh Hổ.
Trên thực tế, quả thật Mông Diễn chưa hề thông qua hai vị quan chỉ huy còn lại. Vốn hắn tưởng rằng trong hội nghị quân sự có các tướng lĩnh cao cấp từ sư đoàn trưởng trở lên tham gia, Trọng Sơn và Mạnh Hổ có bất đồng ý kiến với hắn cũng sẽ tuyệt đối không dám phản bác vì kiêng nể thể diện của hắn. Dù sao hắn cũng là hoàng tử kiêm quan chỉ huy tối cao, nhưng Mông Diễn không ngờ, tuy Mạnh Hổ không lên tiếng, nhưng Trọng Sơn lại phản bác ý kiến của hắn trước tiên.
Thái độ của Trọng Sơn rất kiên quyết, có vẻ như một bước cũng không nhường, bầu không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên khẩn trương hẳn lên.
Vẻ mặt của Mông Diễn âm trầm bất định, xem ra sắp sửa bộc phát, đột nhiên Sử Di Viễn ho nhẹ một tiếng, bước ra khỏi hàng:
- Nếu như ý kiến của điện hạ và Trọng Sơn đại nhân bất đồng với nhau, hay là nghe thử ý kiến của tướng quân Mạnh Hổ xem sao?
Lúc này mọi người mới nhớ ra đại quân Tây chinh trừ quan chỉ huy tối cao và quan chỉ huy thứ hai, vẫn còn quan chỉ huy thứ ba.
Sự sắp xếp của Mông Khác thật ra là một hình thức khác của chế độ biểu quyết, bất quá phạm vi giới hạn rất nhỏ, chỉ nằm trong ba vị chỉ huy mà thôi.
Sử Di Viễn vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đồng loạt đổ dồn về phía Mạnh Hổ, ngay cả Mông Diễn không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hổ. Bất quá hắn cũng không hề hy vọng gì ở Mạnh Hổ, mối quan hệ tồi tệ giữa hai người gần như đã công khai hoá, Mạnh Hổ không thể nào không biết tâm tư của hắn đối với Triệu Thanh Hạm ra sao, cho nên chắc chắn Mạnh Hổ không thể nào ủng hộ Mông Diễn hắn.
Thậm chí trong lòng Mông Diễn bắt đầu thầm trách Sử Di Viễn lắm lời, chỉ một mình Trọng Sơn đã làm cho hắn không có cách nào hạ đài. Nếu như Mạnh Hổ ra mặt ủng hộ Trọng Sơn, như vậy dựa theo phân bố chức quyền của ba vị chỉ huy, kế hoạch chia binh xuất kích mà Mông Diễn đưa ra sẽ hoàn toàn bị bác bỏ, đây là chuyện mà Mông Diễn không thể nào chấp nhận.
Trong lòng Mạnh Hổ cũng hơi xao động, mặc dù kế hoạch chia binh xuất kích mà Mông Diễn đưa ra hơi ngoài dự đoán một chút, nhưng xem ra ý định của hắn cũng đã bộc lộ rất rõ ràng. Mông Diễn cố ý phái Trọng Sơn suất lĩnh quân đoàn Bắc Phương đi đường phía Nam, mà bảo Mạnh Hổ dẫn quân đoàn Tây Bộ đi về phía Bắc, chắc chắn dụng ý là muốn mượn con dao đế quốc Minh Nguyệt để diệt trừ Mạnh Hổ và quân đoàn Tây Bộ của hắn.
Đối với Mông Diễn mà nói, kết quả lý tưởng nhất chính là quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ và đại quân của đế quốc Minh Nguyệt hai bên cùng chết.
Chưa bao giờ Mạnh Hổ cảm thấy khó lựa chọn như bây giờ.
Nếu như ủng hộ ý kiến của Trọng Sơn, quân đoàn Tây Bộ đương nhiên cũng không cần một mình đối mặt với sự uy hiếp của quân cứu viện đế quốc Minh Nguyệt. Nhưng nếu đại quân Tây chinh của đế quốc Quang Huy hoàn toàn chấp hành theo chiến lược Thanh Châu mà Mông Khác đã hoạch định từ trước, Mạnh Hổ cũng không muốn chuyện này xảy ra. Hắn không muốn đế quốc Quang Huy trở thành một siêu cấp đế quốc có số dân lên tới số ức, diện tích lãnh thổ mở mang.
Nếu như ủng hộ ý kiến của Mông Diễn, một mình quân đoàn Tây Bộ phải đối mặt với viện quân của đế quốc Minh Nguyệt ở ba châu, thậm chí là bốn châu phương Bắc.
Nếu như chỉ có viện quân của ba, bốn châu phương Bắc, Mạnh Hổ cũng không lo lắng, Mạnh Hổ lo lắng nhất là Thu Vũ Đường sẽ nhân cơ hội mà kích phá từng người. Hơn nữa khẳng định sẽ lựa chọn quân đoàn Tây Bộ của hắn để đột phá vòng vây, lúc ấy vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng. Lúc ấy viện quân của ba, bốn châu phương Bắc sẽ được tăng cường thêm hai đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ dưới tay Thu Vũ Đường, tổng binh lực của đại quân đế quốc Minh Nguyệt có thể là hơn năm mươi vạn. Mặc dù hơn năm mươi vạn đại quân kia phần lớn đều là tân binh, nhưng quân đoàn Tây Bộ không phải cũng toàn là tân binh sao?
Ở bên dưới đài, vẻ mặt Tất Điêu Tử lộ vẻ khẩn trương thấy rõ, ánh mắt nhìn Mạnh Hổ cũng tràn ngập lo âu.
Trong đám người, Sử Di Viễn thấy Mạnh Hổ rất lâu không lên tiếng, không khỏi cất tiếng ho nhẹ:
- Tướng quân Mạnh Hổ, có lẽ ngài nên nói cho mọi người biết qua một chút về cách nhìn của ngài.
Mạnh Hổ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Sử Di Viễn một chút, sau đó mới cất cao giọng:
- Ty chức cho rằng ý kiến của điện hạ là chính xác, thế cục của chiến trường Thanh Châu quả thật đã nảy sinh ra biến hoá không ngờ, chiến lược Thanh Châu mà Vương gia hoạch định từ trước đã lộ vẻ bảo thủ, ty chức hoàn toàn ủng hộ kế hoạch chia quân xuất kích của điện hạ.
- Ặc…
- Cái gì?!
Mông Diễn và Trọng Sơn nghe vậy ngạc nhiên, trên mặt hai người đều lộ vẻ không thể tin được.
Trọng Sơn kinh ngạc nhiều hơn, trong mắt toát ra sự tức giận và thất vọng, hắn hoàn toàn không ngờ Mạnh Hổ lại ủng hộ kế hoạch chia quân xuất kích của Mông Diễn. Mặc dù hắn biết về Mạnh Hổ chưa nhiều lắm, nhưng dựa trên những chiến tích huy hoàng mà Mạnh Hổ đã lập được, có thể thấy Mạnh Hổ cũng không phải là một kẻ vũ phu không có tầm nhìn chiến lược, nếu không Yến vương Mông Khác cũng không thể nào giao cho trách nhiệm quan chỉ huy thứ ba. Thế nhưng bây giờ, Mạnh Hổ lại ủng hộ kế hoạch chia quân xuất kích của Mông Diễn ra ngoài dự đoán của mọi người, chuyện này là sao đây? xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Mông Diễn vừa cao hứng vừa pha lẫn chút hoài nghi. Có sự ủng hộ của Mạnh Hổ, kế hoạch chia quân xuất kích có thể tiến hành thuận lợi, điều này làm cho Mông Diễn cảm thấy cao hứng. Nhưng chuyện làm cho Mông Diễn cảm thấy hoài nghi chính là hắn không ngờ Mạnh Hổ lại đứng về phía hắn, tên này mất trí rồi sao? Hay đột nhiên trong lúc này trí thông minh của Mạnh Hổ lại giảm xuống ngang với một con heo? Chẳng lẽ Mạnh Hổ không nhìn ra kế hoạch chia quân xuất kích này rõ ràng là muốn mượn dao đế quốc Minh Nguyệt giết hắn và quân đoàn Tây Bộ của hắn? Không thể như vậy được!
Không biết tại sao, Mông Diễn đột nhiên cảm thấy một nỗi bất an không rõ vì sao.
Bất quá kế hoạch chia quân làm ba đường xuất kích như vậy là đã định, trong ba vị chỉ huy, Mạnh Hổ và Mông Diễn đều tán thành chia quân xuất kích.
Người duy nhất phản đối- Trọng Sơn-đã không còn cách nào thay đổi đại cục.
--------------
Thành Tây Kinh, phủ Nguyệt vương.
Thu Vũ Đường một thân xiêm y trắng toát dáng đẹp mê hồn đứng như ngọn tùng cô độc trên ngọn giả sơn, đang ngẩn người ra nhìn về chân trời phía Đông xa tít tắp. Từng cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua tấm thân gầy guộc trong bộ xiêm y trắng toát, dường như cả người nàng bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi. Giữa hoa viên bốn bề hiu quạnh thê lương, hình bóng yếu ớt của Thu Vũ Đường càng lộ rõ vẻ cô đơn tịch mịch.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, thị nữ Thu Hàm Vận mang áo hồ cừu khoác lên người Thu Vũ Đường, giọng nói ngập vẻ xót thương:
- Điện hạ lại nghĩ tới phò mã gia phải không?
- Ôi…
Thu Vũ Đường thở dài sâu kín, lắc đầu nói:
- Hiện tại là lúc quốc gia đương đầu với kiếp nạn, còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện tư tình nhi nữ? Ta đang lo lắng cho mấy trăm vạn dân chúng Thanh Châu, còn có hai mươi mấy vạn tướng sĩ của đế quốc dưới tay lão tướng quân…
Thu Hàm Vận nói:
- Tiểu tỳ tin tưởng Tư Đồ lão tướng quân có thể làm được, đối với điện hạ lại càng tin tưởng nhiều hơn. Loạn Thất vương năm ấy có hơn trăm vạn quân phản loạn, thanh thế lớn đến mức nào, không phải lúc ấy điện hạ đã ra tay ngăn cơn sóng dữ, gần như chỉ bằng vào lực lượng của chính mình mà cứu vớt đế quốc. Mặc dù lần này đại quân của đế quốc Quang Huy thanh thế hung hãn, nhưng bất quá cũng chỉ có năm mươi vạn, còn chưa đủ cho điện hạ khẽ động một ngón tay.
- Nha đầu ngốc này…
Thu Vũ Đường cười khổ lắc đầu:
- Thế cục của đế quốc hiện tại không thể so sánh với loạn Thất vương ngày trước, sự hùng mạnh của đại quân đế quốc Quang Huy càng không phải quân phản loạn ngày trước có thể so sánh được. Sự hung hiểm của lần này quả thật vượt xa loạn Thất vương, cho dù là ta cũng không dám chắc chắn đế quốc sẽ giành được thắng lợi cuối cùng. Chuyện đã đến nước này chỉ có thể tận nhân lực mà tri thiên mệnh!
Thế nhưng Thu Hàm Vận vẫn tràn đầy tự tin:
- Tiểu tỳ vẫn tin tưởng điện hạ, điện hạ nhất định có thể đánh bại địch nhân.
Thu Vũ Đường cười khổ một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, Thu Hàm Vận chỉ là một tiểu nha đầu không biết thế nào là quốc gia đại sự. Lần này sự hung hiểm mà đế quốc gặp phải, loạn Thất vương sao thể so sánh được!? Trước hết chưa nói đến việc hai mươi mấy vạn đại quân mỏi mệt của Tư Đồ Duệ có thể ngăn cản được năm mươi vạn đại quân như hổ như lang của đế quốc Quang Huy hay không. Cho dù ngăn được, mà viện quân các châu ở hai phía Nam Bắc cũng thuận lợi chạy tới Tây Kinh, tình thế nghiêm trọng của đế quốc Minh Nguyệt cũng không có khả năng giảm bớt về căn bản.
Thu Vũ Đường vô cùng bất đắc dĩ phát hiện ra, muốn dần dần hoá giải thế cục nghiêm trọng mà đế quốc Minh Nguyệt đang gặp phải, muốn cho đế quốc tránh khỏi hoạ diệt vong, vậy cần phải đoạt lại Thanh Châu hơn nữa còn phải đánh cho tan tác hơn năm mươi vạn đại quân của đế quốc Quang Huy. Chỉ có như vậy, đế quốc Quang Huy mới bị tổn thương nguyên khí giống như đế quốc Minh Nguyệt, hai đại đế quốc mới có thể cùng nhau trở lại vạch xuất phát ban đầu.
Thế nhưng muốn thực hiện được mục tiêu này đâu phải chuyện dễ dàng, có lẽ chỉ có hy vọng Thánh nữ Quang Minh giáng trần mới có thể làm ra chuyện thần kỳ này!
--------------
Thành Hà Nguyên, nơi đóng quân của quân đoàn Tây Bộ.
Vừa vào đại sảnh, Cổ Vô Đạo có vẻ lo lắng tiến lên ngênh đón:
- Tướng quân, tại hội nghị quân sự Mông Diễn có nói gì đến chuyện sửa đổi chiến lược Thanh Châu hay không?
Hiện tại Cổ Vô Đạo là đối tượng truy nã của hai đại đế quốc, cho dù là ở quân đoàn Tây Bộ cũng không thể lộ diện công khai. Cho nên hội nghị quân sự chính quy như vậy đương nhiên không thể tham dự được, hắn chỉ còn cách ở trong đại doanh của Mạnh Hổ ngồi chờ tin tức mà thôi.
Mạnh Hổ gật đầu:
- Đã nói, Mông Diễn đã hoàn toàn sửa đổi chiến lược Thanh Châu của Mông Khác, còn muốn chia quân xuất kích.
- A, chia quân xuất kích?
Cổ Vô Đạo thất thanh kêu lên:
- Mông Diễn muốn chia quân xuất kích sao? Đây không phải là tự mình lộ ra sơ hở tạo cơ hội cho đế quốc Minh Nguyệt sao?
- Vậy cũng chưa chắc!
Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:
- Nếu như ngươi biết được kế hoạch chia quân ba đường xuất kích của Mông Diễn, đương nhiên sẽ cho là như vậy. Nhưng nếu đứng ở góc độ khách quan, ta lại cho rằng kế hoạch chia quân ba đường xuất kích của Mông Diễn là một nước cờ rất tuyệt, mặc dù hơi mạo hiểm một chút, nhưng nếu từ trong mạo hiểm mà thành công, vậy đế quốc Minh Nguyệt sẽ bị diệt vong ngay lập tức!
- Đúng vậy!
Tất Điêu Tử cũng gật đầu tán thành:
- Quả thật chúng ta hơi xem nhẹ Mông Diễn rồi, không ngờ hắn có thể nghĩ ra một kế hoạch xuất sắc như vậy!
Cổ Vô Đạo vội kêu lên:
- Tất huynh, rốt cục kế hoạch của Mông Diễn ra sao?
Tất Điêu Tử liền đem kế hoạch của Mông Diễn nói lại cho Cổ Vô Đạo, Cổ Vô Đạo nghe xong nhất thời sắc mặt đại biến:
- Kế hoạch này thật là độc, Mông Diễn cố ý xuất ra hai cánh quân Nam Bắc, thoạt nhìn như là ngăn cản viện quân của địch, thật ra muốn lấy quân ở hai cánh làm mồi nhử, dẫn dụ đế quốc Minh Nguyệt tập trung binh lực để kích phá từng cánh một. Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như vậy, đại quân trung lộ của Mông Diễn chỉ cần đối mặt với hơn hai mươi vạn tàn binh bại tướng của Tư Đồ Duệ mà thôi, áp lực đã giảm đi rất nhiều.
Mạnh Hổ gật đầu:
- Nếu là như vậy, quyết định thành bại của cuộc Tây chinh này chỉ có một nhân tố mà thôi, chính là phải xem ai có thể tranh trước được! Nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt phá được một trong hai cánh quân Nam Bắc của ta, như vậy kết quả tốt nhất là quân ta sẽ phải rút lui cố thủ Thanh Châu, kết quả tồi tệ nhất là bị tiêu diệt toàn quân. Nhưng nếu đại quân trung lộ của Mông Diễn đánh tan hơn hai mươi vạn tàn binh bại tướng của Tư Đồ Duệ trước, vậy thì đế quốc Minh Nguyệt sẽ bị diệt vong lập tức!
- Sử Di Viễn!
Cổ Vô Đạo nói với giọng quả quyết:
- Đây nhất định là độc kế do Sử Di Viễn nghĩ ra!
- Chính là hắn!
Mạnh Hổ cũng nói với giọng vô cùng khẳng định:
- Tất cả những chuyện phát sinh trong hội nghị quân sự hôm nay tựa hồ Sử Di Viễn đã nắm hết trong lòng bàn tay. Bao gồm cả tranh chấp giữa Trọng Sơn và Mông Diễn, thậm chí ngay cả chuyện cuối cùng ta đồng ý với kế hoạch của Mông Diễn cũng đã nằm trong dự liệu của hắn, đó quả thật là một đối thủ vô cùng đáng sợ!
/249
|