Tất Điêu Tử còn tưởng rằng Mạnh Hổ muốn hỏi vị trí của Sát Hổ khẩu, liền tìm vị trí của Sát Hổ khẩu trên bản đồ rồi chỉ tay vào đó nói tiếp:
- Xin tướng quân hãy nhìn xem, Sát Hổ khẩu ở chỗ này, muốn rút lui trở về Thiên Lang quan chỉ có hai con đường có thể đi. Hoặc là xuôi Nam qua thành Liệt Liễu vòng qua Đại Hổ sơn sau đó rẽ về hướng Bắc. Con đường này tương đối bằng phẳng, không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, nhưng ít ra cũng phải đi ngàn dặm!
- …Nếu như trực tiếp đi thẳng về phía Bắc thông qua Sát Hổ khẩu, rồi từ Sát Hổ khẩu đi thẳng về Thiên Lang quan thì con đường sẽ gần hơn nhiều, chỉ cần đi qua năm trăm dặm là có thể đến nơi. Nhưng đây là con đường hiểm trở, nếu như tại Sát Hổ khẩu có quân của đế quốc Minh Nguyệt cố thủ mà sau lưng Thu Vũ Đường lại mang truy binh đuổi tới, vậy tình cảnh của chúng ta sẽ vô cùng nguy hiểm!
Cổ Vô Đạo nói không cần suy nghĩ:
- Tướng quân, theo ý ty chức hay là đi ngã thành Liệt Liễu. Mặc dù đường Sát Hổ khẩu gần hơn, nhưng như lão Tất vừa mới nói, trong mấy đường đại quân đế quốc Minh Nguyệt mà Thu Vũ Đường điều động rất có thể sẽ có một đường đóng ở Sát Hổ khẩu. Vạn nhất đến lúc đó không chiếm được Sát Hổ khẩu mà đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường lại đuổi tới sau lưng, vậy tình cảnh chúng ta sẽ vô cùng thê thảm!
Tất Điêu Tử lắc đầu phản đối:
- Có chuyện này không biết lão Cổ ngươi nghĩ tới chưa, vòng qua thành Liệt Liễu ít nhất phải đi qua quãng đường cả ngàn dặm. Trước khi chúng ta chạy tới Thiên Lang quan, Thu Vũ Đường hoàn toàn có thể điều động quân đội đóng ở Sát Hổ khẩu chạy qua phong toả sơn đạo Thiên Lang quan. Sơn đạo Thiên Lang quan vốn rất hẹp, quân của đế quốc Minh Nguyệt chỉ cần bố trí một toà quân doanh giản dị cũng đủ để ngăn cản chúng ta một thời gian, đến lúc đó đại quân của Thu Vũ Đường đuổi tới sau lưng, cục diện e rằng càng thêm hung hiểm.
- Vậy…
Cổ Vô Đạo suy nghĩ một chút lại nói:
- Chúng ta dứt khoát trở về thành Hà Nguyên trước, sau đó về hạp cốc Hà Tây.
Tất Điêu Tử cười khổ lắc đầu, đề nghị này Mạnh Hổ sẽ tuyệt đối không nghĩ tới. Nếu như quân đoàn Tây Bộ thật sự rút quân về thành Hà Nguyên, lập tức sẽ kinh động đến Mông Diễn. Mông Diễn không phải là kẻ ngốc, lúc ấy sẽ biết rằng cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ thất bại rút lui nhất định cũng sẽ rút lui theo. Khi ấy ý định làm cho đại quân trung lộ của Mông Diễn lún sâu vào nội địa của đế quốc Minh Nguyệt của Mạnh Hổ coi như hoàn toàn thất bại.
Lúc đó tội danh làm cho cuộc Tây chinh thất bại sẽ đổ lên đầu Mạnh Hổ, đại quân Tây chinh của Mông Diễn vì rút lui sớm cho nên thực lực sẽ không bị tổn thương. Nếu như trở mặt với đế quốc Quang Huy, Mạnh Hổ sẽ rất khó chiếm được tiện nghi, không khéo thật sự chỉ còn đường lên Thanh Ngưu sơn làm giặc cỏ!
Quả nhiên, Mạnh Hổ không chút suy nghĩ nói:
- Tuyệt đối không thể trở về hạp cốc Hà Tây!
Tất Điêu Tử đột nhiên trong lòng thoáng động:
- Tướng quân, ty chức có một kế này…
--------------
Năm ngày sau, rốt cục Thu Vũ Đường đã suất lĩnh đại quân chạy tới bên bờ sông độc.
Trên bờ sông hoang vắng đầy tuyết xếp vô số thi thể tướng sĩ đế quốc Minh Nguyệt.
Thi thể của hơn bốn vạn tướng sĩ đế quốc Minh Nguyệt được xếp từng tầng ngay ngắn theo thứ tự, dựa theo chức vụ cao thấp trong quân đội mà xếp thành hình tháp, đỉnh tháp đương nhiên là thi thể của Tổng đốc Định Châu Tần Liệt. Mạnh Hổ đã thực hiện lời hứa của mình, tuyệt đối không xúc phạm đến thi thể của Tần Liệt mà cố ý dùng lá chiến kỳ của đế quốc Minh Nguyệt bao bọc lấy thi thể hắn. Vinh dự được chiến kỳ bao bọc thi thể so ra còn cao hơn da ngựa bọc thi thể.
- Phụ thân!
- Phụ thân!
- Phụ thân kìa!
Thấy thi thể của Tần Liệt, ba huynh đệ Tần Phong, Tần Khởi, Tần Vân nhất nhời giục ngựa vọt tới trước tháp thi thể tung mình quỳ rạp trên mặt tuyết gào khóc thật to. Các tướng sĩ quân đoàn Định Châu thấy thế cũng không khỏi lộ vẻ bi ai trên mặt, vừa thương cho huynh đệ tình như thủ túc mất đi, vừa bi thương cho Tổng đốc Định Châu Tần Liệt bỏ mình.
Thu Vũ Đường ra lệnh cho xe ngựa dừng lại.
Màn xe được vén lên, Thu Vũ Đường một thân xiêm y trắng toát chậm rãi xuống xe, đi tới trước thi thể Tần Liệt khom người vái thật sâu, giọng nàng trong trẻo lạnh lùng nhưng trang nghiêm không kém:
- Tần lão tướng quân trung quân ái quốc, có thể nói là tấm gương sáng cho quân nhân đế quốc. Hôm nay người đã bất hạnh vì nước hy sinh, tiểu vương quyết định thay quyền đương kim hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt, truy phong Tần lão tướng quân là Nguyên soái của đế quốc!
Ba huynh đệ Tần Phong, Tần Khởi, Tần Vân nghe vậy mặt khẽ biến sắc, sau đó ngập tràn thần sắc hâm mộ.
Nguyên soái của đế quốc Minh Nguyệt tương đương với quan chỉ huy, từ trước tới nay chỉ có con cháu trực hệ là nữ của Hoàng gia mới có tư cách đảm nhiệm chức Nguyên soái của đế quốc. Tỷ như Thu Vũ Đường hiện tại chính là Nguyên soái, bất quá chức vụ của nàng quá nhiều, vừa là Công chúa vừa là Nguyên soái, lại là nữ thân vương của đế quốc Minh Nguyệt đầu tiên từ trước tới nay, cho nên người khác quen xưng hô nàng là điện hạ.
Thi thể hơn bốn vạn tướng sĩ Định Châu được hoả táng tập thể bên bờ sông độc, tro cốt được rải xuống dòng sông.
Thi hài của Tần Liệt không bị hoả táng mà được đặc biệt cho người vận chuyển trở về đế quốc. Hôm nay Tần Liệt đã là Nguyên soái của đế quốc, theo như quy chế của đế quốc phải được hưởng nghi lễ quốc táng. Thế nhưng lúc này đế quốc Minh Nguyệt đang quyết chiến với đế quốc Quang Huy, hiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp để cử hành quốc táng, cho nên chỉ có thể đợi sau khi cuộc chiến kết thúc rồi mới tính.
--------------
Trời đã tối hẳn. Bên trong quân doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Trong xe ngựa của Thu Vũ Đường.
Thu Vũ Đường tuy là Nguyệt vương được người người tôn kính, nhưng dù sao nàng vẫn là thân nữ nhi, trà trộn giữa đám nam nhân trong quân ngũ có nhiều điều bất tiện. Cho nên mỗi lần nàng xuất chinh đều có mang theo xe ngựa, nàng ăn ngủ đều ở trên xe ngựa, mặt khác, xe ngựa của nàng cũng là trung tâm chỉ huy. Bên trong thùng xe rộng rãi không chỉ có giường và bàn, trên vách xe cũng có treo bản đồ quân sự của đế quốc Minh Nguyệt.
Thái tử Thu Dã của đế quốc Minh Nguyệt năm ấy mười ba tuổi cũng đi theo trong xe ngựa của Thu Vũ Đường.
Vừa mới ăn xong bữa tối, Thu Dã liền mở ra bài tập bản đồ hàng ngày của mình. Vị thái tử gia này gần như cuồng nhiệt si mê đối với lĩnh vực quân sự, trong khi bài tập bản đồ trong mắt bất cứ tên tham mưu nào khác lại có vẻ khô khan nhàm chán. Thu Dã làm bài tập bản đồ dần dần cũng đã có nét khởi sắc, hơn nữa nghiễm nhiên đã thể hiện được trình độ của một vị tham mưu cao cấp.
Thu Vũ Đường thong thả dựa vào đệm gấm, Thu Ức Nhu đang chải tóc cho nàng.
Mỗi lần Thu Vũ Đường trầm tư suy nghĩ hoặc chuẩn bị đưa ra quyết sách trọng đại, hai tên thị nữ thân tín đều chải tóc cho nàng, bao nhiêu năm như vậy đã hình thành thói quen.
Chuyện Tần Liệt tử trận và hai sư đoàn Định Châu chủ lực của đế quốc Minh Nguyệt bị tiêu diệt toàn quân là một đả kích vô cùng lớn lao đối với quân của đế quốc Minh Nguyệt. Thế cục mà hiện tại đế quốc Minh Nguyệt đang gặp phải vốn đã vô cùng nghiêm trọng, bây giờ lại càng trở nên nặng nề hơn. Mạnh Hổ dùng thủ đoạn lôi đình một phen tiêu diệt hai sư đoàn Định Châu chủ lực, hiển nhiên dụng ý của hắn rất rõ ràng là muốn thị uy.
Mặc dù chưa từng gặp mặt Mạnh Hổ bao giờ, thậm chí Thu Vũ Đường không biết Mạnh Hổ ngắn dài tròn méo như thế nào, nhưng chuyện sắp xếp thi thể của hơn bốn vạn tướng sĩ sư đoàn Vân Châu của đế quốc Minh Nguyệt bên bờ sông độc đã làm cho Thu Vũ Đường cảm giác được uy phong của Mạnh Hổ.
Dường như trước mắt Thu Vũ Đường có thể mơ hồ thấy được, Mạnh Hổ đang cỡi Ô Vân Cái Tuyết vốn trước kia của vị hôn phu Tư Đồ Hạo của mình, tay cầm huyền thiết trường thương, nhìn nàng với ánh mắt vô cùng kiêu ngạo, sau đó nói với nàng bằng giọng nói cũng cực kỳ kiêu ngạo:
- Thu Vũ Đường, tốt nhất nàng đừng chọc tới ta nữa!
Đương nhiên Thu Vũ Đường sẽ không bị Mạnh Hổ hù doạ làm cho sợ hãi. Nếu như Thu Vũ Đường dễ dàng bị hù doạ như vậy, nàng đã không thể nào dùng binh lực yếu ớt ngăn cơn sóng dữ trong loạn Thất vương ba năm về trước. Nhưng Thu Vũ Đường không thể không cân nhắc đến một vấn đề vô cùng thực tế, chính là vì muốn tiêu diệt Mạnh Hổ mà phải trả một cái giá hết sức nặng nề, vậy chuyện này có đáng hay không?
Vốn là Thu Vũ Đường đã quyết định trước tiên tiêu diệt Mạnh Hổ, sau đó sẽ xuôi Nam để giải quyết nốt Mông Diễn.
Thế nhưng bây giờ quyết tâm của Thu Vũ Đường lại bắt đầu trở nên dao dộng. Chuyện Tần Liệt và hai sư đoàn Định Châu chủ lực bị tiêu diệt toàn quân làm cho nàng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu như quả thật Thu Vũ Đường muốn giải quyết cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, cái giá phải trả e rằng đế quốc Minh Nguyệt không thể nào thừa nhận nổi.
Nghĩ đến chỗ khó khăn này, Thu Vũ Đường không khỏi nhẹ thở dài, đôi mày lá liễu nhàn nhạt cau chặt trên gương mặt thanh tú diễm kiều nhìn qua càng cảm thấy thực sự mê người. Vị Nguyệt vương điện hạ này quả thật vô cùng xinh đẹp, nhưng tuổi còn trẻ mà phải chịu cảnh mất đi vị hôn phu cũng rất đáng thương. Nếu như trong lòng có chuyện gì khó giải quyết còn có thể tìm cách phát tiết ra ngoài hoặc là nhẫn nhịn, nhưng chuyện phải nhịn nỗi đau mất đi vị hôn phu mà còn phải dẫn quân đi giết địch quả nhiên là chuyện không thể nào chịu nổi!
Hai tên thị nữ thân tín Thu Hàm Vận và Thu Ức Nhu cũng đau lòng vô kể, nhưng lại không biết làm cách nào để khuyên giải Thu Vũ Đường, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ theo nàng.
Mặc dù Thu Dã là kỳ tài ngất trời lại còn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, đối với chuyện tình cảm nam nữ một chút cũng không biết. Cho nên căn bản là không cách nào thấu hiểu được nỗi khổ trong lòng hoàng cô mẫu của mình, vẫn đắm chìm say sưa trong bài tập bản đồ của hắn.
Đang lúc ấy, bên ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng gáy của chim điêu vang tận trời xanh. Thị nữ Thu Hàm Vận nghe thấy liền cất tiếng vui vẻ nói:
- Điện hạ, là Kim Nhi đã trở về!
Kim Nhi chính là kim điêu do Thu Vũ Đường nuôi dưỡng.
Thu Vũ Đường nuôi tổng cộng hai con kim điêu. Con trống tên là Kim Nhi, con mái tên là Ngân Nhi.
Thu Hàm Vận vừa dứt lời, bên ngoài xe ngựa lại vang lên một tràng thanh âm vỗ cánh của kim điêu. Bất chợt có tiếng Ngũ Khôi Sơn dõng dạc vang lên: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
- Điện hạ, Kim tướng quân đã trở về!
Hai vợ chồng cặp kim điêu này đã lập được vô số chiến công trong loạn Thất vương ba năm về trước, nếu bàn về chiến công trong quân ngũ thì quả thật cũng có thể được tấn thăng tướng quân rồi, cho nên các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ đều tôn vinh bọn chúng là tướng quân.
Thu Ức Nhu nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ, đón lấy Kim Nhi trong tay của Ngũ Khôi Sơn. Thu Dã bên cạnh rốt cục đã bỏ bài tập bản đồ của mình xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Kim Nhi, nói với vẻ vô cùng hâm mộ:
- Hoàng cô mẫu, Không biết đến lúc nào Ngân tướng quân có thể sinh được một tiểu điêu, được vậy thì quá tốt?
Gương mặt Thu Vũ Đường rốt cục cũng đã nở nụ cười:
- Hài tử ngốc, kim điêu chính là loài mãnh cầm cao ngạo nhất trên thế gian này. Cho dù là Ngân Nhi thật sự sinh ra được một tiểu điêu, ngươi muốn thuần phục được bọn chúng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Ngươi có thể nhịn đói ba ngày ba đêm không ăn cơm hay không? Ngươi có thể thức trắng mười ngày mười đêm mà không hề ngủ hay không?
Thu Dã chắc lưỡi lắc đầu:
- Dã nhi làm không được.
Hai người còn đang nói chuyện, Thu Ức Nhu đã lấy ra một cái ống trúc nhỏ buộc trên đùi kim điêu, lại lấy từ trong ống trúc ra một phong thư cuốn tròn.
Sau khi Thu Vũ Đường xem thư xong, đôi mày lá liễu vừa giãn ra lập tức cau chặt lại, trên mặt cũng toát ra vẻ trầm tư. Thu Dã chớp chớp đôi mắt to tròn lanh lợi, cất giọng ngây thơ hỏi:
- Hoàng cô mẫu, trong thư Tiêu tướng quân nói những gì vậy?
Thu Vũ Đường đáp:
- Trong thư Tiêu Lãng nói rằng, quân đoàn cận vệ đã tới đóng quân trong thành Liệt Liễu, hơn nữa đã bắt được liên lạc với quân đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ. Lúc này quân đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ cũng đã còn cách Sát Hổ khẩu không tới hai ngày hành trình, còn có chuyện này, thám báo của quân đoàn cận vệ đã phát hiện được hành tung cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ.
- Sao?
Thu Dã vội la lên:
- Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ hiện tại đã tới chỗ nào rồi?
Thu Vũ Đường trả lời:
- Đã vào tới Dã Trư lâm cách thành Liệt Liễu về phía Bắc hơn hai trăm dặm.
- Dã Trư lâm?
Thu Dã vội vàng ngồi trở lại bàn bản đồ, lấy tay dò tìm so sánh một hồi, sau đó cau mày nói:
- Năm ngày trước cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ vẫn còn ở nơi này, thế nhưng bây giờ đã tới Dã Trư lâm. Nói cách khác trong vòng năm ngày qua, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đã thẳng tiến về phía Nam được gần bốn trăm dặm, đây chính là hành quân gấp rút ngày đêm, không tiếc thể lực!
Thu Vũ Đường cau mày:
- Vấn đề là hiện tại Mạnh Hổ muốn làm gì?
Thu Dã lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn suy nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Có hai loại khả năng, thứ nhất là xuôi Nam đến Hổ Khiếu quan hội hợp cùng đại quân trung lộ của Mông Diễn. Khả năng thứ hai là tìm cách chiếm cứ thành trì hoặc quan ải nào xung quanh đó để chuẩn bị cố thủ.
- Hai khả năng này tuyệt đối không thể xảy ra!
Thu Vũ Đường lắc đầu:
- Dã nhi ngươi đừng quên Mạnh Hổ đối với đế quốc Quang Huy đã không có lòng thần phục, cho nên hắn tuyệt đối không thể nào liều mạng vì công cuộc Tây chinh của đế quốc Quang Huy. Vì vậy bất luận cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ chạy theo phương hướng nào, mục đích thuỷ chung cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là rút lui về phía Đông Thanh Vân sơn.
Thu Dã nói:
- Vậy là Mạnh Hổ định đi ngã hạp cốc Hà Tây trở về hành tỉnh Tây Bộ.
- Chưa chắc!
Thu Vũ Đường phản bác:
- Nếu như Mạnh Hổ đã không có lòng thần phục, vậy chúng ta hãy đặt mình vào cương vị của hắn để tính toán.
- …Mạnh Hổ hy vọng nhất là cục diện xảy ra như thế nào? Không ngoài chuyện đế quốc Minh Nguyệt và đế quốc Quang Huy hai bên cùng chết. Nếu như không ngoài dự đoán của ta, Mạnh Hổ đang hy vọng chúng ta có thể đánh tan đại quân của Mông Diễn cho nên hắn mới không đi ngã hạp cốc Hà Tây. Bởi vì hạp cốc Hà Tây nằm dưới sự khống chế của đại quân Mông Diễn, một khi Mạnh Hổ rút quân ngang qua đường này, sẽ rất khó tránh khỏi bị Mông Diễn phát hiện.
Đột nhiên Thu Dã nảy ra một ý nghĩ khác thường:
- Có khi nào Mạnh Hổ dẫn cánh quân đường Bắc của hắn vượt qua Thanh Vân sơn mà chim bay qua cũng khó hay không?
Thu Vũ Đường nói:
- Khả năng vượt qua Thanh Vân sơn gần như là không thể. Thanh Vân sơn núi cao rừng rậm, các loại bụi gai cây dại mọc đầy, hơn nữa khắp nơi đều là khe sâu vực thẳm, đỉnh núi bị tuyết che phủ hết năm này qua năm khác. Muốn dùng sức người mở ra một con đường xuyên qua vùng rừng rậm nguyên thuỷ đó, sự cực khổ gian nan có thể nói là vượt xa tưởng tượng. Hơn nữa hành quân trong núi sẽ không có cách nào mang theo lương thảo quân nhu nặng nề, thời gian hành quân kéo dài, binh sĩ mệt nhọc và đói khát sẽ dẫn đến sụp đổ. Ít nhất từ trước cho đến bây giờ vẫn chưa có một cánh quân nào có thể vượt qua được Thanh Vân sơn.
- Vậy cũng chỉ có thể đi theo sơn đạo Thiên Lang quan mà thôi!
Thu Dã nói xong tự cho là đúng gật gù khoái chí, nhưng sau đó lập tức mặt lộ vẻ nghi hoặc cất tiếng hỏi:
- Thế nhưng nếu Mạnh Hổ muốn đi ngã sơn đạo Thiên Lang quan, vậy cánh quân đường Bắc của hắn phải đi về hướng Bắc qua Sát Hổ khẩu, vì sao lại đi qua phía Nam về hướng thành Liệt Liễu? Chẳng lẽ Mạnh Hổ đã biết quân đoàn Tịnh Châu sắp sửa tới Sát Hổ khẩu cho nên muốn xuôi Nam tới thành Liệt Liễu trước, vòng qua Đại Hổ sơn sau đó mới ngược lên phía Bắc?
- …Nhưng nếu đi như vậy quãng đường sẽ dài hơn năm, sáu trăm dặm, hơn nữa quân đoàn cận vệ của Tiêu tướng quân đang đóng ngay tại thành Liệt Liễu, sao có thể để cho cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ dễ dàng bỏ chạy? Một khi cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ bị quân đoàn cận vệ cuốn lấy, Hoàng cô mẫu suất lĩnh quân đoàn cấm vệ cộng thêm Thác Bạt tướng quân suất lĩnh quân đoàn Tịnh Châu chạy tới, cho dù Mạnh Hổ có chắp thêm đôi cánh cũng khó thoát!
- …Lùi lại một bước mà nói, cho dù quân đoàn cận vệ của Tiêu tướng quân không giữ chân được cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, nhưng nếu cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ vòng qua Đại Hổ sơn sau đó mới ngược lên phía Bắc đi sơn đạo Thiên Lang quan, vậy ít nhất cũng phải đi thêm năm, sáu trăm dặm nữa. Khi ấy quân đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt tướng quân hoàn toàn có thể phong toả sơn đạo Thiên Lang quan, sau đó Hoàng cô mẫu và Tiêu tướng quân suất lĩnh đại quân truy kích sau lưng, Mạnh Hổ cũng phải bó tay chịu trói mà thôi.
Thu Vũ Đường mỉm cười:
- Chuyện không chỉ đơn giản như Dã nhi vừa phân tích!
Thu Dã gãi gãi đầu:
- Ý Hoàng cô mẫu muốn nói Mạnh Hổ còn có mục đích khác hay sao?
Thu Vũ Đường lạnh nhạt nói:
- Nếu như không ngoài dự liệu của ta, Mạnh Hổ xuôi Nam chỉ là muốn hư trương thanh thế. Mục đích thật sự của hắn là muốn dẫn dụ quân đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ rời khỏi Sát Hổ khẩu, sau đó hắn mới đột ngột ngược lên phía Bắc. Lúc ấy Sát Hổ khẩu không còn ai đóng giữ, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ có thể ung dung mà qua, sau nữa hắn mới theo sơn đạo Thiên Lang quan mà trở về hành tỉnh Tây Bộ.
Thu Dã lại chỉ tay lên bản đồ dò tìm tính toán một hồi, sau đó cất giọng lắp bắp nói:
- Hoàng cô mẫu, nếu như quả thật Mạnh Hổ muốn làm như vậy, trước tiên cánh quân đường Bắc của hắn phải xuôi xuống phía Nam, sau đó rẽ ngược trở lại lên phía Bắc. Hơn nữa lại phải chọn những con đường hẻo lánh khó đi mà hành quân, nếu không, có khả năng sẽ chạm phải đại quân của quân đoàn Tịnh Châu hoặc Hoàng cô mẫu. Cứ như vậy cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ sẽ phải hành quân trên một lộ trình xa gấp mấy lần, hơn nữa cường độ hành quân vượt xa khỏi cực hạn của bộ binh. Cho dù hắn miễn cưỡng làm được, cánh quân đường Bắc của hắn sao còn thể lực chiến đấu? Quân ta chỉ cần tuỳ tiện lưu lại một ít quân đội thủ tại Sát Hổ khẩu, vậy cũng đủ để vây khốn con mãnh hổ kia!
- Có lẽ người khác làm không được, nhưng cũng không có nghĩa là Mạnh Hổ làm không được!
Thu Vũ Đường lạnh nhạt nói:
- Tư Đồ lão tướng quân từng nói qua, trong cuộc chiến Hà Tây giữa Thác Bạt Đảo và Mạnh Hổ, liên đội khinh bộ binh của Mạnh Hổ đã bằng vào thể lực ngoài sức tưởng tượng đột ngột làm suy sụp đại quân của Thác Bạt Đảo, cuối cùng đến lúc rút lui, thậm chí ngay cả sư đoàn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn cũng không thể đuổi theo khinh bộ binh của Mạnh Hổ!
Thu Dã nói:
- Vậy Hoàng cô mẫu người tính sao đây?
Thu Vũ Đường trầm ngâm giây lát:
- Mạnh Hổ muốn dẫn dụ quân đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ rời khỏi Sát Hổ khẩu phải không? Nếu là như vậy, cánh quân đường Bắc của hắn bất luận là ngược lên phía Bắc thừa dịp trống trải mà vượt qua Sát Hổ khẩu, hay vòng qua Đại Hổ sơn ngược lên phía Bắc đi theo sơn đạo Thiên Lang quan đều là những con đường bằng phẳng, ta đây sẽ cho hắn thoả mãn tâm nguyện.
Thu Dã ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng cô mẫu định để cho Mạnh Hổ đi như vậy sao?
Trên mặt Thu Vũ Đường đột nhiên toát ra vẻ tiếc nuối nhàn nhạt, lại nói:
- Dã nhi, mặc dù Mạnh Hổ nguy hiểm, nhưng mối uy hiếp lớn nhất mà đế quốc gặp phải hiện tại chính là đại quân trung lộ của Mông Diễn. Nếu như vì muốn giải quyết mối nguy tiềm ẩn Mạnh Hổ mà để cho đại quân trung lộ của Mông Diễn công phá Hổ Khiếu quan, sau đó một đường thẳng tới công hạ Tây Kinh, chúng ta sẽ trở thành tội nhân của đế quốc.
- Bất quá…
Thu Vũ Đường ngừng một chút, giọng nói lộ vẻ uy nghiêm:
- Nếu Mạnh Hổ muốn thông qua Sát Hổ khẩu đi theo sơn đạo Thiên Lang quan trở về hành tỉnh Tây Bộ cũng không dễ dàng như vậy. Có phải là hắn luyện binh rất giỏi hay không? Có phải quân đội của hắn có cường độ hành quân vô cùng siêu việt không? Như vậy lần này hắn phải chuẩn bị vượt qua Thanh Vân sơn đi thôi!
Thu Dã ngạc nhiên hỏi lại:
- Ý của Hoàng cô mẫu là muốn ép cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ bắt buộc phải vượt qua Thanh Vân sơn hay sao?
Thu Vũ Đường nói:
- Nếu như Mạnh Hổ là trung thần hiếu tử của đế quốc Quang Huy, ắt sẽ quyết tâm chiến đấu đến cùng với đế quốc Minh Nguyệt chúng ta. Vậy hắn có thể tha hồ phát huy khả năng rộng lớn vượt quá tưởng tượng của một vị danh tướng, hắn có thể tử thủ Bắc Quận đánh trường kỳ với chúng ta, cũng có thể ngược lên phía Bắc xâm nhập các châu như Vân Châu, Dự Châu, Định Châu… lúc ấy hắn có thể đánh cho miền Bắc của đế quốc tan nát.
- …Nếu không hắn có thể kéo đại quân xuôi Nam xâm nhập sâu vào địa phận của Trung Châu, thậm chí có thể uy hiếp tới đế đô Tây Kinh. Cứ như vậy, chúng ta muốn giải quyết được cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ là vô cùng khó khăn. Có lẽ chúng ta còn chưa giải quyết được cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, Hổ Khiếu quan do Tư Đồ lão tướng quân trấn thủ cũng đã bị đại quân trung lộ của Mông Diễn công phá. Thế nhưng hiện tại Mạnh Hổ không có lòng thần phục, cho nên không thể tránh khỏi bộc lộ nhược điểm chí mạng của hắn!
- Nhược điểm chí mạng?
Thu Dã lại hỏi:
- Nhược điểm chí mạng của Mạnh Hổ là gì vậy?
Thu Vũ Đường nói:
- Nhược điểm chí mạng của Mạnh Hổ chính là hắn đang nóng lòng trở về đế quốc Quang Huy. Trong sự tính toán của hắn, đại quân Tây chinh của Mông Diễn nhất định sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt, mà quả thật chúng ta cũng có thừa sức để tiêu diệt đại quân Tây chinh của Mông Diễn. Một khi đại quân của Mông Diễn tan tác, quốc lực và quân lực của đế quốc Quang Huy đều bị tổn thương nặng nề, như vậy cơ hội cho Mạnh Hổ chiêu binh tự lập đã tới, cho nên hắn đang nóng lòng trở về Tây Lăng để có thể chuẩn bị cho thật sớm.
Thu Dã hỏi:
- Vậy ý của Hoàng cô mẫu là….
Gương mặt diễm kiều của Thu Vũ Đường thoáng qua vẻ lạnh lùng:
- Sát Hổ khẩu là cửa quan thứ nhất mà Mạnh Hổ phải xông qua, nếu như ngay cả Sát Hổ khẩu mà hắn cũng không thể xông qua, vậy chỉ có thể ngồi chờ toàn quân bị tiêu diệt. Nếu như hắn xông qua Sát Hổ khẩu thuận lợi, như vậy sơn đạo Thiên Lang quan là cửa thứ hai mà hắn phải xông qua, nếu không qua được sơn đạo Thiên Lang quan thì chỉ còn cách chuẩn bị vượt qua Thanh Vân sơn mà thôi.
Nói tới đây, Thu Vũ Đường ngừng một chút, quay sang nói với thị nữ Thu Ức Nhu:
- Ức Nhu, lập tức truyền thư cho tướng quân Thác Bạt Thọ, bảo hắn suất lĩnh quân đoàn Tịnh Châu vòng qua chân núi phía Đông của Đại Hổ sơn xuôi Nam xuống thành Liệt Liễu, bức Mạnh Hổ từ chân núi phía Tây của Đại Hổ sơn phải rút quân lên phía Bắc chiếm lấy Sát Hổ khẩu.
Thu Ức Nhu vội vàng lấy giấy ra đặt lên bàn bắt đầu viết thư.
Thu Vũ Đường gọi ra bên ngoài:
- Ngũ Khôi Sơn, Ngũ Khôi Hà!
Hai thanh âm dõng dạc chợt vang lên ngoài cửa sổ:
- Có!
/249
|