- A…
Cổ Vô Đạo nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, run giọng nói:
- Đánh thẳng Tây Kinh sao? Vậy…
- Có phải ngươi cảm thấy rất kinh ngạc hay không?
Mạnh Hổ cười tàn nhẫn:
- Kinh ngạc cũng phải! Ngay cả lão Cổ ngươi còn phải kinh hãi giật mình, tin tưởng rằng người khác cũng cảm thấy giật mình kinh hãi y như vậy, e rằng ngay cả tiểu quả phụ Thu Vũ Đường nọ cũng không ngờ rằng Mạnh Hổ ta dám tập kích Tây Kinh! Chiến thuật này đầy đủ các yếu tố xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, lại mang tính chất đột ngột, hy vọng thành công sẽ tăng lên rất nhiều!
Tất Điêu Tử nói:
- Tướng quân, xuất kỳ bất ý vẫn có thể có, công kỳ vô bị thì chưa chắc. Nếu như ty chức đoán không sai, Thu Vũ Đường ngoại trừ sự đề phòng ở Sát Hổ khẩu, e rằng ở Hắc Phong Khẩu và Đao Kiếm hạp cũng sẽ có trọng binh đóng giữ!
- Không cần phải lo lắng nhiều như vậy!
Mạnh Hổ vung tay, hung hăng nói:
- Cho rằng tiểu quả phụ Thu Vũ Đường kia đã sớm nghĩ tới, hơn nữa đã chuẩn bị tốt phương pháp đối phó, chuyện đi Tây Kinh chúng ta cũng đã định rồi! Nàng muốn đẩy chúng ta vào tuyệt lộ, ngược lại chúng ta sẽ ngoạm nàng một phát, để cho tiểu quả phụ kia biết được sự lợi hại của chúng ta!
Tất Điêu Tử nói với giọng ngưng trọng:
- Tướng quân có nghĩ rằng con đường này đầy chông gai trở ngại, hung hiểm vạn phần hay không?
- Chông gai trở ngại, hung hiểm vạn phần?
Mạnh Hổ hỏi ngược lại:
- Vậy nếu phải vượt qua Thanh Vân sơn lại không có chông gai trở ngại, hung hiểm vạn phần hay sao? Nếu cả hai đường đều nguy hiểm, như vậy tại sao không đi con đường có thể khiến cho Thu Vũ Đường và đế quốc Minh Nguyệt cảm thấy đau đớn không chịu nổi? Thu Vũ Đường nàng muốn ép người vào tuyệt lộ, vậy nàng cũng nên biết phải trả một cái giá đắt đến mức nào!
- Nếu như tâm ý tướng quân đã quyết, vậy ty chức không dám nói thêm gì nữa!
Tất Điêu Tử gật đầu mạnh mẽ, giọng nói đượm vẻ ngưng trọng:
- Nhưng hành động đi Tây Kinh lần này nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối, ít nhất trước khi đánh tới Tây Kinh không được lộ ra chút phong thanh. Nếu không, một khi để Tây Kinh có sự phòng bị sẵn sàng, trong thời gian ngắn muốn công chiếm Tây Kinh là tuyệt đối không thể được! Nếu như không thể công hạ Tây Kinh, hành động trả thù về mặt quân sự lần này cũng hoàn toàn mất hết ý nghĩa!
Cổ Vô Đạo nói:
- Nhưng gần mười vạn đại quân tiến đến Tây Kinh, muốn đi mà không lộ ra chút phong thanh nào dường như không dễ dàng gì!
Trong mắt Tất Điêu Tử bỗng nhiên thoáng qua một tia sát cơ lạnh lẽo:
- Nhưng cũng không phải không có biện pháp.
- Biện pháp thì có!
Cổ Vô Đạo gật đầu, gằn giọng nói:
- Không phải chúng ta đã lột mấy ngàn bộ chiến bào của đế quốc Minh Nguyệt trên người quân Định Châu hay sao? Vốn chỉ là muốn lo xa một chút, không ngờ hôm nay đã có tác dụng rất lớn. Tướng quân có thể cho sư đoàn khinh kỵ binh của Mã Tứ Phong giả trang thành khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đi tuần tra bốn phía, tiến hành tiêu diệt sạch sẽ phía trước con đường mà đại quân ta sẽ đi Tây Kinh. Phàm những ai có khả năng phát hiện ra hành tung của quân ta, nhất loạt chém tận giết tuyệt!
Tất Điêu Tử cũng nói:
- Mặc dù làm như vậy hơi tàn nhẫn, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Mạnh Hổ lạnh lùng:
- Quyết định như vậy đi, đây là do Thu Vũ Đường tự chuốc lấy, không thể trách người khác được!
Tất Điêu Tử lại nói:
- Tướng quân, như vậy bây giờ bàn về lộ tuyến hành quân đi thôi! Nơi này muốn đi tới pháo đài Thiên Lang có hai con đường, một đường là đi qua Sát Hổ khẩu, Hắc Phong Khẩu theo Đao Kiếm hạp xuôi Nam thẳng tới Tây Kinh. Con đường này tương đối gần, nhưng dọc đường phải trải qua Sát Hổ khẩu, Hắc Phong Khẩu, e rằng hai nơi đó sẽ có trọng binh của đế quốc Minh Nguyệt trấn thủ, có thể làm cho chúng ta chậm trễ không ít thời gian.
Mạnh Hổ lắc đầu:
- E rằng con đường này không thông, còn đường kia thì sao? Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tất Điêu Tử nói:
- Đường thứ hai là đi thẳng về phía Bắc vòng qua Hắc Phong Lĩnh, trước hết xâm nhập sâu vào hướng Đông Tịnh Châu, sau đó đi qua Đao Kiếm hạp xuôi Nam thẳng tới Tây Kinh. Chỗ tốt của con đường này là dọc đường chỉ phải gặp mỗi một chỗ ngăn trở là Đao Kiếm hạp, nhưng cái dở của nó là phải đi qua quãng đường dài hơn ngàn dặm!
- Vậy đi đường này thôi!
Mạnh Hổ trầm ngâm giây lát, rất nhanh đã quyết định:
- Hơn ngàn dặm đường nói gần không gần, nói xa cũng không phải là xa, nhất là tối hôm qua tuyết rơi rất nhiều, nhờ vào ván trượt tuyết, một ngày hành quân cấp tốc vượt qua hai trăm dặm cũng không phải là không được. Như vậy hơn một ngàn dặm đường cũng chỉ mất thời gian chừng năm sáu ngày là cùng, nhưng cũng khoảng thời gian ấy chưa chắc đã công chiếm được Sát Hổ khẩu!
- Tướng quân anh minh!
Tất Điêu Tử cười đầy âm hiểm:
- Hơn nữa ty chức còn một dự cảm.
Mạnh Hổ ủa một tiếng, hỏi:
- Lão Tất ngươi có dự cảm gì?
Tất Điêu Tử nói với giọng âm trầm lạnh lẽo:
-Lần này Thu Vũ Đường và đế quốc Minh Nguyệt nhất định sẽ thiệt thòi rất lớn! Bởi vì bọn chúng tuyệt đối không ngờ tới cánh quân đường Bắc của chúng ta hành quân cấp tốc đến nỗi có thể mỗi ngày đi được hơn trăm dặm, hơn nữa có thể hành quân liên tục trong nửa tháng mà không ảnh hưởng đến thể lực. Trong lịch sử chiến tranh ở thế giới Trung Thổ từ trước tới nay, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy!
- Nói rất đúng!
Mạnh Hổ hừ một tiếng:
- Lần này chính là vì muốn cho Thu Vũ Đường và đế quốc Minh Nguyệt chịu thiệt thòi nhiều, để cho bọn họ vĩnh viễn luôn luôn nhớ kỹ, Mạnh Hổ ta và quân đoàn Mãnh Hổ không dễ dàng trêu chọc!
Ba người vừa thương nghị xong đại kế, đột nhiên phía sau vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Mạnh Hổ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Mã Tứ Phong bước dài lên ngọn cô phong, ôm quyền thi lễ:
- Tướng quân!
Mạnh Hổ khoát khoát tay lạnh nhạt:
- Tướng quân Tứ Phong, miễn lễ!
Mã Tứ Phong hít sâu một hơi:
- Tướng quân, ty chức có câu này không biết có nên nói hay không?
Mạnh Hổ cau mày lạnh lùng:
- Chuyện nên hỏi thì cứ hỏi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!
- Nếu là như thế, vậy ty chức xin mạo phạm.
Mã Tứ Phong cắn răng, trầm giọng hỏi:
- Có phải tướng quân chuẩn bị rút quân về nước theo sơn đạo Thiên Lang quan hay không?
Sắc mặt Mạnh Hổ lập tức trầm xuống, cau mày không đáp.
Mã Tứ Phong hào khí dâng lên trong lồng ngực, cao giọng nói:
- Ty chức phụng mệnh Tổng đốc Trọng Sơn điều động sang quân đoàn Tây Bộ, lẽ ra phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tướng quân mới đúng. Nhưng dù sao đi nữa ty chức cũng là quân nhân của đế quốc, có câu này ty chức cần phải nói, nếu như tướng quân rút quân về nước, tương lai chỉ sợ khó thoát khỏi tội danh lâm trận bỏ chạy!
Mạnh Hổ lạnh lùng:
- Nếu như bản tướng quân cố ý rút quân về nước, tướng quân sẽ làm sao?
Mã Tứ Phong đáp:
- Trước khi chưa nhận được mệnh lệnh của Tổng đốc Trọng Sơn, ty chức hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của tướng quân!
Sắc mặt Mạnh Hổ lúc này mới hoà hoãn lại, lạnh lùng nói:
- Tướng quân Tứ Phong ngươi suy nghĩ nhiều quá, ai nói với tướng quân rằng bản tướng quân sẽ theo sơn đạo Thiên Lang quan rút lui về nước? Sự thật ngược lại với suy nghĩ của ngươi, chẳng những bản tướng quân không chuẩn bị rút quân về nước, thậm chí đang chuẩn bị xâm nhập sâu vào lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt, ngàn dặm bôn ba đánh tới Tây Kinh!
- Sao?
Mã Tứ Phong nghe vậy ánh mắt nhất thời trở nên phấn chấn, giọng ngưng trọng:
- Tướng quân muốn suất lĩnh đại quân đánh tới Tây Kinh sao?
- Không sai!
Mạnh Hổ gằn giọng:
- Bất quá muốn hoàn thành mục tiêu chiến lược này, vẫn phải nhờ vào sư đoàn khinh kỵ binh của tướng quân!
Đột nhiên Mã Tứ Phong đứng thẳng người ưỡn ngực ra hiên ngang nói:
- Ty chức vẫn chỉ một câu nói vừa rồi, trước khi nhận được mệnh lệnh của Tổng đốc Trọng Sơn, ty chức thề nghe theo tướng quân sai khiến. Cho dù là leo lên núi đao hay nhảy vào vạc dầu, ty chức và các huynh sư đoàn số Bốn cũng sẽ tuyệt đối không chút cau mày!
--------------
Tại Hổ Khiếu quan, trận kịch chiến đã giằng co suốt ba mươi sáu ngày trời.
Bên ngoài quan, trung quân bản trận của đế quốc Quang Huy.
Vẻ mặt Mông Diễn hưng phấn xoay người hét lớn với tên quân truyền lệnh:
- Truyền lệnh của ta, tập trung tất cả hai trăm máy bắn đá cỡ lớn oanh kích vào hai chỗ khe nứt trên tường quan, đập thật mạnh cho bản vương! Tường của Hổ Khiếu quan càng nhanh sập, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt càng nhanh chóng tan rã, ha ha ha…
--------------
Bên trong quan, trên mảnh đất trống cách tường quan mấy chục bước, trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến đã triển khai đội hình chờ sẵn.
Trước trận của đám trọng trang bộ binh kia, Tư Đồ Duệ một thân trọng giáp, mắt nhìn chăm chú vào khe nứt trên tường quan càng ngày càng rộng, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng khác thường.
Ầm…ầm…
Liên tục có những khối đá lớn bắn tới ầm ầm, hung hăng nện vào mặt ngoài tường quan. Mỗi lần bị nện kịch liệt như vậy, khe nứt trên tường quan lại tiếp tục mở rộng ra thêm vài phân, còn có rất nhiều vết nứt nhỏ như mạng nhện lan ra khắp bốn phương tám hướng trên tường quan, tường quan vốn vô cùng kiên cố giờ đây đã lung lay sắp ngã.
Cảnh Trung đứng nghiêm phía sau Tư Đồ Duệ, lo lắng trùng trùng:
- Đại nhân, xem tình hình này có lẽ tường quan không thể chịu được bao lâu nữa.
Tư Đồ Duệ nhẹ gật đầu, ngưng giọng nói:
- Cho các tướng sĩ trên tường quan rút lui xuống hết, còn ở lại canh giữ trên đó thật quá nguy hiểm!
Tư Đồ Việt liếm liếm đôi môi khô khốc, nói với giọng khàn khàn:
- Tổng đốc đại nhân, một khi tường quan sụp đổ, e rằng tình thế sẽ trở nên vô cùng khó khăn!
- Khó khăn cũng phải đánh!
Tư Đồ Duệ trầm giọng:
- Cho dù là dùng thân thể cũng phải lấp kín lỗ hổng!
Vẻ mặt Thác Bạt Dã vô cùng đau khổ, rít giọng nói:
- Nhưng quân ta thương vong thật sự quá nặng nề, chúng ta cần phải có viện quân!
Trận kịch chiến trong ba mươi sáu ngày qua đúng nghĩa là kịch chiến thật sự. Từ trước tới giờ Mông Diễn không hề biết thương xót binh sĩ, từ lúc bắt đầu tấn công ngày thứ nhất cho đến hôm nay không tiếc gì cả toàn lực tấn công mạnh mẽ không ngừng. Sau khi trải qua ba mươi sáu ngày trời kịch chiến, đại quân trung lộ của Mông Diễn đương nhiên là thương vong rất nặng, nhưng quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ cũng chết nhiều không kém!
Thu Vũ Đường để lại cho Tư Đồ Duệ bốn sư đoàn của quân đoàn Thanh Châu, lại thêm ba sư đoàn của quân đoàn Ứng Châu, tổng cộng là mười hai vạn đại quân. Nhưng sau khi trải qua ba mươi sáu ngày kịch chiến, con số tử vong đã lên đến sáu vạn người, trọng thương hơn chín ngàn người, hiện tại số binh sĩ còn có thể ra chiến trường đã không còn đủ hai sư đoàn nữa, như vậy có thể thấy được mức độ ác liệt của cuộc chiến!
Dĩ nhiên, đại quân của đế quốc Quang Huy bên ngoài quan cũng thương vong rất nặng nề. Quân đoàn cận vệ của Mông Diễn còn khá, quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang và quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu đã tổn thương khá nặng. Nếu như tiếp tục kịch chiến như vậy thêm chừng nửa tháng, hai quân đoàn kia căn bản có thể nói là sẽ bị tiêu diệt toàn quân!
Tư Đồ Duệ suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói với Cảnh Trung:
- Cảnh Trung, ngươi lập tức chạy tới cảng Phong Lâm, bảo tướng quân Tiêu Thành Đống lập tức điều động hai liên đội trọng trang bộ binh của quân đoàn Thuỷ sư tới Hổ Khiếu quan!
Trận chiến cho đến lúc này, bảy sư đoàn đế quốc Minh Nguyệt bên trong Hổ Khiếu quan cũng đã thương vong hơn phân nửa, hơn nữa đã trong tình trạng kiệt sức, hiện tại dù chỉ tăng cường thêm được hai liên đội trọng trang bộ binh thủ hạ của Tiêu Thành Đống nhưng vẫn là một cánh quân sung sức. Vốn Tư Đồ Duệ còn muốn để chậm hơn nữa mới điều động tới cánh quân sung sức này, nhưng bây giờ xem ra không thể nào trì hoãn nữa!
- Dạ!
Cảnh Trung ôm quyền cung kính vái chào Tư Đồ Duệ, lĩnh mệnh mà đi.
Vù…vù…
Hai khối đá thật lớn bay trên không trung mang theo tiếng rít chói tai, vô tình nện thật mạnh vào khe nứt trên tường quan. Tường quan lung lay muốn ngã rung lên hai cái thật mạnh, sau đó sụp xuống đánh rầm. Vô số gạch đá vỡ vụn văng ra bốn phía, một đám bụi mù mịt trong thoáng chốc lan tràn ra khắp nơi.
--------------
Bên ngoài Hổ Khiếu quan.
- Ha ha ha!
Mông Diễn ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, sau đó hét lớn với giọng khản đặc:
- Tốt, rốt cục đã mở được Hổ Khiếu quan, quân đoàn cận vệ… Tấn công! Tấn công! Tấn công!
/249
|