Hổ Lang Chi Sư

Chương 187: Chuyển biến bất ngờ, thắng trận thứ tư (Hạ)

/249


Vừa giục ngựa tới trước chiến xa của Công Tôn Hạng, Yến Thập Tam mạnh mẽ thắng ngựa lại, sau đó ôm quyền nói:

- Công Tôn huynh, khoái mã vừa báo về, cách đây hơn ba mươi dặm về phía Đông Bắc phát hiện ra rất đông kỵ binh quân địch. Bởi vì quân địch quá đông, cho nên thám báo của ta không dám tới quá gần, không thể nào xác định được binh lực cụ thể của địch, nhưng phỏng chừng thì ít nhất cũng phải có tới hai vạn kỵ binh.

- Hai vạn kỵ binh?!

Công Tôn Hạng biến sắc:

- Căn cứ vào tin tức tình báo của Diêu Trường và tàn binh Vân Châu báo lại, trong quân đoàn Mãnh Hổ quả thật có một sư đoàn khinh kỵ binh của quân đoàn Bắc Phương. Xem ra hơn hai vạn kỵ binh này chính là sư đoàn khinh kỵ binh kia, bất quá Mạnh Hổ điều động sư đoàn khinh kỵ binh này tới đây là muốn làm gì?

Yến Thập Tam trầm giọng:

- Không ngoài hai khả năng, thứ nhất là muốn dẫn dụ chúng ta, tạo cơ hội và không gian cho đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ ở Hổ Khiếu quan đột phá vòng vây chạy trốn. Khả năng thứ hai là Mạnh Hổ đã suất lĩnh đại quân trốn khỏi Hổ Khiếu quan, nhưng nếu là khả năng này, như vậy bộ binh chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ có lẽ cũng ở cách đó không xa.

Công Tôn Hạng trầm ngâm:

- Không cần biết là khả năng nào, chúng ta cũng không thể dễ dàng buông tha cho sư đoàn khinh kỵ binh kia. Theo như giọng điệu của Nguyệt vương điện hạ trong tin cấp báo cho hai người chúng ta mà phán đoán, nàng nhất định bắt cho bằng được quân đoàn Mãnh Hổ, tuyệt đối không muốn bất cứ một người nào trong quân đoàn Mãnh Hổ trốn thoát mà sống sót, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể buông tha bất cứ tên địch nào!

Yến Thập Tam nghiêm nghị nói:

- Nếu là như vậy, hiện tại ta và ngươi phải chia quân ra, bất quá quân đoàn U Châu hiện tại binh lực chỉ còn có năm vạn, nếu như bất ngờ gặp phải đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ rất có thể sẽ rơi vào thế hạ phong. Cho nên ta muốn rút ra hai vạn kỵ binh trong quân đoàn Sóc Châu phối hợp tác chiến với quân đoàn U Châu, còn lại năm vạn khinh kỵ binh đối phó với sư đoàn khinh kỵ binh của Mạnh Hổ vẫn còn thừa sức!

Công Tôn Hạng lắc đầu:

- Không được, mặc dù binh lực của quân đoàn U Châu không nhiều lắm, nhưng đều là trọng trang bộ binh, cho dù có lọt vào ổ phục kích tấn công của quân đoàn Mãnh Hổ cũng có thể tự bảo vệ, có hai vạn khinh kỵ binh của Yến lão ca ngươi hay không cũng không khác nhau bao nhiêu. Nhưng quân đoàn Sóc Châu của lão ca ngươi đều là khinh kỵ binh, một khi lọt vào giáp công của khinh kỵ binh và bộ binh của quân đoàn Mãnh Hổ, cục diện sẽ vô cùng hung hiểm, thêm hai vạn khinh kỵ binh sẽ thêm được vài phần thắng.

Sự lo lắng của Công Tôn Hạng rất có lý, cho nên Yến Thập Tam cũng không khăng khăng ý kiến của mình.

Rất nhanh, khinh kỵ binh của quân đoàn Sóc Châu khắp nơi bắt đầu rẽ về hướng Bắc, ngày càng cách xa quân đoàn U Châu vẫn đang hành quân trên quan đạo. Quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng vẫn y như cũ tiếp tục thẳng tiến về hướng Đông, bất quá du kỵ binh thám báo của hai đại quân đoàn phái ra càng dày đặc hơn trước, phạm vi lục soát cũng đã mở rộng ra đến hơn hai trăm dặm.

--------------

Bên trong Bàn Long cốc là rừng rậm rất dày, sương phủ mang mang.

Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo cùng đám tướng lĩnh cao cấp Chiến Ưng đi lên một ngọn núi cô độc bên trong sơn cốc. Đứng trên ngọn núi nhìn xuống, chỉ thấy bốn bề sương mù bao phủ, phảng phất như đang lạc vào một biển mây mờ mịt, phía xa xa chính là Song Long sơn hiểm trở. Sáu vạn đại quân của quân đoàn Mãnh Hổ giờ phút này đang ẩn nấp giữa biển sương mù mang mang trong Bàn Long cốc.

Lấy tay che trán nhìn xa xa một vòng, Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại hỏi:

- Chiến Ưng, dấu vết hành quân vào cốc đã tiêu trừ sạch sẽ chưa?

Chiến Ưng nghiêm nghị đáp:

- Xin tướng quân yên tâm, ty chức đã cẩn thận kiểm tra từng bụi cây ngọn cỏ, tất cả dấu vết hành quân cũng đã nguỵ trang qua một lần nữa, tuyệt đối không để lại bất cứ sơ hở nào.

Tất Điêu Tử bên cạnh cũng lên tiếng:

- Tướng quân không cần phải lo lắng, cho dù ngẫu nhiên để lại dấu vết, quân thám báo của quân đoàn U Châu cũng chỉ nghĩ rằng là do dã thú trong cốc để lại mà thôi, tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng do quân ta để lại.

Tất Điêu Tử vừa dứt lời, phía sau mọi người đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, ai nấy đều vội quay đầu nhìn lại, Trương Hưng Bá đã dẫn một đội cận vệ quân sải bước lên núi, gấp giọng bẩm báo:

- Tướng quân, thám mã của ta vừa báo về, quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng đã đến quan đạo bên ngoài Bàn Long cốc!

- Sao?

Mạnh Hổ hơi kinh hãi:

- Công Tôn Hạng có cho thám báo vào lục soát bên trong Bàn Long cốc hay không?

- Có!

Trương Hưng Bá gật đầu:

- Bất quá quân thám báo U Châu không đi quá sâu vào trong cốc, chỉ xem xét qua loa bên ngoài rồi bỏ đi.

- Quả nhiên không ra ngoài sở liệu của tướng quân!

Cổ Vô Đạo hết lời khen ngợi:

- Tên ngốc Công Tôn Hạng kia không thể nào ngờ được quân ta lại ẩn nấp bên trong Bàn Long cốc.

Tất Điêu Tử lắc đầu, cao giọng nói:

- Lão Cổ ngươi sai lầm rồi, Công Tôn Hạng không phải là người ngu ngốc, sở dĩ hắn không phái thám báo xâm nhập sâu vào trong cốc lục soát, là vì hắn cho rằng không cần thiết. Bởi vì từ trước tới nay trên thế giới Trung Thổ vẫn chưa từng có ai có thể đem đại quân một quân đoàn ẩn nấp mà không để lại dấu vết!

- Đúng vậy!

Cổ Vô Đạo không nhịn được quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, gương mặt nóng lên:

- Cũng chỉ có tướng quân mới có được quyết tâm đến mức này, nếu đổi lại là người khác cầm quân nhất định không thể nào làm được!

Mạnh Hổ khoát tay:

- Nếu đổi là người khác cầm quân không phải là làm không được, mà là hắn sẽ không nghĩ tới chuyện này, cho dù có nghĩ tới cũng không dám làm. Bởi vì muốn che giấu hành tung một quân đoàn cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ cần sơ xuất một chút sẽ lộ ra sơ hở, mà một khi địch nhân phát hiện ra sơ hở, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng.

- Đúng vậy!

Tất Điêu Tử nghiêm nghị gật đầu tỏ vẻ tán thành:

- Đây chính là một trận đánh cuộc, nếu như thắng cuộc, quân ta sẽ thoát khỏi vòng vây truy sát của địch, nếu như thua cuộc, Công Tôn Hạng chỉ cần cho quân ngăn cản ở cửa cốc, quân ta không còn dường nào trốn, chờ đến khi đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường chạy tới,kết cục không tránh khỏi bị tiêu diệt toàn quân!

- Hừ hừ!

Mạnh Hổ cười gằn:

- Hãy chờ xem!

--------------

Trên quan đạo rộng rãi ngang qua cửa Bàn Long cốc.

Một tên quân thám báo giục ngựa chạy vội tới trước chiến xa của Công Tôn Hạng ôm quyền bẩm báo:

- Tổng đốc đại nhân, thám báo của ta xâm nhập sâu vào trong cốc mười dặm không phát hiện bất cứ chuyện gì khả nghi.

- Biết rồi!

Công Tôn Hạng khoát khoát tay, cao giọng truyền lệnh:

- Truyền quân thám báo rút lui khỏi Bàn Long cốc không cần tiếp tục lục soát nữa!

Tên quân thám báo đáp lời lĩnh mệnh mà đi. Con trai lớn của Công Tôn Hạng là Công Tôn Ngao giục ngựa đuổi theo chiến xa đột nhiên cất tiếng:

- Phụ thân, Bàn Long cốc sâu đến hai mươi dặm, vì sao chỉ lục soát mười dặm mà không lục soát sâu hơn nữa?

- Bởi vì không cần thiết!

Công Tôn Hạng ngừng một chút, lại tiếp tục kiên nhẫn giải thích:

- Trong Bàn Long cốc rừng rậm âm u, không người lui tới, muốn tiến hành lục soát hoàn toàn Bàn Long cốc thì quá lãng phí thời gian. Mà hiện tại nhiệm vụ của quân ta là phải khẩn cấp chạy tới Hổ Khiếu quan, phong toả quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ bên trong Hổ Khiếu quan, cho nên chúng ta không thể nào trì hoãn.

Công Tôn Ngao suy nghĩ một chút lại nói:

- Phụ thân, đại quân cứ việc tiếp tục hành quân, nhưng để lại một liên đội lục soát Bàn Long cốc cho cẩn thận thì cũng không ảnh hưởng gì! Hài nhi lo rằng vạn nhất quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ ẩn nấp bên trong Bàn Long cốc, chúng ta bỏ qua như vậy chẳng phải là để cho bọn chúng chạy thoát hay sao?

- Ha ha ha, Ngao nhi ngươi vẫn còn non kém lắm!

Công Tôn Hạng cười to:

- Mạnh Hổ dám đem quân đoàn Mãnh Hổ của hắn trốn trong Bàn Long cốc hay sao? Ngươi có biết địa hình của Bàn Long cốc ra sao không?

- Địa hình?

Công Tôn Ngao ngẩn người ra giây lát, hốt nhiên tỉnh ngộ:

- Bàn Long cốc là tuyệt cốc?

- Đúng vậy!

Công Tôn Hạng trầm giọng:

- Bàn Long cốc là tuyệt cốc, nếu như Mạnh Hổ dám đem quân đoàn Mãnh Hổ của hắn trốn trong Bàn Long cốc chẳng phải là tự đưa thân mình vào trong tuyệt cảnh sao? Quân ta chỉ cần ngăn chặn ở cửa cốc, mười vạn đại quân của hắn có chắp cánh cũng khó thoát, chỉ cần Mạnh Hổ không phải là một tên ngu ngốc nhất định sẽ không làm chuyện không có tính toán như vậy! Huống chi quân đoàn Mãnh Hổ có tới mười vạn đại quân chứ không phải chỉ có năm ba ngàn người, một cánh quân khổng lồ như vậy muốn ẩn thân trong cốc làm thế nào cũng không tránh khỏi để lại một ít dấu vết sơ hở. Nhưng vừa rồi không phải quân thám báo đã lục soát trong cốc mười dặm nhưng không thấy gì đó sao, chuyện này chứng tỏ cái gì?

Công Tôn Ngao nghiêm nghị đáp:

- Chứng tỏ rằng trong Bàn Long cốc tuyệt đối không có đại quân ẩn nấp!

- Chuyện này thì đúng!

Công Tôn Hạng lớn tiếng:

- Vậy chúng ta không cần lãng phí thời gian ở nơi đây!

- Báo…

Công Tôn Hạng vừa dứt lời, một tên quân thám báo giục ngựa nhanh chóng chạy tới, vừa tới trước chiến xa Công Tôn Hạng liền thắng ngựa lại, cao giọng bẩm báo:

- Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc Yến Thập Tam cho khoái mã cấp báo, quân đoàn Sóc Châu chạm mặt sư đoàn khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy ở Thập Tự pha, hai phe đang chiến đấu với nhau kịch liệt!

Công Tôn Hạng vội hỏi:

- Chung quanh Thập Tự pha có phát hiện ra bộ binh chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ hay không?

- Không thấy!

Tên quân thám báo đáp:

- Yến Tổng đốc nói, trong vòng trăm dặm chung quanh Thập Tự pha không phát hiện ra bộ binh chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ.

- Nghe rõ chưa!

Công Tôn Hạng quay đầu lại nói với Công Tôn Ngao:

- Ngao nhi ngươi nghe thấy chưa, trong vòng trăm dặm chung quanh Thập Tự pha không phát hiện ra bộ binh chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ, chuyện này có nghĩa gì? Có nghĩa là bộ binh chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ còn đang ở Hổ Khiếu quan, con mãnh hổ kia có lẽ đang chờ hồng thuỷ ở phía Đông Hổ Khiếu quan rút đi, sau đó mới tiếp tục chạy trốn về phía Đông. Ha ha ha…

Dứt tiếng cười, Công Tôn Hạng vung tay mạnh mẽ, lớn tiếng quát:

- Truyền lệnh toàn quân gia tăng tốc độ, ép thẳng tới Hổ Khiếu quan!

--------------

Bên trong rừng rậm âm u ở Bàn Long cốc.

Ngoài cốc mặt trời đã lặn, bên trong cốc đã trở nên tối mịt, vì sợ tiết lộ dấu vết, Mạnh Hổ nghiêm lệnh không cho đốt đuốc hay đốt lửa sưởi ấm. Cũng may lúc này đã vào cuối tháng Tư, sau mười mấy ngày giá lạnh, tiết trời đã dần ấm lại, nhiệt độ cũng đã tăng lên khá cao, tướng sĩ toàn quân cũng không sợ bị đóng băng chết rét nữa.

- Báo…

Tiếng thét dài vang lên, tên đột trưởng thám báo chạy như điên vào trong cốc, tới trước mặt Mạnh Hổ quỳ xuống bẩm báo:

- Tướng quân, quân đoàn U Châu đã đi qua!

Mạnh Hổ vội hỏi:

- Vậy chúng có để lại quân thủ trong Bàn Long cốc hay không?

- Không có!

Tên đội trưởng thám báo quả quyết:

- Tất cả quân địch đều đã đi qua, bây giờ đã qua khỏi cửa cốc chừng hai mươi dặm.

Tên đội trưởng thám báo vừa dứt lời, Tất Điêu Tử lại hỏi:

- Phía sau quân đoàn U Châu có du kỵ thám báo hay không?

Tên đội trưởng thám báo đáp:

- Có nhưng không nhiều, chỉ chừng năm ba chục tên du kỵ binh triển khai mà thôi.

Đó cũng là thói quen trên thế giới Trung Thổ, phàm là hai nước đánh nhau, du kỵ binh thám báo phái ra phần lớn là ở mặt trước và hai bên trái phải của đại quân, chỉ có một số rất ít phân bố ở sau lưng đại quân. Hiện tại Công Tôn Hạng cho rằng quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ vốn ở Hổ Khiếu quan trước mặt, cho nên để lại năm ba chục tên du kỵ binh thám báo phía sau đại quân là cũng đã vô cùng cẩn thận.

- Tốt!

Mạnh Hổ bỗng nhiên quay đầu lại gằn giọng quát to:

- Hùng Bá Thiên! Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, thân hình cao to như thiết tháp của Hùng Bá Thiên xuất hiện trước mặt Mạnh Hổ, hiên ngang ôm quyền:

- Tướng quân có gì dặn dò?

Mạnh Hổ trầm giọng:

- Ngươi chỉ huy đám tộc nhân của ngươi thừa dịp trời tối giết chết hết bọn du kỵ binh thám báo của quân đoàn U Châu, tay chân phải cho khéo léo, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!

Mạnh Hổ không lo rằng giết chết thám báo phía sau lưng đại quân U Châu sẽ tiết lộ hành tung của quân đoàn Mãnh Hổ.

Bởi vì quân thám báo là một binh chủng đặc thù, bình thường khi xuất ra đi dò xét phải mấy ngày mới liên lạc với đại quân một lần, không có chuyện gì đặc biệt thì không hề liên lạc, chỉ có những lúc phát hiện được hành tung của địch hoặc gặp phải biến cố đột ngột mới lập tức hồi báo cho trung quân. Cho nên dù ba ngày không có tin tức của bọn thám báo phía sau đại quân U Châu, trưởng quan của bọn chúng cũng sẽ không hề nghi ngờ gì, chỉ đinh ninh rằng sau lưng đại quân mọi chuyện đều ổn thoả.

- Tướng quân yên tâm.

Hùng Bá Thiên đáp, giọng vô cùng hung tợn:

- Người đã trở thành mục tiêu của bộ lạc Hắc Hùng chúng ta, tuyệt đối sẽ không sống qua khỏi đêm nay!

Nói xong, Hùng Bá Thiên lập tức xoay người nghênh ngang ra đi, chỉ trong thoáng chốc, mấy trăm kỵ binh Man nhân cỡi ngựa từ trong cánh rừng rậm rạp xông ra ngoài sơn cốc nhanh như quỷ mị. Sau đó nhờ vào màn đêm và sương mù âm u che giấu, âm thầm lặng lẽ không một tiếng động ra khỏi Bàn Long cốc, cuối cùng như những bóng ma im lặng tản ra bốn phía.

Đám kỵ binh Man nhân này vốn đến từ đại hoang nguyên xa xôi đã rất giỏi thuật bắn cung, hoàn cảnh sống tàn khốc ác liệt lại tạo cho họ cảm giác đánh hơi thấy nguy hiểm vô cùng nhạy bén. Nhờ có thính lực và thị lực vượt hơn người thường, hiện tại họ đã trở thành chiếc mũi thính nhạy nhất của quân đoàn Mãnh Hổ, thành đôi mắt vô cùng sáng của quân đoàn Mãnh Hổ, còn là vũ khí ám sát sắc bén nhất của Mạnh Hổ!

Từ khi quân đoàn Mãnh Hổ tham dự Tây chinh tới nay, số quân thám báo của đế quốc Minh Nguyệt chết dưới tay đám kỵ binh Man nhân này không thể nào kể xiết. Có thể nói mà không ngại khoa trương, chỉ cần bị đám kỵ binh Man nhân này phát hiện, những tên quân thám báo đáng thương của đế quốc Minh Nguyệt đừng nghĩ đến chuyện thấy được ánh mặt trời ngày mai, đám Man nhân kia căn bản là Tử thần trong bóng tối!

Việc huấn luyện và kỷ luật của cánh quân kỵ binh Man nhân này không quan hệ nhiều lắm với tinh thần và đấu chí của họ.

Nói về huấn luyện và kỷ luật, đám kỵ binh Man nhân này không thể nào theo kịp quân đội của thế giới Trung Thổ. Nói về tinh thần và đấu chí, đám quân thám báo của đế quốc Minh Nguyệt cũng không kém gì đám kỵ binh Man nhân. Thế nhưng đám quân thám báo của đế quốc Minh Nguyệt không phải là giao phong với đại quân chính quy, mà là đơn đả độc đấu với quy mô nhỏ, mà ưu thế của Man nhân lại chính là đơn đả độc đấu.

--------------

Đế quốc Quang Huy, ở hành tỉnh Tây Bộ.

Hai sư đoàn số Hai, số Ba của quân đoàn cấm vệ Hoàng gia cùng với quân đoàn Đông Bộ của Lý Vũ đã chạy tới Tây Lăng. Nhạc Mông với chiến tích huy hoàng hoả thiêu Hồ Lô cốc đại phá mười vạn thiết kỵ của đế quốc Tinh Hà ở biên giới phía Bắc, nghiễm nhiên đã được tấn thăng lên làm tham mưu trưởng của sư đoàn số Một quân đoàn Đông Bộ, vẫn còn kiêm chức liên đội trưởng của liên đội Thiểm tộc. Vốn Mông Khác định điều Nhạc Mông vào quân đoàn cấm vệ, nhưng Lý Vũ chết sống nhất định không chịu, bản thân của Nhạc Mông cũng bằng lòng ở lại quân đoàn Đông Bộ, Mông Khác cũng không tiện miễn cưỡng.

Tổng đốc Tây Bộ Triệu Thanh Hạm tổ chức một buổi tiệc long trọng tiếp đãi các tướng lĩnh cao cấp của quân đoàn Đông Bộ và quân đoàn cấm vệ. Sau khi Lý Vũ gặp Triệu Thanh Hạm càng cảm thấy đau lòng không dứt, bởi vì hắn và Triệu Nhạc đều là người trong bốn đại Công tước của đế quốc, giao tình giữa hai người cũng không tệ. Lý Vũ có thể nói đã nhìn Triệu Thanh Hạm lớn lên từng ngày, thậm chí còn coi Triệu Thanh Hạm như con ruột của mình.

Bất quá con trai độc nhất của Lý Vũ là Lý Cử hiện tại cũng hận không thể tự tay giết chết Mạnh Hổ, nguyên nhân không cần nói cũng có thể biết. Bởi vì Lý Cử thầm yêu mến Triệu Thanh Hạm đã nhiều năm, nếu như không phải có sự hỗn loạn của mấy vị Hoàng tử, Lý Cử tin rằng hắn đã sớm có thể thành hôn cùng Triệu Thanh Hạm vài năm trước.

Chuyện càng làm cho Lý Cử cảm thấy tức giận bất bình chính là, hắn không thể nào ngờ Triệu Thanh Hạm lại đính hôn cùng Mạnh Hổ.

Chuyện duy nhất mà Lý Cử cảm thấy ai ủi chính là hiện tại chiến sự khẩn cấp, cho nên Mạnh Hổ và Triệu Thanh Hạm vẫn chưa kịp thành hôn, hắn vẫn còn một chút cơ hội. Cho nên trong lòng Lý Cử đang chờ lần Tây chinh này kết thúc thất bại, tốt nhất là cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ bị tiêu diệt toàn quân, Mạnh Hổ chết giữa đám loạn quân, như vậy Lý Cử hắn sẽ tiếp tục nuôi hy vọng có được Triệu Thanh Hạm.

Bất quá lúc này dù là Yến vương Mông Khác, Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ hay là Tổng đốc Tây Bộ Triệu Thanh Hạm cũng không thể nào biết được tiến triển mới nhất của đại quân Tây chinh. Trên thực tế từ hơn nửa tháng trước, đế quốc hoàn toàn mất liên lạc với đại quân Tây chinh, cuộc chiến kia rốt cục đã diễn biến đến mức nào, hoàn toàn không ai biết được.

Trên thực tế, cục diện như vậy là do Sử Di Viễn tạo nên, Sử Di Viễn hắn cố ý phong toả ém nhẹm tin tức.

Sử Di Viễn cũng không còn cách nào khác, hiện tại đại quân Tây chinh đang thảm bại, ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ gần như bị tiêu diệt toàn quân, việc này phải nói với người khác thế nào? Làm sao có thể mở miệng?

Bởi vì không biết tình huống mới nhất của đại quân Tây chinh, cho nên hai sư đoàn của quân đoàn cấm vệ và quân đoàn Đông Bộ của Lý Vũ hoàn toàn không dám khinh thường vọng động. Sau khi vào tới thành Tam Giang, chỉ phái ra tám con khoái mã đi qua hạp cốc Hà Tây xâm nhập vào lãnh thổ Thanh Châu để thăm dò tin tức, tìm cách để có thể bắt liên lạc nhanh nhất với đại quân Tây chinh.

--------------

Đế quốc Minh Nguyệt, phía Đông thành Tây Kinh.

Mặt trời đã ngã về Tây, hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính và Tể tướng đế quốc Tiêu Thành Lương lại bị người dẫn tới trung quân của quân đoàn Mãnh Hổ. Nhờ ánh đuốc soi sáng, hai người đều thấy được vẻ tươi cười trên mặt Mạnh Hổ, Thu Phong Kính thoáng chốc cau mày, vẻ mặt của Mạnh Hổ khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ, trong lòng cảm thấy không rét mà run.

Tiêu Thành Lương bực mình hừ một tiếng, vẻ khinh thường trên mặt vẫn không thay đổi.

Mạnh Hổ nói thầm vài câu với tên hàng tướng Thác Bạt Dã đang đứng bên cạnh.

Thác Bạt Dã vội vàng khom người vâng dạ, sau đó quay sang nói với Thu Phong Kính và Tiêu Thành Lương:

- Hoàng đế bệ hạ, Tể tướng đại nhân, là như vầy…. Là tướng quân Mạnh Hổ muốn vào đế đô một lần nữa, nhung việc này không thể quá liều lĩnh,cho nên muốn nhờ bệ hạ và Tể tướng đại nhân hỗ trợ…

- Khốn kiếp!

Tiêu Thành Lương giận dữ mắng:

- Tên súc sinh quên cả nguồn gốc này, việc này nếu để cho Thác Bạt Thọ biết được, cho dù ngươi chết cũng không được ghi tên vào gia phả của Thác Bạt gia!

Sắc mặt Thác Bạt Dã khẽ biến, lộ vẻ xấu hổ lui sang một bên không nói lời nào nữa.

Mạnh Hổ đưa tay vỗ vỗ bả vai Thác Bạt Dã, nói với Tiêu Thành Lương và Thu Phong Kính:

- Tể tướng đại nhân, bản tướng quân biết ngươi trung trinh tiết liệt, nhưng chuyện hôm nay quá gấp nên phải nhờ ngươi giúp, không muốn giúp cũng phải giúp!

- Khốn kiếp!

Tiêu Thành Lương cả giận:

- Đừng si tâm vọng tưởng, lão phu dù chết cũng không giúp hổ làm ác!

- Vậy sao?

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Nhưng hôm nay bản tướng quân vẫn phải bắt Tể tướng đại nhân giúp hổ một phen!

Dứt lời, Mạnh Hổ quay đầu lại nói với Cổ Vô Đạo:

- Lão Cổ, đã chuẩn bị xong chưa?

- Đều đã chuẩn bị xong!

Cổ Vô Đạo vừa nói vừa lấy trong túi ra hai cây thảo dược, giọng hắn vô cùng âm hiểm:

- Tướng quân, đây là phương bí dược tổ truyền của ty chức, người nào uống vào trong vòng ba ngày sẽ không nói nên lời. Hay nói cách khác, một khi uống phương thuốc bí truyền của ty chức, người ấy sẽ trở thành người câm trong vòng ba ngày!

- Ừ!

Mạnh Hổ vui vẻ gật đầu, lại quay đầu nói với Trương Hưng Bá:

- Hưng Bá, chuyện ta giao cho ngươi đã làm xong chưa?

Trương Hưng Bá quay lại giơ tay vẫy, lớn tiếng quát:

- Hai người các ngươi mau ra đây!

Hai tên binh sĩ trong đám cận vệ quân đi ra, quỳ rạp xuống trước mặt Mạnh Hổ:

- Tham kiến tướng quân!

Mạnh Hổ nói:

- Chuyện ta giao các ngươi thế nào rồi? Nói ra cho bản tướng quân nghe thử!

- Dạ!

Tên đứng trước đáp lời, đột ngột quát to:

- Các tướng sĩ trên thành lâu nghe cho rõ, trẫm chính là hoàng đế của đế quốc Thu Phong Kính, còn không mau mở cửa thành!

- A?

- Chuyện này…

Thu Phong Kính và Tiêu Thành Lương bên cạnh nhất thời biến sắc, bởi vì bọn họ phát hiện ra thanh âm của tên binh sĩ kia gần như giống hệt với thanh âm của Thu Phong Kính! Nếu như ở xa một chút, e rằng ngay cả Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh cũng không thể nào phân biệt được thật giả!

Lúc đó, tên binh sĩ còn lại cũng léo nhéo la lên:

- Người trên đầu thành nghe đây, lập tức gọi trưởng quan của các ngươi ra đây nói chuyện. Bản quan chính là Tể tướng của đế quốc Tiêu Thành Lương, lần này may được tướng quân Thác Bạt Dã của quân Thanh Châu liều chết cứu giúp, bản quan và bệ hạ mới may mắn thoát khỏi miệng hùm, lúc này quân địch đang đuổi sát sau lưng, còn không mau mau mở cửa để chúng ta vào thành!

Nghe xong những lời này, sắc mặt của Thu Phong Kính và Tiêu Thành Lương thoáng chốc trở nên trắng bệch, bởi vì không ngờ thanh âm của tên binh sĩ vừa rồi giống như đúc thanh âm của Tiêu Thành Lương. Đến lúc này, rốt cục vua tôi Thu Phong Kính hai người cũng đã hiểu ra dụng tâm hiểm ác của Mạnh Hổ, nhưng bọn họ đang là tù binh của hắn, trừ ra thầm cảm phục mưu kế xảo trá của Mạnh Hổ, cũng không còn cách nào khác.

Hai tên binh sĩ biểu diễn xong, Mạnh Hổ quay đầu lại nhìn Thu Phong Kính và Tiêu Thành Lương cười to:

- Người đâu, rót thuốc cho hoàng đế bệ hạ và Tể tướng đại nhân của chúng ta, ha ha ha…

--------------

Đêm đã khuya, ở cửa chính Đông thành Tây Kinh.

Mấy chục cây đuốc mỡ dê rừng rực cháy chiếu trên đầu thành sáng như ban ngày, dưới ánh đuốc sáng rực, mười mấy tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt ôm giáo đứng nghiêm trên đầu thành. Cách đó không xa, từng đội binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt võ trang đầy đủ đang đi qua đi lại tuần tra.

Mặc dù quân đoàn Mãnh Hổ đã rời xa Tây Kinh, nhưng cũng có người cho rằng quân đoàn Mãnh Hổ sẽ quay lại, cho nên Yến Bắc Phi và Công Tôn Giao vô cùng cẩn thận. Yến Bắc Phi là con trai thứ ba của Yến Thập Tam, Công Tôn Giao là con trai thứ hai của Công Tôn Hạng, cả hai người đều là con nhà dòng dõi, có thể nói là nhân tài xuất chúng.

Tối nay đến phiên quân U Châu gác đêm, không ngờ Công Tôn Giao lại đích thân tới tiễn lâu ở cửa Đông trấn thủ.

Khoảng nửa đêm, ngoài vùng bình nguyên hoang dã phía Đông đột nhiên xuất hiện rất nhiều đốm lửa, hình như văng vẳng có tiếng người ngựa xôn xao hỗn loạn truyền đến. Đám quân U Châu đang canh gác trên đầu thành lập tức lộ vẻ cảnh giác, Công Tôn Giao đang đứng trong tiễn lâu cũng bị tiếng huyên náo làm cho kinh động, lập tức đi ra tìm hiểu nguyên nhân.

- Tướng quân, xem ra không giống dân chạy nạn.

Một tên đại đội trưởng quân U Châu nhanh miệng bẩm báo:

- Quá nửa khả năng là quân đội.

- Không sai, đúng là quân đội!

Công Tôn Giao gật mạnh đầu:

- Hơn nữa còn là quân đội của đế quốc, chính là một đám tàn binh!

- Quân đội của đế quốc?

- Tàn binh?

- Không biết là người của quân đoàn nào?

Phía sau Công Tôn Giao lập tức vang lên một trận thì thầm to nhỏ.

Công Tôn Giao trầm tư một chút, sau đó hạ lệnh:

- Các ngươi nghe cho rõ, không có lệnh của bản tướng quân bất cứ ai cũng không được phép mở cửa thành, lại truyền lệnh cho đại đội số Một và đại đội số Ba tập hợp khẩn cấp, chuẩn bị tiếp viện cửa Đông bất cứ lúc nào!

- Dạ!

- Dạ!

Hai tên người hầu phía sau Công Tôn Giao ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

Chưa được thời gian ăn hết bữa cơm, những đốm lửa bên ngoài đã nhích gần tới cửa thành.

Trong tiếng người kêu ngựa hí liên tục không thôi, rốt cục Công Tôn Giao và quân U Châu trên đầu thành nhờ vào ánh lửa cũng thấy rõ đám quân ngoài kia quả thật là quân của đế quốc Minh Nguyệt. Nhìn phương thức chế tạo cờ xí, áo giáp và chiến bào, đây rõ ràng là quân Thanh Châu, bất quá đúng như lời Công Tôn Giao nói, đám quân Thanh Châu kia lộ vẻ vô cùng chật vật, có thể nói chắc chắn là một đám tàn binh.

Công Tôn Giao đang muốn lên tiếng quát bảo đám tàn binh Thanh Châu kia ngừng lại, đột nhiên trong đám tàn binh đi ra mười mấy bóng người.

Chuyện làm cho Công Tôn Giao và các tướng sĩ U Châu cảm thấy giật mình chính là bóng người đầu tiên dường như mặc long bào màu vàng, trên đầu đội vương miện toả ra ánh vàng loè loẹt. Nhìn bề ngoài giống như… giống như long bào và vương miện mà chỉ có hoàng đế bệ hạ hay dùng! Không lẽ người kia chính là hoàng đế bệ hạ hay sao? Công Tôn Giao không khỏi bị suy đoán của chính mình làm cho hoảng sợ.


/249

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status