Trương Hưng Bá lớn tiếng hỏi:
- Tướng quân, có cần bắt Yến vương về đây hay không?
- Không vội!
Mạnh Hổ khoát tay, trầm giọng nói:
- Hưng Bá, ngươi ra ngoài hành dinh đợi Yến vương, ngàn vạn lần không được chậm trễ, nếu như Yến vương hỏi, cứ nói rằng ta đã đi tuần sau đại trại, lập tức sẽ trở về.
Trương Hưng Bá đáp lời, lĩnh mệnh mà đi, lúc này Mạnh Hổ mới nói với Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:
- Lão Tất, lão Cổ, chuyện này là một cơ hội cho chúng ta!
- Quả thật là một cơ hội!
Tất Điêu Tử gật đầu:
- Bất kể Mông Khác vào núi là vì chuyện gì, nhưng hắn tự mình dâng lên tới cửa, về mặt chiến lược đã cho chúng ta con đường sống rất lớn. Hiện tại chúng ta có ba lựa chọn, thứ nhất, giết Mông Khác, thứ hai, bắt Mông Khác làm tù binh, thứ ba, thả hắn trở về, ba sự lựa chọn này có thể nói rằng đều có ưu khuyết điểm khác nhau.
Mạnh Hổ hỏi:
- Ngươi cứ nói rõ ra xem, tất cả các ưu khuyết điểm là như thế nào? truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Tất Điêu Tử nói:
- Mông Khác đã làm Nhiếp chính vương mười mấy năm, thật ra hắn mới là hoàng đế bệ hạ chân chính của đế quốc Quang Huy. Nếu như chúng ta giết chết Mông Khác, tất sẽ khiến cho thế cục hỗn loạn, mấy vị hoàng tử ở Lạc Kinh mới có cơ hội khởi binh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng Mông Diễn, như vậy cả đế quốc sẽ lâm vào nội chiến, quân ta sẽ không phải lo lắng chuyện sinh tồn!
Cổ Vô Đạo nói:
- Vậy cứ giết phứt Mông Khác là xong!
- Tuy nhiên giết Mông Khác cũng không nhất định là chuyện tốt!
Tất Điêu Tử lại đổi giọng:
- Giết Mông Khác có thể làm cho đế quốc lâm vào nội chiến, nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi. Nếu như Mông Khác đã có sắp xếp từ trước, âm thầm dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai mà giết đi mấy vị hoàng tử, trận nội chiến này xem như đã bị hắn hoá giải trong vô hình, mặt khác…
Cổ Vô Đạo nôn nóng hỏi:
- Mặt khác như thế nào?
Tất Điêu Tử thở dài:
- Mặt khác cho dù Mông Khác không có sắp xếp từ trước, sau khi giết hắn thế cục đế quốc sẽ rối loạn, nhưng vì tướng quân mang trên đầu tiếng xấu là quân phản loạn, rất dễ dàng bị người trong thiên hạ vây công. Chỉ cần một thế lực ở địa phương nào đó có dã tâm, cũng có thể khởi binh lấy danh nghĩa là chinh phạt tướng quân, cứ như vậy, tướng quân khó bước đi nửa bước trong đế quốc!
Mạnh Hổ nghe vậy không khỏi thầm kinh hãi trong lòng, bất giác nhớ tới chuyện Đổng Trác phế lập trong thời Tam Quốc.
Với thế lực hùng mạnh của Đổng Trác khi ấy còn không thể ngăn nổi sự vây công của chư hầu Quan Đông, Mạnh Hổ hắn hiện tại trong tay chỉ có ba vạn quân, vậy càng không thể ngăn cản quần hùng thiên hạ vây công. Giết vua là một chiến thuật linh hoạt vô cùng, không phải nói làm là làm, cần phải xem xét thời cơ, xem xét lòng dân ủng hộ hay phản đối, càng phải xem xét sách lược. Tuy rằng Mông Khác không phải là hoàng đế, nhưng hắn làm Nhiếp chính vương mười mấy năm, trong lòng các quý tộc nguyên lão và dân chúng của đế quốc, hắn có ý nghĩa như hoàng đế bệ hạ chân chính. Nếu quả thật Mạnh Hổ muốn giết chết Mông Khác, lập tức tự đưa mình vào tuyệt cảnh là kẻ địch của cả đế quốc, cho nên việc này tuyệt đối không làm được.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hổ không khỏi cất tiếng thở dài:
- Xem ra không thể giết chết Mông Khác được!
Cổ Vô Đạo cau mày:
- Cho dù không giết Mông Khác cũng không thể thả hắn trở về!
Tất Điêu Tử trầm ngâm:
- Về chuyện bắt hay thả, hãy chờ gặp Mông Khác rồi sẽ nói!
- Ừ!
Mạnh Hổ gật đầu:
- Vậy gặp Mông Khác trước đi, để xem lần này hắn lên núi là vì nguyên nhân gì!
________
Thành Tây Lăng, hành dinh của Sử Di Viễn.
Một bóng người toàn thân mặc đồ đen như quỷ mị lẻn vào thư phòng của Sử Di Viễn. Sử Di Viễn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trầm giọng hỏi:
- Tin tức ở Lạc Kinh ra sao rồi?
- Bẩm Đại trưởng lão, đã có tin tức!
Người kia quỳ một gối xuống đất, cung kính đáp:
- Thuộc hạ đã nhận được tin từ nguồn đáng tin cậy, Tể tướng của đế quốc Tào Mặc đã ra lệnh cho Đại Thống lĩnh Ngự Lâm quân Tào Lâm lấy danh nghĩa bảo vệ để theo dõi Đại điện hạ và Nhị điện hạ, mặt khác số nguyên lão quý tộc âm thầm ủng hộ các vị điện hạ cũng đã bị Ngự Lâm quân âm thầm giám thị.
- Sao?
Sử Di Viễn vui vẻ hỏi:
- Nói như vậy nếu Mông Khác có xảy ra chuyện bất ngờ, cha con Tào gia sẽ xuống tay với hai vị điện hạ và số quý tộc nguyên lão âm thầm ủng hộ bọn họ, có đúng không?
- Hẳn là như thế!
Người kia cung kính đáp:
- Nếu không Mông Khác cũng tuyệt đối không yên tâm mà lên Thanh Ngưu sơn.
- Ha ha ha, tốt lắm!
Sử Di Viễn cười lớn:
- Mông Khác vốn là anh hùng một đời, không ngờ hôm nay lại phạm vào sai lầm thô thiển như vậy, hừ hừ, hắn tưởng rằng toàn bộ đế quốc đều nằm trong tầm khống chế của hắn sao? Sai rồi, Mông Khác hắn đánh giá rất cao khả năng chính trị của mình, hơn nữa cũng xem nhẹ tầm mắt và đảm lược của Mạnh Hổ, lần này hắn vào Thanh Ngưu sơn e rằng khó có thể trở về!
Người kia lại nói:
- Đại trưởng lão, ý của Đại tù trưởng là muốn chúng ta…
Sử Di Viễn đột nhiên khoát tay:
- Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở, bản trưởng lão đã có chủ định!
--------------
Đồn điền Thanh Ngưu, đại sảnh hành dinh của Mạnh Hổ.
Mông Khác đi nhanh vào đại sảnh, Mạnh Hổ dẫn theo Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo tiến tới nghênh đón:
- Chúng thần tham kiến Vương gia.
Mông Khác khoát tay ra ý miễn lễ, sau đó lập tức đi tới chiếc ghế da hổ giữa đại sảnh ngồi xuống, nhìn ba người đang đứng phía dưới:
- Mạnh Hổ, ngươi nhất định cảm thấy giật mình phải không?
- Giật mình?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Vì sao thần phải giật mình?
Mông Khác lạnh lùng nói:
- Bởi vì bản vương vừa mới tuyên cáo với thiên hạ rằng ngươi là phản tặc, bây giờ lại một mình vào núi gặp tên phản tặc ngươi, chẳng lẽ ngươi tuyệt không giật mình sao? Hoặc là trong lòng cảm thấy kinh ngạc? Có phải muốn giết bản vương cho hả giận, hoặc là bắt bản vương giam lại?
- Ha ha ha…
Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười to:
- Vương gia thật khéo nói đùa, Mạnh Hổ ta tuy không phải là hạng tốt lành gì, nhưng cũng không phải là quân phản tặc. Sở dĩ Vương gia tuyên cáo thiên hạ rằng ta là quân phản tặc, nguyên nhân vì sao trong lòng Vương gia tự biết. Vương gia cũng thừa biết chân tướng, càng biết ta và mấy vạn tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ là vô tội!
- Không sai!
Mông Khác gật đầu:
- Đương nhiên là bản vương biết chân tướng, cũng biết ngươi và ba vạn tướng sĩ quân đoàn Tây Bộ là vô tội. Các ngươi chẳng những không phải là quân phản loạn mà còn là anh hùng của đế quốc, nhưng bản vương không thể công nhận chuyện này cho các ngươi được, vĩnh viễn không thể! Đây là chính trị, chính trị là tàn khốc, Mạnh Hổ ngươi không thể nào hiểu được nguyên nhân trong đó!
Mạnh Hổ lắc đầu:
- Vương gia không cần phải khích ta, nguyên nhân của chuyện này dễ thường ta không biết hay sao?
Trên mặt Mông Khác thoáng vẻ xấu hổ:
- Vậy thì tốt, nếu như ngươi đã hiểu, vậy bản vương sẽ nói trắng ra. Lấy chiến tích của ngươi và quân đoàn Tây Bộ chuyển sang cho Mông Diễn và quân đoàn cận vệ của hắn vốn là chuyện hoang đường mà thôi. Nhưng vì muốn Mông Diễn có thể thuận lợi kế vị và để cho đế quốc có thể chuyển giao chính quyền thuận lợi, bản vương không thể không làm như vậy, không thể không hy sinh ngươi và ba vạn tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ. Nhưng bây giờ bản vương vẫn còn thiếu một bằng chứng vô cùng quan trọng, bằng chứng chứng minh công trạng của Mông Diễn và quân đoàn cận vệ, đó chính là hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt!
- Ủa?
Mạnh Hổ cười dài:
- Nói vậy lần này Vương gia tới đây là muốn mang tên giặc Thu Phong Kính trở về Lạc Kinh hay sao?
- Không sai!
Mông Khác thoải mái gật đầu thừa nhận:
- Lần này bản vương vào núi chính là vì Thu Phong Kính!
- Dễ như vậy sao?
Cổ Vô Đạo bên cạnh bỗng nhiên buông lời châm chọc:
- Vương gia tính toán quả nhiên vô cùng chu đáo, bảo tướng quân chúng ta giao Thu Phong Kính cho ngươi, giúp ngươi hoàn thành câu chuyện hoang đường của mình. Đợi sau khi Mông Diễn ngồi vững trên ngôi hoàng đế, các ngươi ổn định được cục diện chính trị trong đế quốc, sau đó mới quay đầu triệu tập đại quân thu thập bọn phản loạn chúng ta chứ gì? Vương gia, ngươi xem chúng ta là bọn ngốc hay sao? Ngươi cho rằng chúng ta là cục bột muốn vo tròn bóp méo như thế nào cũng được hay sao?
Mông Khác lạnh lùng liếc nhìn Cổ Vô Đạo:
- Bản vương cũng không lừa các ngươi, hơn nữa có muốn lừa cũng không lừa được các ngươi. Lời ngươi vừa nói chính là sự thật, chỉ chờ thế cục của đế quốc ổn định vững vàng, chỉ chờ bản vương rảnh tay, lúc ấy nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết đám phản loạn các ngươi. Đương nhiên, cách giải quyết vấn đề thì có rất nhiều, không nhất định phải tiêu diệt!
Tất Điêu Tử hờ hững nói:
- Nói như vậy, Vương gia muốn cho chúng ta một cơ hội để chiêu an hay sao?
Mông Khác gật đầu:
- Chiêu an cũng hoàn toàn có thể, trong lịch sử mấy trăm năm của đế quốc, cũng từng xảy ra rất nhiều lần phản loạn với quy mô nhỏ ở các địa phương, những lần phản loạn này phần lớn chỉ chiêu an là xong, chẳng lẽ chưa ai nghe qua sao? Phong Thành Mã gia Mã Tứ Phong đã được bản vương bổ nhiệm làm tân Tổng đốc Bắc Phương, chuyện này chẳng lẽ không đủ chứng minh sao?
Mặc dù ngoài miệng Mông Khác nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng:" Nếu đến lúc đó Mạnh Hổ ngươi tiếp nhận sự chiêu an của triều đình, bản vương nhất định phải bày kế dẫn dụ ngươi đến Lạc Kinh, sau đó giết ngay tại chỗ! Để lại một con mãnh hổ ăn thịt người như ngươi trên thế gian này, thuỷ chung là một tai hoạ tiềm ẩn đối với đế quốc!"
Mạnh Hổ cười dài nhìn Mông Khác, trong lòng lại nghĩ:" Mông Khác ơi Mông Khác, ngươi tưởng rằng ta ngu ngốc lắm hay sao? Mã Tứ Phong ư? Mã Tứ Phong sao có thể so sánh với Mạnh Hổ ta? Đến lúc đó nếu như ta thật sự tiếp nhận sự chiêu an của triều đình, e rằng chuyện đầu tiên mà Mông Khác ngươi làm chính là lấy đầu Mạnh Hổ ta!"
Tuy rằng trong lòng Mạnh Hổ nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Xem ra lần này Vương gia vào núi rất có thành ý!
Mông Khác gật đầu:
- Mạnh Hổ, bản vương biết việc này thật khó xử cho ngươi, cho nên ngươi có thể đưa ra điều kiện.
Mạnh Hổ quay đầu lại lấy mắt trao đổi với Tất Điêu Tử, cười nói:
- Vương gia, việc này phải chờ chúng thần thương lượng cho thật kỹ!
Mông Khác ung dung nói:
- Các ngươi cứ chậm rãi thương lượng, bản vương có thể chờ, hơn nữa trước khi các ngươi quyết định, có thể giữ bản vương ở lại trên núi làm con tin!
____________
Thành Tây Lăng, hành dinh tạm thời của Mông Diễn.
Lúc này Mông Diễn đang ngắm nhìn cảnh sắc trong vườn, cây cối xum xuê tươi tốt, lòng thầm than ngắn thở dài, bỗng nhiên Sử Di Viễn vội vàng xông vào. Vừa thấy Mông Diễn, Sử Di Viễn gấp giọng nói:
- Bệ hạ xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Mông Diễn thờ ơ hỏi lại:
- Xảy ra chuyện gì? Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ta mà cũng có thể xảy ra chuyện lớn gì sao?
- Khụ, không phải!
Sử Di Viễn gấp giọng nói:
- Không phải bệ hạ, là Vương gia xảy ra chuyện!
- Hoàng thúc sao?
Mông Diễn nghe vậy không khỏi khẽ động trong lòng, thầm nghĩ lẽ nào hoàng thúc mắc bệnh nặng mà chết? Nếu thật vậy thì tốt quá, bèn lớn tiếng hỏi lại:
- Hoàng thúc bị bệnh quá nặng không chữa nổi hay sao?
- Bệnh nặng không chữa nổi, ách…
Sử Di Viễn nhất thời sững lại, sau đó vội vàng gật đầu:
- Tuy rằng không phải, nhưng cũng không khác bao nhiêu!
Mông Diễn vội kêu lên:
- Cái gì mà không khác bao nhiêu, rốt cục là có phải như vậy không?
Sử Di Viễn nói:
- Chuyện là như thế này, thần vừa mới nhận được tin tuyệt mật, thật ra Vương gia không hề bị nhiễm bệnh hiểm nghèo gì cả! Chân tướng của chuyện này chính là ngày hôm qua Vương gia đã bí mật đi lên đồn điền Thanh Ngưu!
- Hừ, trẫm còn tưởng là làm đại sự khó lường gì, không phải chỉ là lên đồn điền Thanh Ngưu…
Mông Diễn nói được nửa câu, đột nhiên phát giác ra đồn điền Thanh Ngưu cũng không phải là một chốn bình thường, nơi đó không phải là nơi đóng binh của ba vạn quân phản loạn Mạnh Hổ sao? Vì sao hoàng thúc lại đi vào địa bàn của Mạnh Hổ? Đó không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Lập tức Mông Diễn vừa mừng vừa sợ hỏi han:
- Chuyện ái khanh vừa nói có thật không? Hoàng thúc thật sự đi lên đồn điền Thanh Ngưu hay sao?
Sử Di Viễn đáp với giọng vô cùng quả quyết:
- Vạn lần là thật!
Mông Diễn nghe xong cao hứng đến nỗi đứng nguyên tại chỗ lắc lư vài cái, lúc này mới áp chế được nỗi kích động trong lòng, lại hỏi:
- Sử ái khanh, ngươi nói lần này hoàng thúc đi lên đồn điền Thanh Ngưu như vậy, còn có thể trở về được hay không?
- Khẳng định là không thể nào về được!
Sử Di Viễn ngừng một chút, trong mắt chợt có một tia sáng thoáng qua rồi biến mất, lúc này mới hạ giọng nói:
- Hơn nữa cho dù Vương gia có thể trở về, bệ hạ cũng tuyệt đối không thể để cho hắn trở về, nếu không, chuyện triều chính ở đế quốc vẫn còn duy trì cục diện như hiện tại, tất cả đại quyền vẫn nằm trong tay Vương gia!
Mông Diễn nghe ra trong lời của Sử Di Viễn đã động sát cơ, lập tức cắn răng hỏi:
- Vậy theo ái khanh, hiện tại chúng ta nên làm gì?
Sử Di Viễn trầm giọng nói:
- Theo ý thần, hiện tại bệ hạ có hai chuyện quan trọng khẩn yếu, chuyện thứ nhất là phải lập tức trở về Lạc Kinh, khống chế thế cục ở đế đô trong một khoảng thời gian ngắn nhất. Chỉ cần khống chế được thế cục ở đế đô, tám đại hành tỉnh cũng không cần phải lo lắng nữa! Chuyện thứ hai, là phải cho người ám sát Vương gia!
Mông Khác lộ vẻ khó xử:
- Nhưng quân cấm vệ đã phong toả thành Tây Lăng, không có sự cho phép của hoàng thúc, ngay cả trẫm cũng không thể nào ra khỏi thành!
- Chuyện này cứ giao cho thần nghĩ cách.
Sử Di Viễn trầm giọng nói:
- Trước tối hôm nay, thần nhất định nghĩ ra biện pháp khiến cho bệ hạ có thể ra khỏi thành!
_______
Phía Đông thành Lạc Kinh, quán trà Tứ Hải.
Một vị tiên sinh kể chuyện có bộ râu dê đang say sưa kể sự tích Mông Diễn suất lĩnh quân đoàn cận vệ bôn ba ngàn dặm chiến đấu trên các chiến trường Trung Châu, xâm nhập sâu vào lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt, hai lần công hãm Tây Kinh cũng như bắt giữ hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt. Kể đến đoạn hứng khởi, tiên sinh kể chuyện kia hoa tay múa chân minh hoạ, nước miếng văng ra tứ tung, làm cho những người chung quanh lắng nghe như say như si, phảng phất như lạc vào thế giới kỳ diệu xa xôi...
Bốp!
Tiên sinh kể chuyện cầm quyển sách trên tay vỗ thật mạnh lên bàn, đưa mắt quét một vòng toàn trường, sau đó dương dương nói tiếp:
- Chuyện hoàng đế bệ hạ suất lĩnh quân đoàn cận vệ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Trung Châu, thắng trận thứ ba đã kể xong, tiểu lão nhi cũng đã mệt mỏi, lại khát khô cả cổ. Nếu như các vị còn muốn nghe tiếp chuyện hoàng đế bệ hạ thắng trận thứ tư, xin thưởng chút tiền cho tiểu lão nhi mua chén trà nhỏ vậy!
- Ha…
- Quá đáng!
- Đây không phải là muốn moi tiền người khác sao?
Người nghe chung quanh la ầm lên, nhưng cũng có không ít người chủ động đi tới bỏ tiền vào trong cái lọ sành trước mặt tiên sinh kể chuyện. Tiên sinh kể chuyện đưa ánh mắt lười biếng liếc vào lọ sành, đang cảm thấy thất vọng, bỗng nhiên một đồng kim tệ vàng chói bỗng rơi đánh keng sát ngay cạnh lọ rồi lăn xuống sàn nhà. Tiên sinh kể chuyện đang vui mừng hí hửng, vừa cúi người xuống định nhặt đồng kim tệ kia lên, bỗng đâu một bàn chân thanh tú nõn nà bất ngờ giẫm lên trên đồng kim tệ ấy.
Tiên sinh kể chuyện sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là một bóng người thon thả có một gương mặt vô cùng anh tuấn. Tiên sinh kể chuyện dám lấy danh nghĩa Thánh nữ Quang Minh thề rằng, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay chưa từng thấy qua công tử nhà ai đẹp trai anh tuấn đến như vậy, thậm chí so với thiếu nữ còn đẹp hơn.
Tuy nhiên vẻ mặt của vị công tử kia hoàn toàn không thân thiện chút nào, giọng trầm trầm lạnh lùng nói với tiên sinh kể chuyện:
- Vị tiên sinh này, nếu ngươi có thể trả lời ta hai vấn đề, thì đồng kim tệ này là của ngươi, nhược bằng ngươi trả lời không được, hừ, vậy từ hôm nay trở đi ngươi không được trở lại quán trà Tứ Hải này kể chuyện nữa!
Tiên sinh kể chuyện liếm liếm môi ra vẻ thèm thuồng, do dự hỏi:
- Ngươi… ngươi muốn hỏi vấn đề gì?
Vị công tử anh tuấn kia lạnh lùng trừng mắt với tiên sinh kể chuyện:
- Vấn đề thứ nhất, trong bản bố cáo an dân của triều đình chỉ nói rằng hoàng đế bệ hạ suất lĩnh quân đoàn cận vệ bôn ba ngàn dặm liên tục chiến đấu trên các chiến trường, bắt giữ hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt, nhưng lại không nhắc gì đến chuyện thắng liên tục ba trận, thậm chí bốn trận. Vậy những tin tức này ngươi nghe được từ đâu?
- Chuyện này…
Ánh mắt của vị tiên sinh kể chuyện bắt đầu trở nên dao động. Thật ra, vị tiên sinh kể chuyện này là tới từ hành tỉnh Tây Bộ, hoặc có thể nói hắn ta là người của Tất Điêu Tử phái ra để tuyên truyền dư luận. Vì vậy hắn mới có thể biết được chuyện quân đoàn Mãnh Hổ liên tục chiến đấu ở các chiến trường Trung Châu, thắng liên tiếp bảy trận.
Nhưng vị tiên sinh kể chuyện này sau khi đến Lạc Kinh mới phát hiện ra, không ngờ chuyện mà triều đình nói ra lại hoàn toàn khác hẳn với phủ Tổng đốc Tây Bộ. Hơn nữa vừa mới có vài vị tiên sinh kể chuyện vì kể theo câu chuyện của phủ Tổng đốc Tây Bộ lập tức bị đội cảnh vệ của kinh thành xử quyết. Vị tiên sinh kể chuyện này kể ra cũng thông minh, lập tức thay đổi nội dung, đem công trạng của quân đoàn Mãnh Hổ mà chuyển sang cho quân đoàn cận vệ.
Không ngờ chính vì vậy ngẫu nhiên mà được Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ vô cùng tán thưởng, đặc biệt cho phép hắn kể chuyện tại quán trà Tứ Hải là quán trà lớn nhất ở đế đô Lạc Kinh để kiếm cơm.
Thế nhưng chuyện này vô cùng mất mặt, nếu như nói thật ra có lẽ mạng nhỏ phải tiêu đời, cho nên vị tiên sinh kể chuyện này mới lúng túng khó xử, ấp úng quanh co cả nửa ngày trời cũng không dám nói ra sự thật với vị công tử anh tuấn đẹp trai kia.
Thấy tiên sinh kể chuyện quanh co hồi lâu cũng không đáp được, vị công tử anh tuấn kia khẽ hừ một tiếng, lại hỏi:
- Vấn đề thứ hai, ngươi nói rằng hoàng đế bệ hạ suất lĩnh quân đoàn cận vệ bắt hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh. Vậy ta hỏi thật ngươi, hiện tại quân đoàn cận vệ đang ở nơi nào? Hiện tại hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt đang ở nơi nào?
- Chuyện này thì tiểu lão nhi biết!
Tiên sinh kể chuyện vội đáp:
- Quân đoàn cận vệ đã bị trúng mai phục của quân phản loạn, đã bị tiêu diệt toàn quân tại Thanh Châu. Nếu không nhờ có các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ liều chết hộ vệ, chỉ e hoàng đế bệ hạ cũng đã… Mặt khác, hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt cũng đã bị quân phản loạn của Mạnh Hổ bắt cóc đi, hiện tại còn đang bị giam giữ trên đồn điền Thanh Ngưu.
Bốp!
- Nói bậy!
Vị công tử anh tuấn kia nghe vậy không thể nhịn được nữa, hung hăng giơ tay tát mạnh vào mặt vị tiên sinh kể chuyện kia, đồng thời lớn tiếng quát:
- Mạnh Hổ không phải là phản tặc, quân đoàn Tây Bộ cũng không phải là quân phản quốc!
Dứt lời, vị công tử anh tuấn kia lại quay sang đám người chung quanh, giọng kích động nói lớn:
- Các vị, chân tướng của chuyện này không phải như các ngươi vừa nghe thấy! Trên thực tế, bôn ba ngàn dặm liên tục chiến đấu trên các chiến trường, hai lần công hãm Tây Kinh không phải là quân đoàn cận vệ, mà là do tướng quân Mạnh Hổ suất lĩnh quân đoàn Tây Bộ, bắt giữ hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt cũng là quân đoàn Tây Bộ!
Tiên sinh kể chuyện nghe xong những lời này liền kinh tâm táng đởm, vội quay đầu lại đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía góc bên trái. Nơi đó vốn có hai tên hán tử cường tráng đang ngồi, thật ra chính là đội cảnh vệ kinh thành mặc trang phục dân thường, tuy nhiên lúc này chỉ còn lại có một tên, hơn nữa đang cố ý quay mặt sang nơi khác, vờ như không thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của vị tiên sinh kể chuyện.
Hai tên cảnh vệ cải trang kia vốn nhận biết vị công tử anh tuấn này, vị công tử anh tuấn này vốn không phải ai đâu xa lạ, chính là đương kim Công chúa Mông Nghiên điện hạ. Hơn nữa bọn chúng cũng biết vị Công chúa điện hạ này vốn có quan hệ sâu xa với Mạnh Hổ, nghe đâu hai người lúc săn thú trên Thiên Đãng sơn ngày trước còn có mối quan hệ không được rõ ràng.
Lần này nghe nói Mạnh Hổ trở thành quân phản tặc, lòng Mông Nghiên nàng sao thể dễ chịu cho được? Cho nên lúc vị Công chúa điện hạ này vừa vào tới quán trà Tứ Hải, hai tên cảnh vệ cải trang kia lập tức ý thức có chuyện chẳng lành, một tên lập tức rời khỏi quán trà chạy đến nha môn Tổng đốc báo tin cho Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ. Chuyện lớn như vậy, hai tên cảnh vệ nho nhỏ như bọn chúng làm sao có thể xử lý được, phải nhờ Tổng đốc đại nhân ra mặt mới xong.
Tuy nhiên cố gắng của Mông Nghiên dường như đã phí công vô ích, chung quanh bắt đầu vang lên tiếng phản đối nhao nhao của những người đang nghe kể chuyện:
- Ủa, ngươi là ai vậy? Không có chuyện gì đừng làm càn ở nơi đây, quấy rầy đại gia nghe kể chuyện!
- Đúng vậy, tiểu tử ngươi xem ra mặt mày cũng trắng trẻo đẹp trai, hay là đi qua thanh lâu phía Đông đón khác đi thôi….
- Tên công tử bột này có phải là u mê đần độn hay không? Triều đình đã tuyên cáo khắp thiên hạ, việc này còn có thể giả sao?
- Hay là thằng lõi này là gian tế của nước địch phái tới? Ta thấy nên báo tin cho đội cảnh vệ nha môn, bắt hắn lại mới được!
Trong lúc nhất thời, âm thanh huyên náo từ bốn phía vang lên, thậm chí có hai tên hán tử trung niên đã tiến lên ra vẻ chuẩn bị bắt người, nhưng lại bị hai tên hán tử cường tráng do đội cảnh vệ cải trang ngăn lại.
Mông Nghiên thấy sự thật mà mình nói ra không được mọi người thừa nhận, ngược lại chỉ chuốc lấy hoài nghi và khiển trách, lòng nàng vừa tức vừa sợ, lập tức ôm nỗi uất ức rời khỏi quán trà.
(Lời tác giả:
Vốn là đoạn này không có, nhưng để cho quý độc giả dễ hiểu hơn, cho nên đặc biệt giải thích.
Trong cuộc chiến tranh dư luận giữa Mạnh Hổ và triều đình, đế đô đã khống chế dư luận, triều đình đã chiếm được lòng tin của dân chúng đế quốc, chỉ trừ Mông Nghiên là biết được chân tướng của việc này cho nên mới có phản ứng như vậy, khụ, thật sự vô cùng bất đắc dĩ!).
________
Thành Tây Lăng, hành dinh tạm thời của Mông Diễn.
Ánh tà dương rốt cục đã tắt, màn đêm buông xuống, Mông Diễn đang ở trong hành dinh tạm thời sốt ruột ngóng trông, lộ vẻ nôn nóng không yên. Bỗng nhiên bên ngoài hành dinh vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Mông Diễn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sử Di Viễn mang theo một người tiến vào.
Người này Mông Diễn cảm thấy có vẻ quen quen, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra đã từng gặp ở nơi nào. Mông Diễn còn đang cố moi óc nhớ lại, Sử Di Viễn đã dẫn người ấy tới trước mặt, vòng tay cung kính:
- Bệ hạ, đây là Chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam La đại nhân!
La Đạo Nam vội tiến tới hai bước, quỳ sụp xuống hành lễ, giọng vô cùng cung kính:
- Thần khấu kiến bệ hạ!
Mông Diễn vui vẻ nói:
- La đại nhân miễn lễ.
Dứt lời, Mông Diễn lại quay sang hỏi Sử Di Viễn:
- Sử ái khanh, mọi chuyện sắp xếp xong chưa?
Sử Di Viễn mỉm cười, quay đầu lại nói với La Đạo Nam:
- La đại nhân, ngươi hãy nói cho bệ hạ biết đi!
- Dạ!
La Đạo Nam cung kính đáp lời, nói với Mông Diễn:
- Trong phủ của thần có một mật đạo đi thông ra bên ngoài thành Tây Lăng, bệ hạ có thể theo mật đạo đó mà ra khỏi thành!
- Tốt lắm, thật là tốt lắm!
Mông Diễn nghe vậy tỏ ra mừng rỡ:
- La ái khanh, mau dẫn trẫm tới quý phủ đi!
La Đạo Nam lúc này như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ lần này trợ giúp hoàng đế bệ hạ ra khỏi thành coi như đã lập được công lớn. Hơn nữa có vị Sử Di Viễn địa vị đế sư cao cả nói giúp mình vài lời trước mặt hoàng đế bệ hạ, sau này tấn thăng chức Chủ tế của đế quốc cũng là giấc mộng không còn xa nữa, hắc hắc…
/249
|