Trịnh Trọng Quang hỏi Nhạc Mông:
- Nhạc tướng quân, theo ý của ngươi thì hiện tại cánh quân của Mạnh Hổ đang ở đâu? Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nhạc Mông trầm ngâm một lúc, sau đó cất tiếng nói:
- Cánh quân của Mạnh Hổ đi về hướng nào thì rất khó nói, bởi vì xưa nay Mạnh Hổ ưa dùng chiêu hư hư thực thực làm cho người ta khó mà đoán được. Ty chức cho rằng hiện tại chúng ta nên tăng thật nhiều du kỵ binh thám báo, gia tăng phạm vi và mật độ dò xét để có thể sớm tìm ra tung tích cánh quân của Mạnh Hổ, còn chuyện này nữa, nên dùng bồ câu báo tin cho đế đô.
- Đúng, đúng, đúng, Nhạc tướng quân nói rất đúng, chúng ta hẳn nên cho bồ câu báo tin về đế đô.
- Ừ, nếu Nhạc tướng quân và Trịnh Tổng đốc đều tán thành, vậy chúng ta lập tức báo tin.
Nhạc Mông vừa dứt lời, Trịnh Trọng Quang và Lý Vũ liên tục gật đầu đáp ứng, nói thực ra hai vị Tổng đốc này hoàn toàn không quan tâm gì đến chuyện bao vây tiêu diệt Mạnh Hổ. Trịnh Trọng Quang chỉ quan tâm đến việc hành tỉnh Tây Bắc sẽ phân chia như thế nào mà thôi, trong lòng Lý Vũ lại thầm nghĩ phải đuổi Mạnh Hổ ra khỏi lãnh thổ của đế quốc Quang Huy càng sớm càng tốt, như vậy hắn mới có thể sớm ngày mang theo quân đoàn Đông Bộ trở về nhà.
_____________
Thành Tiểu Tùng Lâm cách đế đô không tới tám trăm dặm, cho nên ngay sáng hôm sau Mông Diễn và Sử Di Viễn liền nhận được bồ câu đưa thư của ba người báo tin.
Chờ Sử Di Viễn xem xong phong thư, Mông Diễn mới trầm giọng hỏi:
- Sử ái khanh, theo ý ngươi, cánh quân của Mạnh Hổ hiện tại đang ở chỗ nào?
Sử Di Viễn nở nụ cười âm hiểm:
- Nếu như thần đoán không sai, cánh quân của Mạnh Hổ hiện tại đang trốn trong một sơn cốc kín đáo nào đó trên sườn Nam của đại hoang sơn.
- Sơn cốc trên sườn Nam đại hoang sơn?
Mông Diễn hơi biến sắc:
- Chẳng lẽ Mạnh Hổ ngu ngốc đến mức định đi theo đường đại thảo nguyên Mạc Nam hay sao?
- Khẳng định là không phải! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Sử Di Viễn nói với giọng vô cùng quả quyết:
- Đại thảo nguyên Mạc Nam căn bản là tử lộ, đối với cánh quân của Mạnh Hổ, khinh kỵ binh của đế quốc Tinh Hà là một mối uy hiếp rất lớn, nhưng đó cũng chưa phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là hiện tại đã là tháng Sáu, đến tiết trời tháng Mười toàn đại thảo nguyên sẽ bước vào mùa Đông, cánh quân của Mạnh Hổ chắc chắn sẽ bị đóng băng trên đại thảo nguyên.
- Ừ!
Mông Diễn gật gật đầu:
- Vậy tên ngốc Mạnh Hổ này muốn làm gì?
Sử Di Viễn âm trầm:
- Nếu như thần đoán không sai, Mạnh Hổ đang có ý định đánh chiếm trường đua ngựa Cô Sơn.
- Trường đua ngựa Cô Sơn?
Mông Diễn hỏi lại:
- Ái khanh nói là chiến mã của trường đua ngựa Cô Sơn sao? Mạnh Hổ hắn muốn cướp chiến mã sao?
- Đúng!
Sử Di Viễn trầm giọng nói:
- Cánh quân của Mạnh Hổ hiện tại đang cần nhất chính là chiến mã, chỉ cần có chiến mã, lực cơ động của cánh quân hắn sẽ được tăng lên, thậm chí lực chiến đấu càng tăng nhiều hơn nữa. Bệ hạ đừng quên trên bờ Nữ Nhi hà, Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của đế quốc Minh Nguyệt chính là bị mấy ngàn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ đánh cho tan tác!
- Vậy còn chờ gì nữa?
Mông Diễn vội la lên:
- Ái khanh nhanh chóng thông báo cho Binh bộ, bảo Binh bộ gởi công văn xuống hành tỉnh Bắc Phương, lệnh cho Mã Tứ Phong lập tức điều động kỵ binh chạy tới thành Tiểu Cô. Phải tranh trước khi Mạnh Hổ động thủ cướp trường đua ngựa Cô Sơn mà tiêu diệt cánh quân của hắn, bằng không, để cho Mạnh Hổ thật sự cướp được trường đua ngựa Cô Sơn, đại sự không ổn chút nào.
Sử Di Viễn mỉm cười:
- Bệ hạ yên tâm, lão thần đã có cách sắp xếp vạn toàn.
--------------
Ngoại ô thành Tiểu Cô, nơi đóng quân của quân đoàn Bắc Phương.
Sau khi Mã Tứ Phong được Mông Khác bổ nhiệm làm Tổng đốc Bắc Phương, đã lấy tốc độ nhanh nhất quay về hành tỉnh Bắc Phương để xây dựng lại quân đoàn Bắc Phương. Trong đó hơn hai ngàn lão binh theo hắn từ đế quốc Minh Nguyệt về đây đã trở thành lực lượng nòng cốt trong quân đoàn mới, gần như tất cả các lão binh đều được thăng lên vài cấp, thậm chí có tên lão binh từ một tên binh sĩ quèn tấn thăng thành đại đội trưởng.
Lúc này liên đội số Một sư đoàn số Bốn của quân đoàn Bắc Phương vừa mới xây dựng lại đang đóng quân tại thành Tiểu Cô. Liên đội này là một liên đội hỗn hợp, biên chế bao gồm hai đại đội trọng trang bộ binh và ba đại đội khinh kỵ binh, tổng binh lực khoảng năm ngàn người. Tin tình báo mà Cổ Vô Đạo nhận được cũng không hề sai chạy, trên thực tế quân Bắc Phương đóng ở thành Tiểu Cô cũng đúng là có quy mô như vậy.
Mã Liêu chính là liên đội trưởng của liên đội hỗn hợp đang đóng quân tại thành Tiểu Cô, cũng chính là em họ của Mã Tứ Phong.
Trời đã tối sẫm, Mã Liêu toàn thân đầy bụi đất bước vào hành dinh, trong khoảng thời gian gần đây Mã Liêu đang khẩn trương huấn luyện liên đội hỗn hợp của hắn. Cũng không còn cách nào khác, liên đội này phần lớn đều là tân binh, khinh kỵ binh của đế quốc Tinh Hà ở phương Bắc giống như hổ đói rình mồi bất cứ lúc nào cũng có thể xâm lấn xuống phía Nam, không khẩn trương huấn luyện sao được?
Vừa mới bước vào hành dinh, Mã Liêu lập tức cảm thấy trong hành dinh có người.
Lập tức Mã Liêu không kịp thắp đèn, vội vàng rút chiến đao ra, lớn tiếng quát:
- Ai đó?
Đám vệ binh bên ngoài hành dinh nghe được động tĩnh cũng vội vã xông vào, rút chiến đao ra hộ vệ xung quanh Mã Liêu. Lúc này trong hành dinh đột nhiên có ánh lửa sáng lên, nhờ có ánh sáng, Mã Liêu phát hiện trên chiếc ghế giữa đại sảnh đã có một người ngồi ngay ngắn trên đó. Đến khi thấy rõ tướng mạo người nọ, Mã Liêu không khỏi sửng sốt, không ngờ kẻ dám tự tiện xông vào hành dinh lại là Tổng đốc đại nhân.
Mã Liêu ấp úng nói:
- Tổng đốc đại nhân?
Mã Tứ Phong khẽ hừ:
- Mã Liêu, việc cảnh giới ở quân doanh của ngươi không được tốt cho lắm, bản Tổng đốc không cần tốn nhiều sức lực đã có thể xông vào trọng địa ở trung tâm. Nếu như bản Tổng đốc là thích khách do quân địch phái tới, bây giờ có lẽ ngươi đã chết rồi!
Mã Liêu tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện này không phải là vì thấy Tổng đốc đại nhân đến đây nên các tướng sĩ phụ trách cảnh giới bên ngoài không dám ngăn trở hay sao?
- Hồ đồ!
Mã Tứ Phong đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát:
- Trước khi ngươi tới thành Tiểu Cô, bản Tổng đốc đã dặn dò ngươi như thế nào? Bản Tổng đốc có từng nói với ngươi rằng ở thành Tiểu Cô ngươi là trưởng quan quân sự cao nhất, trong nơi trọng địa nếu có người không biết khẩu lệnh lại không được phép của ngươi, bất kể là ai cũng không được tự tiện ra vào, có hay không?
Mặt Mã Liêu toát mồ hôi:
- Có, Tổng đốc đại nhân có nói như vậy!
Mã Tứ Phong lạnh lùng nói:
- Như vậy hôm nay, bản Tổng đốc không biết khẩu lệnh, lại không được phép của ngươi vì sao vẫn tiến vào được?
- Chuyện này…
Mã Liêu ấp úng một hồi vẫn không nói được nên lời:
- Chuyện này…
Mã Tứ Phong hừ lạnh:
- Niệm tình ngươi vừa mới tấn thăng chức liên đội trưởng không lâu, chưa có nhiều kinh nghiệm, hôm nay bản Tổng đốc tạm thời tha cho ngươi. Tuy nhiên nếu như còn tái phạm một lần nữa, bản Tổng đốc nhất định không tha!
Mã Liêu không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, trầm giọng nói:
- Ty chức tạ ơn Tổng đốc đại nhân không giết…
- Được rồi!
Mã Tứ Phong khoát tay, hỏi:
- Liên đội của ngươi huấn luyện ra sao rồi?
Mã Liêu lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng đáp:
- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, binh sĩ Bắc Phương chúng ta phần lớn đều là hảo hán tử dũng mãnh thiện chiến, ý chí chiến đấu và dũng khí tuyệt đối không có vấn đề gì. Chỉ có một chuyện duy nhất làm cho người ta phải lo lắng chính là các tướng sĩ vừa tham gia quân ngũ không lâu, quân kỷ quân quy vẫn chưa được tốt, trong doanh thường xuyên xảy ra chuyện đánh nhau, chuyện quấy nhiễu dân chúng cũng có phát sinh.
Mã Tứ Phong cau mày nói:
- Đây cũng không chỉ là tình hình của riêng liên đội ngươi mà thôi, các sư đoàn khác, liên đội khác cũng đều có vấn đề này. Tuy nhiên việc này cũng không thể qua loa, quân kỷ là căn bản của một cánh quân, nếu như không có kỷ luật, vậy không cần phải bàn về lực chiến đấu!
- Dạ dạ…
Mã Liêu đáp liên tục:
- Ty chức nhớ rõ!
Mã Tứ Phong ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
- Được rồi, chuyện chấn chỉnh quân kỷ tạm thời sau này sẽ tính, liên đội các ngươi sẽ nhận nhiệm vụ tuyệt mật trong vài ngày tới!
Mã Liêu nghe vậy hơi chấn động, vội hỏi:
- Nhiệm vụ tuyệt mật sao?
- Ừ!
Mã Tứ Phong gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Trong mấy ngày tới, liên đội các ngươi rất có thể sẽ chạm mặt với một cánh quân hùng mạnh, đây sẽ là một trận chiến ác liệt đồng thời cũng là một cơ hội tốt để luyện binh. Đương nhiên bản Tổng đốc sẽ không để cho mỗi mình liên đội các ngươi đối mặt với cánh quân hùng mạnh kia, ba liên đội khác của sư đoàn số Bốn hiện tại đang thẳng tiến về hướng thành Tiểu Cô, khoảng chừng xế chiều mai sẽ tới nơi.
Đôi mắt Mã Liêu không khỏi sáng lên, ngay cả ba liên đội còn lại của sư đoàn số Bốn cũng điều tới đây sao? Nói như vậy là đại chiến lớn với quy mô sư đoàn rồi, chẳng lẽ là vương đình Mạc Nam của đế quốc Tinh Hà khôi phục nguyên khí nhanh như vậy, tân Thân vương Nam Bộ lại muốn kéo quân xuống phía Nam sao?
Mã Tứ Phong trầm giọng:
- Ngươi đừng ở đó đoán mò, lần này không phải các ngươi sẽ đối mặt với kỵ binh của đế quốc Tinh Hà đâu!
___________
Ngoại ô thành Tiểu Cô, nơi đóng quân của quân đoàn Bắc Phương.
Trên vùng bình nguyên mênh mông bát ngát, hai tên du kỵ binh thám báo Bắc phương đang tuần tra một vòng. Tuy rằng hiện tại hành tỉnh Bắc Phương không bị địch nhân công kích, nhưng quân đoàn Bắc Phương vẫn nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh của Mã Tứ Phong, cho dù là trong thời kỳ hoà bình cũng không hề lơi lỏng việc cảnh giới bốn phía nơi đóng quân của mình.
Thân là một tên lão binh bò từ trong đống xác chết mà ra, Mã Tứ Phong hiểu rất rõ một đạo lý không thể bàn cãi, sơ xuất vĩnh viễn là kẻ địch lớn nhất của quân đội.
Gió đêm lành lạnh, vầng trăng lưỡi liềm đầu tháng lạnh lùng treo giữa trời đêm, toả ra ánh sáng mờ nhạt soi rọi cảnh vật trên cánh đồng mênh mông bát ngát. Dù sao hai tên du kỵ binh Bắc Phương cũng là tân binh mới tòng quân chưa lâu, tính cảnh giác không thể nào so sánh được với bọn lão binh như Mã Tứ Phong, cho nên bọn chúng tuần tra trên cánh đồng cũng không lấy gì làm nghiêm mật.
Hai người bọn chúng không phát hiện được, có hai bóng đen đang dán sát mặt đất chậm rãi trườn về phía chúng. Nếu như không nhìn kỹ, tuyệt đối sẽ cho rằng hai bóng đen này chính là bóng cây cỏ trên cánh đồng, nhưng nếu đổi lại là bọn lão binh dày dạn kinh nghiệm, ắt có thể dễ dàng phát giác ra hai bóng đen này đang chuyển động rất chậm!
Hai tên du kỵ binh này cũng không hề hay biết rằng tử thần đang tới gần bọn chúng, vẫn đang giục ngựa không nhanh không chậm tiến về phía trước. Khi vừa đến gần sát hai người, hai bóng đen gần như hoà nhập vào mặt đất đột ngột nổi hẳn lên. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hàn quang trong trẻo đột ngột loé lên, hai tên du kỵ binh kia đang ngồi trên lưng ngựa liền rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động nào.
Ngay lúc hai tên du kỵ binh Bắc Phương vừa rơi từ trên lưng ngựa xuống, cách đó không xa đột nhiên có ánh đuốc sáng lên, một tiểu đội bộ binh Bắc Phương đang đẩy mười mấy xe cỏ khô tiến về phía này. Hai tên đánh lén vội vàng thay trang phục của hai tên du kỵ binh đã chết với tốc độ nhanh nhất, sau đó nhảy lên lưng ngựa nghênh đón tiểu đội bộ binh kia.
Khi hai bên chạm mặt nhau, một trong hai tên đánh lén cải trang vội cất tiếng quát hỏi tiểu đội bộ binh Bắc Phương kia:
- Khẩu lệnh?
Tên tiểu đội trưởng bộ binh nhìn hai tên du kỵ binh trước mặt mình với vẻ cảnh giác, đáp:
- Núi hoang không có đường đi, trả lời?
Hai tên đánh lén lấy mắt trao đổi với nhau, một trong hai tên bỗng nhiên giơ cao cánh tay phải lên trời, trong bóng đêm chung quanh tiểu đội bộ binh kia đột nhiên xuất hiện ra một đám người đông vô số kể. Tên tiểu đội trưởng bộ binh Bắc Phương kinh hãi phát giác ra có chuyện chẳng lành, vừa muốn lớn tiếng cảnh báo thì đã muộn….
/249
|