Trong vương phủ của Mông Nghiên.
Mông Nghiên đang đi qua đi lại trong khuê phòng của mình, đầu mày cuối mắt toát ra vẻ lo lắng ưu tư. Từ ngày Mạnh Hổ bị áp giải về Lạc Kinh tới nay, không giây phút nào nàng không ngừng nghĩ cách cứu tình lang, nhưng đáng tiếc là cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào cho thật tốt. Sau khi Mông Diễn đăng cơ, địa vị của nàng ở Lạc Kinh cũng đã rớt xuống ngàn trượng, tuy rằng Mông Diễn là anh một mẹ của nàng, nhưng tình cảm yêu thương mà hắn dành cho Mông Nghiên còn thua xa hoàng thúc Mông Khác.
Vài lần Mông Nghiên dùng bạo lực xông thẳng vào cảnh kỹ trường ở phía Nam thành Lạc Kinh, không cần cứu người, chỉ cần gặp mặt Mạnh Hổ mà thôi, nhưng kết quả lại bị bọn thủ vệ không chút lưu tình ngăn cản lại, nhã nhặn mời trở về. Cho dù nàng có đưa ra chiêu bài công chúa đầy quyền uy cũng chỉ vô dụng, bởi vì sau khi xảy ra chuyện Hàn Sở bị giết, Mông Diễn đã hạ thánh chỉ xuống, trong lúc Mạnh Hổ bị giam giữ, cấm tuyệt không cho bất cứ kẻ nào thăm hỏi.
Mạnh Hổ vốn là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, theo như tính tình của Mông Diễn trước kia đã sớm đem Mạnh Hổ ra một đao giết gọn, nhưng cuối cùng đề nghị của Sử Di Viễn đã làm cho Mông Diễn động tâm. Bản chất của Mông Diễn từ trong xương tuỷ thật ra chỉ là một tên Hoàng tử ăn chơi trác táng mà thôi, tuy rằng bây giờ hắn đã đăng cơ đế vị, nhưng cách suy nghĩ của hắn vẫn còn chưa kịp thay đổi, còn xa mới là một vị hoàng đế đủ tư cách. Vì vậy cho nên hắn không thể nào từ chối được sự hấp dẫn mê người của việc tự tay giết chết Mạnh Hổ trước mặt bọn quý tộc nguyên lão và mười vạn dân chúng đế đô.
Thế nhưng cho dù Mông Diễn quyết định tạm thời giữ lại tính mạng cho Mạnh Hổ, cũng tuyệt đối không dám canh phòng lỏng lẻo.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?
Nếu còn tiếp tục như vậy, chàng sẽ chết, cho dù không bị giết chết cũng bị mệt chết!
Tưởng tượng thân thể Mạnh Hổ đầy vết thương ngang dọc, còn có vẻ mặt u sầu uể oải mỗi lần xuất hiện trên sàn đấu ở cảnh kỹ trường, Mông Nghiên cảm thấy lòng đau như cắt, hận không thể thay thế Mạnh Hổ mà chịu đựng nỗi đau kia. Nếu như dùng tính mạng của nàng mà có thể trao đổi được tự do cho Mạnh Hổ, Mông Nghiên tin tưởng rằng mình sẽ không chút do dự mà hy sinh bản thân. Đây là tình yêu, nàng thật sự rất yêu nam nhân ấy, nàng bằng lòng vì nam nhân ấy mà làm bất cứ chuyện gì, nàng bằng lòng vì nam nhân ấy mà hiến dâng hết thảy…
Trong lúc Mông Nghiên lo lắng đến rơi nước mắt, tên thị nữ thân tín Vân Nhi bỗng nhiên tiến vào phòng.
- Công chúa, bên ngoài có người tự xưng là quán chủ của y quán Y Tử Nhân cầu kiến!
- Quán chủ y quán Y Tử Nhân?
Mông Nghiên khẽ cau đôi mày thanh tú, giọng bực bội:
- Không gặp!
Vân Nhi do dự một chút, sau đó tiến đến bên cạnh Mông Nghiên thấp giọng nói:
- Công chúa, ngoài tên quán chủ của y quán Y Tử Nhân kia, còn có một người từ Tây Bộ tới.
- Từ Tây Bộ tới?
Bất chợt Mông Nghiên cảm thấy chấn động trong lòng, dường như hiểu ra được chuyện gì, vội quay đầu lại nói:
- Mau mời bọn họ vào đây.
- Dạ!
Vân Nhi đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Mông Nghiên trấn tĩnh tinh thần, nhờ thị nữ giúp đỡ trang điểm lại gương mặt, bấy giờ mới chậm rãi đi ra đại sảnh. Chỉ thấy có hai nam nhân đã chờ sẵn ở đó, một người là hán tử trung niên dáng người mảnh khảnh dung mạo bất tục, người còn lại là một hán tử tuổi còn trẻ dáng người cường tráng, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, hai người ấy đương nhiên là Văn Vô Thành và Sơn Báo.
Thấy Mông Nghiên xuất hiện, Văn Vô Thành và Sơn Báo vội bước tới thi lễ:
- Thảo dân Văn Vô Thành, tham kiến công chúa điện hạ.
- Thảo dân Sơn Báo, tham kiến công chúa điện hạ.
- Được rồi!
Mông Nghiên khoát tay, ra dấu bảo hai người ngồi:
- Mời hai vị ngồi.
Đợi Mông Nghiên ngồi xuống ở ghế trên, Văn Vô Thành mới ngồi theo, nhưng Sơn Báo lại không ngồi, đột nhiên tiến lên hai bước quỳ sụp xuống trước mặt Mông Nghiên, vập đầu xuống đất thật mạnh, khóc không thành tiếng:
- Điện hạ, xin người hãy cứu tướng quân của ta, nhất định phải cứu tướng quân của ta, hu hu…
- Đây…
Mông Nghiên thầm run rẩy trong lòng.
Văn Vô Thành bên cạnh cũng không khỏi giật mình kinh hãi, thầm nghĩ Mạnh Hổ chẳng những có võ nghệ siêu quần, xem ra thuật cầm binh cũng vô cùng cao diệu. Nhìn hành động của tên thuộc hạ Sơn Báo trước mắt là có thể thấy được, nếu không phải trong lòng hắn kính yêu Mạnh Hổ tới cực điểm, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra cử chỉ thất thố đến như vậy, lại càng không khóc nỉ non như đứa trẻ.
Mông Nghiên đưa hờ hai tay ra nói:
- Vị tướng quân này là…
Sơn Báo vội ngừng khóc, đáp:
- Ty chức là Sơn Báo thống lĩnh Báo doanh dưới trướng tướng quân.
Mông Nghiên khẽ biến sắc:
- Ngươi thật sự là thống lĩnh Báo doanh dưới trướng của chàng sao?
Sơn Báo gật mạnh đầu:
- Dạ!
Mông Nghiên nghe vậy sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy hỏi:
- Lần này vào kinh ngươi mang theo bao nhiêu người? Có mang toàn bộ Báo doanh đến đây không?
Sơn Báo nghe vậy ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau mới lắc đầu đáp:
- Không có, ty chức chỉ phụng mệnh quân sư vào kinh một mình mà thôi!
- Cái gì?
Mông Nghiên nghe vậy tỏ ra thất vọng: Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Ngươi chỉ tới một mình sao? Vậy không thể được! Bằng vào lực lượng của một mình ngươi làm sao có thể cứu chàng ra cho được? Phải biết rằng cảnh kỹ trường ở phía Nam thành Lạc Kinh được canh phòng vô cùng nghiêm mật, tử sĩ tinh nhuệ lên tới hàng ngàn, gần đó còn có Tiền Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh trong Tam đại doanh của Ngự Lâm quân.
Sơn Báo không biết trả lời nàng như thế nào…
Văn Vô Thành bên cạnh lúc này mới tham gia câu chuyện:
- Công chúa điện hạ, nếu muốn tấn công từ bên ngoài phá tan cảnh kỹ trường ở phía Nam thành Lạc Kinh để cứu người, chuyện đó hoàn toàn không có khả năng! Cho dù toàn bộ Báo doanh đến đây, cho dù Báo doanh đánh bại được Tiền Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh của Ngự Lâm quân, thậm chí đập tan cảnh kỹ trường, cũng không thể nào cứu được tướng quân Mạnh Hổ. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, trong thời gian mà Báo doanh công phá cảnh kỹ trường, đối phương vẫn có dư dả thời gian để mà giết chết tướng quân!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mông Nghiên nghe vậy lập tức trong lòng rối loạn, lo sợ không yên:
- Vậy phải làm sao mới được? Chẳng lẽ không có cách nào sao?
- Biện pháp đương nhiên có.
Văn Vô Thành trầm giọng nói:
- Nếu muốn cứu được tướng quân Mạnh Hổ, dùng sức mạnh chắc chắn là không được, phải dùng kế mà thôi!
- Dùng kế?
Mông Nghiên nhẹ nhàng hỏi lại:
- Kế gì vậy?
Văn Vô Thành đứng dậy chậm rãi đi tới đi lui trong đại sảnh mấy vòng, đột nhiên dừng lại hỏi Mông Nghiên:
- Công chúa điện hạ, quý phủ có tử sĩ tinh nhuệ tuyệt đối nghe lệnh của người không?
- Có!
Mông Nghiên vội kêu lên:
- Đương nhiên là có!
Văn Vô Thành lại hỏi:
- Có bao nhiêu người?
Mông Nghiên ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Số tuyệt đối trung thành có hai trăm người.
- Hai trăm người sao?
Văn Vô Thành cau mày suy nghĩ giây lâu, sau đó trầm giọng nói:
- Vậy cũng tạm đủ.
Mông Nghiên nghe vậy trong mắt lập tức lộ vẻ chờ mong, gấp giọng hỏi:
- Tiên sinh có diệu kế gì?
--------------
Hẻm Y Quán có tới mấy chục y quán vừa to vừa nhỏ, y quán Y Tử Nhân trước cửa vắng vẻ không người lui tới, nhưng trước cửa Hồi Xuân quán lúc nào cũng ngựa xe tấp nập, náo nhiệt vô cùng. Sự khác nhau giữa hai y quán chính là, quán chủ của Hồi Xuân quán là một danh y nổi tiếng ở Lạc Kinh, được xưng là ngoại trừ người đã chết rồi không thể cứu, còn lại hắn đều cứu được! Người nào không dám tới đây chữa bệnh chỉ có nguyên nhân là vì phí chữa bệnh ở đây quá cao, bá tánh bình dân nơi này đương nhiên là không dám tới. Cũng may trong thành Lạc Kinh có hàng ngàn hàng vạn quý tộc, cho nên sinh ý của Hồi Xuân quán vẫn vô cùng hưng vượng.
Mắt thấy trời đã quá trưa, Trương Hán Đỉnh bắt đầu sửa soạn hòm thuốc đi ra ngoài chữa bệnh.
Tên đồ đệ nhỏ của hắn vừa phụ giúp cho các bình thuốc vào hòm vừa hỏi:
- Sư phụ, lại muốn đến xem bệnh cho tên phản quốc ở cảnh kỹ trường phía Nam thành hay sao? Nếu đổi lại là đệ tử, đã sớm âm thầm hạ độc giết chết tên phản quốc kia từ lâu, hắn đã hại chết nhiều người như vậy, vốn phải chịu hình phạt thật nặng.
Tên đồ đệ nhỏ của Trương Hán Đỉnh nói như vậy là có nguyên nhân, bởi vì mỗi lần đến phòng giam bên dưới cảnh kỹ trường chữa thương cho Mạnh Hổ, Trương Hán Đỉnh đều phải bỏ ra không ít tiền. Tuy rằng Sử Di Viễn là đế sư tôn quý, nhưng tiền mà hắn chi cho việc chữa bệnh lại ít đến mức đáng thương, căn bản là không đủ để lót tay cho đám thủ vệ tham lam kia, cho nên mỗi lần chữa thương cho Mạnh Hổ, Trương Hán Đỉnh phải hao tốn rất nhiều.
- Ôi, ngươi cũng đừng nói bậy…
Trương Hán Đỉnh thở dài lắc đầu:
- Đây là đế sư đại nhân đích thân giao cho, còn nói nếu như tên phản quốc kia có mệnh hệ gì, vi sư phải đền mạng cho hắn, ôi…
Tên đồ đệ của hắn giật mình kinh hãi:
- A? Có chuyện này nữa sao?
Trong lòng Trương Hán Đỉnh vô cùng áo não, thấy hòm thuốc đã được sắp xếp xong, đang chuẩn bị ra đi, chợt có một tên đệ tử tiến vào bẩm báo:
- Sư phụ, Văn sư phụ ở y quán Y Tử Nhân tới đây, nói là muốn gặp người!
- Văn Vô Thành? Hắn tới đây làm gì?
Trong lòng Trương Hán Đỉnh cảm thấy hơi ngờ vực, người khác không biết bản lãnh của Văn Vô Thành, nhưng Trương Hán Đỉnh hắn lại rất rõ ràng, Trương Hán Đỉnh hắn được xưng là ngoài người chết thì không thể cứu sống ra, bất cứ người nào còn sống dù mắc bệnh gì hắn cũng có thể cứu được. Nhưng tên Văn Vô Thành kia cho dù người đã chết cũng có thể cứu cho sống lại, bản lãnh này Trương Hán Đỉnh đã từng lĩnh giáo, cũng vô cùng bội phục. Tuy nhiên Văn Vô Thành vốn là một kẻ lười biếng, đối với người khác lại vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa y quán của hắn lấy tên Y Tử Nhân quá doạ người, cho nên sinh ý hết sức ảm đạm.
Một ý niệm chợt thoáng qua trong đầu Trương Hán Đỉnh, hắn vội nói:
- Mau mời Văn sư phụ vào đây.
Tên đệ tử kia lĩnh mệnh mà đi, chỉ trong thoáng chốc, Trương Hán Đỉnh thấy Văn Vô Thành dẫn theo một tên hán tử trẻ tuổi đi vào, sau đó đứng hàn huyên hai ba câu, đang định chuẩn bị cáo tội đi cảnh kỹ trường phía Nam thành chữa bệnh, Văn Vô Thành lại tranh trước nói:
- Hán Đỉnh huynh đừng vội đi, hôm nay tiểu đệ tới tìm huynh cũng là có chuyện quan trọng muốn nhờ vả!
- Ách…
Trương Hán Đỉnh ngớ người ra, không biết làm sao đành nói:
- Vô Thành huynh có chuyện gì sao không nói thẳng ra, chỉ cần có khả năng, tiểu đệ sẽ tuyệt đối không chối từ.
Văn Vô Thành nhìn tên đồ đệ nhỏ bên cạnh Trương Hán Đỉnh, muốn nói lại thôi.
Trương Hán Đỉnh hiểu ý, quay sang bảo tên đồ đệ nhỏ:
- Ngươi ra ngoài trước, vi sư có chuyện quan trọng cần thương lượng với Văn sư phụ.
Tên đồ đệ đáp lời đi ra ngoài, lúc này Văn Vô Thành mới mỉm cười, dùng lời vòng vo nói:
- Hán Đỉnh huynh thật là, huynh hành nghề y tại Hồi Xuân quán này phải nói là nhân tài mà không được trọng dụng, nếu đổi lại là tiểu đệ, với tài năng của Hán Đỉnh huynh thừa sức đảm nhiệm chức Tể tướng của đế quốc, Diệp Hạo Thiên đã là gì chứ? Cũng chỉ đáng để xách giày cho Hán Đỉnh huynh mà thôi!
- Vô Thành huynh cẩn thận!
Trương Hán Đỉnh nghe vậy kinh hãi nói:
- Những lời này nếu để cho quan phủ nghe được, vậy thì vô cùng nguy hiểm đó!
- Có gì đâu?!
Văn Vô Thành mỉm cười:
- Hán Đỉnh huynh sợ gì chứ?
- Không phải là sợ…
Trương Hán Đỉnh ho khục một tiếng, lại nói:
- Nếu như huynh không có chuyện gì, tiểu đệ còn phải đi cảnh kỹ trường ở phía Nam thành chữa thương cho người ta, xin lỗi không thể tiếp huynh được!
Dứt lời, Trương Hán Đỉnh vừa định ra khỏi cửa, không ngờ tên hán tử trẻ tuổi đi theo Văn Vô Thành đột nhiên xoay người chắn ngang đường đi của Trương Hán Đỉnh, đồng thời trong tay hắn không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh chuỷ thủ sắc bén, mũi chuỷ thủ đã dí vào eo lưng Trương Hán Đỉnh. Sắc mặt Trương Hán Đỉnh tức thì đại biến, run giọng nói:
- Ngươi… các ngươi… các ngươi muốn làm gì?
- Hán Đỉnh huynh đừng hoảng hốt…
Văn Vô Thành khoát khoát tay, mỉm cười nói:
- Vị tráng sĩ này không có ý gì khác, hắn chỉ là muốn theo ngươi học y thuật mà thôi!
- Chuyện này…
Trương Hán Đỉnh cả giận:
- Hắn thật muốn theo ta học y thuật sao?
Văn Vô Thành đáp:
- Vị tráng sĩ này tính tình hơi nóng nảy, sợ Hán Đỉnh huynh không chịu nhận lời nên mới bày ra hạ sách này.
- Hừ!
Trương Hán Đỉnh tức tối hừ một tiếng, nói:
- Văn Vô Thành, ngươi cứ việc nói thẳng đi, rốt cục các ngươi muốn làm gì?
Văn Vô Thành cũng không nhiều lời nữa, lấy mắt ra hiệu cho tên hán tử trẻ tuổi, hán tử kia hiểu ý liền xoay tay bóp miệng Trương Hán Đỉnh, lấy một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng hắn, sau đó thuận tay vỗ vào sau gáy Trương Hán Đỉnh, Trương Hán Đỉnh chỉ kịp kêu một tiếng đã nuốt luôn viên thuốc ấy.
Thuốc vừa nuốt xuống, Trương Hán Đỉnh lập tức giật mình kinh hãi, cất tiếng run run hỏi:
- Văn Vô Thành, ngươi cho ta uống thứ gì vậy?
- Cũng không phải thuốc gì nguy hiểm đến tính mạng đâu!
Văn Vô Thành mỉm cười:
- Chỉ là một viên độc dược dùng một trăm loại độc dược phối chế mà thành.
- Cái gì, trăm loại độc dược?!
Trương Hán Đỉnh nghe vậy thoáng chốc biến sắc mặt, gấp giọng hỏi:
- Ngươi, ngươi, ngươi… rốt cục là ngươi muốn làm gì?
--------------
Phía Nam thành Lạc Kinh, trong cảnh kỹ trường hình tròn.
Đoạn trước đã có nói, cảnh kỹ trường to lớn này có kiến trúc nổi trên mặt đất là đấu trường dành cho các đấu sĩ giác đấu, kiến trúc ngầm bên dưới lại là nhà ngục bao gồm hàng ngàn phòng giam lớn có nhỏ có. Hơn nữa nhà ngục dưới đất còn chia tầng, từ trên xuống dưới tổng cộng có chín tầng, nhà ngục càng sâu thì giam giữ những tù phạm càng nguy hiểm. Loại tù phạm như Mạnh Hổ và Hoa Báo Tề Anh đương nhiên là bị nhốt ở nơi sâu nhất-tầng thứ chín.
Nhà ngục ngầm bên dưới cảnh kỹ trường thật ra là một công trình kiên cố được phòng vệ vô cùng nghiêm mật, thông đạo giữa các tầng đều ăn thông với nhau, lại có một cầu thang bộ để tiện cho việc lên xuống bình thường. Một chỗ ra vào khác chính là thang đưa lên đưa xuống trực tiếp ngay giữa trung tâm sàn đấu, mỗi lần Mạnh Hổ lên sàn đấu đều theo thang đưa lên đưa xuống ấy, từ đầu tới cuối, xiềng xích trên chân hắn vẫn không được mở ra.
Ngoài hai thông đạo ra vào đã kể trên, chỉ còn ống thông gió chỉ đủ cho một con chuột chui ra chui vào.
Trước lối vào ở tầng thứ nhất, hai đội hai mươi tên thủ vệ đã bày trận sẵn sàng, nhìn thấy Trương Hán Đỉnh mang theo một tên hán tử lạ mặt tiến vào, tên tiểu đội trưởng thủ vệ nghiêm mặt tiến tới nghênh đón. Tên tiểu đội trưởng nhìn chằm chằm tên hán tử trẻ tuổi lạ mặt đi theo Trương Hán Đỉnh, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, cất giọng hung hăng hỏi:
- Trương y quan, người này là…
Trương Hán Đỉnh vội nói:
- Tướng quân có chỗ không biết, tên này chính là Tam đồ đệ của lão phu, bình thường ít khi lộ diện trước mặt người khác. Lần này tiểu đồ đệ bị bệnh, Đại đồ đệ và Nhị đồ đệ lại đi hành y bên ngoài, cho nên đành phải dẫn hắn theo.
Dứt lời, Trương Hán Đỉnh lập tức tiến tới nắm lấy tay tên tiểu đội trưởng, âm thầm đưa hai kim tệ sang cho hắn. Người ta thường nói, Diêm vương dễ thoát, tiểu quỷ khó qua, tuy rằng chuyện xuống tầng thứ chín của nhà ngục chữa thương cho Mạnh Hổ là do chính miệng đế sư đại nhân dặn dò, nhưng bọn thủ vệ này vẫn dám làm khó dễ Trương Hán Đỉnh. Trừ phi Trương Hán Đỉnh có gan từ chối chuyện mà đế sư đại nhân giao phó, bằng không cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu cho đám tiểu quỷ này bóc lột mà thôi.
Tên tiểu đội trưởng thủ vệ nắm chặt hai kim tệ trong lòng bàn tay, lúc này mới ừ một tiếng, nói:
- Đi đi!
Trương Hán Đỉnh nở nụ cười cầu tài, lúc này mới quay đầu lại quát tháo tên hán tử trẻ tuổi:
- Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?
Suốt trên đường, Trương Hán Đỉnh bỏ ra gần ba mươi kim tệ, rốt cục cũng xuống tới tầng thứ chín của nhà ngục, sau đó lại bị hai tên thần bí thân mặc áo choàng đen, đầu đội nón đen cẩn thận lục soát. Đến cây kim giấu trong chéo áo cũng không thể giấu được bọn chúng, cuối cùng mới có thể đi vào phòng giam Mạnh Hổ.
Lúc này Mạnh Hổ đã rất yếu ớt, trong nửa tháng nay, hắn được ăn rất ít, chảy máu cũng không ít, trên người lại có hàng trăm vết thương lớn có nhỏ có. Có rất nhiều vết thương đã nhiễm trùng mưng mủ, nếu không phải Mạnh Hổ hắn nhờ vào ý chí kiên cường, đổi lại là người khác e rằng đã chết từ lâu.
Nhưng cho dù là như vậy, Mạnh Hổ cũng đã gần tới cực hạn.
Nghe tiếng cửa sắt kêu vang, Mạnh Hổ không nhịn được hé mi mắt nặng nề, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người một trước một sau đang bước vào phòng giam. Sau đó cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên rõ ràng hơn, tướng mạo của hai người cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Trung niên đi trước Mạnh Hổ nhận diện được, chính là tên y quan đã từng chữa thương cho hắn vài lần, nhưng người trẻ tuổi đi sau dường như hơi quen mặt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai…
Trong lúc Mạnh Hổ còn đang nghi hoặc, tên hán tử trẻ tuổi kia đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt Mạnh Hổ, cố gắng hết sức đè nén tiếng khóc của mình, hạ giọng nghẹn ngào nói:
- Tướng quân, Sơn Báo bái kiến tướng quân…
Trương Hán Đỉnh bên cạnh khẽ biến sắc mặt, vội vàng vọt tới bên cạnh cánh cửa phòng giam, ngưng thần lưu ý động tĩnh bên ngoài.
- Sơn Báo?!
Sắc mặt Mạnh Hổ khẽ biến, gấp giọng hỏi:
- Thật là ngươi sao? Vì sao ngươi lại biến thành bộ dạng như thế này?
Khuôn mặt Sơn Báo không khỏi tuôn rơi hai hàng lệ nóng, vừa khóc vừa nói:
- Để đề phòng người khác nhận ra, Văn tiên sinh đã cải trang cho ty chức.
- Văn tiên sinh? Văn tiên sinh là ai?
Mạnh Hổ cau mày hỏi:
- Đúng rồi, nơi đây được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, ngươi vào đây bằng cách nào?
- Tướng quân, thời gian không có nhiều, trước hết ngài khoan hỏi đã, hãy nghe ty chức nói!
Sơn Báo cầm hai tay Mạnh Hổ, thấp giọng nói:
- Văn tiên sinh là bạn thân của quân sư, hiện tại, Văn tiên sinh và công chúa điện hạ đang nghĩ kế hoạch cứu tướng quân, chỉ đợi vị Trương sư phụ này chữa thương cho tướng quân, lần này hắn sẽ cứu chữa triệt để thương thế trên người tướng quân. Ở đây ty chức có mang theo một bình thuốc do Văn tiên sinh phối chế, sau khi tướng quân uống vào có thể bổ sung nguyên khí, khôi phục lại thể lực. Tuy nhiên tướng quân phải giả vờ như thương thế chưa lành, chờ đến ba ngày sau, thương thế của tướng quân sẽ gần như lành hẳn, lúc ấy lên sàn đấu, trên khán đài sẽ có người gây náo loạn, tướng quân nhân cơ hội ấy xông lên khán đài. Sau khi lên tới khán đài, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, chỉ là xiềng xích trên chân của tướng quân…
Mạnh Hổ trầm giọng nói:
- Xiềng xích trên chân ta không thành vấn đề, chỉ cần thể lực ta khôi phục lại, chút xiềng xích ấy không thể nào làm khó được ta. Chỉ là trên người ta đã bị lão thất phu Sử Di Viễn hạ kịch độc, cho dù trốn thoát ra ngoài cũng khó tránh khỏi cái chết. Tuy nhiên cho dù chết cũng không thể chết trong phòng giam này, cứ quyết định như vậy đi!
- Tốt lắm!
Sơn Báo nói xong lấy một cái bình sứ trong hòm thuốc của Trương Hán Đỉnh ra, dốc trong bình ra năm viên thuốc màu đỏ sẫm to bằng hạt đậu, miệng nói:
- Tướng quân hãy cất kỹ mấy viên thuốc này, mỗi ngày uống một viên, trước khi lên sàn đấu uống hai viên còn lại, như vậy trong vòng bốn canh giờ, thể lực của tướng quân sẽ khôi phục đến trạng thái sung mãn nhất.
- Ừ!
Mạnh Hổ gật mạnh đầu, lại nói:
- Ngươi hãy bảo Trương sư phụ tới đây chữa thương cho ta trước đi!
Sơn Báo đáp lời, quay đầu lại nói với Trương Hán Đỉnh:
- Trương sư phụ, tướng quân của ta xin giao phó cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi thương thế cho tướng quân của ta, ngươi sẽ trở thành đại ân nhân của toàn quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta, Sơn Báo ta cho dù làm trâu làm ngựa cũng khó báo đáp đại ân đại đức của ngươi.
Trương Hán Đỉnh chỉ biết nở nụ cười khổ, thầm nghĩ đế sư đại nhân đã dặn dò, mỗi ngày chỉ có thể trị thương cho Mạnh Hổ năm phần, nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác. Sau khi ăn vào viên thuốc độc có trăm loại độc dược của Văn Vô Thành, tính mạng của mình đã nằm trong lòng bàn tay người ta. Tuy nhiên cũng phải nói, lần này sau khi chữa thương cho Mạnh Hổ xong, nên thu thập hành trang ra đi cho gấp, e rằng không thể nào ở lại Lạc Kinh nữa rồi!
Khoảng chừng hai giờ sau, Trương Hán Đỉnh mới xử lý xong toàn bộ miệng tất cả các vết thương trên người Mạnh Hổ một lần. Bất quá thủ đoạn mà Trương Hán Đỉnh xử lý miệng vết thương vô cùng cao minh, cách sử dụng thuốc cũng mười phần đáng chú ý, nếu không phải là người có y thuật cao minh đứng bên cạnh quan sát cẩn thận, tuyệt đối không thể nhìn ra sự lợi hại trong đó.
Rốt cục Trương Hán Đỉnh cũng thở ra một hơi thật dài, đã xử lý xong tất cả miệng vết thương.
Lúc này Mạnh Hổ không còn cảm thấy chút đau đớn nào nữa, những vết thương trên người vốn bình thường đem lại cho hắn từng cơn đau đớn nay đã không cánh mà bay. Hiện tại Mạnh Hổ chỉ cảm thấy toàn thân mát rượi, ý thức vốn hỗn loạn giờ đây cũng đã trở nên thanh tĩnh không ít. Đột nhiên ngay lúc đó, sắc mặt Mạnh Hổ khẽ biến, hắn vừa nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đang cấp tốc đi về phía phòng giam này.
Trương Hán Đỉnh và Sơn Báo lại không hề phát hiện, Mạnh Hổ vừa định lên tiếng cảnh báo, tiếng bước chân quá nhỏ không thể nghe thấy kia đã tới bên ngoài phòng giam. Lúc này có muốn cảnh báo cũng đã không còn kịp nữa, Mạnh Hổ đành nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang chết ngất.
Trương Hán Đỉnh đưa ống tay áo lên lau mồ hôi trán, xoay người thu dọn hòm thuốc chuẩn bị rời khỏi phòng giam, đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, một bóng đen như quỷ mị đã xuất hiện trước mặt hắn. Trương Hán Đỉnh giật mình kinh hãi, vội vàng lùi lại hai bước, gấp giọng quát:
- Ai?... Ách… là đế sư đại nhân sao?
Người vừa tới đúng là đế sư Sử Di Viễn.
Sử Di Viễn nở nụ cười âm lãnh, ánh mắt sắc bén chợt dừng lại trên người Sơn Báo phía sau Trương Hán Đỉnh, gằn giọng hỏi:
- Người này là ai?
Trương Hán Đỉnh cố gắng trấn tĩnh đáp:
- Đế sư đại nhân, đây là Tam đồ đệ của thảo dân.
Dứt lời Trương Hán Đỉnh quay đầu lại quát bảo Sơn Báo:
- Báo Tử, còn không mau ra mắt đế sư đại nhân!
- Ủa?
Sơn Báo ngây ngốc đáp lại, tiến lên một bước quỳ rạp xuống đất cung kính khấu đầu với Sử Di Viễn:
- Báo Tử khấu kiến đế sư đại nhân.
Tuy rằng ngoài miệng Sơn Báo hô như vậy, nhưng trong lòng đang lôi cả chín đời Sử Di Viễn ra mắng chửi, chỉ vì muốn cứu tướng quân, hắn cũng đành nhắm mắt khấu đầu trước lão thất phu kia.
- Tam đồ đệ của ngươi?
Sử Di Viễn hừ lên một tiếng tỏ vẻ bực bội, nhưng cũng không quá chú ý tới Sơn Báo. Cũng phải nói, quả thật Sử Di Viễn không hề hoài nghi thân phận của Sơn Báo có vấn đề, đây không phải là do hắn sơ xuất, mà là hắn tin tưởng vào hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt của nhà ngục dưới cảnh kỹ trường. Nếu như không có đại quân tiếp ứng, chỉ bằng vào một thân một mình Mạnh Hổ, dùng bất cứ cách nào cũng không thể trốn thoát. Cho dù Trương Hán Đỉnh trước mặt có động tay động chân, cũng không có cách nào cứu Mạnh Hổ ra ngoài, những chuyện khác không cần nói tới, chỉ nói chìa khoá xiềng xích trên chân Mạnh Hổ, Trương Hán Đỉnh có muốn cũng không thể nào lấy được.
Ánh mắt lạnh lẽo của Sử Di Viễn rời khỏi người Sơn Báo, cuối cùng chăm chú quan sát thân thể Mạnh Hổ, cất tiếng hỏi:
- Ngươi xử lý thương thế cho tên phản quốc này ra sao rồi? Không có nguy hiểm tới sinh mạng của hắn chứ?
Trương Hán Đỉnh vội đáp:
- Đế sư đại nhân cứ yên tâm, tên phản quốc này không chết được!
Sử Di Viễn lại hỏi:
- Ngươi xử lý miệng vết thương đã bao lâu?
Trương Hán Đỉnh đáp:
- Không lâu lắm!
Sử Di Viễn hỏi tiếp:
- Vì sao hắn lại hôn mê bất tỉnh?
Trương Hán Đỉnh đáp:
- À, là như vầy, lần này thảo dân dùng loại thảo dược hơi mạnh một chút, thân thể tên phản quốc này lại quá yếu ớt, cho nên chịu không nổi mà hôn mê bất tỉnh.
- Hừ hừ!
Sử Di Viễn khẽ lẩm bẩm:
- Mạnh Hổ ơi Mạnh Hổ, không phải xương cốt của ngươi cứng rắn lắm hay sao? Trên chiến trường dù có thụ thương cũng giống như người không có chuyện gì, vẫn ngang nhiên xung phong hãm trận, giết người như ngoé, nhưng bây giờ thì sao? Không phải là ngược lại hay sao, hừ hừ, chỉ có một chút đau đớn nhỏ xíu đã không thể chịu đựng được mà hôn mê bất tỉnh, hừ!
/249
|