- Mẫu thân - Tố Nga xót xa nhìn Duy Trúc
- Ngươi còn chưa trả lời mà đã dám ngất đi sao! - Khổng Liêm dựa vào thành ghế
- Đã trở về với chủ nhân nó rồi! - Hắc Kì nói thay
- Ngươi nói sao? - Khổng Liêm nhìn Hắc Kì. Đôi mắt bạc có chút gì đó sững sờ
- Người nghĩ Kinh Thành này bị phá nát là do cái gì? Do chủ nhân của Khuyết Hồn Đao sử dụng nó đấy! Sức mạnh thật kinh khủng - Tố Nga chen vào
Khổng Liêm ngạc nhiên, khuôn mặt hiện lên vẻ sững sờ, đôi mắt bạc như đang nhớ lại điều gì đó...Mọi người thấy biểu hiện của Hoàng Thượng như vậy thì vô cùng lo lắng. Khổng Liêm suy nghĩ xong lại nhìn qua Trưởng Lão ý muốn giải thích rõ hơn, Trưởng Lão thở dài:
- Lão thì không đoán được là yêu quái nào! Chỉ biết là chuyện của ngàn năm trước rồi, có ghi lại trong sách Chính, chỉ không biết là loài gì thôi. Nhưng nó rất mạnh, có rất nhiều yêu quái phục tùng nó...sức mạnh của nó thì ta đã thấy...thật khinh khủng...phần còn lại nên để Tam Đạo Nhân giải thích thì hơn.
Khổng Liêm vương ánh mắt nhìn Tâm Đạo Nhân kia, Tố Nga hơi run khẽ huých tay Thiên Xích. Thiên Xích im lặng bây giờ mới lười nhác mà lên tiếng:
- Chắc đã sống mấy ngàn năm rồi...Là một mỹ nam tuyệt sắc...đã đạt đến cảnh giới giữa thần và yêu....không hề có tà khí....khí dương luôn tràn ngập....Là Minh Chủ của ngọn núi Tây Sơn phía Bắc. Được phục vụ bởi vô số yêu quái lợi hại cư trú tại đó... - Rồi Thiên Xích kể lại tất cả từ lúc họ đến Làng Nịch Ái cho đến cuộc chiến hồi chiều.
Khổng Liêm nghe xong thì bật cười nhẹ, thõa mãn và thích thú vô cùng, hành động đó của Hoàng Thượng khiến mọi người khó hiểu, Khổng Liêm lấy trong túi mình ra một viên lục lạc to bằng ba ngón tay hợp lại, được làm bằng ngọc rất quý có màu trong suốt như băng. Trên có khắc hình tượng một giai nhân đang múa, y phục và cả tứ chi đeo rất nhiều lục lạc, tay bồng một Tiểu Hồ Ly trông như cục bông. Viên lục lạc có nối một sợ dây để thuận tiện treo bên mình, phía dưới gắn thêm một nhúm lông trắng tinh khiết, bay nhẹ trong gió. Thiên Xích từ xa ngắm nhìn một hồi rồi nhanh chóng:
- Là Ngọc Hàn Băng?? Loại ngọc này cực kì quý hiếm...gần ngàn năm mới xuất hiện một mảnh nhỏ!
- Tiểu từ ngươi thông minh lắm - Khổng Liêm vừa ngắm nhìn vừa thuận tay lắc lắc vài cái, lục lạc vang ra những tiếng kêu rất hay rất trong trẻo
- Lệ Băng...rốt cuộc thì em đã chịu lộ diện - Khổng Liêm nhìn viên lục lạc vừa cười
- Người biết Lệ Băng? - Hắc Kì ngạc nhiên.
- Đương nhiên - Khổng Liêm trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú vào viên lục lạc.
- Vậy đó là loài gì? - Trưởng Lão nôn nóng.
- Là Hồ Ly Tinh? - Tố Nga nhìn viên lục lạc.
- Sao...sao nha đầu nhà ngươi biết? - Nhiều người nhạc nhiên
Thiên xích và Hắc Kì cũng nhìn sang Tố Nga đầy sự bái phục. Không biết là nàng hôm nay ăn trúng gì mà sao thông minh hẳn ra, Tố Nga giật cây quạt từ tay Thiên Xích quạt lên người mấy cái:
- Ta đoán...Vì ngày xưa ta có nghe cha ta kể chuyện về một Hồ Ly Tinh đã tu luyện mấy ngàn năm biệt tăm mất tích, nên các Trưởng Lão mới không đề cập nó trong sách vì không muốn có nhiều cuộc tranh giành phần thưởng! Lần đầu gặp Lệ Băng ta đã có cảm giác ngờ ngợ...rồi đến Khuyết Hồn Đao từng của một con yêu quái sống trên ngàn năm...Ta đã nghĩ nhưng không dám nói ra vì không chắc chắn! Điều gì không chắc chắn thì không nên đoán mò - Tố Nga mỉm cười nhìn Thiên Xích, chàng đanh mặt đây, không phải câu nói mà chàng nói với Tố Nga khi còn ở ây làng Nịch Ái hay sao - Lúc Hoàng Thượng lấy viên lục lạc ấy ra và thừa nhận là có biết Lệ Băng thì ta đã rất chắc chắn! Nhìn đi...Đó là Ngọc Hàn Băng quý hiếm, chúng ta trước giờ chỉ thấy trong sách ít ai nhìn thấy tận mắt nhưng ta đã tìm hiểu sâu hơn về loại ngọc đó! Đó là ngọc định tình hay được coi là đính ước...Giống như mảnh Huyết Hồn Ngọc của Thiên Xích đang giữ vậy - Tố Nga nói và chỉ quạt về phía Thiên Xích - Ngọc đó là ngọc đính ước của dòng tộc Hồ Ly! Là một cặp, một là cái đó cái lục lạc thứ hai tựa như cái này nhưng lại màu xanh lam ngọc....gọi là Ngọc Băng Lam! Cái này chỉ có một mảnh duy nhất trong thiên hạ...Được tạo thành từ nước mắt của Hồ Ly! - Tố Nga nhìn Khổng Liêm nghi hoặc - Phải chăng....người giống Xích huynh ta?
Khổng Liêm phì cười, cất ngọc quý vào trong áo mình, ánh mắt bạc không nhìn Tố Nga mà nhìn sang Thiên Xích, dường như là thương cảm dùng cảnh ngộ:
- Chuyện riêng của ta...Nha đầu như ngươi thì biết gì? Ngươi hiểu tường tận được như vậy là rất hay nhưng ngươi chỉ mới biết được một trong mười phần thôi.
- Được rồi...Ta đâu trường sinh bất tử như người để mà tinh thông mọi thứ được - Tố Nga nhún vai rồi ngồi xuống
- Chuyện đó chúng ta tính sau bây giờ sẽ tính chuyện của Thiên Xích! - Trưởng lão đưa đôi mắt chân chim của mình hướng về Thiên Xích.
- Ngươi còn chưa trả lời mà đã dám ngất đi sao! - Khổng Liêm dựa vào thành ghế
- Đã trở về với chủ nhân nó rồi! - Hắc Kì nói thay
- Ngươi nói sao? - Khổng Liêm nhìn Hắc Kì. Đôi mắt bạc có chút gì đó sững sờ
- Người nghĩ Kinh Thành này bị phá nát là do cái gì? Do chủ nhân của Khuyết Hồn Đao sử dụng nó đấy! Sức mạnh thật kinh khủng - Tố Nga chen vào
Khổng Liêm ngạc nhiên, khuôn mặt hiện lên vẻ sững sờ, đôi mắt bạc như đang nhớ lại điều gì đó...Mọi người thấy biểu hiện của Hoàng Thượng như vậy thì vô cùng lo lắng. Khổng Liêm suy nghĩ xong lại nhìn qua Trưởng Lão ý muốn giải thích rõ hơn, Trưởng Lão thở dài:
- Lão thì không đoán được là yêu quái nào! Chỉ biết là chuyện của ngàn năm trước rồi, có ghi lại trong sách Chính, chỉ không biết là loài gì thôi. Nhưng nó rất mạnh, có rất nhiều yêu quái phục tùng nó...sức mạnh của nó thì ta đã thấy...thật khinh khủng...phần còn lại nên để Tam Đạo Nhân giải thích thì hơn.
Khổng Liêm vương ánh mắt nhìn Tâm Đạo Nhân kia, Tố Nga hơi run khẽ huých tay Thiên Xích. Thiên Xích im lặng bây giờ mới lười nhác mà lên tiếng:
- Chắc đã sống mấy ngàn năm rồi...Là một mỹ nam tuyệt sắc...đã đạt đến cảnh giới giữa thần và yêu....không hề có tà khí....khí dương luôn tràn ngập....Là Minh Chủ của ngọn núi Tây Sơn phía Bắc. Được phục vụ bởi vô số yêu quái lợi hại cư trú tại đó... - Rồi Thiên Xích kể lại tất cả từ lúc họ đến Làng Nịch Ái cho đến cuộc chiến hồi chiều.
Khổng Liêm nghe xong thì bật cười nhẹ, thõa mãn và thích thú vô cùng, hành động đó của Hoàng Thượng khiến mọi người khó hiểu, Khổng Liêm lấy trong túi mình ra một viên lục lạc to bằng ba ngón tay hợp lại, được làm bằng ngọc rất quý có màu trong suốt như băng. Trên có khắc hình tượng một giai nhân đang múa, y phục và cả tứ chi đeo rất nhiều lục lạc, tay bồng một Tiểu Hồ Ly trông như cục bông. Viên lục lạc có nối một sợ dây để thuận tiện treo bên mình, phía dưới gắn thêm một nhúm lông trắng tinh khiết, bay nhẹ trong gió. Thiên Xích từ xa ngắm nhìn một hồi rồi nhanh chóng:
- Là Ngọc Hàn Băng?? Loại ngọc này cực kì quý hiếm...gần ngàn năm mới xuất hiện một mảnh nhỏ!
- Tiểu từ ngươi thông minh lắm - Khổng Liêm vừa ngắm nhìn vừa thuận tay lắc lắc vài cái, lục lạc vang ra những tiếng kêu rất hay rất trong trẻo
- Lệ Băng...rốt cuộc thì em đã chịu lộ diện - Khổng Liêm nhìn viên lục lạc vừa cười
- Người biết Lệ Băng? - Hắc Kì ngạc nhiên.
- Đương nhiên - Khổng Liêm trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú vào viên lục lạc.
- Vậy đó là loài gì? - Trưởng Lão nôn nóng.
- Là Hồ Ly Tinh? - Tố Nga nhìn viên lục lạc.
- Sao...sao nha đầu nhà ngươi biết? - Nhiều người nhạc nhiên
Thiên xích và Hắc Kì cũng nhìn sang Tố Nga đầy sự bái phục. Không biết là nàng hôm nay ăn trúng gì mà sao thông minh hẳn ra, Tố Nga giật cây quạt từ tay Thiên Xích quạt lên người mấy cái:
- Ta đoán...Vì ngày xưa ta có nghe cha ta kể chuyện về một Hồ Ly Tinh đã tu luyện mấy ngàn năm biệt tăm mất tích, nên các Trưởng Lão mới không đề cập nó trong sách vì không muốn có nhiều cuộc tranh giành phần thưởng! Lần đầu gặp Lệ Băng ta đã có cảm giác ngờ ngợ...rồi đến Khuyết Hồn Đao từng của một con yêu quái sống trên ngàn năm...Ta đã nghĩ nhưng không dám nói ra vì không chắc chắn! Điều gì không chắc chắn thì không nên đoán mò - Tố Nga mỉm cười nhìn Thiên Xích, chàng đanh mặt đây, không phải câu nói mà chàng nói với Tố Nga khi còn ở ây làng Nịch Ái hay sao - Lúc Hoàng Thượng lấy viên lục lạc ấy ra và thừa nhận là có biết Lệ Băng thì ta đã rất chắc chắn! Nhìn đi...Đó là Ngọc Hàn Băng quý hiếm, chúng ta trước giờ chỉ thấy trong sách ít ai nhìn thấy tận mắt nhưng ta đã tìm hiểu sâu hơn về loại ngọc đó! Đó là ngọc định tình hay được coi là đính ước...Giống như mảnh Huyết Hồn Ngọc của Thiên Xích đang giữ vậy - Tố Nga nói và chỉ quạt về phía Thiên Xích - Ngọc đó là ngọc đính ước của dòng tộc Hồ Ly! Là một cặp, một là cái đó cái lục lạc thứ hai tựa như cái này nhưng lại màu xanh lam ngọc....gọi là Ngọc Băng Lam! Cái này chỉ có một mảnh duy nhất trong thiên hạ...Được tạo thành từ nước mắt của Hồ Ly! - Tố Nga nhìn Khổng Liêm nghi hoặc - Phải chăng....người giống Xích huynh ta?
Khổng Liêm phì cười, cất ngọc quý vào trong áo mình, ánh mắt bạc không nhìn Tố Nga mà nhìn sang Thiên Xích, dường như là thương cảm dùng cảnh ngộ:
- Chuyện riêng của ta...Nha đầu như ngươi thì biết gì? Ngươi hiểu tường tận được như vậy là rất hay nhưng ngươi chỉ mới biết được một trong mười phần thôi.
- Được rồi...Ta đâu trường sinh bất tử như người để mà tinh thông mọi thứ được - Tố Nga nhún vai rồi ngồi xuống
- Chuyện đó chúng ta tính sau bây giờ sẽ tính chuyện của Thiên Xích! - Trưởng lão đưa đôi mắt chân chim của mình hướng về Thiên Xích.
/24
|