Màn đêm nhanh chóng bao chùm cả làng Nịch Ái nhỏ, ba người bọn họ ở chung phòng trong Túy Lầu. Lúc này, Tố Nga mới lên tiếng:
- Tại sao huynh lại không cho muội giết ả!
- Tại sao lại phải giết ả?
- Vì ả là yêu quái! Theo như mùi trên người của ả, ả ta phải xếp vào loại Nguy Hiểm! Vậy mà huynh lại ngăn cảng ta? – Tố Nga tức giận, đôi mắt xanh lục nhấp nháy
- Muội nghĩ…muội có bản lĩnh lớn như vậy? – Bấy giờ nam nhân mặc phục y trắng kia mới lên tiếng
- Hắc Kì! Huynh có tài giỏi cũng đừng khinh thường người khác như thế! – Tố Nga hét lên
- Thế nói cho ta nghe muội biết gì về lai lịch của nó đi – Giọng nói lạnh lùng của Hắc Kì khiến Tố Nga rụt rè
- Muội…Muội…không chắc…nhưng hình như nó là Huyền Miêu Tinh, đạo hạnh cũng kha khá chắc tầm vài chục năm gì đó! – Tố Nga hậm hực nói tiếp
- Những con yêu quái như thế! Chẳng cần tốn sức cũng giết được!
Vừa nói xong, Tố Nga đã cảm thấy được sát khí của Hắc Kì tỏa ra, đôi mắt đen nhìn nàng chăm chú, bất giác…nàng sợ! Thiên Xích thở dài, chen vô làm giảm bớt không khí nặng nề:
- Muội như vậy mà cũng đòi đi theo bọn ta? Sớm biết vậy ta đã dẫn theo tỷ tỷ của muội chứ chẳng thèm cái linh lực nữa vời của muội đâu! – Thiên Xích vừa lau kiếm vừa nói.
- Huynh..! Muội nói sai chỗ nào sao – Tố Nga hậm hực
- Sai…quá sai!! Nàng có thấy con yêu tên Nghi Dung theo hầu Thiên Di có lai lịch ra sao không? – Thiên Xích chậm rãi
- Tất nhiên là biết…! Đấy là Bò Cạp Tinh đạo hạnh gần trăm năm chứ chẳng ít – Nói đến đây Tố Nga bỗng nhiên nhớ ra điều gì
Phải rồi làm sao mà một con yêu Bò Cạp Tinh tu luyện gần trăm năm tuổi lại chịu theo hầu cho một cho một con Huyền Miu chỉ có mấy chục năm đạo hạnh được chứ. Thật không phải, chẳng nhẽ mình đã bị lừa ngay từ đầu? Nghĩ xong Tố Nga lại quay sang nhìn hai huynh hữu của mình. Sau đó xìu mặt tỏ ra có lỗi, Thiên Xích thấy thế liền liếc nhìn nàng, lắc đầu ngao ngán:
- Thế nào? Đã nhận ra rồi chứ?
Tố Nga gãi đầu, nhìn Hắc Kì mà nhăn mặt nói:
- Nhưng rõ ràng muội đã ngửi thấy mùi như thế mà, càng ngày càng kỳ lạ
- Hừm! Không phải lúc nào cũng dựa vào mùi hương mà chuẩn đoán được và không thể lúc nào cũng dựa vào mắt mà nhìn tà khí nó tỏa ra để chuẩn đoán được! Chúng ta phải dùng cảm nhận mới có thể chuẩn đoán. Những loại yêu quái cấp cao như thế có thể khống chế sức mạnh của mình, ém ngược lại tà khí vào trong người và có thể dùng túi thơm để tạo ra mùi của một loại khác. Đó thuộc vào loại Nan Diệt chứ không còn nằm trong loại Nguy Hiểm nữa. Muội nên nhớ là các Trưởng Lão đã phân chia cấp loài rất rõ ràng, cấp thấp nhất là Nguy Hiểm từ vài năm đến vài chục năm, tầm trăm năm thì vào loại Dung Thuần, trên năm trăm năm là Nan Diệt, còn như Kim Xà ngàn năm được xếp vào loại Bất Trị...Cao hơn thì...cao hơn thì trong sách không có ghi...các Trưởng Lão cũng không có nói...chắc là chưa bao giờ thấy qua nhưng ta nghĩ loài trên cả Bất Trị chắc tu hành cũng mấy ngàn năm gần mười ngàn chứ không ít! - Thiên Xích cầm một quyển sách lên và đọc cho Tố Nga nghe những điều quan trọng.
- Vậy...vậy đó rốt cuộc là loại nào? - Đôi mắt màu xanh lục đã thông suốt nhưng vẫn không thể ngộ ra được
- Đó là Xà Tinh! Đã tu luyện hơn năm trăm năm. Còn là Thanh Xà hay Bạch Xà thì ta không rõ có khi là Hắc Xà thì nguy rồi, thật không dễ đối phó - Thiên Xích dõng dạc
- Mội...muội nhất thởi tự tại mà hồ đồ...Xin hai huynh tha thứ cho muội - Tố Nga nói rồi nghiêm nghị quỳ xuống
- Đứng lên đi, không sao. Muội còn trẻ có chút hiếu thắng cũng thường thôi - Hắc Kì nhẹ giọng
Ngay lúc đó, bên ngoài gió thổi rất mạnh, làm bay cả cánh cửa gỗ chặn ngoài sân. Làn gió mang theo một mùi hương ma mị quyến rũ kì lạ, ba người bật tung cửa chạy ra ngoài. Những luồn gió mạnh hất vào bên trong gian phòng, mạnh đến nỗi làm chiếc bình sứ trên bàn cũng lắc lư ngã xuống vỡ tung tóe. Tố Nga nhanh chóng hít lấy một hơi sâu:
- Gió này...rất thơm
- Hương thơm này không có mùi tà khí, có vẻ như có ai đang bế quan tu luyện - Thiên Xích châu mày
- Bế quan thôi mà kinh khủng như vậy sao? Khí lực gần như là bao trọn cả vùng phía Bắc này rồi - Tố Nga kinh hãi trước sức mạnh khủng khiếp này
- Mùi hương...thật lạ - Hắc Kì chậm rãi nói
- Ùm...phải đấy mùi hương này không của một loài hoa hay cây cỏ nào cả, đến cả xạ hương cũng không phải...chưa hề ngửi qua - Thiên Xích bình luận
- Phải đấy muội là nữ nhi cũng chưa từng bao giờ ngửi qua...thơm thật đấy...quả là đệ nhất hương a - Tố Nga thích thú, đôi mắt xanh lục bỗng nhấp nháy, báo hiệu có yêu quái
- Hừm! Quả nhiên...Mùi hương này là của một con yêu quái! Trận cuồng phong này là do nó bế quan mà ra! - Hắc kì lạnh lùng
- Thật vậy sao? Vậy con yêu quái này rất lợi hại rồi - Đôi mắt xanh lục vẫn nhấp nháy - Có khi nào là Xà Tinh kia không?
Thiên Xích lắc đầu, nheo mày suy ngẫm gì đó hồi lâu và nói rằng:
- Ta chẳng ngửi được, thấy được, hay cảm nhận được tà khí gì từ mùi hương này cả...Phải chăng không phải yêu quái?
- Tất nhiên...sao mà nhận ra được. Nhưng ta chắc chắn đây là mùi hương của yêu quái, vì mắt của Tố Nga rất nhạy cảm với yêu ma, dù cho là lợi hại cở nào thì chỉ cần là yêu...đôi mắt muội ấy sẽ nhấp nháy...nhưng ta chắc cũng không phải Thiên Di vì nàng ta mới có năm trăm năm đạo hạnh, chỉ có thể ém lại chứ không thể nào lọc bỏ được hết thảy tà khí trong người - Hắc Kì nheo mày - Yêu quái này chắc chắn đã tu luyện trên một ngàn năm rồi, nên pháp thuật xuất thần, tà khí mạnh mẽ như vậy sẽ là một món ăn hấp dẫn chúng quỷ và khi khí âm được những con quỷ hấp thụ, bồi dưỡng sinh khí ngược lại cho yêu quái đó. Đến lúc, quỷ rút hết tà khí, trên người chỉ còn lại dương khí, thì dù nó có đi đâu, làm gì, biến thành ai, thậm chí vận công đi chăng nữa, chúng ta khó lòng mà nhận ra được vì nó đã đạt đến cảnh giới giữa thần và yêu rồi. Chỉ cần nó có thêm vài ngàn năm tu luyện nữa thôi nó có thể sẽ viên mãn thành tiên - Hắc Kì nói khuôn mặt dè chừng dường như là một chuyện khó lường, rồi nói tiếp - Hoặc viên mãn thành Ma Vương của yêu giới! Đến lúc đó dù cho cả Hội Đạo Sĩ Trưởng Lão cùng các đạo sĩ trong thiên hạ cũng không phải đối thủ của nó. Đến Diêm Vương hay Thiên Đế thì cũng lực bất tòng tâm!
Tố Nga kinh hãi, không ngờ còn có một loại yêu nghiệt kinh khủng đến như vậy. Hắc Kì nói phải, trận cuồng phong và hương thơm này thực chất không có một chút tà khí, không có cảm giác nặng nề, ngược lại còn rất thoải mái, rất nhẹ nhàng. Nếu không phải là đạo sĩ cấp cao thì cũng không nhận ra được, chắc chắn sẽ phán đây là một trận cuồng phong bình thường. Thiên Xích phất phơ cây quạt trong tay mình, mặc dù gió vẫn đang thổi mạnh:
- May là có cặp mắt của muội...Nếu không hoàn toàn không thể nhận ra
Tố Nga mỉm cười vì cảm thấy mình có ích, bấy giờ một người phụ nữ đi đến, trên người mặc một bộ Han Fu xám xịt vá lại vài chỗ, môi người này tái nhợt, khuôn mặt không một chút sức sống, tóc búi đại khái đằng sau, chấp tay đến gần bọn họ, vừa nói vừa thu gom lại các mảnh vỡ của cái bình gốm:
- Đã làm các vị hoảng sợ? Ở đây tối nào cũng xảy ra những trận cuồng phong như vậy...xin đừng lo lắng
Thiên Xích phát hiện trên tay bà có rất vài chỗ bị lõm vào trong, giống như đã từng dùng dao tự cắt thịt mình vậy, trong rất đáng sợ, tay bên kia có một miếng băng quấn quanh có vẻ như là vết thương mới chưa lành. Tố Nga ôm miệng để không nôn ra, trước cái bàn tay kinh khủng ấy. Người phụ nữ vẫn ung dung nhặt nhạnh các mảnh vỡ, quay lưng về phía bọn họ. Hắc Kì thấy thế liền đến gần, chạm tay vào người bà, bấc giác giật thót. Tố Nga và Thiên Xích nhanh chóng chạy nhanh tới xem có chuyện gì. Người phụ nữ quay lại, ánh mắt đục nhìn chằm chằm vào bọn họ.
....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Tác giả: Sora Fuyu
Những bộ truyện khác:
- Kẻ đánh cắp nổi buồn
- Đam Mỹ: Hoàng Cung
- Novel Ma Cà Rồng
Đó là những bộ truyện của ta, còn rất nhiều bộ truyện khác nhưng ta chỉ lưu nháp chưa đăng lên được. Vì những bộ truyện này chưa Full nên không dám đăng nhiều sợ hoàn không kịp. Ta thì chuyên về Nam Nam, Đam Mỹ hơn Truyện Teen và Ngôn Tình. Ta biết là tài viết văn cổ trang của ta vẫn còn hiều chỗ cần chỉnh sửa và có vài phần nghiêng về truyện teen, tại vì chưa có kinh nghiệm ấy mà, cũng không dám dùng nhiều từ Hán Việt vả lại dấu phẩy và chấm câu còn sai sót mong mọi người bỏ qua. Mọi người đọc qua thì cho ta xin vài lời bình cũng mong mọi người ủng hộ ta ạ. Đa tạ
- Tại sao huynh lại không cho muội giết ả!
- Tại sao lại phải giết ả?
- Vì ả là yêu quái! Theo như mùi trên người của ả, ả ta phải xếp vào loại Nguy Hiểm! Vậy mà huynh lại ngăn cảng ta? – Tố Nga tức giận, đôi mắt xanh lục nhấp nháy
- Muội nghĩ…muội có bản lĩnh lớn như vậy? – Bấy giờ nam nhân mặc phục y trắng kia mới lên tiếng
- Hắc Kì! Huynh có tài giỏi cũng đừng khinh thường người khác như thế! – Tố Nga hét lên
- Thế nói cho ta nghe muội biết gì về lai lịch của nó đi – Giọng nói lạnh lùng của Hắc Kì khiến Tố Nga rụt rè
- Muội…Muội…không chắc…nhưng hình như nó là Huyền Miêu Tinh, đạo hạnh cũng kha khá chắc tầm vài chục năm gì đó! – Tố Nga hậm hực nói tiếp
- Những con yêu quái như thế! Chẳng cần tốn sức cũng giết được!
Vừa nói xong, Tố Nga đã cảm thấy được sát khí của Hắc Kì tỏa ra, đôi mắt đen nhìn nàng chăm chú, bất giác…nàng sợ! Thiên Xích thở dài, chen vô làm giảm bớt không khí nặng nề:
- Muội như vậy mà cũng đòi đi theo bọn ta? Sớm biết vậy ta đã dẫn theo tỷ tỷ của muội chứ chẳng thèm cái linh lực nữa vời của muội đâu! – Thiên Xích vừa lau kiếm vừa nói.
- Huynh..! Muội nói sai chỗ nào sao – Tố Nga hậm hực
- Sai…quá sai!! Nàng có thấy con yêu tên Nghi Dung theo hầu Thiên Di có lai lịch ra sao không? – Thiên Xích chậm rãi
- Tất nhiên là biết…! Đấy là Bò Cạp Tinh đạo hạnh gần trăm năm chứ chẳng ít – Nói đến đây Tố Nga bỗng nhiên nhớ ra điều gì
Phải rồi làm sao mà một con yêu Bò Cạp Tinh tu luyện gần trăm năm tuổi lại chịu theo hầu cho một cho một con Huyền Miu chỉ có mấy chục năm đạo hạnh được chứ. Thật không phải, chẳng nhẽ mình đã bị lừa ngay từ đầu? Nghĩ xong Tố Nga lại quay sang nhìn hai huynh hữu của mình. Sau đó xìu mặt tỏ ra có lỗi, Thiên Xích thấy thế liền liếc nhìn nàng, lắc đầu ngao ngán:
- Thế nào? Đã nhận ra rồi chứ?
Tố Nga gãi đầu, nhìn Hắc Kì mà nhăn mặt nói:
- Nhưng rõ ràng muội đã ngửi thấy mùi như thế mà, càng ngày càng kỳ lạ
- Hừm! Không phải lúc nào cũng dựa vào mùi hương mà chuẩn đoán được và không thể lúc nào cũng dựa vào mắt mà nhìn tà khí nó tỏa ra để chuẩn đoán được! Chúng ta phải dùng cảm nhận mới có thể chuẩn đoán. Những loại yêu quái cấp cao như thế có thể khống chế sức mạnh của mình, ém ngược lại tà khí vào trong người và có thể dùng túi thơm để tạo ra mùi của một loại khác. Đó thuộc vào loại Nan Diệt chứ không còn nằm trong loại Nguy Hiểm nữa. Muội nên nhớ là các Trưởng Lão đã phân chia cấp loài rất rõ ràng, cấp thấp nhất là Nguy Hiểm từ vài năm đến vài chục năm, tầm trăm năm thì vào loại Dung Thuần, trên năm trăm năm là Nan Diệt, còn như Kim Xà ngàn năm được xếp vào loại Bất Trị...Cao hơn thì...cao hơn thì trong sách không có ghi...các Trưởng Lão cũng không có nói...chắc là chưa bao giờ thấy qua nhưng ta nghĩ loài trên cả Bất Trị chắc tu hành cũng mấy ngàn năm gần mười ngàn chứ không ít! - Thiên Xích cầm một quyển sách lên và đọc cho Tố Nga nghe những điều quan trọng.
- Vậy...vậy đó rốt cuộc là loại nào? - Đôi mắt màu xanh lục đã thông suốt nhưng vẫn không thể ngộ ra được
- Đó là Xà Tinh! Đã tu luyện hơn năm trăm năm. Còn là Thanh Xà hay Bạch Xà thì ta không rõ có khi là Hắc Xà thì nguy rồi, thật không dễ đối phó - Thiên Xích dõng dạc
- Mội...muội nhất thởi tự tại mà hồ đồ...Xin hai huynh tha thứ cho muội - Tố Nga nói rồi nghiêm nghị quỳ xuống
- Đứng lên đi, không sao. Muội còn trẻ có chút hiếu thắng cũng thường thôi - Hắc Kì nhẹ giọng
Ngay lúc đó, bên ngoài gió thổi rất mạnh, làm bay cả cánh cửa gỗ chặn ngoài sân. Làn gió mang theo một mùi hương ma mị quyến rũ kì lạ, ba người bật tung cửa chạy ra ngoài. Những luồn gió mạnh hất vào bên trong gian phòng, mạnh đến nỗi làm chiếc bình sứ trên bàn cũng lắc lư ngã xuống vỡ tung tóe. Tố Nga nhanh chóng hít lấy một hơi sâu:
- Gió này...rất thơm
- Hương thơm này không có mùi tà khí, có vẻ như có ai đang bế quan tu luyện - Thiên Xích châu mày
- Bế quan thôi mà kinh khủng như vậy sao? Khí lực gần như là bao trọn cả vùng phía Bắc này rồi - Tố Nga kinh hãi trước sức mạnh khủng khiếp này
- Mùi hương...thật lạ - Hắc Kì chậm rãi nói
- Ùm...phải đấy mùi hương này không của một loài hoa hay cây cỏ nào cả, đến cả xạ hương cũng không phải...chưa hề ngửi qua - Thiên Xích bình luận
- Phải đấy muội là nữ nhi cũng chưa từng bao giờ ngửi qua...thơm thật đấy...quả là đệ nhất hương a - Tố Nga thích thú, đôi mắt xanh lục bỗng nhấp nháy, báo hiệu có yêu quái
- Hừm! Quả nhiên...Mùi hương này là của một con yêu quái! Trận cuồng phong này là do nó bế quan mà ra! - Hắc kì lạnh lùng
- Thật vậy sao? Vậy con yêu quái này rất lợi hại rồi - Đôi mắt xanh lục vẫn nhấp nháy - Có khi nào là Xà Tinh kia không?
Thiên Xích lắc đầu, nheo mày suy ngẫm gì đó hồi lâu và nói rằng:
- Ta chẳng ngửi được, thấy được, hay cảm nhận được tà khí gì từ mùi hương này cả...Phải chăng không phải yêu quái?
- Tất nhiên...sao mà nhận ra được. Nhưng ta chắc chắn đây là mùi hương của yêu quái, vì mắt của Tố Nga rất nhạy cảm với yêu ma, dù cho là lợi hại cở nào thì chỉ cần là yêu...đôi mắt muội ấy sẽ nhấp nháy...nhưng ta chắc cũng không phải Thiên Di vì nàng ta mới có năm trăm năm đạo hạnh, chỉ có thể ém lại chứ không thể nào lọc bỏ được hết thảy tà khí trong người - Hắc Kì nheo mày - Yêu quái này chắc chắn đã tu luyện trên một ngàn năm rồi, nên pháp thuật xuất thần, tà khí mạnh mẽ như vậy sẽ là một món ăn hấp dẫn chúng quỷ và khi khí âm được những con quỷ hấp thụ, bồi dưỡng sinh khí ngược lại cho yêu quái đó. Đến lúc, quỷ rút hết tà khí, trên người chỉ còn lại dương khí, thì dù nó có đi đâu, làm gì, biến thành ai, thậm chí vận công đi chăng nữa, chúng ta khó lòng mà nhận ra được vì nó đã đạt đến cảnh giới giữa thần và yêu rồi. Chỉ cần nó có thêm vài ngàn năm tu luyện nữa thôi nó có thể sẽ viên mãn thành tiên - Hắc Kì nói khuôn mặt dè chừng dường như là một chuyện khó lường, rồi nói tiếp - Hoặc viên mãn thành Ma Vương của yêu giới! Đến lúc đó dù cho cả Hội Đạo Sĩ Trưởng Lão cùng các đạo sĩ trong thiên hạ cũng không phải đối thủ của nó. Đến Diêm Vương hay Thiên Đế thì cũng lực bất tòng tâm!
Tố Nga kinh hãi, không ngờ còn có một loại yêu nghiệt kinh khủng đến như vậy. Hắc Kì nói phải, trận cuồng phong và hương thơm này thực chất không có một chút tà khí, không có cảm giác nặng nề, ngược lại còn rất thoải mái, rất nhẹ nhàng. Nếu không phải là đạo sĩ cấp cao thì cũng không nhận ra được, chắc chắn sẽ phán đây là một trận cuồng phong bình thường. Thiên Xích phất phơ cây quạt trong tay mình, mặc dù gió vẫn đang thổi mạnh:
- May là có cặp mắt của muội...Nếu không hoàn toàn không thể nhận ra
Tố Nga mỉm cười vì cảm thấy mình có ích, bấy giờ một người phụ nữ đi đến, trên người mặc một bộ Han Fu xám xịt vá lại vài chỗ, môi người này tái nhợt, khuôn mặt không một chút sức sống, tóc búi đại khái đằng sau, chấp tay đến gần bọn họ, vừa nói vừa thu gom lại các mảnh vỡ của cái bình gốm:
- Đã làm các vị hoảng sợ? Ở đây tối nào cũng xảy ra những trận cuồng phong như vậy...xin đừng lo lắng
Thiên Xích phát hiện trên tay bà có rất vài chỗ bị lõm vào trong, giống như đã từng dùng dao tự cắt thịt mình vậy, trong rất đáng sợ, tay bên kia có một miếng băng quấn quanh có vẻ như là vết thương mới chưa lành. Tố Nga ôm miệng để không nôn ra, trước cái bàn tay kinh khủng ấy. Người phụ nữ vẫn ung dung nhặt nhạnh các mảnh vỡ, quay lưng về phía bọn họ. Hắc Kì thấy thế liền đến gần, chạm tay vào người bà, bấc giác giật thót. Tố Nga và Thiên Xích nhanh chóng chạy nhanh tới xem có chuyện gì. Người phụ nữ quay lại, ánh mắt đục nhìn chằm chằm vào bọn họ.
....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Tác giả: Sora Fuyu
Những bộ truyện khác:
- Kẻ đánh cắp nổi buồn
- Đam Mỹ: Hoàng Cung
- Novel Ma Cà Rồng
Đó là những bộ truyện của ta, còn rất nhiều bộ truyện khác nhưng ta chỉ lưu nháp chưa đăng lên được. Vì những bộ truyện này chưa Full nên không dám đăng nhiều sợ hoàn không kịp. Ta thì chuyên về Nam Nam, Đam Mỹ hơn Truyện Teen và Ngôn Tình. Ta biết là tài viết văn cổ trang của ta vẫn còn hiều chỗ cần chỉnh sửa và có vài phần nghiêng về truyện teen, tại vì chưa có kinh nghiệm ấy mà, cũng không dám dùng nhiều từ Hán Việt vả lại dấu phẩy và chấm câu còn sai sót mong mọi người bỏ qua. Mọi người đọc qua thì cho ta xin vài lời bình cũng mong mọi người ủng hộ ta ạ. Đa tạ
/24
|