Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ đưa Thẩm Khanh Nguyệt đi làm như thường lệ.
Trên đường trở về hắn nhận một cuộc gọi đến từ Ám Ảnh Thập Tam.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Lâm Vũ lộ ra một tia nghi hoặc rồi cấp tốc chạy trở về.
Ám Ảnh Thập Tam báo cáo với hắn có người không rõ thân phận tiếp cận mẹ và em gái hắn đang tản bộ ở hồ Minh Kính.
Ám Ảnh Thập Tam có thể xác định đối phương nhất định là võ giả, hơn nữa thực lực không tầm thường.
Nhưng đối phương lại không làm khó dễ gì mà còn trò chuyện rất hợp ý với mẹ con họ.
Hồ Minh Kính cách Thẩm gia chừng một cây số.
Nói là hồ nhưng thật ra nó cũng không lớn.
Chỉ là một cái hồ nhân tạo chiếm diện tích không đến mười mẫu.
Trong khoảng thời gian gần đây, chỉ cần Lâm Vũ không dẫn Lâm Thiển đi ra ngoài chơi thì Tuyên Vân Lam sẽ mang Lâm Thiển đến hồ Minh Kính đi dạo sau khi ăn điểm tâm.
Một mặt là dẫn cô ấy đi hít thở không khí trong lành, mặt khác là tản bộ để rèn luyện sức khoẻ.
Khi Lâm Vũ chạy đến thì từ xa xa đã nhìn thấy mẹ và em gái đang ngồi trong đình hóng mát.
Đối diện bọn họ còn có một già một trẻ.
Cách quá xa nên hắn không thấy rõ dáng vẻ của hai người.
“Thế nào?” Lâm Vũ đứng xa xa nhìn một hồi rồi lại hỏi Ám Cửu đột nhiên lặng lẽ xuất hiện bên cạnh xe.
Ám Cửu khom người trả lời: 'Ám Thất đang đi sát bảo vệ chủ mẫu và tiểu thư, đối phương không có dấu hiệu gây bất lợi với họ.”
“Biết lai lịch của bọn họ không?” Lâm Vũ hỏi lại.
“Không biết.”
Ám Cửu nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông lão kia tự xưng là Tạ Thiên Cơ, trước mắt còn chưa phát giác sự tồn tại của thuộc hạ và Ám Thất.”
“Được, tôi biết rồi, anh đi về nghỉ trước đi.”
Lâm Vũ khế gật đầu rồi cất bước đi về hướng Tuyên Vân Lam bọn họ.
Còn cách mấy chục mét thì Lâm Thiển đã phát hiện Lâm Vũ đi tới.
“Anh hai!”
Lâm Thiển reo hò một tiếng rồi vẫy gọi.
Trong nháy mắt nhìn qua em gái mình, mặt Lâm Vũ giãn ra rồi nở nụ cười dịu dàng.
Lâm Vũ bước nhanh đi đến bên cạnh mẹ và em gái.
“Đây là con trai tôi, Lâm Vũ.”
Tuyên Vân Lam chỉ vào Lâm Vũ mà giới thiệu với hai người ngồi đối diện, lại nói với Lâm Vũ: “Đây là Tạ Thiên Cơ Tạ lão, cậu trai trẻ bên cạnh là cháu trai của ông ấy Tạ Lưu, mọi người gặp nhau lúc tản bộ.”
“Chào hai người.”
Lâm Vũ mỉm cười với một già một trẻ này, không chút biến sắc.
Sắc mặt ông lão kia hồng hào, hô hấp đều đều mà mạnh mẽ.
Thiếu niên kia không đến hai mươi tuổi, mắt đẹp mày ngài, trên mặt còn mang theo chút ngây thơ, ánh mắt lại tràn ngập kiêu ngạo.
Một già một trẻ này đều là võ giả.
“Chào cậu.” Tạ Thiên Cơ lộ ra nụ cười hiền hòa với Lâm Vũ rồi tán dương: “Tướng mạo đường đường, oai hùng bất phàm! Nếu lão hủ đoán không sai thì anh bạn trẻ đây nhất định là rồng phượng trong loài người!”
Nghe Tạ Thiên Cơ khen Lâm Vũ, trên mặt Tạ Lưu lập tức lộ ra chút khinh thường, nhưng lại nhanh chóng thu lại.
“Tạ lão quá khen.”
Lâm Vũ mỉm cười: “So với cháu trai của Tạ lão thì tôi còn kém xa lắm.”
“Ha ha!”
Tạ Thiên Cơ phát ra tiếng cười cởi mở, mang đầy thâm ý mà nhìn Lâm Vũ: “Quá khiêm tốn cũng là một loại kiêu ngạo.”
“Ông nội, ý của ông là cháu không bằng anh ta?”
Tạ Lưu bất mãn nên ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ tràn ngập khiêu khích.
Trên đường trở về hắn nhận một cuộc gọi đến từ Ám Ảnh Thập Tam.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Lâm Vũ lộ ra một tia nghi hoặc rồi cấp tốc chạy trở về.
Ám Ảnh Thập Tam báo cáo với hắn có người không rõ thân phận tiếp cận mẹ và em gái hắn đang tản bộ ở hồ Minh Kính.
Ám Ảnh Thập Tam có thể xác định đối phương nhất định là võ giả, hơn nữa thực lực không tầm thường.
Nhưng đối phương lại không làm khó dễ gì mà còn trò chuyện rất hợp ý với mẹ con họ.
Hồ Minh Kính cách Thẩm gia chừng một cây số.
Nói là hồ nhưng thật ra nó cũng không lớn.
Chỉ là một cái hồ nhân tạo chiếm diện tích không đến mười mẫu.
Trong khoảng thời gian gần đây, chỉ cần Lâm Vũ không dẫn Lâm Thiển đi ra ngoài chơi thì Tuyên Vân Lam sẽ mang Lâm Thiển đến hồ Minh Kính đi dạo sau khi ăn điểm tâm.
Một mặt là dẫn cô ấy đi hít thở không khí trong lành, mặt khác là tản bộ để rèn luyện sức khoẻ.
Khi Lâm Vũ chạy đến thì từ xa xa đã nhìn thấy mẹ và em gái đang ngồi trong đình hóng mát.
Đối diện bọn họ còn có một già một trẻ.
Cách quá xa nên hắn không thấy rõ dáng vẻ của hai người.
“Thế nào?” Lâm Vũ đứng xa xa nhìn một hồi rồi lại hỏi Ám Cửu đột nhiên lặng lẽ xuất hiện bên cạnh xe.
Ám Cửu khom người trả lời: 'Ám Thất đang đi sát bảo vệ chủ mẫu và tiểu thư, đối phương không có dấu hiệu gây bất lợi với họ.”
“Biết lai lịch của bọn họ không?” Lâm Vũ hỏi lại.
“Không biết.”
Ám Cửu nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông lão kia tự xưng là Tạ Thiên Cơ, trước mắt còn chưa phát giác sự tồn tại của thuộc hạ và Ám Thất.”
“Được, tôi biết rồi, anh đi về nghỉ trước đi.”
Lâm Vũ khế gật đầu rồi cất bước đi về hướng Tuyên Vân Lam bọn họ.
Còn cách mấy chục mét thì Lâm Thiển đã phát hiện Lâm Vũ đi tới.
“Anh hai!”
Lâm Thiển reo hò một tiếng rồi vẫy gọi.
Trong nháy mắt nhìn qua em gái mình, mặt Lâm Vũ giãn ra rồi nở nụ cười dịu dàng.
Lâm Vũ bước nhanh đi đến bên cạnh mẹ và em gái.
“Đây là con trai tôi, Lâm Vũ.”
Tuyên Vân Lam chỉ vào Lâm Vũ mà giới thiệu với hai người ngồi đối diện, lại nói với Lâm Vũ: “Đây là Tạ Thiên Cơ Tạ lão, cậu trai trẻ bên cạnh là cháu trai của ông ấy Tạ Lưu, mọi người gặp nhau lúc tản bộ.”
“Chào hai người.”
Lâm Vũ mỉm cười với một già một trẻ này, không chút biến sắc.
Sắc mặt ông lão kia hồng hào, hô hấp đều đều mà mạnh mẽ.
Thiếu niên kia không đến hai mươi tuổi, mắt đẹp mày ngài, trên mặt còn mang theo chút ngây thơ, ánh mắt lại tràn ngập kiêu ngạo.
Một già một trẻ này đều là võ giả.
“Chào cậu.” Tạ Thiên Cơ lộ ra nụ cười hiền hòa với Lâm Vũ rồi tán dương: “Tướng mạo đường đường, oai hùng bất phàm! Nếu lão hủ đoán không sai thì anh bạn trẻ đây nhất định là rồng phượng trong loài người!”
Nghe Tạ Thiên Cơ khen Lâm Vũ, trên mặt Tạ Lưu lập tức lộ ra chút khinh thường, nhưng lại nhanh chóng thu lại.
“Tạ lão quá khen.”
Lâm Vũ mỉm cười: “So với cháu trai của Tạ lão thì tôi còn kém xa lắm.”
“Ha ha!”
Tạ Thiên Cơ phát ra tiếng cười cởi mở, mang đầy thâm ý mà nhìn Lâm Vũ: “Quá khiêm tốn cũng là một loại kiêu ngạo.”
“Ông nội, ý của ông là cháu không bằng anh ta?”
Tạ Lưu bất mãn nên ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ tràn ngập khiêu khích.
/294
|