Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ và Tuyên Vân Lam đưa Lâm Thiển đến trường.
Vốn dĩ Lâm Vũ không muốn để Lâm Thiển sống trong trường, nhưng Tuyên Vân Lam lại không đồng ý.
Lâm Vũ nói hết lời, bà ấy mới đồng ý có thể đón Lâm Thiển về nhà vào mỗi cuối tuần.
Mặc dù Tuyên Vân Lam cũng rất thương con gái nhưng bà ấy cảm thấy con gái mình cần phải học cách tự lập, quan trọng hơn là không thể để Lâm Vũ mãi chiều chuộng con bé.
Sau khi giám sát Lâm Thiển dọn giường nệm trong ký túc xá xong, Tuyên Vân Lam mới ép buộc kéo Lâm Vũ rời đi.
Trước khi đi, Tuyên Vân Lam liên tục nhắc nhở Lâm Thiển không được hành động cảm tính, càng không được phép bắt nạt người khác.
Khi biết tin mẹ con Lâm Vũ đưa Lâm Thiển đến trường, Lê Viễn Trung- người vừa được thăng chức lên làm hiệu trường, vội vàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng.
Vừa mở cửa văn phòng ra đã đụng phải Cao Minh.
"Ông Cao, cơn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?"
Lê Viễn Trung vô cùng kinh ngạc, phấn khích nắm tay Cao Minh: "Ông đến kiểm tra công việc của chúng tôi à?"
"Không phải!"
Cao Minh lắc đầu: "Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với ông.
"Chuyện riêng?”
Lê Viễn Trung nghỉ ngờ nhìn ông ta một cái, khách khí nói: "Nếu ông có chuyện riêng chỉ cần gọi điện cho tôi, tôi đến gặp ông là được rồi, sao có thể để ông mất công đích thân đến đây chứ?"
Quả thực ông ta không biết, với địa vị của Cao Minh thì có chuyện riêng gì cần tìm đến mình.
“Chúng ta vào văn phòng của ông rồi nói.” Cao Minh mỉm cười chỉ vào phòng.
Lê Viễn Trung võ đầu, vừa nói xin lỗi vừa nhiệt tình chào đón Cao Minh vào văn phòng.
Sau khi mời Cao Minh ngồi xuống, chuẩn bị pha trà nhưng bị ông ta cản lại. "Hiệu trưởng Lê, ông khách sáo rồi."
Cao Minh xua tay, cười nói: “Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi xem con gái tôi có thể chuyển đến trường của ông không?”
"Hả?" Lê Viễn Trung sửng sốt và nhìn Cao Minh với vẻ khó tin.
Cao Minh thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học giả bị người ta coi thường của bọn họ sao?
"Không như ông tin thì quên đi." Cao Minh có chút thất vọng nói. "Được, tất nhiên là được!" Lê Viễn Trung tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Con gái của ông bằng lòng chuyển đến trường chúng tôi đã là rất coi trọng chúng tôi rồi!
Chúng tôi hoan nghênh cô ấy bất cứ lúc nào!"
"Không, không!"
Cao Minh vội vàng xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Việc này nhất định phải làm theo quy định của trường, được là được, không được là không được! Nếu không, tôi sế lạm dụng quyền lực riêng của mình."
"Hả?"
Lê Viễn Trung lại một lần nữa sửng sốt, một lúc sau mới cười khổ hỏi: "Vậy cho tôi hỏi, con gái ông hiện đang học trường đại học nào?"
"Đại học Hoa Thanh." Cao Minh trả lời.
Trong lòng Lê Viễn Trung đột nhiên co rút, ngơ ngác nhìn Cao Minh. Điên rồi sao!
Đại học Hoa Thanh là trường đại học bậc nhất trong nước!
Ông ta thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học không nổi tiếng ở Giang Bắc này sao?
Đây là bỏ vàng để lấy gạch vụn sao?
Thấy Lê Viễn Trung trầm mặc hồi lâu, Cao Minh khẩn trương hỏi: “Có được không?”
"Được, hoàn toàn được!"
Vốn dĩ Lâm Vũ không muốn để Lâm Thiển sống trong trường, nhưng Tuyên Vân Lam lại không đồng ý.
Lâm Vũ nói hết lời, bà ấy mới đồng ý có thể đón Lâm Thiển về nhà vào mỗi cuối tuần.
Mặc dù Tuyên Vân Lam cũng rất thương con gái nhưng bà ấy cảm thấy con gái mình cần phải học cách tự lập, quan trọng hơn là không thể để Lâm Vũ mãi chiều chuộng con bé.
Sau khi giám sát Lâm Thiển dọn giường nệm trong ký túc xá xong, Tuyên Vân Lam mới ép buộc kéo Lâm Vũ rời đi.
Trước khi đi, Tuyên Vân Lam liên tục nhắc nhở Lâm Thiển không được hành động cảm tính, càng không được phép bắt nạt người khác.
Khi biết tin mẹ con Lâm Vũ đưa Lâm Thiển đến trường, Lê Viễn Trung- người vừa được thăng chức lên làm hiệu trường, vội vàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng.
Vừa mở cửa văn phòng ra đã đụng phải Cao Minh.
"Ông Cao, cơn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?"
Lê Viễn Trung vô cùng kinh ngạc, phấn khích nắm tay Cao Minh: "Ông đến kiểm tra công việc của chúng tôi à?"
"Không phải!"
Cao Minh lắc đầu: "Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với ông.
"Chuyện riêng?”
Lê Viễn Trung nghỉ ngờ nhìn ông ta một cái, khách khí nói: "Nếu ông có chuyện riêng chỉ cần gọi điện cho tôi, tôi đến gặp ông là được rồi, sao có thể để ông mất công đích thân đến đây chứ?"
Quả thực ông ta không biết, với địa vị của Cao Minh thì có chuyện riêng gì cần tìm đến mình.
“Chúng ta vào văn phòng của ông rồi nói.” Cao Minh mỉm cười chỉ vào phòng.
Lê Viễn Trung võ đầu, vừa nói xin lỗi vừa nhiệt tình chào đón Cao Minh vào văn phòng.
Sau khi mời Cao Minh ngồi xuống, chuẩn bị pha trà nhưng bị ông ta cản lại. "Hiệu trưởng Lê, ông khách sáo rồi."
Cao Minh xua tay, cười nói: “Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi xem con gái tôi có thể chuyển đến trường của ông không?”
"Hả?" Lê Viễn Trung sửng sốt và nhìn Cao Minh với vẻ khó tin.
Cao Minh thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học giả bị người ta coi thường của bọn họ sao?
"Không như ông tin thì quên đi." Cao Minh có chút thất vọng nói. "Được, tất nhiên là được!" Lê Viễn Trung tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Con gái của ông bằng lòng chuyển đến trường chúng tôi đã là rất coi trọng chúng tôi rồi!
Chúng tôi hoan nghênh cô ấy bất cứ lúc nào!"
"Không, không!"
Cao Minh vội vàng xua tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Việc này nhất định phải làm theo quy định của trường, được là được, không được là không được! Nếu không, tôi sế lạm dụng quyền lực riêng của mình."
"Hả?"
Lê Viễn Trung lại một lần nữa sửng sốt, một lúc sau mới cười khổ hỏi: "Vậy cho tôi hỏi, con gái ông hiện đang học trường đại học nào?"
"Đại học Hoa Thanh." Cao Minh trả lời.
Trong lòng Lê Viễn Trung đột nhiên co rút, ngơ ngác nhìn Cao Minh. Điên rồi sao!
Đại học Hoa Thanh là trường đại học bậc nhất trong nước!
Ông ta thực sự muốn chuyển con gái mình đến trường đại học không nổi tiếng ở Giang Bắc này sao?
Đây là bỏ vàng để lấy gạch vụn sao?
Thấy Lê Viễn Trung trầm mặc hồi lâu, Cao Minh khẩn trương hỏi: “Có được không?”
"Được, hoàn toàn được!"
/294
|