Sau khi nhận được tin tức từ Ám Ảnh Thập Tam, Lâm Vũ lập tức đến Đại học nghệ thuật Giang Bắc.
Lâm Vũ gặp Ám Cửu trên sân thượng của khu ký túc xá.
Trên mặt đất có hai thi thể. Tĩnh mạch của Điền Ưng đã bị phế, năm cuộn tròn trên mặt đất như một con chó chết.
Lâm Vũ chỉ thờ ơ liếc nhìn Điền Ưng một cái và hỏi Ám Cửu: "Lâm Thiển có bị dọa cho sợ hãi không?”
“Tiểu thư không biết gì cả.” Ám Cửu cung kính nói. "Tốt!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Điên Ưng: "Các người đến muộn hơn một chút so với dự đoán của tôi."
Vốn dĩ hắn tưởng Khương gia sẽ ra tay Thẩm Khanh Nguyệt, không ngờ người bọn họ tìm lại là Lâm Thiển.
Tuy nhiên, đối với hắn mà nói đều như nhau! Đây là hai người mà hắn muốn bảo vệ suốt cuộc đời.
Khương gia động vào một trong số họ đều là chui đầu vào chỗ chết! "Rốt cuộc anh là ai?” Điền Ưng ngước khuôn mặt tái nhợt lên, trong sự sợ hãi là vẻ không cam tâm
Ban đầu nghĩ rằng là một việc rất dễ dàng, nhưng không ngờ lại là một công việc nguy hiểm đến tính mạng.
Ai có thể ngờ rằng bên cạnh Lâm Thiển sẽ có cao thủ ở cấp độ này bảo vệ chứ.
Bọn họ chuẩn bị ra tay với Lâm Thiển thì đã ngất xỉu một cách khó hiểu. Khi tỉnh dậy, hai người mình mang theo đã biến thành người chết.
Bản thân anh ta cũng vô cùng đau đớn khi tĩnh mạch đã bị Ám Cửu phế.
Trước khi Lâm Vũ tới, Ám Cửu cũng không nói với anh ta một câu nào! Dù có nói gì, dù có đe dọa thế nào, Ám Cửu vẫn im lặng.
"Tao tên Lâm Vũ." Lâm Vũ thản nhiên trả lời.
"Tôi biết anh tên là Lâm Vũ!" Điền Ưng gần như phát điên, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn biết anh có lai lịch như thế nào! Tôi biết mình không có cơ hội sống sót, hãy cho tôi biết để tôi có thể chết thanh thản!"
Có thể khiến cao thủ như Ám Cửu cam tâm tình nguyện làm việc bán mạng, chắc chắn xuất thân của Lâm Vũ không hề tầm thường.
Tin tức họ nhận được về Lâm Vũ hoàn toàn không chính xác!
"Được, tao sẽ cho mày chết thanh thản!"
Lâm Vũ xoay người, chắp tay sau lưng, giống như một cây thông cao lớn, thẳng tắp: “Tao tên Lâm Vũ, từng là thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh, có người gọi tao là Lang Vương, cũng có người gọi tao là Mục Bắc Vương.”
Thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh! Mục Bắc Vương!
Điền Ưng đột nhiên trợn mắt, kinh hãi nhìn bóng lưng Lâm Vũ.
Trước khi Phùng Tam Pháo chết, anh ta không biết Lâm Vũ nhưng Lang Quân Bắc Cảnh và Mục Bắc Vương vô cùng vang dội.
Sao Khương gia có thể đụng tới sát thần này chứ?
Dần dần, vẻ hoảng sợ trên mặt Điền Ưng biến mất, sắc mặt như tro tàn, anh ta cười khổ nói: “Tôi thua không oan! Điền Ưng được chết trong tay Mục Bắc Vương là một vinh hạnh.”
Mục Bắc Vương!
Mục Bắc Vương một người một đao đã giết chết 700.000 kẻ thù! Thiên hạ có ai dám vuốt râu hùm?
Có thể chết trong tay Mục Bắc Vương, ít nhiều cũng là một niềm an ủi. Điền Ưng không hề nghi ngờ lời nói của Lâm Vũ.
Bởi vì anh ta biết hắn không cần phải lừa một người sắp chết.
“Mày cũng xứng chết trong tay Mục Bắc Vương sao?” Ám Cửu khinh thường hừ một tiếng.
Điền Ưng hơi khựng lại, gật đầu cười khổ: “Quả thật tôi không xứng.”
Lâm Vũ không quay đầu lại mà chỉ thờ ơ hỏi: "Người nào trong Khương gia phái mày tới đây? Mục đích là gì?"
"Dù sao tôi cũng không thể thoát chết, Mục Bắc Vương, anh cho rằng tôi sẽ nói sao?" Điền Ưng mỉm cười.
Không thể chết trong tay Mục Bắc Vương, khiến cho Mục Bắc Vương có chút nghỉ ngờ cũng tốt.
Trên đời chắc hẳn không có nhiều người có thể khiến Mục Bắc Vương yếu thế? Nhưng, chính anh ta đã làm được.
"Tao lười dùng hình với mày."
Cuối cùng Lâm Vũ quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tuy rằng Khương gia có chút thực lực, nhưng nếu tao muốn diệt hắn thì không ai có thể ngăn cản! Sở dĩ tao hỏi mày là vì chỉ muốn giết kẻ chủ mưu, không muốn liên lụy đến người khác.”
Lâm Vũ gặp Ám Cửu trên sân thượng của khu ký túc xá.
Trên mặt đất có hai thi thể. Tĩnh mạch của Điền Ưng đã bị phế, năm cuộn tròn trên mặt đất như một con chó chết.
Lâm Vũ chỉ thờ ơ liếc nhìn Điền Ưng một cái và hỏi Ám Cửu: "Lâm Thiển có bị dọa cho sợ hãi không?”
“Tiểu thư không biết gì cả.” Ám Cửu cung kính nói. "Tốt!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Điên Ưng: "Các người đến muộn hơn một chút so với dự đoán của tôi."
Vốn dĩ hắn tưởng Khương gia sẽ ra tay Thẩm Khanh Nguyệt, không ngờ người bọn họ tìm lại là Lâm Thiển.
Tuy nhiên, đối với hắn mà nói đều như nhau! Đây là hai người mà hắn muốn bảo vệ suốt cuộc đời.
Khương gia động vào một trong số họ đều là chui đầu vào chỗ chết! "Rốt cuộc anh là ai?” Điền Ưng ngước khuôn mặt tái nhợt lên, trong sự sợ hãi là vẻ không cam tâm
Ban đầu nghĩ rằng là một việc rất dễ dàng, nhưng không ngờ lại là một công việc nguy hiểm đến tính mạng.
Ai có thể ngờ rằng bên cạnh Lâm Thiển sẽ có cao thủ ở cấp độ này bảo vệ chứ.
Bọn họ chuẩn bị ra tay với Lâm Thiển thì đã ngất xỉu một cách khó hiểu. Khi tỉnh dậy, hai người mình mang theo đã biến thành người chết.
Bản thân anh ta cũng vô cùng đau đớn khi tĩnh mạch đã bị Ám Cửu phế.
Trước khi Lâm Vũ tới, Ám Cửu cũng không nói với anh ta một câu nào! Dù có nói gì, dù có đe dọa thế nào, Ám Cửu vẫn im lặng.
"Tao tên Lâm Vũ." Lâm Vũ thản nhiên trả lời.
"Tôi biết anh tên là Lâm Vũ!" Điền Ưng gần như phát điên, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn biết anh có lai lịch như thế nào! Tôi biết mình không có cơ hội sống sót, hãy cho tôi biết để tôi có thể chết thanh thản!"
Có thể khiến cao thủ như Ám Cửu cam tâm tình nguyện làm việc bán mạng, chắc chắn xuất thân của Lâm Vũ không hề tầm thường.
Tin tức họ nhận được về Lâm Vũ hoàn toàn không chính xác!
"Được, tao sẽ cho mày chết thanh thản!"
Lâm Vũ xoay người, chắp tay sau lưng, giống như một cây thông cao lớn, thẳng tắp: “Tao tên Lâm Vũ, từng là thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh, có người gọi tao là Lang Vương, cũng có người gọi tao là Mục Bắc Vương.”
Thủ lĩnh của Lang Quân Bắc Cảnh! Mục Bắc Vương!
Điền Ưng đột nhiên trợn mắt, kinh hãi nhìn bóng lưng Lâm Vũ.
Trước khi Phùng Tam Pháo chết, anh ta không biết Lâm Vũ nhưng Lang Quân Bắc Cảnh và Mục Bắc Vương vô cùng vang dội.
Sao Khương gia có thể đụng tới sát thần này chứ?
Dần dần, vẻ hoảng sợ trên mặt Điền Ưng biến mất, sắc mặt như tro tàn, anh ta cười khổ nói: “Tôi thua không oan! Điền Ưng được chết trong tay Mục Bắc Vương là một vinh hạnh.”
Mục Bắc Vương!
Mục Bắc Vương một người một đao đã giết chết 700.000 kẻ thù! Thiên hạ có ai dám vuốt râu hùm?
Có thể chết trong tay Mục Bắc Vương, ít nhiều cũng là một niềm an ủi. Điền Ưng không hề nghi ngờ lời nói của Lâm Vũ.
Bởi vì anh ta biết hắn không cần phải lừa một người sắp chết.
“Mày cũng xứng chết trong tay Mục Bắc Vương sao?” Ám Cửu khinh thường hừ một tiếng.
Điền Ưng hơi khựng lại, gật đầu cười khổ: “Quả thật tôi không xứng.”
Lâm Vũ không quay đầu lại mà chỉ thờ ơ hỏi: "Người nào trong Khương gia phái mày tới đây? Mục đích là gì?"
"Dù sao tôi cũng không thể thoát chết, Mục Bắc Vương, anh cho rằng tôi sẽ nói sao?" Điền Ưng mỉm cười.
Không thể chết trong tay Mục Bắc Vương, khiến cho Mục Bắc Vương có chút nghỉ ngờ cũng tốt.
Trên đời chắc hẳn không có nhiều người có thể khiến Mục Bắc Vương yếu thế? Nhưng, chính anh ta đã làm được.
"Tao lười dùng hình với mày."
Cuối cùng Lâm Vũ quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tuy rằng Khương gia có chút thực lực, nhưng nếu tao muốn diệt hắn thì không ai có thể ngăn cản! Sở dĩ tao hỏi mày là vì chỉ muốn giết kẻ chủ mưu, không muốn liên lụy đến người khác.”
/294
|