Khương gia ở Hải Châu.
Đêm đã khuya, Khương gia vẫn còn đang đèn đuốc sáng trưng. Lúc này, tất cả người của Khương gia đều đang rất tức giận.
Duy chỉ có lão thái gia Khương gia là Khương Nghỉ Niên vẫn ngồi yên, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.
Mấy phút trước, người của Khương gia nhận được một tin, lão Đao đã chết, Khương Dục thì bị bắt đi.
Thi thể của lão Đao đã đang trên đường mang đến Khương gia.
“Cha, cha nói gì đi chứ!”
Khương Hải Triều vẻ mặt gấp gáp nhìn cha mình: “Dục Nhi là đứa cháu mà cha coi trọng nhất, nó bây giờ bị người ta bắt đi rồi, sống chết chưa rõ, sao trông cha cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy!”
Khương Dục là đứa con duy nhất của Khương Hải Triều.
Bây giờ không rõ sống chết, ông ta sao có thể không gấp gáp được đây?
Khương Nghi Niên nghiêng đầu nhìn con trai cả, bình đạm nói: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Hải Triều hơi khựng lại, không hiểu tại s hỏi chuyện này, do dự trong chốc lát, thấp giọng đáp
“Đúng vậy, năm mươi ba rồi!”
Khương Nghỉ Niên buồn bã thở dài, sắc mặt chợt thay đổi, nghiêm giọng nói: “Kẻ năm mươi nhìn thấu mệnh trời! Anh đã năm mươi ba rồi, vừa gặp chút chuyện đã luống cuống tay chân, hơn năm mươi năm sống trên đời anh đều đổ sông đổ bể rồi phải không?”
Thấy ông cụ nổi giận, đám người Khương gia lập tức câm miệng, đồng loạt cúi đầu.
Mặt Khương Hải Triều đỏ lên, miệng há ra muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
“Một đám vô dụng!”
Khương Nghi Niên quét mắt một vòng qua đám người, trên mặt là vẻ thất vọng: “Động cái não mà nghĩ đi! Đối phương nếu muốn giết Dục Nhi, có cần phải tốn công mang nó đi như vậy không?”
Khương Nghỉ Niên càng nói càng tức.
Hận không thể vả cho mỗi đứa một bạt tai.
Lời của Khương Nghi Niên vừa dứt, đám người liền câm nín.
Chả trách mà ông cụ ngồi bình chân như vại, thì ra đã sớm nhìn rõ mọi chuyện.
Đúng vậy, đối phương ngay cả lão Đao cũng có thể giết, thì giết Dục Nhi chẳng phải là chuyện bé như mắt muỗi hay sao?
Nếu đã đem Khương Dục đi, thì hiển nhiên là muốn giữ lại một mạng cho Khương Dục!
Khương Hải Triều trong nháy mắt liền hiểu ra, trong lòng như gỡ xuống được một tảng đá, do dự chốc lát, lại cẩn thận, dè dặt hỏi: “Đối phương bắt Dục Nhi đi, rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Khương Nghi Niên không vui, mắng: “Anh có thời gian ở đây nói mấy lời thừa thãi thì chỉ bằng đi tra xem chiếc xe bắt Dục Nhi có số xe là bao nhiêu đi!”
Khương Nghi Niên càng nhìn thằng con trai càng tức. Đã hơn năm mươi tuổi rồi, mà đầu óc chả khôn lên tí nào!
Duy chỉ có một điều đáng nhắc tới đó là xương cốt khá tốt, trong số những người cùng thế hệ ở Khương gia, cũng được coi là một kẻ mạnh nhất.
Điển hình của loại người đầu óc ngu si tứ chỉ phát triển!
Với cái đầu óc của ông ta thì lão thái gia sao có thể yên tâm giao Khương. gia vào tay ông ta được?
Chưởng quản một gia tộc, cần phải xem thực lực, nhưng cũng càng quan trọng trí tuệ!
Khương Hải Triều bị măng cho ỉu xìu, vội vàng sai người đi điều tra. Trong lúc đợi tin, thi thể của lão Đao đã được mang về trước.
Khương Nghỉ Niên cuối cùng cũng đứng dậy, nhanh chóng bước tới trước thi thể của lão Đao, kiểm tra cẩn thận.
Không lâu sau, Khương Nghi Niên đã tra ra được nguyên nhân cái chết của lão Đao.
“Quả nhiên là một cao thủ!”
Trên khuôn mặt Khương Nghi Niên lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Không động tới cơ thể của lão Đao, chỉ dùng chân khí mà làm vỡ tim lão Đao! Người có thực lực như này, tuyệt đối không kém mình!”
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau.
Khương Hải Triều càng khó tin hơn: “Con nghe người ta báo, người đem Dục Nhi đi còn rất trẻ tuổi, trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể mạnh như vậy được?”
“Trẻ vậy sao?”
Khương Nghi Niên ngạc nhiên, thở dài, cau mày nói không có cao thủ nào trẻ như vậy nhỉ?”
“Chắc chắn là không có.” Khương Hải Triều quả quyết nói. “Có”
Chính vào lúc này, con trai thứ hai của Khương Nghi Niên chợt lên tiếng: “Hơn nữa chúng ta đều biết!”
Đêm đã khuya, Khương gia vẫn còn đang đèn đuốc sáng trưng. Lúc này, tất cả người của Khương gia đều đang rất tức giận.
Duy chỉ có lão thái gia Khương gia là Khương Nghỉ Niên vẫn ngồi yên, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.
Mấy phút trước, người của Khương gia nhận được một tin, lão Đao đã chết, Khương Dục thì bị bắt đi.
Thi thể của lão Đao đã đang trên đường mang đến Khương gia.
“Cha, cha nói gì đi chứ!”
Khương Hải Triều vẻ mặt gấp gáp nhìn cha mình: “Dục Nhi là đứa cháu mà cha coi trọng nhất, nó bây giờ bị người ta bắt đi rồi, sống chết chưa rõ, sao trông cha cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy!”
Khương Dục là đứa con duy nhất của Khương Hải Triều.
Bây giờ không rõ sống chết, ông ta sao có thể không gấp gáp được đây?
Khương Nghi Niên nghiêng đầu nhìn con trai cả, bình đạm nói: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Hải Triều hơi khựng lại, không hiểu tại s hỏi chuyện này, do dự trong chốc lát, thấp giọng đáp
“Đúng vậy, năm mươi ba rồi!”
Khương Nghỉ Niên buồn bã thở dài, sắc mặt chợt thay đổi, nghiêm giọng nói: “Kẻ năm mươi nhìn thấu mệnh trời! Anh đã năm mươi ba rồi, vừa gặp chút chuyện đã luống cuống tay chân, hơn năm mươi năm sống trên đời anh đều đổ sông đổ bể rồi phải không?”
Thấy ông cụ nổi giận, đám người Khương gia lập tức câm miệng, đồng loạt cúi đầu.
Mặt Khương Hải Triều đỏ lên, miệng há ra muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
“Một đám vô dụng!”
Khương Nghi Niên quét mắt một vòng qua đám người, trên mặt là vẻ thất vọng: “Động cái não mà nghĩ đi! Đối phương nếu muốn giết Dục Nhi, có cần phải tốn công mang nó đi như vậy không?”
Khương Nghỉ Niên càng nói càng tức.
Hận không thể vả cho mỗi đứa một bạt tai.
Lời của Khương Nghi Niên vừa dứt, đám người liền câm nín.
Chả trách mà ông cụ ngồi bình chân như vại, thì ra đã sớm nhìn rõ mọi chuyện.
Đúng vậy, đối phương ngay cả lão Đao cũng có thể giết, thì giết Dục Nhi chẳng phải là chuyện bé như mắt muỗi hay sao?
Nếu đã đem Khương Dục đi, thì hiển nhiên là muốn giữ lại một mạng cho Khương Dục!
Khương Hải Triều trong nháy mắt liền hiểu ra, trong lòng như gỡ xuống được một tảng đá, do dự chốc lát, lại cẩn thận, dè dặt hỏi: “Đối phương bắt Dục Nhi đi, rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Khương Nghi Niên không vui, mắng: “Anh có thời gian ở đây nói mấy lời thừa thãi thì chỉ bằng đi tra xem chiếc xe bắt Dục Nhi có số xe là bao nhiêu đi!”
Khương Nghi Niên càng nhìn thằng con trai càng tức. Đã hơn năm mươi tuổi rồi, mà đầu óc chả khôn lên tí nào!
Duy chỉ có một điều đáng nhắc tới đó là xương cốt khá tốt, trong số những người cùng thế hệ ở Khương gia, cũng được coi là một kẻ mạnh nhất.
Điển hình của loại người đầu óc ngu si tứ chỉ phát triển!
Với cái đầu óc của ông ta thì lão thái gia sao có thể yên tâm giao Khương. gia vào tay ông ta được?
Chưởng quản một gia tộc, cần phải xem thực lực, nhưng cũng càng quan trọng trí tuệ!
Khương Hải Triều bị măng cho ỉu xìu, vội vàng sai người đi điều tra. Trong lúc đợi tin, thi thể của lão Đao đã được mang về trước.
Khương Nghỉ Niên cuối cùng cũng đứng dậy, nhanh chóng bước tới trước thi thể của lão Đao, kiểm tra cẩn thận.
Không lâu sau, Khương Nghi Niên đã tra ra được nguyên nhân cái chết của lão Đao.
“Quả nhiên là một cao thủ!”
Trên khuôn mặt Khương Nghi Niên lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Không động tới cơ thể của lão Đao, chỉ dùng chân khí mà làm vỡ tim lão Đao! Người có thực lực như này, tuyệt đối không kém mình!”
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau.
Khương Hải Triều càng khó tin hơn: “Con nghe người ta báo, người đem Dục Nhi đi còn rất trẻ tuổi, trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể mạnh như vậy được?”
“Trẻ vậy sao?”
Khương Nghi Niên ngạc nhiên, thở dài, cau mày nói không có cao thủ nào trẻ như vậy nhỉ?”
“Chắc chắn là không có.” Khương Hải Triều quả quyết nói. “Có”
Chính vào lúc này, con trai thứ hai của Khương Nghi Niên chợt lên tiếng: “Hơn nữa chúng ta đều biết!”
/294
|