“Em nhìn sao vậy hả!” Quách Dung Dung trừng Lâm Vũ rồi khoác tay lên tay chàng trai bên cạnh: “Đây là em trai chị, Quách Dịch.”
“Thì ra anh ta chính là Quách Dịch!” Lâm Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh rồi vươn tay về hướng Quách Dịch: “Chào anh, tôi là Lâm Vũ.”
Hắn đã sớm đoán được người này chính là Quách Dịch.
Năm đó Quách Dung Dung từng không ít lần nhắc đến Quách Dịch trước mặt hắn.
Cũng vì hắn và Quách Dịch xê xích tuổi nhau nên cô ấy vẫn luôn coi hắn là em trai.
Quách Dịch tùy ý bắt tay với hắn rồi buông ra, không mặn không nhạt nói: “Chị tôi thường xuyên lải nhải bên tai tôi về anh, đã sắp khen đến nở hoa rồi, nghe danh không bằng gặp mặt, anh cũng chả có gì đặc biệt.”
“Ăn nói cho đàng hoàng nào!” Quách Dung Dung véo mạnh lên tay Quách Dịch rồi áy náy nhìn về phía Lâm Vũ: “Đừng để ý đến nó, nó luôn xấu tính như vậy đó.”
“Không có gì.” Lâm Vũ mỉm cười, hoàn toàn không để Quách Dịch trong lòng.
Quách Dịch bĩu môi, có vẻ rất bất mãn vì chị mình nhiệt tình với Lâm Vũ như vậy.
Quách Dung Dung không vui lườm anh ta một cái rồi lại hỏi Lâm Vũ: “Em giải ngũ rồi sao?”
“Xem như thế ạ.” Lâm Vũ lập lờ nước đôi mà trả lời.
Bây giờ Bắc Cảnh đã an bình, tạm thời hắn không có ý định bước vào quân đội nên nói là giải ngũ cũng được.
“Quá tốt rồi!” Quách Dung Dung nghe xong thì lập tức mừng rỡ mà cảm thán: “Có thể sống sót ở Bắc Cảnh đã là rất khó rồi! Nhìn thấy em giải ngũ thì chị cũng yên tâm.”
Người chưa từng đi đến Bắc Cảnh vĩnh viễn không biết năm đó Bắc Cảnh tàn khốc như thế nào.
Sở dĩ Quách Dung Dung rời khỏi bệnh viện chiến khu là vì nhìn thấy quá nhiều người chết nên tâm lý không chịu nổi.
Dù đã qua gần mười năm, cô ấy vẫn thường xuyên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh núi thây biển máu kia, cô ấy cứ cảm thấy không rét mà run.
Thấy hai người cứ nói chuyện mãi, Quách Dịch đảo mắt một vòng rồi cười đùa nói: “Chị, hay chị với anh ta đi shopping đi? Vừa vặn hai người có thể ôn
chuyện, em còn có việc nữa!”
“Em có việc cái rắm!” Quách Dung Dung tức giận nói: “Đừng nghĩ chị không biết, em lại muốn đi ra ngoài lêu lổng với đám bạn hư thân mất nết của mình!”
“Không phải.” Quách Dịch lắc đầu, nghiêm trang nói: “Em đi làm chuyện nghiêm túc.”
“Chắc chị tin!” Quách Dung Dung trừng em trai rồi dữ dẫn nói: “Chị cảnh cáo em, chơi thì chơi nhưng đừng gây chuyện, không thì xem chị trừng trị em như thế nào!”
“Tuân mệnh!” Quách Dịch cười hì hì rồi lập tức chuồn đi.
Nhìn Quách Dịch cấp tốc biến mất, Quách Dung Dung không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Thằng nhãi chết tiệt này nên được đưa đi Bắc Cảnh rèn luyện một thời gian!
Dù trong lòng cô ấy nghĩ như vậy, nhưng nếu thật sự phải đưa em mình đến Bắc Cảnh thì cô ấy cũng không muốn.
Sau khi khẽ than thở một tiếng, Quách Dung Dung lại nở nụ cười xinh đẹp với Lâm Vũ: “Thằng em trai ruột không đi shopping với chị, vậy chỉ có thể làm phiền đứa em trai này thôi.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Vũ đáp ứng: “Dù sao em cũng cần mua ít đồ.”
Nhớ tới Lâm Vũ vừa đi ra từ tiệm trang sức, Quách Dung Dung lập tức bừng tỉnh mà trêu đùa: “Em yêu đương rồi à? Mua trang sức cho bạn gái đúng không?”
“Là vị hôn thê.” Lâm Vũ cười trả lời.
”W¡ hôn thê?” Quách Dung Dung hơi kinh hãi, sau đó lại hóng hớt mà cười nói: “Vị hôn thê của em ở Hải Châu à? Hay gọi cô ấy ra cho chị gặp với? Chị cũng muốn xem thử người phụ nữ thu phục được sói con có dáng vẻ thế nào.”
Lâm Vũ mỉm cười: “Giờ cô ấy đang bận, tối nay đi chị.”
“Được!”
Quách Dung Dung không xoắn xuýt chuyện này nữa mà khoác tay Lâm Vũ để hẳn đi shopping với mình.
Lần đi dạo này tốn hết hơn hai giờ. Tới giữa trưa, Quách Dung Dung mới chưa đã thèm mà rời đi. Họ đi dạo thời gian dài như vậy mà lại không mua cái gì cả.
Cuối cùng Lâm Vũ cũng hiểu vì sao Quách Dịch không muốn đi shopping với cô ấy.
“Buổi chiều chị dẫn em đi dạo quanh Hải Châu cho đã, buổi tối gọi luôn vị hôn thê của em đến nhà tụi chị ăn cơm.” Trên xe, Quách Dung Dung lại tràn đầy phấn khởi mà nói với Lâm Vũ.
“Vâng, để em hỏi cô ấy tối nay có đi xã giao không.”
Lâm Vũ đáp ứng.
Quách Dung Dung đang muốn nói gì đó thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Sau khi bắt máy, nghe tiếng nói truyền đến từ điện thoại, sắc mặt Quách Dung Dung đột nhiên thay đổi...
“Thì ra anh ta chính là Quách Dịch!” Lâm Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh rồi vươn tay về hướng Quách Dịch: “Chào anh, tôi là Lâm Vũ.”
Hắn đã sớm đoán được người này chính là Quách Dịch.
Năm đó Quách Dung Dung từng không ít lần nhắc đến Quách Dịch trước mặt hắn.
Cũng vì hắn và Quách Dịch xê xích tuổi nhau nên cô ấy vẫn luôn coi hắn là em trai.
Quách Dịch tùy ý bắt tay với hắn rồi buông ra, không mặn không nhạt nói: “Chị tôi thường xuyên lải nhải bên tai tôi về anh, đã sắp khen đến nở hoa rồi, nghe danh không bằng gặp mặt, anh cũng chả có gì đặc biệt.”
“Ăn nói cho đàng hoàng nào!” Quách Dung Dung véo mạnh lên tay Quách Dịch rồi áy náy nhìn về phía Lâm Vũ: “Đừng để ý đến nó, nó luôn xấu tính như vậy đó.”
“Không có gì.” Lâm Vũ mỉm cười, hoàn toàn không để Quách Dịch trong lòng.
Quách Dịch bĩu môi, có vẻ rất bất mãn vì chị mình nhiệt tình với Lâm Vũ như vậy.
Quách Dung Dung không vui lườm anh ta một cái rồi lại hỏi Lâm Vũ: “Em giải ngũ rồi sao?”
“Xem như thế ạ.” Lâm Vũ lập lờ nước đôi mà trả lời.
Bây giờ Bắc Cảnh đã an bình, tạm thời hắn không có ý định bước vào quân đội nên nói là giải ngũ cũng được.
“Quá tốt rồi!” Quách Dung Dung nghe xong thì lập tức mừng rỡ mà cảm thán: “Có thể sống sót ở Bắc Cảnh đã là rất khó rồi! Nhìn thấy em giải ngũ thì chị cũng yên tâm.”
Người chưa từng đi đến Bắc Cảnh vĩnh viễn không biết năm đó Bắc Cảnh tàn khốc như thế nào.
Sở dĩ Quách Dung Dung rời khỏi bệnh viện chiến khu là vì nhìn thấy quá nhiều người chết nên tâm lý không chịu nổi.
Dù đã qua gần mười năm, cô ấy vẫn thường xuyên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh núi thây biển máu kia, cô ấy cứ cảm thấy không rét mà run.
Thấy hai người cứ nói chuyện mãi, Quách Dịch đảo mắt một vòng rồi cười đùa nói: “Chị, hay chị với anh ta đi shopping đi? Vừa vặn hai người có thể ôn
chuyện, em còn có việc nữa!”
“Em có việc cái rắm!” Quách Dung Dung tức giận nói: “Đừng nghĩ chị không biết, em lại muốn đi ra ngoài lêu lổng với đám bạn hư thân mất nết của mình!”
“Không phải.” Quách Dịch lắc đầu, nghiêm trang nói: “Em đi làm chuyện nghiêm túc.”
“Chắc chị tin!” Quách Dung Dung trừng em trai rồi dữ dẫn nói: “Chị cảnh cáo em, chơi thì chơi nhưng đừng gây chuyện, không thì xem chị trừng trị em như thế nào!”
“Tuân mệnh!” Quách Dịch cười hì hì rồi lập tức chuồn đi.
Nhìn Quách Dịch cấp tốc biến mất, Quách Dung Dung không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Thằng nhãi chết tiệt này nên được đưa đi Bắc Cảnh rèn luyện một thời gian!
Dù trong lòng cô ấy nghĩ như vậy, nhưng nếu thật sự phải đưa em mình đến Bắc Cảnh thì cô ấy cũng không muốn.
Sau khi khẽ than thở một tiếng, Quách Dung Dung lại nở nụ cười xinh đẹp với Lâm Vũ: “Thằng em trai ruột không đi shopping với chị, vậy chỉ có thể làm phiền đứa em trai này thôi.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Vũ đáp ứng: “Dù sao em cũng cần mua ít đồ.”
Nhớ tới Lâm Vũ vừa đi ra từ tiệm trang sức, Quách Dung Dung lập tức bừng tỉnh mà trêu đùa: “Em yêu đương rồi à? Mua trang sức cho bạn gái đúng không?”
“Là vị hôn thê.” Lâm Vũ cười trả lời.
”W¡ hôn thê?” Quách Dung Dung hơi kinh hãi, sau đó lại hóng hớt mà cười nói: “Vị hôn thê của em ở Hải Châu à? Hay gọi cô ấy ra cho chị gặp với? Chị cũng muốn xem thử người phụ nữ thu phục được sói con có dáng vẻ thế nào.”
Lâm Vũ mỉm cười: “Giờ cô ấy đang bận, tối nay đi chị.”
“Được!”
Quách Dung Dung không xoắn xuýt chuyện này nữa mà khoác tay Lâm Vũ để hẳn đi shopping với mình.
Lần đi dạo này tốn hết hơn hai giờ. Tới giữa trưa, Quách Dung Dung mới chưa đã thèm mà rời đi. Họ đi dạo thời gian dài như vậy mà lại không mua cái gì cả.
Cuối cùng Lâm Vũ cũng hiểu vì sao Quách Dịch không muốn đi shopping với cô ấy.
“Buổi chiều chị dẫn em đi dạo quanh Hải Châu cho đã, buổi tối gọi luôn vị hôn thê của em đến nhà tụi chị ăn cơm.” Trên xe, Quách Dung Dung lại tràn đầy phấn khởi mà nói với Lâm Vũ.
“Vâng, để em hỏi cô ấy tối nay có đi xã giao không.”
Lâm Vũ đáp ứng.
Quách Dung Dung đang muốn nói gì đó thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Sau khi bắt máy, nghe tiếng nói truyền đến từ điện thoại, sắc mặt Quách Dung Dung đột nhiên thay đổi...
/294
|