Chị em Quách Dung Dung triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Trong đầu tên quản lý sàn boxing trống rỗng, ông ta đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng đạp phanh lại.
Sau một hồi chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, rốt cục chiếc xe cũng đụng vào hàng rào ven đường rồi dừng lại.
Thân xe đột nhiên chấn động, nhưng người trên xe lại không có cảm giác gì, tất cả đều ngơ ngác nhìn thi thể của Hồ Bưu.
Hồ Bưu chết rồi, chết ngay dưới mí mắt của bọn họ.
Gã không có cơ hội phản kháng nào, thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã chết.
Không ai ngờ tới Lâm Vũ một giây trước còn tươi cười đầy mặt, một giây sau đã ra tay giết người.
Giết người xong hắn còn ngồi ở chỗ đó như chẳng có chuyện gì.
“A...” Thật lâu sau, trên xe rốt cục cũng vang lên một tiếng thét hoảng sợ. Nhưng người phát ra âm thanh lại là Quách Dịch.
Trên mặt Quách Dịch tràn đầy hoảng sợ, ôm chặt lấy cánh tay Quách Dung Dung mà e dè liếc nhìn một bên, căn bản không dám nhìn thi thể của Hồ Bưu.
Ngược lại Quách Dung Dung dù rất chấn động, nhưng lại không sợ hãi gì lắm.
Dù sao cô ấy cũng là người từng làm việc trong bệnh viện chiến khu ở Lang Quân Bắc Cảnh một năm.
Cô ấy từng nhìn thấy quá nhiều người chết.
Người chết còn thê thảm máu me hơn Hồ Bưu thực sự quá nhiều. Nhiều đến mức cô ấy đã chết lặng.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Quách Dịch, rốt cục quản lý sàn boxing cũng chật vật từ từ tỉnh táo lại.
Ông ta vô thức muốn mở cửa xe chạy trốn, nhưng thấy ánh mắt của Lâm Vũ đã tập trung lên người mình thì lập tức bỏ đi suy nghĩ này mà tràn đầy sợ hãi nhìn hắn, ông ta ngồi trên ghế lại như ngồi trên bàn chông, trong mắt tràn ngập cầu khẩn.
“Tôi lười giết ông ta.”
Lâm Vũ dời ánh mắt khỏi người ông ta: “Lái xe đi, đến trang viên Lệ Thủy.”
Nghe Lâm Vũ nói vậy, quản lý lập tức như được đại xá, đầu đầy mồ hôi nổ máy xe, trên người đã lạnh lẽo đến lạ thường.
“Được rồi, đừng gào thét nữa.”
Lâm Vũ cười ha hả nhìn về phía Quách Dịch: “Có thế này mà anh đã bị doạ sợ rồi thì làm sao vào quân đoàn Bạch Hổ được?”
Đón lấy ánh mắt của Lâm Vũ, Quách Dịch lập tức ngậm miệng, mặt đỏ ửng lên.
“Giết rất tốt!” Lúc này Quách Dung Dung vỗ tay khen hay: “Loại người làm nhiều việc ác này không nên sống trên đời!”
“Đúng.” Lâm Vũ rất tán thành mà gật đầu.
Ninh Loạn cũng không nói rõ ràng tội ác của Hồ Bưu, chỉ bảo là Hồ Bưu chết mười lần cũng không tính nhiều.
Một câu đơn giản đã chứng tỏ Hồ Bưu từng làm bao nhiêu chuyện xấu.
Quách Dung Dung cố gắng bình tĩnh mà hỏi: “Em đi trang viên Lệ Thủy làm gì?”
“Em vừa mới biết người đứng phía sau Hồ Bưu là một kẻ em đang tìm kiếm.” Lâm Vũ cười một tiếng rồi nói với Quách Dịch: “Nói ra còn phải cảm ơn anh, nếu không phải anh gây chuyện ở sàn boxing thì có lẽ trong thời gian ngắn tôi còn chưa tìm thấy người này.”
Hồ Bưu thật sự cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Trương Phong Dương!
Cũng chính là Trương Tam mà Lâm Đông Lai nhắc đến.
Ninh Loạn điều tra được mọi phương diện của Trương Phong Dương đều ăn khớp với đặc thù của Trương Tam.
Trong đầu tên quản lý sàn boxing trống rỗng, ông ta đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng đạp phanh lại.
Sau một hồi chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, rốt cục chiếc xe cũng đụng vào hàng rào ven đường rồi dừng lại.
Thân xe đột nhiên chấn động, nhưng người trên xe lại không có cảm giác gì, tất cả đều ngơ ngác nhìn thi thể của Hồ Bưu.
Hồ Bưu chết rồi, chết ngay dưới mí mắt của bọn họ.
Gã không có cơ hội phản kháng nào, thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã chết.
Không ai ngờ tới Lâm Vũ một giây trước còn tươi cười đầy mặt, một giây sau đã ra tay giết người.
Giết người xong hắn còn ngồi ở chỗ đó như chẳng có chuyện gì.
“A...” Thật lâu sau, trên xe rốt cục cũng vang lên một tiếng thét hoảng sợ. Nhưng người phát ra âm thanh lại là Quách Dịch.
Trên mặt Quách Dịch tràn đầy hoảng sợ, ôm chặt lấy cánh tay Quách Dung Dung mà e dè liếc nhìn một bên, căn bản không dám nhìn thi thể của Hồ Bưu.
Ngược lại Quách Dung Dung dù rất chấn động, nhưng lại không sợ hãi gì lắm.
Dù sao cô ấy cũng là người từng làm việc trong bệnh viện chiến khu ở Lang Quân Bắc Cảnh một năm.
Cô ấy từng nhìn thấy quá nhiều người chết.
Người chết còn thê thảm máu me hơn Hồ Bưu thực sự quá nhiều. Nhiều đến mức cô ấy đã chết lặng.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Quách Dịch, rốt cục quản lý sàn boxing cũng chật vật từ từ tỉnh táo lại.
Ông ta vô thức muốn mở cửa xe chạy trốn, nhưng thấy ánh mắt của Lâm Vũ đã tập trung lên người mình thì lập tức bỏ đi suy nghĩ này mà tràn đầy sợ hãi nhìn hắn, ông ta ngồi trên ghế lại như ngồi trên bàn chông, trong mắt tràn ngập cầu khẩn.
“Tôi lười giết ông ta.”
Lâm Vũ dời ánh mắt khỏi người ông ta: “Lái xe đi, đến trang viên Lệ Thủy.”
Nghe Lâm Vũ nói vậy, quản lý lập tức như được đại xá, đầu đầy mồ hôi nổ máy xe, trên người đã lạnh lẽo đến lạ thường.
“Được rồi, đừng gào thét nữa.”
Lâm Vũ cười ha hả nhìn về phía Quách Dịch: “Có thế này mà anh đã bị doạ sợ rồi thì làm sao vào quân đoàn Bạch Hổ được?”
Đón lấy ánh mắt của Lâm Vũ, Quách Dịch lập tức ngậm miệng, mặt đỏ ửng lên.
“Giết rất tốt!” Lúc này Quách Dung Dung vỗ tay khen hay: “Loại người làm nhiều việc ác này không nên sống trên đời!”
“Đúng.” Lâm Vũ rất tán thành mà gật đầu.
Ninh Loạn cũng không nói rõ ràng tội ác của Hồ Bưu, chỉ bảo là Hồ Bưu chết mười lần cũng không tính nhiều.
Một câu đơn giản đã chứng tỏ Hồ Bưu từng làm bao nhiêu chuyện xấu.
Quách Dung Dung cố gắng bình tĩnh mà hỏi: “Em đi trang viên Lệ Thủy làm gì?”
“Em vừa mới biết người đứng phía sau Hồ Bưu là một kẻ em đang tìm kiếm.” Lâm Vũ cười một tiếng rồi nói với Quách Dịch: “Nói ra còn phải cảm ơn anh, nếu không phải anh gây chuyện ở sàn boxing thì có lẽ trong thời gian ngắn tôi còn chưa tìm thấy người này.”
Hồ Bưu thật sự cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Trương Phong Dương!
Cũng chính là Trương Tam mà Lâm Đông Lai nhắc đến.
Ninh Loạn điều tra được mọi phương diện của Trương Phong Dương đều ăn khớp với đặc thù của Trương Tam.
/294
|