Ninh Loạn không nghe lệnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có người muốn gây bất lợi cho ngài! Tôi nhất định phải bóp chết người này từ trong nôi!”
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Loạn: “Trên thế giới này có nhiều người muốn mạng của tôi! Làm sao anh có thể giết hết bọn họ được?”
Ninh Loạn có chút nghẹn lại, không nói nên lời.
Đúng vậy, trên đời này có bao nhiêu người muốn mạng sống của Mục Bắc Vương!
Chưa kể đến những thế lực thù địch ở ngoài nước, dù là trong nước còn cũng co người muốn lấy mạng hắn.
Anh ta muốn giết địch, nhưng làm sao có thể giết sạch được?
Im lặng một lúc, Ninh Loạn cúi đầu nhận mệnh lệnh.
Lâm Vũ cụp mịi, liếc nhìn Phượng Mị Nương đang vô cùng đau lòng, sau đó nói với Thẩm Khanh Nguyệt: “Em an ủi cô ấy cho thật tốt, bọn anh đi một lát sẽ quay lại!”
Thẩm Khanh Nguyệt muốn thuyết phục bọn họ, nhưng cô biết mình căn bản không thuyết phục được bọn họ, bao nhiêu lời muốn nói đều rút gọn thành “Cẩn thận“.
Lâm Vũ gật đầu và lên máy bay ngay lập tức.
Ninh Loạn liếc nhìn thi thể Sở Nam Phong, vẻ mặt âm trầm đi theo.
“Tôi đã sail”
Trên trực thăng, trên mặt Ninh Loạn đầy sự áy náy: “Nếu tôi nghe theo chỉ thị của ngài mà đi cùng lão Sở, ông ấy sẽ không bị hãm hại! Ngài muốn phạt tôi thế nào cũng được!”
Lâm Vũ nhắm mắt lại, mặt không biểu cảm nói: “Bây giờ nói chuyện này có ích lợi gì? Tôi cũng không ngờ trong tay Đường Thanh Vân lại có Xích Luyện Thiên Hương, tôi cũng có trách nhiệm về cái chết của lão Sở.”
Lúc trước, khi Sở Nam Phong muốn đi tìm Đường Thanh Vân báo thù, hắn đã thầm thấy hơi lo lắng.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Sở Nam Phong. Bởi vì, hắn cũng có cùng suy nghĩ với Ninh Loạn.
Bọn họ đều cảm thấy, với thực lực của Sở Nam Phong, có thể dễ dàng giết chết Đường Thanh Vân.
Không ai nghĩ rằng loại chất độc kỳ lạ như Xích Luyện Thiên Hương đã biến mất hàng trăm năm lại xuất hiện trở lại, còn vô tình bị Sở Nam Phong gặp phải.
Khi đó, hắn chỉ cần ép Ninh Lọan đi theo Sở Nam Phong, Ninh Loạn tuyệt đối không dám không đi.
Sở Nam Phong chết vì đánh giá thấp kẻ thù của mình, cũng vì sự bất cẩn của họ.
Ninh Loạn trầm mặc một lát, nắm đấm sắt gần như vắt ra nước, sát ý nghiêm nghị nói: “Để tôi lấy đầu của Đường Thanh Vân! Tôi sẽ đích thân báo thù cho lão SởI”
“Được!”
Lâm Vũ đồng ý, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, căn bản không thể nhìn ra cảm xúc.
Nhưng những người hiểu rõ Lâm Vũ đều biết, giờ phút này trong lòng hắn đã tràn ngập phẫn nộ.
Đường Môn nằm ở vùng núi phía Tây Nam.
Trong hàng nghìn năm qua, người của Đường Môn vẫn không được người đời đón nhận.
Đường Môn giỏi ám khí và độc dược, luôn cho người ta ấn tượng gắn liền với hai chữ “ác độc”.
Đường Môn cũng đã từng huy hoàng một thời, nhắc tới Đường Môn, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Sau đó, Đường Môn bị mấy gia tộc cổ võ hợp lực tiêu diệt, tổn thất vô cùng nặng nề, gần như bị biến mất khỏi thế gian.
Cũng từ đó về sau, người của Đường Môn bị buộc phải trốn vào trong núi, hiếm khi đi lại ngoài đời.
Đường Môn lúc này nhìn có vẻ yên bình nhưng thực tế cũng đã trở thành một mớ hỗn độn.
“Cha, chúng ta thật sự phải rời đi sao?”
Con trai Đường Thanh Vân không cam lòng nhìn cha mình với mái tóc hoa râm bên thái dương: “Cha đã vất vả nhiều năm như vậy, Đường Môn của chúng †a mới có được quy mô như hiện tại, cha thật sự bằng lòng từ bỏ tất cả sao?”
“Có tiếc nuối cũng phải từ bỏ!”
Sắc mặt Đường Thanh Vân tái nhợt, trước ngực còn quấn một vòng băng gạc, nghiêm nghị nói: “Tên khốn Sở Nam Phong đó là thống lĩnh tả quân của Lang Quân Bắc Cảnh, người của Lang Quân Bắc Cảnh nhất định sẽ không nhượng bội! Một khi tin tức truyền tới Lang Quân Bắc Cảnh, dù chúng ta có muốn rời đi cũng không còn cơ hội!”
“Đó đều là lời nói một chiều của Sở Nam Phong, ai biết ông ta có phải là người của Lang Quân Bắc Cảnh thật hay không?”
Đường Kinh Nghĩa vẫn không cam lòng: “Có lẽ ông ta chỉ lợi dụng Lang Quân Bắc Cảnh để hù dọa chúng ta thôi!”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Đường Thanh Vân thận trọng lắc đầu: “Hơn nữa...”
Nói tới đây, Đường Thanh Vân lại trừng mắt nhìn con trai mình, tức giận nói: “Nếu không phải do con lắm miệng, làm sao tên khốn Sở Nam Phong kia biết được Xích Luyện Thiên Hương là chuẩn bị cho Mục Bắc Vương? Lỡ như tên khốn đó truyền tin này ra ngoài, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được chúng ta!”
Khi bị cha trừng mắt nhìn, trong lòng Đường Kinh Nghĩa đột nhiên run lên, vội vàng cười nói: “Cha yên tâm, tên khốn đó bị thương nặng, lại còn trúng độc Xích Luyện Thiên Hương, ông ta không có cơ hộ
Đường Kinh Nghĩa còn chưa nói xong, một luồng sát ý ngập trời đột nhiên bao trùm Đường Môn.
“Đường Thanh Vân, ra đây chịu chết đi!”
Một tiếng hét lớn vang vọng khắp toàn bộ Đường Môn.
Ngay sau đó là một loạt tiếng hét sợ hãi đầy hoảng loạn.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Loạn: “Trên thế giới này có nhiều người muốn mạng của tôi! Làm sao anh có thể giết hết bọn họ được?”
Ninh Loạn có chút nghẹn lại, không nói nên lời.
Đúng vậy, trên đời này có bao nhiêu người muốn mạng sống của Mục Bắc Vương!
Chưa kể đến những thế lực thù địch ở ngoài nước, dù là trong nước còn cũng co người muốn lấy mạng hắn.
Anh ta muốn giết địch, nhưng làm sao có thể giết sạch được?
Im lặng một lúc, Ninh Loạn cúi đầu nhận mệnh lệnh.
Lâm Vũ cụp mịi, liếc nhìn Phượng Mị Nương đang vô cùng đau lòng, sau đó nói với Thẩm Khanh Nguyệt: “Em an ủi cô ấy cho thật tốt, bọn anh đi một lát sẽ quay lại!”
Thẩm Khanh Nguyệt muốn thuyết phục bọn họ, nhưng cô biết mình căn bản không thuyết phục được bọn họ, bao nhiêu lời muốn nói đều rút gọn thành “Cẩn thận“.
Lâm Vũ gật đầu và lên máy bay ngay lập tức.
Ninh Loạn liếc nhìn thi thể Sở Nam Phong, vẻ mặt âm trầm đi theo.
“Tôi đã sail”
Trên trực thăng, trên mặt Ninh Loạn đầy sự áy náy: “Nếu tôi nghe theo chỉ thị của ngài mà đi cùng lão Sở, ông ấy sẽ không bị hãm hại! Ngài muốn phạt tôi thế nào cũng được!”
Lâm Vũ nhắm mắt lại, mặt không biểu cảm nói: “Bây giờ nói chuyện này có ích lợi gì? Tôi cũng không ngờ trong tay Đường Thanh Vân lại có Xích Luyện Thiên Hương, tôi cũng có trách nhiệm về cái chết của lão Sở.”
Lúc trước, khi Sở Nam Phong muốn đi tìm Đường Thanh Vân báo thù, hắn đã thầm thấy hơi lo lắng.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Sở Nam Phong. Bởi vì, hắn cũng có cùng suy nghĩ với Ninh Loạn.
Bọn họ đều cảm thấy, với thực lực của Sở Nam Phong, có thể dễ dàng giết chết Đường Thanh Vân.
Không ai nghĩ rằng loại chất độc kỳ lạ như Xích Luyện Thiên Hương đã biến mất hàng trăm năm lại xuất hiện trở lại, còn vô tình bị Sở Nam Phong gặp phải.
Khi đó, hắn chỉ cần ép Ninh Lọan đi theo Sở Nam Phong, Ninh Loạn tuyệt đối không dám không đi.
Sở Nam Phong chết vì đánh giá thấp kẻ thù của mình, cũng vì sự bất cẩn của họ.
Ninh Loạn trầm mặc một lát, nắm đấm sắt gần như vắt ra nước, sát ý nghiêm nghị nói: “Để tôi lấy đầu của Đường Thanh Vân! Tôi sẽ đích thân báo thù cho lão SởI”
“Được!”
Lâm Vũ đồng ý, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, căn bản không thể nhìn ra cảm xúc.
Nhưng những người hiểu rõ Lâm Vũ đều biết, giờ phút này trong lòng hắn đã tràn ngập phẫn nộ.
Đường Môn nằm ở vùng núi phía Tây Nam.
Trong hàng nghìn năm qua, người của Đường Môn vẫn không được người đời đón nhận.
Đường Môn giỏi ám khí và độc dược, luôn cho người ta ấn tượng gắn liền với hai chữ “ác độc”.
Đường Môn cũng đã từng huy hoàng một thời, nhắc tới Đường Môn, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Sau đó, Đường Môn bị mấy gia tộc cổ võ hợp lực tiêu diệt, tổn thất vô cùng nặng nề, gần như bị biến mất khỏi thế gian.
Cũng từ đó về sau, người của Đường Môn bị buộc phải trốn vào trong núi, hiếm khi đi lại ngoài đời.
Đường Môn lúc này nhìn có vẻ yên bình nhưng thực tế cũng đã trở thành một mớ hỗn độn.
“Cha, chúng ta thật sự phải rời đi sao?”
Con trai Đường Thanh Vân không cam lòng nhìn cha mình với mái tóc hoa râm bên thái dương: “Cha đã vất vả nhiều năm như vậy, Đường Môn của chúng †a mới có được quy mô như hiện tại, cha thật sự bằng lòng từ bỏ tất cả sao?”
“Có tiếc nuối cũng phải từ bỏ!”
Sắc mặt Đường Thanh Vân tái nhợt, trước ngực còn quấn một vòng băng gạc, nghiêm nghị nói: “Tên khốn Sở Nam Phong đó là thống lĩnh tả quân của Lang Quân Bắc Cảnh, người của Lang Quân Bắc Cảnh nhất định sẽ không nhượng bội! Một khi tin tức truyền tới Lang Quân Bắc Cảnh, dù chúng ta có muốn rời đi cũng không còn cơ hội!”
“Đó đều là lời nói một chiều của Sở Nam Phong, ai biết ông ta có phải là người của Lang Quân Bắc Cảnh thật hay không?”
Đường Kinh Nghĩa vẫn không cam lòng: “Có lẽ ông ta chỉ lợi dụng Lang Quân Bắc Cảnh để hù dọa chúng ta thôi!”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Đường Thanh Vân thận trọng lắc đầu: “Hơn nữa...”
Nói tới đây, Đường Thanh Vân lại trừng mắt nhìn con trai mình, tức giận nói: “Nếu không phải do con lắm miệng, làm sao tên khốn Sở Nam Phong kia biết được Xích Luyện Thiên Hương là chuẩn bị cho Mục Bắc Vương? Lỡ như tên khốn đó truyền tin này ra ngoài, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được chúng ta!”
Khi bị cha trừng mắt nhìn, trong lòng Đường Kinh Nghĩa đột nhiên run lên, vội vàng cười nói: “Cha yên tâm, tên khốn đó bị thương nặng, lại còn trúng độc Xích Luyện Thiên Hương, ông ta không có cơ hộ
Đường Kinh Nghĩa còn chưa nói xong, một luồng sát ý ngập trời đột nhiên bao trùm Đường Môn.
“Đường Thanh Vân, ra đây chịu chết đi!”
Một tiếng hét lớn vang vọng khắp toàn bộ Đường Môn.
Ngay sau đó là một loạt tiếng hét sợ hãi đầy hoảng loạn.
/294
|