Vào đêm khuya. Tại Nam Cung thế gia.
Vợ chồng Nam Cung Thuật đang nghỉ ngơi thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Cha, mẹ! Xảy ra chuyện rồi! Em gái con mất tích rồi!” Nam Cung Chiêu vừa gõ cửa vừa nói với giọng lo lắng.
Cánh cửa mở ra, Phương Yên lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mất tích nghĩa là sao?”
Trong lúc vội vã, thậm chí bà ta còn không kịp đi dép.
Nam Cung Chiêu hoảng sợ lắc đầu: “Con không biết đã xảy ra chuyện gì, con gọi cho con bé mãi mà không có ai bắt máy.”
“Chỉ là không nghe điện thoại thôi à?” Lúc này Nam Cung Thuật cũng từ trong phòng đi ra, bình tính nói: “Không phải là con không biết tính cách của Tình Nhi. Con bé này chắc là đang đi chơi bời ở đâu đó, con không cần phải làm ầm ï lên.”
Chỉ là không gọi được điện thoại thôi mà.
Chẳng phải việc người trẻ ham chơi, không nghe điện thoại là điều bình thường sao?
Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn!
“Nhưng cũng không gọi điện thoại được cho những người ở xung quanh con bé.”
Nam Cung Chiêu vẫn rất lo lắng, vội vàng nhấn mạnh.
“Cùng lắm mà cũng đang chơi cùng con bé thôi.” Nam Cung Thuật cũng không quan tâm: “Đợi bọn nó chơi chán rồi sẽ về thôi! Được rồi, như vậy đi, cha và mẹ con cần phải nghỉ ngơi.”
“Hay là phái người đi tìm đi?” Phương Yên không yên tâm.
“Tìm cái gì mà tìm chứ?” Nam Cung Thuật vẫn không quan tâm, ông ta vòng tay qua vai Phương Yên, cười nói: “Phu nhân ơi, với tính cách của Tình Nhi, nếu như chỉ là không thể gọi điện thoại mà đã lo sốt vó thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết vì lo lắng mất.”
Nam Cung Thuật biết rất rõ tính nết của con gái mình.
Mặc dù là người của Nam Cung thế gia nhưng vẫn là một cô bé chưa đây mười tám tuổi, lúc nào cũng ham chơi.
Nếu chỉ có một chút biến động nhỏ mà họ đã lo lắng cho nha đầu này như vậy thì sau này trong nhà e là sẽ không được bình yên.
Nghe chồng nói như vậy, vẻ lo lắng trên mặt Phương Yên giảm đi một chút. Bà ta biết rõ tính tình của con gái mình, nha đầu này điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm.
Suy nghĩ một chút, Phương Yên dặn dò Nam Cung Chiêu: “Con cũng về nghỉ ngơi trước đi, nếu sáng sớm mai con bé vẫn không về hãy phái người đi tìm.”
“Dạ”
Nam Cung Chiêu bất lực, đành phải gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm không lành, đã lâu rồi anh ta không có loại dự cảm này.
Anh ta luôn cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra. Không được! Vẫn phải phái người đi tìm!
Nghĩ đến đây, Nam Cung Chiêu nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng con trai rời đi, Nam Cung Thuật không khỏi mỉm cười, cảm khái nói: “Nếu Tình Nhi cũng hiểu chuyện như anh trai nó thì tốt biết mấy.”
“Không phải đều là do nuông chiều mà ra sao?” Phương Yên tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Nhà người khác đều nuông chiều con trai đến hư hỏng, nhà chúng ta thì hay rồi, chỉ ngược lại là chiều hư con gái!”
“Lỗi tại tôi à?” Nam Cung Thuật bất lực cười khổ nói: “Con bé là con gái duy nhất trong nhà, mọi người trong nhà đều chiều nó, tôi có thể làm gì đây?”
Nhắc đến chuyện này, ông ta lại cảm thấy đau đầu. Thấy con gái mình càng lớn càng tệ, đương nhiên ông ta cũng muốn dạy dỗ con gái thật tốt để tránh sau này không ai dám lấy con bé. Nhưng nếu chỉ riêng
ông ta muốn quản cũng vô ích!
Nếu ông ta dám mắng con gái một, ông bà nội con bé sẽ mắng ông ta mười câu.
Con gái từ nhỏ đã được cả nhà chiều chuộng như công chúa, ông ta đã mất quyền quản giáo con bé từ lâu rồi.
Đánh không được, mắng cũng không được, vậy thì ông ta quản giáo thế nào. đây?
“Haizz...' Nhìn dáng vẻ chồng đau đầu, Phương Yên không khỏi thở dài.
Sáng hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Tình. Hơn nữa, vẫn không có tin tức gì.
Mất tích rồi! Nam Cung Tình hoàn toàn mất tích rồi.
Bây giờ, Nam Cung thế gia như ong vỡ tổ.
Vợ chồng Nam Cung Thuật đang nghỉ ngơi thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Cha, mẹ! Xảy ra chuyện rồi! Em gái con mất tích rồi!” Nam Cung Chiêu vừa gõ cửa vừa nói với giọng lo lắng.
Cánh cửa mở ra, Phương Yên lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mất tích nghĩa là sao?”
Trong lúc vội vã, thậm chí bà ta còn không kịp đi dép.
Nam Cung Chiêu hoảng sợ lắc đầu: “Con không biết đã xảy ra chuyện gì, con gọi cho con bé mãi mà không có ai bắt máy.”
“Chỉ là không nghe điện thoại thôi à?” Lúc này Nam Cung Thuật cũng từ trong phòng đi ra, bình tính nói: “Không phải là con không biết tính cách của Tình Nhi. Con bé này chắc là đang đi chơi bời ở đâu đó, con không cần phải làm ầm ï lên.”
Chỉ là không gọi được điện thoại thôi mà.
Chẳng phải việc người trẻ ham chơi, không nghe điện thoại là điều bình thường sao?
Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn!
“Nhưng cũng không gọi điện thoại được cho những người ở xung quanh con bé.”
Nam Cung Chiêu vẫn rất lo lắng, vội vàng nhấn mạnh.
“Cùng lắm mà cũng đang chơi cùng con bé thôi.” Nam Cung Thuật cũng không quan tâm: “Đợi bọn nó chơi chán rồi sẽ về thôi! Được rồi, như vậy đi, cha và mẹ con cần phải nghỉ ngơi.”
“Hay là phái người đi tìm đi?” Phương Yên không yên tâm.
“Tìm cái gì mà tìm chứ?” Nam Cung Thuật vẫn không quan tâm, ông ta vòng tay qua vai Phương Yên, cười nói: “Phu nhân ơi, với tính cách của Tình Nhi, nếu như chỉ là không thể gọi điện thoại mà đã lo sốt vó thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết vì lo lắng mất.”
Nam Cung Thuật biết rất rõ tính nết của con gái mình.
Mặc dù là người của Nam Cung thế gia nhưng vẫn là một cô bé chưa đây mười tám tuổi, lúc nào cũng ham chơi.
Nếu chỉ có một chút biến động nhỏ mà họ đã lo lắng cho nha đầu này như vậy thì sau này trong nhà e là sẽ không được bình yên.
Nghe chồng nói như vậy, vẻ lo lắng trên mặt Phương Yên giảm đi một chút. Bà ta biết rõ tính tình của con gái mình, nha đầu này điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm.
Suy nghĩ một chút, Phương Yên dặn dò Nam Cung Chiêu: “Con cũng về nghỉ ngơi trước đi, nếu sáng sớm mai con bé vẫn không về hãy phái người đi tìm.”
“Dạ”
Nam Cung Chiêu bất lực, đành phải gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm không lành, đã lâu rồi anh ta không có loại dự cảm này.
Anh ta luôn cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra. Không được! Vẫn phải phái người đi tìm!
Nghĩ đến đây, Nam Cung Chiêu nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng con trai rời đi, Nam Cung Thuật không khỏi mỉm cười, cảm khái nói: “Nếu Tình Nhi cũng hiểu chuyện như anh trai nó thì tốt biết mấy.”
“Không phải đều là do nuông chiều mà ra sao?” Phương Yên tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Nhà người khác đều nuông chiều con trai đến hư hỏng, nhà chúng ta thì hay rồi, chỉ ngược lại là chiều hư con gái!”
“Lỗi tại tôi à?” Nam Cung Thuật bất lực cười khổ nói: “Con bé là con gái duy nhất trong nhà, mọi người trong nhà đều chiều nó, tôi có thể làm gì đây?”
Nhắc đến chuyện này, ông ta lại cảm thấy đau đầu. Thấy con gái mình càng lớn càng tệ, đương nhiên ông ta cũng muốn dạy dỗ con gái thật tốt để tránh sau này không ai dám lấy con bé. Nhưng nếu chỉ riêng
ông ta muốn quản cũng vô ích!
Nếu ông ta dám mắng con gái một, ông bà nội con bé sẽ mắng ông ta mười câu.
Con gái từ nhỏ đã được cả nhà chiều chuộng như công chúa, ông ta đã mất quyền quản giáo con bé từ lâu rồi.
Đánh không được, mắng cũng không được, vậy thì ông ta quản giáo thế nào. đây?
“Haizz...' Nhìn dáng vẻ chồng đau đầu, Phương Yên không khỏi thở dài.
Sáng hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Tình. Hơn nữa, vẫn không có tin tức gì.
Mất tích rồi! Nam Cung Tình hoàn toàn mất tích rồi.
Bây giờ, Nam Cung thế gia như ong vỡ tổ.
/294
|