Nhưng tới nghĩ lui, cô ta cũng không nghĩ ra ưu điểm gì cả.
Cuối cùng Nam Cung Tình nâng mắt lên trừng Lâm Vũ: “Dựa vào cái gì tôi phải nói cho anh?”
“Dựa vào cô là tù nhân.” Lâm Vũ khế cười.
Nam Cung Tình bĩu môi, khinh thường nói: “Ai là tù nhân còn chưa biết đâu! Chờ xem, rất nhanh người của thế gia Nam Cung sẽ tìm tới nơi này! Đến lúc đó tôi muốn anh quỳ trước mặt tôi mà nói ra ưu điểm của bản tiểu thư! Nói ba ngày cũng không được phép ngừng!”
“Tôi phát hiện ưu điểm của cô rồi.” Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Ngây thơi” Nam Cung Tình cứng lại, sau đó tức đến oa oa kêu to. Ngây thơ cái gì?
Kỳ thật là đang nói cô ta ngốc!
Trong lúc Nam Cung Tình tức hổn hển thì Ninh Loạn đột nhiên đẩy cửa tiến đến, còn áp giải Nam Cung Thuật.
“Cha!” Nhìn thấy Nam Cung Thuật, Nam Cung Tình lập tức kích động nhảy
dựng lên, chỉ vào Lâm Vũ mà cười to nói: “Tôi nói rồi, rất nhanh người của thế gia Nam Cung sẽ tìm đến! Hiện tại xem bản tiểu thư trừng trị anh thế nào!”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Nam Cung Tình, Lâm Vũ và Ninh Loạn đều sững sờ.
Chỉ số thông minh của cô ta có vấn đề sao?
Cô ta không nhìn ra tình thế trước mắt à?
“Tình Nhi!” Nam Cung Thuật thấy thế thì nghiêm nghị quát con gái ngừng lại rồi nói với Lâm Vũ: “Vị tiên sinh này, tôi không biết thế gia Nam Cung có ân oán gì với anh, nhưng con tôi vô tội, có gì thì nhắm vào tôi này, thả con trai con gái tôi ra!”
Nghe cha nói vậy, nụ cười trên mặt Nam Cung Tình đột nhiên cứng đờ.
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cô ta.
Chẳng lẽ cha bị bắt tới?
Cái này... Cái này sao có thể!
Lâm Vũ lạnh nhạt liếc Nam Cung Tình một cái rồi dời ánh mắt về hướng Nam Cung Thuật: “Ông cảm thấy con cái mình vô tội sao?”
“Đúng vậy.” Nam Cung Thuật trịnh trọng gật đầu.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Ông ta rất muốn trực tiếp cứu con gái đi, nhưng lại có lòng không đủ sức.
Hiện tại chỉ có thể bị ép giảng đạo lý với bọn họ.
“Năm đó người của Lâm gia có vô tội không?” Trên mặt Lâm Vũ đột nhiên phủ đầy sương lạnh: “Khi đó em gái tôi năm tuổi, tôi bảy tuổi! Chúng tôi có ân oán gì với thế gia Nam Cung các người chứ?”
“Lâm gia?” Nam Cung Thuật mờ mịt nhìn Lâm Vũ: “Lâm gia nào?”
“Lâm gia Giang Bắc.” Lâm Vũ lạnh lùng trả lời.
Nam Cung Thuật vẫn rất mờ mịt, lắc đầu nói: “Tôi chưa hề đến Giang Bắc, càng không biết tôi và Lâm gia các người có ân oán gì.”
Hả?
Lâm Vũ nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thuật, muốn nhìn ra vẻ giả dối trong mắt ông ta.
Nhưng trong mắt Nam Cung Thuật tràn đầy mờ mịt, căn bản không giống đang diễn trò.
Mười lăm năm trước Nam Cung Thuật cũng chừng ba mươi tuổi mà?
Ông ta lại không biết chuyện thế gia Nam Cung hạ lệnh tiêu diệt dòng chính của Lâm gia?
Chẳng lẽ tất cả đều là Nam Cung Bác an bài? Hoặc là những người khác của thế gia Nam Cung? Thú vị!
Càng ngày càng thú vị!
“Cho cha con họ một chút không gian.” Lâm Vũ bỏ lại câu nói này rồi cất bước đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Nam Cung Thuật gọi hắn lại: “Anh phái người bắt chúng tôi đi là muốn làm gì?”
“Tôi muốn diệt thế gia Nam Cung, được không?” Lâm Vũ không quay đầu lại mà nói, sau đó cất bước rời đi.
Nam Cung Thuật ngây người, Nam Cung Tình cũng ngơ ra.
Diệt thế gia Nam Cung!
Hắn muốn hủy diệt toàn bộ thế gia Nam Cung!
Là tự tin hay là nói năng ngông cuồng?
Nhìn hai cha con ngơ ngác đứng đó, trên mặt Ninh Loạn lộ ra nụ cười ác ma:
“Chúng tôi muốn diệt thế gia Nam Cung các người là dễ như trở bàn tay! Nhưng trước khi diệt trừ, tôi sẽ để các người nếm thử mùi vị luôn bị sợ hãi dây dưa...”
Cuối cùng Nam Cung Tình nâng mắt lên trừng Lâm Vũ: “Dựa vào cái gì tôi phải nói cho anh?”
“Dựa vào cô là tù nhân.” Lâm Vũ khế cười.
Nam Cung Tình bĩu môi, khinh thường nói: “Ai là tù nhân còn chưa biết đâu! Chờ xem, rất nhanh người của thế gia Nam Cung sẽ tìm tới nơi này! Đến lúc đó tôi muốn anh quỳ trước mặt tôi mà nói ra ưu điểm của bản tiểu thư! Nói ba ngày cũng không được phép ngừng!”
“Tôi phát hiện ưu điểm của cô rồi.” Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Ngây thơi” Nam Cung Tình cứng lại, sau đó tức đến oa oa kêu to. Ngây thơ cái gì?
Kỳ thật là đang nói cô ta ngốc!
Trong lúc Nam Cung Tình tức hổn hển thì Ninh Loạn đột nhiên đẩy cửa tiến đến, còn áp giải Nam Cung Thuật.
“Cha!” Nhìn thấy Nam Cung Thuật, Nam Cung Tình lập tức kích động nhảy
dựng lên, chỉ vào Lâm Vũ mà cười to nói: “Tôi nói rồi, rất nhanh người của thế gia Nam Cung sẽ tìm đến! Hiện tại xem bản tiểu thư trừng trị anh thế nào!”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Nam Cung Tình, Lâm Vũ và Ninh Loạn đều sững sờ.
Chỉ số thông minh của cô ta có vấn đề sao?
Cô ta không nhìn ra tình thế trước mắt à?
“Tình Nhi!” Nam Cung Thuật thấy thế thì nghiêm nghị quát con gái ngừng lại rồi nói với Lâm Vũ: “Vị tiên sinh này, tôi không biết thế gia Nam Cung có ân oán gì với anh, nhưng con tôi vô tội, có gì thì nhắm vào tôi này, thả con trai con gái tôi ra!”
Nghe cha nói vậy, nụ cười trên mặt Nam Cung Tình đột nhiên cứng đờ.
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cô ta.
Chẳng lẽ cha bị bắt tới?
Cái này... Cái này sao có thể!
Lâm Vũ lạnh nhạt liếc Nam Cung Tình một cái rồi dời ánh mắt về hướng Nam Cung Thuật: “Ông cảm thấy con cái mình vô tội sao?”
“Đúng vậy.” Nam Cung Thuật trịnh trọng gật đầu.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Ông ta rất muốn trực tiếp cứu con gái đi, nhưng lại có lòng không đủ sức.
Hiện tại chỉ có thể bị ép giảng đạo lý với bọn họ.
“Năm đó người của Lâm gia có vô tội không?” Trên mặt Lâm Vũ đột nhiên phủ đầy sương lạnh: “Khi đó em gái tôi năm tuổi, tôi bảy tuổi! Chúng tôi có ân oán gì với thế gia Nam Cung các người chứ?”
“Lâm gia?” Nam Cung Thuật mờ mịt nhìn Lâm Vũ: “Lâm gia nào?”
“Lâm gia Giang Bắc.” Lâm Vũ lạnh lùng trả lời.
Nam Cung Thuật vẫn rất mờ mịt, lắc đầu nói: “Tôi chưa hề đến Giang Bắc, càng không biết tôi và Lâm gia các người có ân oán gì.”
Hả?
Lâm Vũ nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thuật, muốn nhìn ra vẻ giả dối trong mắt ông ta.
Nhưng trong mắt Nam Cung Thuật tràn đầy mờ mịt, căn bản không giống đang diễn trò.
Mười lăm năm trước Nam Cung Thuật cũng chừng ba mươi tuổi mà?
Ông ta lại không biết chuyện thế gia Nam Cung hạ lệnh tiêu diệt dòng chính của Lâm gia?
Chẳng lẽ tất cả đều là Nam Cung Bác an bài? Hoặc là những người khác của thế gia Nam Cung? Thú vị!
Càng ngày càng thú vị!
“Cho cha con họ một chút không gian.” Lâm Vũ bỏ lại câu nói này rồi cất bước đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Nam Cung Thuật gọi hắn lại: “Anh phái người bắt chúng tôi đi là muốn làm gì?”
“Tôi muốn diệt thế gia Nam Cung, được không?” Lâm Vũ không quay đầu lại mà nói, sau đó cất bước rời đi.
Nam Cung Thuật ngây người, Nam Cung Tình cũng ngơ ra.
Diệt thế gia Nam Cung!
Hắn muốn hủy diệt toàn bộ thế gia Nam Cung!
Là tự tin hay là nói năng ngông cuồng?
Nhìn hai cha con ngơ ngác đứng đó, trên mặt Ninh Loạn lộ ra nụ cười ác ma:
“Chúng tôi muốn diệt thế gia Nam Cung các người là dễ như trở bàn tay! Nhưng trước khi diệt trừ, tôi sẽ để các người nếm thử mùi vị luôn bị sợ hãi dây dưa...”
/294
|