Cái ghế rơi xuống, bị Lâm Vũ dễ dàng né tránh.
Đỗ Phi lại tự đập mặt vào ghế rồi đau đến oa oa kêu to, khiến mọi người trong quán đồ nướng phát ra tiếng cười vang dội.
Nghe những tiếng cười này, Đỗ Phi vừa tức vừa giận, nhịn đau đứng lên muốn lấy đĩa đập đầu Lâm Vũ thì cô gái vừa lên tiếng đã lao đến.
“Chát!”
Cô gái đưa tay tát thẳng vào mặt Đỗ Phi, phẫn nộ quát: “Tôi bảo anh dừng tay, anh bị điếc à?”
Đỗ Phi bị cái tát này đánh ngơ ra, đờ đẫn nhìn cô gái nọ.
Lý Mộc Tử đau lòng bạn trai nên lập tức xông lên đẩy cô gái ra, phẫn nộ thét †o: “Cô có biết bạn trai tôi là ai không? Gô ăn...”
“Chát!”
Lý Mộc Tử lời còn chưa nói hết thì cô gái kia đã trở tay lại tát thẳng vào mặt cô ta.
Lần này Lý Mộc Tử cũng bị đánh sửng sốt.
“AI” Qua ba giây, Lý Mộc Tử rốt cục cũng tỉnh táo lại rồi thét to: “Tôi liều với
có... “Đùng!”
Lý Mộc Tử vừa muốn nhào về phía cô gái thì đã bị người ta tung một chân gạt ngã.
Khi cô ta phẫn nộ quay đầu mới phát hiện người đạp mình lại là Đỗ Phi.
Lý Mộc Tử mắt trợn tròn, nước mắt lập tức chảy xuống, khóc lóc om sòm hét lớn: “Anh có bệnh sao! Em đang giúp anh!”
“Cút mẹ mày đi!” Đỗ Phi mắng to một tiếng rồi lại đá mạnh một cái lên người Lý Mộc Tử, sau đó mới cười rạng rỡ chạy đến trước mặt cô gái, đưa tay tát vào mặt mình rồi cười làm lành nói: “Cao tiểu thư, thật xin lỗi, người đàn bà này ngu xuẩn không biết cô...
Cao tiểu thư?
Con gái của Cao Minh sao?
Lâm Vũ khẽ nhíu mày, đoán được đại khái thân phận của cô ta.
“Xin lỗi họ mau, sau đó cút cho tôi!” Cao Cầm đầy sương lạnh mà nói: “Về sau để tôi nhìn thấy anh thì gặp một lần đánh một lần!”
“Được, được!”
Đỗ Phi liên tục gật đầu, không chút do dự chạy đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người nói: “Thật xin lỗi, thực sự xin lỗi
“Cút đi, đừng ảnh hưởng khẩu vị của chúng tôi.” Lâm Vũ không kiên nhẫn phất tay.
Đỗ Phi như được đại xá, không rảnh quan tâm Lý Mộc Tử mà vội vàng xông lên xe, lái xe chạy xa nhanh như chớp, chỉ để lại Lý Mộc Tử co ro ngồi ở đó chảy
nước mắt.
Cao Cầm đầy chán ghét nhìn Lý Mộc Tử một cái, đang muốn tiến lên chào hỏi Lâm Vũ thì hắn lại khẽ lắc đầu, ra hiệu cô ta rời đi.
Cao Cầm hiểu ý nên vội vàng dừng bước, cảnh cáo nhìn đảo qua Lý Mộc Tử: “Tôi tên là Cao Cầm, về sau còn dám ức hiếp bạn học thì cô đừng tiếp tục ở trường học nữa!”
Nói xong, Cao Cầm không quay đầu lại mà rời đi.
Mãi đến khi Cao Cầm biến mất, đám người mới dần dần tỉnh táo lại.
“Cô ấy là Cao Cầm sao?”
“Nghe nói hình như cha cô ấy là Cao Minh!”
“Sao lại là hình như, cha cô ấy chính là ông Cao đấy!”
“Thật! Nghe nói cô ấy chuyển từ đại học Hoa Thanh đến đây!”
“Không thể nào, chuyển từ đại học Hoa Thanh tới đại học gà rừng chúng ta sao?”
Đám người nhao nhao bàn tán, Lâm Thiển và Đới Tư nghe vậy thì sửng sốt.
Lý Mộc Tử ngồi ở đó đã bị dọa đến mức muốn khóc mà không dám khóc.
Mặc dù bị người ta quấy rầy nhã hứng, nhưng rất nhanh Lâm Thiển đã đắm chìm trong đồ nướng ngon lành, vui vẻ ăn uống với bọn họ.
Chờ họ ăn xong đã gần đến chín giờ tối.
Lâm Vũ đưa mắt nhìn Đới Tư đỡ Lâm Thiển hơi choáng vào trường rồi mới nói với Thẩm Khanh Nguyệt: “Em đi về trước đi, anh đi làm chút chuyện.”
“Muộn như vậy còn có chuyện gì?” Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ ngờ hỏi. Lâm Vũ mỉm cười: “Một chút việc tư, anh về sẽ nói với em.” “Được, vậy anh cẩn thận một chút.”
Thấy hắn không nói, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không hỏi tới nữa mà dặn một câu rồi lái xe rời đi.
Nhìn đèn xe đi xa, Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Khi hắn xoay người lại thì nụ cười trên mặt đã biến mất tăm hơi.
Đỗ Phi lại tự đập mặt vào ghế rồi đau đến oa oa kêu to, khiến mọi người trong quán đồ nướng phát ra tiếng cười vang dội.
Nghe những tiếng cười này, Đỗ Phi vừa tức vừa giận, nhịn đau đứng lên muốn lấy đĩa đập đầu Lâm Vũ thì cô gái vừa lên tiếng đã lao đến.
“Chát!”
Cô gái đưa tay tát thẳng vào mặt Đỗ Phi, phẫn nộ quát: “Tôi bảo anh dừng tay, anh bị điếc à?”
Đỗ Phi bị cái tát này đánh ngơ ra, đờ đẫn nhìn cô gái nọ.
Lý Mộc Tử đau lòng bạn trai nên lập tức xông lên đẩy cô gái ra, phẫn nộ thét †o: “Cô có biết bạn trai tôi là ai không? Gô ăn...”
“Chát!”
Lý Mộc Tử lời còn chưa nói hết thì cô gái kia đã trở tay lại tát thẳng vào mặt cô ta.
Lần này Lý Mộc Tử cũng bị đánh sửng sốt.
“AI” Qua ba giây, Lý Mộc Tử rốt cục cũng tỉnh táo lại rồi thét to: “Tôi liều với
có... “Đùng!”
Lý Mộc Tử vừa muốn nhào về phía cô gái thì đã bị người ta tung một chân gạt ngã.
Khi cô ta phẫn nộ quay đầu mới phát hiện người đạp mình lại là Đỗ Phi.
Lý Mộc Tử mắt trợn tròn, nước mắt lập tức chảy xuống, khóc lóc om sòm hét lớn: “Anh có bệnh sao! Em đang giúp anh!”
“Cút mẹ mày đi!” Đỗ Phi mắng to một tiếng rồi lại đá mạnh một cái lên người Lý Mộc Tử, sau đó mới cười rạng rỡ chạy đến trước mặt cô gái, đưa tay tát vào mặt mình rồi cười làm lành nói: “Cao tiểu thư, thật xin lỗi, người đàn bà này ngu xuẩn không biết cô...
Cao tiểu thư?
Con gái của Cao Minh sao?
Lâm Vũ khẽ nhíu mày, đoán được đại khái thân phận của cô ta.
“Xin lỗi họ mau, sau đó cút cho tôi!” Cao Cầm đầy sương lạnh mà nói: “Về sau để tôi nhìn thấy anh thì gặp một lần đánh một lần!”
“Được, được!”
Đỗ Phi liên tục gật đầu, không chút do dự chạy đến trước mặt bọn Lâm Vũ rồi khom người nói: “Thật xin lỗi, thực sự xin lỗi
“Cút đi, đừng ảnh hưởng khẩu vị của chúng tôi.” Lâm Vũ không kiên nhẫn phất tay.
Đỗ Phi như được đại xá, không rảnh quan tâm Lý Mộc Tử mà vội vàng xông lên xe, lái xe chạy xa nhanh như chớp, chỉ để lại Lý Mộc Tử co ro ngồi ở đó chảy
nước mắt.
Cao Cầm đầy chán ghét nhìn Lý Mộc Tử một cái, đang muốn tiến lên chào hỏi Lâm Vũ thì hắn lại khẽ lắc đầu, ra hiệu cô ta rời đi.
Cao Cầm hiểu ý nên vội vàng dừng bước, cảnh cáo nhìn đảo qua Lý Mộc Tử: “Tôi tên là Cao Cầm, về sau còn dám ức hiếp bạn học thì cô đừng tiếp tục ở trường học nữa!”
Nói xong, Cao Cầm không quay đầu lại mà rời đi.
Mãi đến khi Cao Cầm biến mất, đám người mới dần dần tỉnh táo lại.
“Cô ấy là Cao Cầm sao?”
“Nghe nói hình như cha cô ấy là Cao Minh!”
“Sao lại là hình như, cha cô ấy chính là ông Cao đấy!”
“Thật! Nghe nói cô ấy chuyển từ đại học Hoa Thanh đến đây!”
“Không thể nào, chuyển từ đại học Hoa Thanh tới đại học gà rừng chúng ta sao?”
Đám người nhao nhao bàn tán, Lâm Thiển và Đới Tư nghe vậy thì sửng sốt.
Lý Mộc Tử ngồi ở đó đã bị dọa đến mức muốn khóc mà không dám khóc.
Mặc dù bị người ta quấy rầy nhã hứng, nhưng rất nhanh Lâm Thiển đã đắm chìm trong đồ nướng ngon lành, vui vẻ ăn uống với bọn họ.
Chờ họ ăn xong đã gần đến chín giờ tối.
Lâm Vũ đưa mắt nhìn Đới Tư đỡ Lâm Thiển hơi choáng vào trường rồi mới nói với Thẩm Khanh Nguyệt: “Em đi về trước đi, anh đi làm chút chuyện.”
“Muộn như vậy còn có chuyện gì?” Thẩm Khanh Nguyệt nghỉ ngờ hỏi. Lâm Vũ mỉm cười: “Một chút việc tư, anh về sẽ nói với em.” “Được, vậy anh cẩn thận một chút.”
Thấy hắn không nói, Thẩm Khanh Nguyệt cũng không hỏi tới nữa mà dặn một câu rồi lái xe rời đi.
Nhìn đèn xe đi xa, Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Khi hắn xoay người lại thì nụ cười trên mặt đã biến mất tăm hơi.
/294
|