Ngày hôm sau.
Mẹ con Lâm Vũ rời giường rất sớm rồi ăn mặc rất trang trọng. Lâm Thiển vẫn còn ngủ say.
Đêm qua sau khi Lâm Thiển tỉnh dậy thì người một nhà không khỏi khóc lóc. một chập.
Lâm Thiển quá suy yếu, từ nhỏ đã bị giam trong Vô Cốt Mộ nên tính cách cô ấy nhát gan mà quái gở. Cho dù nói chuyện với Lâm Vũ thì cô ấy vẫn lộ vẻ sợ hãi rụt rè, chỉ khi gặp mẹ mới hơi sáng sủa lên một chút.
Hai mẹ con ngầm hiểu nên cũng không đi quấy rầy mộng đẹp của Lâm Thiển.
Mười lăm năm qua cô ấy chưa từng được ngủ ngon.
Hơn nữa cũng không nên dẫn cô ấy tham gia chuyện hôm nay.
Cô ấy nên được cảm nhận sự ấm áp mà không phải máu tanh!
Trong sân, Lạc Trường Phong đang lau Vô Phong Chiến Đao.
Đao chưa ra khỏi vỏ, anh ta chỉ chùi thân đao.
Anh ta lau rất cẩn thận, dịu dàng như đối đãi với tình nhân.
Lâm Vũ đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Ninh Loạn đâu?"
Lạc Trường Phong trả lời: "Chắc là chuẩn bị quà mừng thọ cho Lâm Đông Lai rồi!
"Tên chết tiệt này!"
Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười, lại hỏi: "Anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Trường Phong ưỡn ngực đưa tay, cao giọng nói: "Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ mọi người thôi!"
"Không vội!"
Lâm Vũ hơi giơ tay lên: “Tôi ăn sáng với mẹ trước, anh cũng đi cùng đi."
Mười lăm năm qua hắn không được hưởng thụ sự ấm áp này, sao có thể bỏ lỡ vì chút chuyện nhỏ đó kia chứ?
"Được!" Lạc Trường Phong đáp lại một tiếng rồi tiếp tục lau Vô Phong Chiến Đao.
Dù chiến đao đã không còn dính chút bụi nào.
Lâm Vũ buông mẹ ra rồi mỉm cười: “Mẹ đi tản bộ để thư giãn tâm tình trước đi ạ, con đi làm đồ ăn sáng cho mẹ."
Tuyên Vân Lam lắc đầu, thương yêu mà nói: "Để mẹ làm cho con ăn, đã mười lãm năm con chưa được ăn đồ mẹ nấu."
"Không!" Lâm Vũ lắc đầu mỉm cười: “Mười lăm năm trước là mẹ làm bữa sáng cho con, hiện tại phải là con làm cho mẹ."
Nói xong, Lâm Vũ vỗ vỗ tay mẹ rồi quay người đi về hướng phòng bếp. Hắn vừa bận rộn trong phòng bếp mấy phút thì Thẩm Khanh Nguyệt đã di tới.
'Thẩm Khanh Nguyệt đứng lại, hơi lúng túng nói: "Để tôi làm cho, thân phận của anh không thích hợp xuống bếp."
"Anh có thân phận gì?" Lâm Vũ giương mắt mà cười: “Hiện tại anh chỉ là con của mẹ, anh trai của Lâm Thiển, con rể tương lai của Thẩm gia thôi."
Nghe thấy hai chữ "Con rể”, hai má Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi ửng hồng, gắt giọng nói: "Có phải hay không còn chưa chắc đâu."
"Không sao, anh sẽ cố gắng." Lâm Vũ cười khế: “Anh miễn cưỡng cũng được coi là cao lớn giàu có đẹp trai, nhân phẩm cũng không kém, cố gắng thêm một chút thì có thể bồi dưỡng tình cảm với em mà."
Mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng đỏ, sau đó lại đột nhiên bật cười.
"Em cười cái gì?" Lâm Vũ hiếu kỳ hỏi.
"Tôi đột nhiên phát hiện anh cũng rất hài hước." Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: "Tôi luôn cho là người quyền cao chức trọng như anh phải rất nghiêm túc cứng
nhắc. Người quyền cao chức trọng không phải đều rất thâm trầm sao? Vui buồn không để lộ ra ngoài mới càng uy nghiêm. Nhưng hình như Lâm Vũ không như vậy.
"Vậy phải xem là với ai." Lâm Vũ cười cười: “Em ra ngồi với mẹ anh đi, có đứa con dâu tương lai là em nói chuyện thì tâm tình của mẹ sẽ tốt lên." . Đam Mỹ Hay
Nghe Lâm Vũ nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Thẩm Khanh Nguyệt càng đỏ, cắn môi rời khỏi phòng bếp.
Nửa giờ sau bữa sáng đã được làm xong. Tuyên Vân Lam cũng lôi kéo Thẩm Khanh Nguyệt cùng ăn điểm tâm. Bữa sáng không phong phú, nhưng rất ấm áp.
Mẹ con Lâm Vũ rời giường rất sớm rồi ăn mặc rất trang trọng. Lâm Thiển vẫn còn ngủ say.
Đêm qua sau khi Lâm Thiển tỉnh dậy thì người một nhà không khỏi khóc lóc. một chập.
Lâm Thiển quá suy yếu, từ nhỏ đã bị giam trong Vô Cốt Mộ nên tính cách cô ấy nhát gan mà quái gở. Cho dù nói chuyện với Lâm Vũ thì cô ấy vẫn lộ vẻ sợ hãi rụt rè, chỉ khi gặp mẹ mới hơi sáng sủa lên một chút.
Hai mẹ con ngầm hiểu nên cũng không đi quấy rầy mộng đẹp của Lâm Thiển.
Mười lăm năm qua cô ấy chưa từng được ngủ ngon.
Hơn nữa cũng không nên dẫn cô ấy tham gia chuyện hôm nay.
Cô ấy nên được cảm nhận sự ấm áp mà không phải máu tanh!
Trong sân, Lạc Trường Phong đang lau Vô Phong Chiến Đao.
Đao chưa ra khỏi vỏ, anh ta chỉ chùi thân đao.
Anh ta lau rất cẩn thận, dịu dàng như đối đãi với tình nhân.
Lâm Vũ đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Ninh Loạn đâu?"
Lạc Trường Phong trả lời: "Chắc là chuẩn bị quà mừng thọ cho Lâm Đông Lai rồi!
"Tên chết tiệt này!"
Lâm Vũ bất đắc dĩ cười cười, lại hỏi: "Anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Trường Phong ưỡn ngực đưa tay, cao giọng nói: "Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ mọi người thôi!"
"Không vội!"
Lâm Vũ hơi giơ tay lên: “Tôi ăn sáng với mẹ trước, anh cũng đi cùng đi."
Mười lăm năm qua hắn không được hưởng thụ sự ấm áp này, sao có thể bỏ lỡ vì chút chuyện nhỏ đó kia chứ?
"Được!" Lạc Trường Phong đáp lại một tiếng rồi tiếp tục lau Vô Phong Chiến Đao.
Dù chiến đao đã không còn dính chút bụi nào.
Lâm Vũ buông mẹ ra rồi mỉm cười: “Mẹ đi tản bộ để thư giãn tâm tình trước đi ạ, con đi làm đồ ăn sáng cho mẹ."
Tuyên Vân Lam lắc đầu, thương yêu mà nói: "Để mẹ làm cho con ăn, đã mười lãm năm con chưa được ăn đồ mẹ nấu."
"Không!" Lâm Vũ lắc đầu mỉm cười: “Mười lăm năm trước là mẹ làm bữa sáng cho con, hiện tại phải là con làm cho mẹ."
Nói xong, Lâm Vũ vỗ vỗ tay mẹ rồi quay người đi về hướng phòng bếp. Hắn vừa bận rộn trong phòng bếp mấy phút thì Thẩm Khanh Nguyệt đã di tới.
'Thẩm Khanh Nguyệt đứng lại, hơi lúng túng nói: "Để tôi làm cho, thân phận của anh không thích hợp xuống bếp."
"Anh có thân phận gì?" Lâm Vũ giương mắt mà cười: “Hiện tại anh chỉ là con của mẹ, anh trai của Lâm Thiển, con rể tương lai của Thẩm gia thôi."
Nghe thấy hai chữ "Con rể”, hai má Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi ửng hồng, gắt giọng nói: "Có phải hay không còn chưa chắc đâu."
"Không sao, anh sẽ cố gắng." Lâm Vũ cười khế: “Anh miễn cưỡng cũng được coi là cao lớn giàu có đẹp trai, nhân phẩm cũng không kém, cố gắng thêm một chút thì có thể bồi dưỡng tình cảm với em mà."
Mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng đỏ, sau đó lại đột nhiên bật cười.
"Em cười cái gì?" Lâm Vũ hiếu kỳ hỏi.
"Tôi đột nhiên phát hiện anh cũng rất hài hước." Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: "Tôi luôn cho là người quyền cao chức trọng như anh phải rất nghiêm túc cứng
nhắc. Người quyền cao chức trọng không phải đều rất thâm trầm sao? Vui buồn không để lộ ra ngoài mới càng uy nghiêm. Nhưng hình như Lâm Vũ không như vậy.
"Vậy phải xem là với ai." Lâm Vũ cười cười: “Em ra ngồi với mẹ anh đi, có đứa con dâu tương lai là em nói chuyện thì tâm tình của mẹ sẽ tốt lên." . Đam Mỹ Hay
Nghe Lâm Vũ nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Thẩm Khanh Nguyệt càng đỏ, cắn môi rời khỏi phòng bếp.
Nửa giờ sau bữa sáng đã được làm xong. Tuyên Vân Lam cũng lôi kéo Thẩm Khanh Nguyệt cùng ăn điểm tâm. Bữa sáng không phong phú, nhưng rất ấm áp.
/294
|