Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khanh Nguyệt lợi dụng lý do muốn đi ra ngoài mua quần áo mà lôi kéo Tuyên Vân Lam đi giải sầu với mình.
Lâm Vũ không đi cùng.
Đôi khi phụ nữ cần không gian riêng để tiện tâm sự với nhau.
Có người âm thầm bảo vệ nên Lâm Vũ cũng không cần lo cho an toàn của họ.
Sau khi ăn điểm tâm, Lâm Vũ ngồi đánh cờ với Thẩm Vũ Nông trong sân.
Một ván còn chưa kết thúc thì điện thoại của Lâm Vũ đã reo lên.
Sau khi nghe máy, Lâm Vũ khẽ nhíu mày.
Rất nhanh hắn lại như không có gì mà cúp máy tiếp tục đánh cờ.
“Nếu cháu có chuyện gì thì đi giải quyết trước đi.” Thẩm Vũ Nông cầm cờ tướng mà lại không đánh xuống, chỉ cười ha hả mà nói: “Không cần ở nhà với lão già này đâu.”
“Việc nhỏ thôi ạ, chờ đánh xong ván cờ này rồi tính.” Lâm Vũ tùy ý cười một tiếng, lại thúc giục Thẩm Vũ Nông mau đánh xuống.
Nếu hắn đã nói như vậy, Thẩm Vũ Nông không nói thêm gì nữa mà an tâm đánh cờ.
Hơn hai mươi phút sau ván cờ này mới kết thúc, Lâm Vũ mới đi ra ngoài. Rất nhanh Lâm Vũ đã tới lầu tám khách sạn Giang Bắc.
“Đùng!” Cửa phòng đóng chặt bị Lâm Vũ đá một cái bay ra ngoài.
Nam Cung Tình lộ ra vẻ mặt lạnh lếo, đột nhiên đứng dậy.
Nhìn thấy Lâm Vũ âm trầm đi tới thì khí thế trên người cô ta lập tức biến mất, trong lòng không khỏi e dè.
“Anh họ, anh làm gì vậy?” Nam Cung Tình cố nén sợ hãi trong lòng mà bĩu môi nói: “Anh không chào hỏi cái nào đã phá cửa xông vào, lỡ em đang tắm thì sao?”
Lâm Vũ hờ hững nói: “Cô cởi sạch đứng trước mặt tôi thì tôi cũng chẳng muốn nhìn!”
“Anh... Nam Cung Tình duỗi ngón tay trắng nõn ra chỉ vào Lâm Vũ, tức giận đến nói không ra lời.
Giờ phút này, trong lòng Nam Cung Tình cực kỳ phẫn nộ.
Cô ta hận không thể túm lấy bình hoa trong phòng đập mạnh vào đầu Lâm Vũ.
Nhưng đứng trước mặt Lâm Vũ, cô ta xấu tính đến cỡ nào cũng không dám bộc phát.
Như bà nội đã nói, Lâm Vũ sẽ không nuông chiều cô ta.
Dám chọc Lâm Vũ thì người thua thiệt nhất định là mình.
“Đừng chỉ ngón tay vào tôi.” Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cảnh cáo cô một lần, có lần tiếp theo thì tôi trực tiếp chặt ngón tay cô xuống!”
Nghe lời nói vô tình của Lâm Vũ, Nam Cung Tình lập tức bị dọa cho run lên một cái, lập tức thu ngón tay mình lại rồi đáng thương nhìn Lâm Vũ, vẻ mặt rất tủi thân và oán giận.
“Đừng bày ra dáng vẻ này với tôi.” Lâm Vũ không hề bị dao động, vẫn lạnh lùng nói.
Nam Cung Tình tủi thân bĩu môi: “Em đâu có chọc giận anh, làm gì hung dữ như thế!”
“Tại sao tôi tới tìm cô thì trong lòng cô tự hiểu.” Lâm Vũ hừ lạnh và nói: “Cô cho rằng mình làm việc rất bí mật à?”
Trong lòng Nam Cung Tình run lên, lại mạnh miệng nói: “Tôi đâu biết tại sao. anh tới tìm tôi?”
Lâm Vũ không muốn vòng vo với cô ta nên lạnh lùng nói: “Cô có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có nhắm vào Lâm Thiển! Bao gồm cả hình của nó!”
“Anh...” Trong lòng Nam Cung Tình rối loạn, vô thức đưa ngón tay lên chỉ vào Lâm Vũ, nhưng đột nhiên nhớ tới những lời trước đó của hắn nên vội vàng thu tay lại, tức giận nói: “Anh phái người giám thị chúng tôi?”
Cô ta thật sự đang nghĩ cách lấy được ảnh của Lâm Thiển.
Mặc dù cô ta không muốn làm như vậy, nhưng đây là nhiệm vụ bà nội giao. cho cô ta.
Cô ta biết Lâm Vũ sẽ phái người bảo vệ Lâm Thiển nên căn bản không trực tiếp tiếp xúc với cô ấy, mà là đi đến trường của Lâm Thiển, tìm người chụp ảnh của Lâm Thiển giúp mình.
Cô ta nghĩ mình đã rất cẩn thận, không ngờ vẫn bị Lâm Vũ biết.
Lâm Vũ không đi cùng.
Đôi khi phụ nữ cần không gian riêng để tiện tâm sự với nhau.
Có người âm thầm bảo vệ nên Lâm Vũ cũng không cần lo cho an toàn của họ.
Sau khi ăn điểm tâm, Lâm Vũ ngồi đánh cờ với Thẩm Vũ Nông trong sân.
Một ván còn chưa kết thúc thì điện thoại của Lâm Vũ đã reo lên.
Sau khi nghe máy, Lâm Vũ khẽ nhíu mày.
Rất nhanh hắn lại như không có gì mà cúp máy tiếp tục đánh cờ.
“Nếu cháu có chuyện gì thì đi giải quyết trước đi.” Thẩm Vũ Nông cầm cờ tướng mà lại không đánh xuống, chỉ cười ha hả mà nói: “Không cần ở nhà với lão già này đâu.”
“Việc nhỏ thôi ạ, chờ đánh xong ván cờ này rồi tính.” Lâm Vũ tùy ý cười một tiếng, lại thúc giục Thẩm Vũ Nông mau đánh xuống.
Nếu hắn đã nói như vậy, Thẩm Vũ Nông không nói thêm gì nữa mà an tâm đánh cờ.
Hơn hai mươi phút sau ván cờ này mới kết thúc, Lâm Vũ mới đi ra ngoài. Rất nhanh Lâm Vũ đã tới lầu tám khách sạn Giang Bắc.
“Đùng!” Cửa phòng đóng chặt bị Lâm Vũ đá một cái bay ra ngoài.
Nam Cung Tình lộ ra vẻ mặt lạnh lếo, đột nhiên đứng dậy.
Nhìn thấy Lâm Vũ âm trầm đi tới thì khí thế trên người cô ta lập tức biến mất, trong lòng không khỏi e dè.
“Anh họ, anh làm gì vậy?” Nam Cung Tình cố nén sợ hãi trong lòng mà bĩu môi nói: “Anh không chào hỏi cái nào đã phá cửa xông vào, lỡ em đang tắm thì sao?”
Lâm Vũ hờ hững nói: “Cô cởi sạch đứng trước mặt tôi thì tôi cũng chẳng muốn nhìn!”
“Anh... Nam Cung Tình duỗi ngón tay trắng nõn ra chỉ vào Lâm Vũ, tức giận đến nói không ra lời.
Giờ phút này, trong lòng Nam Cung Tình cực kỳ phẫn nộ.
Cô ta hận không thể túm lấy bình hoa trong phòng đập mạnh vào đầu Lâm Vũ.
Nhưng đứng trước mặt Lâm Vũ, cô ta xấu tính đến cỡ nào cũng không dám bộc phát.
Như bà nội đã nói, Lâm Vũ sẽ không nuông chiều cô ta.
Dám chọc Lâm Vũ thì người thua thiệt nhất định là mình.
“Đừng chỉ ngón tay vào tôi.” Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cảnh cáo cô một lần, có lần tiếp theo thì tôi trực tiếp chặt ngón tay cô xuống!”
Nghe lời nói vô tình của Lâm Vũ, Nam Cung Tình lập tức bị dọa cho run lên một cái, lập tức thu ngón tay mình lại rồi đáng thương nhìn Lâm Vũ, vẻ mặt rất tủi thân và oán giận.
“Đừng bày ra dáng vẻ này với tôi.” Lâm Vũ không hề bị dao động, vẫn lạnh lùng nói.
Nam Cung Tình tủi thân bĩu môi: “Em đâu có chọc giận anh, làm gì hung dữ như thế!”
“Tại sao tôi tới tìm cô thì trong lòng cô tự hiểu.” Lâm Vũ hừ lạnh và nói: “Cô cho rằng mình làm việc rất bí mật à?”
Trong lòng Nam Cung Tình run lên, lại mạnh miệng nói: “Tôi đâu biết tại sao. anh tới tìm tôi?”
Lâm Vũ không muốn vòng vo với cô ta nên lạnh lùng nói: “Cô có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có nhắm vào Lâm Thiển! Bao gồm cả hình của nó!”
“Anh...” Trong lòng Nam Cung Tình rối loạn, vô thức đưa ngón tay lên chỉ vào Lâm Vũ, nhưng đột nhiên nhớ tới những lời trước đó của hắn nên vội vàng thu tay lại, tức giận nói: “Anh phái người giám thị chúng tôi?”
Cô ta thật sự đang nghĩ cách lấy được ảnh của Lâm Thiển.
Mặc dù cô ta không muốn làm như vậy, nhưng đây là nhiệm vụ bà nội giao. cho cô ta.
Cô ta biết Lâm Vũ sẽ phái người bảo vệ Lâm Thiển nên căn bản không trực tiếp tiếp xúc với cô ấy, mà là đi đến trường của Lâm Thiển, tìm người chụp ảnh của Lâm Thiển giúp mình.
Cô ta nghĩ mình đã rất cẩn thận, không ngờ vẫn bị Lâm Vũ biết.
/294
|